Niếp Huân thúc thủ vô sách, cho dù anh đã hỏi bác sĩ khoa sản làm cho người ta đều cảm thấy phiền rồi, cũng đã tìm hiểu mọi thông tin từ bạn bè đến internet nhưng vẫn không thể ngăng cản hoặc cải thiện được tình trạng nôn nghén nghiêm trọng của lão bà.
Mỗi lần nhìn thấy lão bà ăn xong không bao lâu liền hướng toilet đem hết thức ăn vừa ăn vào bụng nôn hết ra ngoài, trong lòng không khỏi không đau lòng bản thân lại cảm thấy vô cùng hối hận.
Sớm biết rằng mang thai là chuyện vừa khổ cực vừa vất vả như vậy thì anh sẽ không làm cho cô mang thai.
“ Thật kì lạ, vì sao mỗi lần em nôn thì mặt anh đều tái nhợt vậy? Người nôn rõ ràng là em không phải là anh nha!” hà Xảo Tình nhìn anh một cái, một bên khẩn trương lấy giấy lau miệng một bên bất đắc dĩ hỏi anh.
Tình trạng nôn nghén của cô đến nay tính ra cũng đã gần một tháng cô còn tưởng anh đã quen dần rồi sẽ trở thành thói quen để không phải cuống lên nữa nhưng không nghĩ sự thật lại ngược lại, sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, thật không biết là nên nói cái gì với anh thì mới khiến anh yên lòng.
“ Lão công, nhìn bộ dáng anh như vậy thật không ổn.”
Liên tục ói ra một tháng, cô đã thành thói quen ăn xong thứ gì đó là lại nghĩ đến cảm giác buồn nôn hơn nữa sau khi nôn xong thì lập tức trở lại bình thường, cô thật hi vọng có thể đem một chút cảm giác của mình ứng lên người anh một chút.
“ Em mới chỉ nôn nghén thôi anh đã lo lắng như vậy, không biết đến thời điểm em sinh con thì anh tính sao đây?” Cô nhắc nhở anh.
Nghe thấy những lời của cô, Niếp Huân đầu tiên hơi sửng sốt một chút lập tức nhớ tới mỗi lần đi đến khoa phụ sản từ phòng sinh truyền ra tiếng ՐêՈ Րỉ thống khổ, anh cả người cứng đờ, mặt tái nhợt trong nháy mắt biến thành trắng bệch đã thế lại còn thêm vẻ khinh hãi khủng hoảng.
“ Lão công anh đừng quá lo lắng quá được không?” Hà Xảo tình nắm lấy bàn tay anh, bất đắc dĩ thở dài nói.
“ Sinh con có nguy hiểm sao? Ang chưa hỏi qua bác sĩ vấn đề này?” Anh lấy vẻ mặt kinh hoàng nhìn cô.
“ Rất an toàn! Bằng không vì sao mà mỗi ngày đều có thêm tiểu oa nhi được sinh ra đời. Anh thường theo em đi khám thai hẳn là đã nhìn thấy phòng ấm của trẻ sơ sinh có rất nhiều em bé đáng yêu phải không? Em thật muốn sinh cục cưng nhìn xem cục cưng có bộ dáng giống ai, giống em hay giống anh nha?”
Niếp Huân đột nhiên dùng sức lắc đầu.
“ Anh nghĩ gì mà lắc đầu?” Hà Xảo Tình ngạc nhiên hỏi
Anh lo lắng, trầm mặc không nói chỉ nhìn cô.
“ Anh chắc không lo lắng vấn đề an toàn lại đi lo lắng lúc sinh em sẽ bị đau đúng không? Lão công?”
Anh trầm mặc chứng minh là cô đoán đúng. Hà Xảo Tình không nhịn được khẽ thở dài một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
“ Lão công.”
Cô ôn nhu kêu
“ Sinh con là thiên chức của mỗi người phụ nữ, em cũng là môt người phụ nữ cho nên không có vấn đề gì đâu, anh phải tin tưởng em, không cần lo lắng nhiều như vậy có được không?”
Niếp Huân bảo trì sự trầm mặc.
Cô nhị không được thở dài một tiếng.
“Lão công, em nhớ chúng ta nói qua muốn nhiều sinh vài cái đứa nhỏ sao? Nếu --”
“Không cần, một là đủ rồi!” Anh đột nhiên nhanh chóng đánh gãy nói, dọa cô nhảy dựng.
