Lão Công Thật Thông Minh - Chương 06

Tác giả: Kim Huyên

“ Buổi sáng tốt lành, lão bà.”
Không cần dậy sớm đi làm, có ể cùng người mình yêu ngủ ẳng giấc cảm giác ất là tốt, Hà Xảo Tình mỉm cười chậm rãi ngẩng đầu lên, nhận cái hôn của Niếp Huân.
“ Anh tại sao lại dậy sớm như vậy?” Cô hỏi. hắn đã làm việc suốt một ngày một đêm cho nên chỉ cần có ời gian nằm trên giường nghỉ ngơi cô đều mong rằng hắn có ể ngủ nhiều hơn một chút.
“ Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” hắn bỗng nhiên mím môi cười.
“ Mấy giờ?”
“ Buổi chiều rồi!”
Hà Xảo Tình mở to hai mắt lộ vẻ khó tin.
“ Sao có ể anh gạt em đúng không? Cho dù là ngày nghỉ ở nhà em cũng chưa bao giờ ngủ vượt quá mười giờ, hiện tại không thể là quá trưa được.” Cô lắc đầu tỏ ý không tin tưởng.
“ Em không biết điều này đại biểu cho việc gì sao?” hắn lấy vẻ mặt đắc ý hỏi cô.
Cô hoài nghi nhìn hắn. đại biểu cho cái gì? Đại biểu cô ật lười hay sao?
“ Đại biểu tối qua anh làm em mệt muón ૮ɦếƭ chứ sao!” hắn cúi đầu khẽ cắn lỗ tai của cô nói.
Một trận khí nóng bỗng dưng dâng lên mặt cô, cô nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái. Nam nhân này ật sự là…
“ Hôm nay đến công ty giúp anh.” Hắn một bên hôn môi cô một bên yêu cầu cô.
“ Hôm nay không được.”
“ Vì sao?”
“ Hôm nay em phải trở về nhà một chuyến.”
“ Em về nhà lấy cái gì sao? Anh tưởng đồ của em đều đã chuyển hết đến đây rồi!” hắn sửng sốt nhíu mày nói.
“ Không phải là về phòng trọ trước đây em uê mà là trở về nhà ở Tân Trúc.”
“ Em phải về nhà mẹ đẻ?”
Nhà mẹ đẻ hai chữ làm cho tâm tình Hà Xảo Tình từ tăm tối trở nên sáng lạng.
“ Đúng trở về nhà mẹ đẻ bởi vì nơi này mới là nhà của em.” Cô mỉm cười nhìn hắn
“ Anh cùng em trở về.” hắn ngẩng đầu nói.
Hà Xảo Tình lập tức dùng sức lắc đầu.
“ Không cần không phải hôm nay anh vừa vặn muốn kết toán, là ngày bận nhất trong tuần sao? Anh không cần phải đi cùng em, một mình em về là dược rồi.” cô nhanh chóng từ chối căn bản không phát hiện rằng mình đã giấu đầu lòi đuôi.
“Em có phải là có chuyện gì quên không nói với anh đúng không?” Niếp Huân lẳng lặng nhìn cô, đem ánh mắt cương trực nhìn cô.
“ Xảo Tình?”
Hắn ật sự nghiêm túc, không kiêu cô là lão bà mà gọi ẳng tên
Em còn chưa nhắc tới anh với người nhà. Trầm mặc trong chốc lát hà Xảo Tình rốt cuộc cũng trả lời.
Niếp Huân tâm sinh hờn giận lập tức nhăn mày, cảm ấy có điểm ất vọng.
Vì sao? Hắn trầm giọng hỏi cô
Chẳng lẽ em muốn ay đổi chủ ý căn bản không muốn kết hôn cùng anh.
Không phải! cô lập tức trả lời.
Như vậy ì là vì sao? Chúng ta ở chung đã được một áng, dựa theo kế hoạch ì nửa áng sau sẽ kết hôn mà tại sao em vẫn chưa kể cho người nhà nghevề anh.
Hà Xảo Tình trầm mặc không lập tức trả lời vấn đề hắn hỏi, nhưng trên mặt lại dần dần bị một cỗ tối tăm bao phủ.
Niếp Huân không có úc giục cô, kiên nhẫn chờ cô mở miệng
“ Ông nội em có tổng cộng ba người con trai và bốn người con gái.” Cô chậm rãi nói
“ Bác cả em đã qua đời từ rất sớm, bác hai kết hôn hai lần, vợ đầu tiên của bác vì không sinh được con trai nên bị ép li hôn. Vợ ứ hai của bác là do gia gia làm chủ cưới vào nhà tuy rằng không ể sinh được con trai nhưng vẫn có ể tiếp tục làm con dâu Hà gia. Ba em cũng kết hôn hai lần, mẹ của em sinh được bốn nữ nhi ở lần sinh ứ năm vì sinh khó nên qua đời. Không đến nửa năm sau, ba ba nghe lời gia gia cưới mẹ hiện tại của em vào nhà.”
“ Mẹ hai em chính là cô con dâu ứ tư mà Hà gia cưới về, vào cửa chưa đến một năm đã sinh ra được trưởng tôn cho Hà gia, cho dù sau này bà chỉ sinh được hai nữ nhi không ể sinh êm con trai