“Vì sao? Anh không phải muốn có một đại gia đình sao?” Cô kinh ngạc hỏi anh.
Anh lại trầm mặc không nói
Hà Xảo Tình đột nhiên hiểu được vì sao anh thay đổi quyết định, tất cả đều là vì cô, bởi vì không nghĩ lại làm cho cô trải qua quá trình mang thai vất vả như thế một lần nữa. Nam nhân thật sự là......
Cô dựa sát vào anh im lặng trong chốc lát, hơi chút bình phục lại tâm tình, mới lấy vi ngạnh tiếng nói nhẹ giọng mở miệng,
“Lão công, Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.” Anh lập tức ôn nhu trả lời.
“Lão công.” Cô trầm mặc trong chốc lát lại gọi.
“Ân?”
“Anh có thể đáp ứng em một điều kiện?”
“Hảo.” Niếp Huân không cần suy nghĩ liền trả lời, còn tự động tự phát bồi thêm một câu,“Một trăm điều kiện cũng đáp ứng.”
“Lời này là anh nói nha.”
Hà Xảo Tình đột nhiên ngẩng đầu lên hướng anh mỉm cười nói.
Anh không chút do dự gật đầu, ôn nhu nhìn cô hỏi:
“Em muốn anh đáp ứng em chuyện gì?”
“Em muốn giúp anh sinh ba đứa nhỏ.” Cô kiên trì.
Niếp Huân ở trong nháy mắt cứng đờ, đồng thời trắng mặt.
“Ngoại trừ chuyện này.”
“Không được, anh đã đồng ý với em.”
“Lão bà......”
“Em mặc kệ, anh đã đồng ý với em, chúng ta một lời đã định. Cứ như vậy đi, lão công.” Nói xong, không cho anh có cơ hội nói thêm cái gì,cô hôn trụ anh.
Chúc mừng học viện Sùng Đạo ngày thành lập trường, hoan nghênh sinh viên đã tốt nghiệp đồng học thăm trường tham gia các hoạt động lớn!
Hai hàng chữ vàng lấp lánh nổi bật trên nền đỏ, được treo ngay bên trên cổng chính của học viện Sùng Đạo, hướng mọi người tuyên cáo hôm nay là một ngày đặc biệt.
Sáng sớm chưa đến bảy giờ, đã có sinh viên liền bắt đầu ra vào vườn trường chuẩn bị làm việc , mà theo thời gian càng trễ, người tới càng nhiều, sân trường không khí cũng càng lúc càng náo nhiệt.
Các nơi tổ chức hoạt động thể thao từng cái được triển khai, trận đấu bóng rổ, trận đấu bóng chày, thi điền kinh, đội cổ động viên,...
Sân trường hai mươi thước có rất nhiều các lều được dựng lên, kéo dài ít nhất dài một km, chật ních đủ loại kiểu dáng và hàng hóa muốn từ du khách trên người đào ra tiền đến sạp, sống phóng túng đều có.
“Đại hội báo cáo, đại hội báo cáo, trận đấu của đội cổ động viên sắp bắt đầu, thỉnh các nhân viên có liên quan chuẩn bị tập hợp.”
“Đại hội báo cáo, đại hội báo cáo, hiện tại có một bé trai tên Hoàng Bách Đình chừng bốn tuổi, mặc áo vàng, quần dài màu nâu, cao khoảng 100cm. Thỉnh mọi nguòi hỗ trợ tìm kiếm đưa tới cổng lớn, cám ơn”
“Đại hội báo cáo, đại hội báo cáo......”
“Radio trường của em học thực việc.” Niếp Huân nắm tay lão bà, nhàn nhã tiêu sái ở ngắm rừng cây trên đường.
“Là nha, đại hội báo cáo cái không ngừng.” Hà Xảo Tình gật đầu đồng ý, vừa ăn bạch tuộc nướng.
thời kì nôn nghén của cô đã hoàn toàn chấm dứt, tổng cộng hai tháng, hiện tại cô ăn cái gì cũng không cảm thấy buồn nôn muốn ói ra, thật tốt. Bất quá người cao hứng nhất hẳn là phải kể tới lão công bên cạnh cô, mà không phải bản nhân cô.
“Đúng rồi, mục đích em tới nơi này hôm nay, không phải cùng người ta có ước hẹn sao? Các em ước hẹn ở đâu, đã đến giờ chưa?” Niếp Huân đột nhiên nghĩ đến nhắc nhở cô.
“Thời gian thật là nhanh đến, bất quá em không nghĩ đúng giờ đến.” Hà Xảo Tình nhìn một chút đồng hồ nói.
“Vì sao?”Anh khó hiểu hỏi.
“Bởi vì họ ba người nhất định tới muộn.” Cô phiết môi nói.
“Em làm sao mà biết?” Biết trước nha.
“Giác quan thứ sáu.”
Niếp Huân giơ giơ lên mày, nhịn không được nở nụ cười.
“Giác quan thứ sáu?”
“Anh không cần cười, em rất hiểu họ.”
“Nhưng là các em cũng là đối thủ một mất một còn?”
“Anh chưa từng nghe qua một câu, biết người biết ta, bách chiến bách thắng sao?”
“Cho nên em mỗi lần đều là thắng họ?”
“Không có.” Hà Xảo Tình nhịn không được cắn môi dưới cánh hoa.
“Vì sao? Em không phải nói biết người biết ta, bách chiến bách thắng sao?”
“Bởi vì họ cũng giống nhau rất hiểu em.” Cô có điểm không cam lòng nói
Niếp Huân sửng sốt một chút, nháy mắt khoái trá cười to ra tiếng.
“Nói thật, anh có điểm khẩn cấp mong muốn gặp ba người đối thủ một mất một còn của em.” Anh nói trong tiếng cười liên tục.
“Có ý tứ gì?” Cô hoài nghi nhìn anh một cái.
“Tưởng tượng đồng dạng xinh đẹp, vĩ đại, thế lực ngang nhau bốn đại mỹ nữ đứng chung một chỗ, chỉ cần là nam nhân đều muốn nhìn.”
“Xem có thể, nhưng là anh không thể đối với bon họ sinh ra hảo cảm nha.” Hà Xảo Tình nhíu nhíu mày, hướng anh cảnh cáo.
Niếp Huân bỗng nhiên dừng lại cước bộ, xoay người đem cô tiến trong lòng, buồn cười hỏi cô,
“Làm sao vậy, em là đang ghen sao, lão bà?”
“Dấm chua ăn không ngon, em biết anh yêu em.” Cô liếc mắt nói.
Anh mỉm cười.
“Anh đây vì sao không thể đối với các cô ấy sinh ra hảo cảm?”
“Bởi vì em cùng bọn họ là sinh tử đối đầu!”
Niếp Huân bật cười lắc đầu, tổng cảm thấy loại đối đầu của bọn họ có điểm không có đạo lý, nhưng là lão bà lớn nhất, lão bà vạn tuế, lão bà nói trong lời đều đúng, anh chỉ cần gật đầu đáp ứng là được.
“Anh đã biết.” Anh gật đầu đáp ứng, nhìn lão bà vừa lòng tươi cười rạng rỡ, làm cho anh nhịn không được cúi đầu hôn môi cô một chút.
Đột nhiên ở nơi công cộng bị hôn, Hà Xảo Tình nhịn không được mặt cười phiếm hồng.
“Lão công, nơi này là trường học......”
“Trường học có cấm người ta hôn môi sao?” Miệng anh khẽ nhếch nhíu mày nói.
Hà Xảo Tình hờn dỗi trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái.
Niếp Huân mỉm cười, ôn nhu đem tay lão bà nắm lấy, là cho cô tiếp tục nhàn nhã tản bộ .
“Lão công.”
“Ân?”
“Tiểu muội ngày hôm qua gọi điện thoại đến nói, Hà Hoài Phúbị tù năm năm.”
“Luyến tiếc sao?” Niếp Huân trầm mặc một chút mới hỏi.
“Như vậy là kết quả của hắn làm bậy, Gi*t người phóng hỏa tốt.”
Cô lắc đầu bất đắc dĩ nói,
“Đáng thương là người lớn trong nhà. Gia gia tuổi đã lớn.”
“Phán năm năm cũng không nhất định phải ở hết thời gian năm năm, nếu hắn ở trong tù biểu hiện tốt, tùy thời đều có thể tạm tha ra tù.”
“Lão công, anh nói là thật hả?”
“Đương nhiên! Nhưng là vấn đề ở thái độ của hắn, nếu hắn thủy chung khăng khăng một mực, tựa như em vừa rồi theo như lời, nhốt trong tù làm hắn ngẫm lại những việc trước kia, không phải sao?” Niếp Huân cúi đầu nhìn nàng nói.
Hà Xảo Tình sùng bái nhìn anh một chút, lập tức dùng sức gật đầu. Lão công của cô thật sự rất thông minh nha!
Nghĩ đến thông minh lại nghĩ đến ước hen nửa năm trước. Ba đối thủ một mất một còn gặp qua lão công cô, biết anh chính là Niếp Huân lừng lẫy đại danh, nhất định đối với tâm phục khẩu phục, cam bái hạ phong đi?
Hơn nữa Niếp Huân đối cô ôn nhu săn sóc, cẩn thận thái độ, cùng với cô đã có thai. Oa ha ha...... Khiến cho bọn họ hâm mộ ghen tị ૮ɦếƭ mới thôi! Ha ha......
“Lão công, chúng ta đi thôi.” cô đột nhiên trở nên có điểm khẩn cấp.
“Đi chỗ nào?”
“Đương nhiên là địa điểm ước hẹn.”
“Ân Nghệ? Cậu là Ân Nghệ sao?”
“Niếp Huân? Đã lâu không thấy!”
“Ân Nghệ? Anh là con bác Tiểu Mĩ sao?”
“Cậu là?”
“Em là Tề Sóc, ba em là Tề Tường Thái.”
“Tiểu cữu? Cậu là con của tiểu cữu? Đi du học ở Anh quốc?”
“Đúng. Biểu ca. Đã lâu không thấy, xin chào.”
“Lại gặp mặt, Niếp tiên sinh.”
“Khuất phó tổng tài. Gần đây anh thế nào?”
“Nhờ phúc của anh cũng không tệ lắm. Lần trước đề nghị của anh muốn hay không lại một lần nữa hợp tác một chút? Tôi là thực hy vọng có thể cùng anh cộng sự.”
Bốn nữ nhân vừa thấy mặt, còn không kịp mở miệng nói, không nghĩ tới nam nhân bên người lại dẫn đầu toàn bộ khai hỏa. Bọn họ một đám lộ ra kinh hỉ, kinh ngạc, hân hoan, tha hương hội ngộ biểu tình bạn cố tri gặp lại, lập tức cùng đối phương bắt tay, lập tức lại cùng đối phương ôm, trò chuyện với nhau thật vui đến cơ hồ muốn đã quên bên cạnh lão bà tồn tại.
Bốn nữ nhân khó có thể tin, trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ, nhất thời gian toàn mắt choáng váng.
Bọn họ...... Quen nhau?
“Lão công.” Lão bà không chịu cô đơn lôi kéo lão công ống tay áo.
Lão công cúi đầu đến ôn nhu ngóng nhìn ái thê.
“Các anh nhận quen nhau?” vợ hỏi.
“Ân Nghệ là quốc trung đồng học của anh.” Niếp Huân nói.
“Tề Sóc là con của chú anh.” Ân Nghệ nói.
“Ân Nghệ là biểu ca của anh, con của bác hai. Bất quá bởi vì ba anh từ nhỏ đã bị ông nội của anh gửi cho em trai ông làm con nuôi, cho nên bọn anh rất ít có cơ hội chạm mặt.” Tề Sóc nói.
“Niếp tiên sinh là nhân tài tích cực của Kyle, cho nên chúng ta gặp qua vài lần mặt.” Khuất Cạnh nói.
Việc muốn làm nửa ngày, bọn họ thế nhưng thật sự đều quen biết!
Thật tốt quá, hiện tại làm sao bây giờ?
Ở lão công cùng lão công bằng hữu trước mặt nói đông nói tây khoe ra , lão công tôi rất tiền, lão công tôi thực tuổi trẻ, lão công tôi thực anh tuấn, lão công tôi thực thông minh sao? Như vậy chuyện mất mặt, các cô làm sao có thể làm được!
Thật tốt quá, hiện tại làm sao bây giờ? Lão công đã mang đến, nhưng không thể khoe ra. Trừ bỏ lão công ở ngoài, còn có thể khoe ra cái gì đâu?
Đúng rồi, đứa nhỏ!
Ánh mắt chậm rãi dời xuống, chỉ thấy mọi người đều bụng to ra vài phần, chỉ trừ bỏ Ngôn Hải Lam ngoại lệ, nhưng là trong tay cô như thế nào nắm tay tiểu cô nương giống 乃úp bê xinh đẹp?
Đó là – con gái của cô ấy sao?
Ô...... Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Hiện tại rốt cuộc là như thế nào?
Các cô hôm nay tập hợp đến nơi này, rốt cuộc là vì cái gì nha?
Ô...... Hảo muốn khóc, lại khóc không ra nước mắt.
“Lão bà, không giới thiệu một chút bằng hữu của em?”
Bằng hữu? Không nên là bằng hữu nha, là địch nhân, địch nhân!
Mặc dù có thâи áι lão công, có soái ca ở đây, tuy rằng này soái ca tất cả đều đã là lão công người khác, nhưng là hay là muốn bảo trì mỹ nữ ứng có mê người phong phạm cùng khí chất.
“ Ta là Hà Xảo Tình.”
“Ta là Ngôn Hải Lam.”
“Ta là Quan Chi Yên.”
“Ta là Thi Ánh Điệp, thật cao hứng quen biết.”
Bốn nữ nhân xinh đẹp tươi cười, dáng vẻ tao nhã đều tự giới thiệu, một chút muốn vì đối phương giới thiệu ý tứ đều không có.
Các nam nhân đối xem liếc mắt một cái, nhịn không được lộ ra biểu tình muốn cười lại không dám cười.
Bọn họ lão bà đại nhân đại khái nằm mơ đều muốn không đến bọn họ này mấy nam nhân hội khéo như vậy vừa vặn nhận thức, thậm chí còn trong đó hai người là có quan hệ huyết thống anh em bà con?
Đối thủ một mất một còn phải không?
Cái này thật đúng là thú vị nha.
“Lão bà, em mất hứng nha?” Về nhà trên đường, Niếp Huân nhìn thoáng qua rầu rĩ không vui lão bà, tay cầm tay cô nhẹ giọng hỏi.
Hà Xảo Tình thở dài, không nói gì mà chống đỡ.
Hôm nay kết quả thật sự thực làm cho cô không biết nói gì mà chống đỡ, cô vốn đang nghĩ đến mình trăm phần trăm thắng rồi, ai biết kết quả lại thành hòa, tâm không cam lòng tình không muốn hòa, mà đều do của bọn họ làm lão công!
“Anh rõ ràng biết bọn họ đều là đối thủ một mất một còn của em, anh có tất yếu phải cùng lão công bọn họ trò chuyện với nhau thật vui?” Cô bất mãn nhìn anh một cái, thấp giọng oán giận.
“Anh cùng Ân Nghệ học quốc trung đã quen biết. Về phần trò chuyện với nhau thật vui, bọn anh trước kia giao tình rất tốt, lâu như vậy không gặp mặt đương nhiên là có rất nhiều chuyện có thể tán gẫu.”
“Còn lão công Quan Chi Yên?”
“Ai?”
“Chính là người trẻ tuổi nhất! Anh ta thế nhưng so với chúng ta đều còn muốn nhỏ, nghĩ đến cũng rất làm giận!”
Niếp Huân nhịn không được cười nhẹ lay động phía dưới.
“Tề Sóc là biểu đệ của Ân Nghệ, em không thể bảo anh chỉ cùng Ân Nghệ nói chuyện phiếm không để ý tới anh ta đi?”
“Còn lão công của Ngôn Hải Lam lại nói như thế nào đây?”
“Lúc trước anh cùng Khuất Cạnh gặp mặt qua vài lần, anh thực muốn kết giao bạn bè cùng anh ta.” Một chút, anh nhìn về phía cô,
“Em không hy vọng anh kết giao cùng người này làm bằng hữu?”
“Em......” Hà Xảo Tình bỗng nhiên than nhẹ một hơi, đột nhiên cảm thấy hảo phiền. Sự tình rốt cuộc là làm sao có thể biến thành hiện tại này cục diện nha? Thật sự là muốn điên rồi!
“Em không cần phiền não như vậy, thuận theo tự nhiên không tốt sao?” Anh nhẹ nắm tay cô, trấn an nói.
“Anh nói thì dễ dàng.” Cô vô lực liếc trắng mắt.
“Em vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên, các em bốn người rốt cuộc vì sao lại trở thành đối thủ một mất một còn?” Anh tò mò hỏi.
Hà Xảo Tình phiết phiết môi, đột nhiên trầm mặc không nói.
“Lão bà?”
“Em nói ra anh không được cười nha.” Cô lại trầm mặc một chút mới do dự mở miệng.
Niếp Huân khinh chọn hạ mày, cảm thấy cô nói những lời này làm cho người ta tưởng tượng vô hạn.
“Hảo.”
Anh trước đáp ứng.
“Ân, chính là...... Ân, cái kia...... Chính là......” cô muốn nói lại thôi, cố kéo, một lúc lâu vẫn là cái gì đều không có nói.
“Lão bà?”
“Anh không cần thúc giục, em đang chuẩn bị nói thôi.” Cô nói xong đột nhiên hít một hơi thật sâu, lại thở ra một hơi rất lớn, sau đó đột nhiên sửa lấy khẩu khí làm tinh thần hăng hái thêm nói:
“Thời điểm năm nhất, trong trường học của bọn em có một trợ giáo rất tuấn tú, bốn chúng em đồng thời thích anh ta, lại cùng viết thư tình cho anh ta, anh ta hồi âm cho chúng em, lại đem chúng em hẹn ở cùng cái địa điểm gặp mặt. Chúng em đều quá mức cao hứng, cho nên tất cả đều trước thời gian tới ước định địa điểm, sau một lời không hợp bốn người liền đại đánh một trận, thù chính là như vậy kết hạ.”
“Thế tên trợ giáo tuấn tú kia đâu,anh ta không có tới sao?” Tưởng tượng hình ảnh bốn đại mỹ nữ ra tay đanh nhau, Niếp Huân phải thực dùng sức mới có thể đè nén xuống ở trong cổ họng rục rịch tiếng cười.
“Có.”
“Sau đó ?”
“Sau đó cái gì?”
“Anh ta không có ngăn cản các ngươi đánh nhau?”
“Anh ta bị dọa ngây người.” Hà Xảo Tình phiết môi nói.
Niếp Huân rốt cuộc nhịn không được bỗng nhiên cười to ra tiếng.
“Lão công, anh đáp ứng em là không cười.”
“Thực xin lỗi, nhưng thật sự buồn cười.” Anh cười nói.
“Sau đó trợ giáo rất tuấn tú rốt cuộc tuyển ai bên trong các em?” Anh cười trong chốc lát, nhịn không được hỏi.
“Anh ta ai cũng không tuyển, anh ta nói anh ta đã có bạn gái.”
Niếp Huân ngẩn ngơ, nháy mắt ngẩng đầu lên đến vừa cười lớn hơn nữa.
“Chán ghét, sớm biết rằng sẽ như thế này thì em sẽ không nói cho anh.” Hà Xảo Tình vẻ mặt buồn bực nhìn thoáng qua cười thoải mái lão công, tâm tình càng kém.
Cảm giác được lão bà tâm tình tựa hồ rất thấp, Niếp Huân chậm rãi thu hồi tiếng cười, sau đó đem tay cô lấy đến bên môi hôn môi hảo hấp dẫn của cô lực chú ý.
“Lão bà.” Anh ôn nhu kêu.
Cô hữu khí vô lực nhìn về phía hắn.
“Anh cảm thấy em so với ba người kia xinh đẹp hơn.” Anh nghiêm trang nói.
Không nghĩ tới lão công hội đột nhiên nói như vậy, Hà Xảo Tình ngốc sửng sốt một chút, khóe miệng nhịn không được giơ lên một tiếng cười khẽ.
“Anh làm chi đột nhiên nói như vậy?” Miệng cô bất giác cười hỏi.
“Không có nha, cũng chỉ là như thế này cảm thấy mà thôi.” Anh nhún vai nói.
Khóe miệng của nàng lại càng mở thêm một chút, buồn bực lúc trước cảm giác đột nhiên gian trở thành hư không, thủ nhi đại chi là mỗi ngày đều có thể cảm giác được hạnh phúc.
“Lão công, anh biết không?” cô nhìn anh đột nhiên mở miệng nói.
“Biết cái gì?” anh nhìn cô một cái, cảm giác tâm tình của cô đã biến tốt lắm.
“Anh thực thông minh, nhưng anh không biết an ủi người nha.” cô tựa tiếu phi tiếu chế nhạo anh.
Không nghĩ tới nàng lại nói như vậy, Niếp Huân sợ run một chút, trên mặt mơ hồ hiện ra một chút hư hư thực thực xấu hổ vẻ mặt.
“Nhưng là,”cô tiếp theo mở miệng nói, cầm tay hắn, cùng anh mười ngón giao nắm, sau đó thâm tình chân thành ngóng nhìn anh, nhẹ nhàng mà ôn nhu đối hắn nói:
“Em yêu anh.”
Hạnh phúc mỉm cười ở trên mặt nở rộ, dào dạt toàn bộ trong xe. Ngày mai cũng muốn cùng hôm nay hạnh phúc giống nhau nha.
=== End ===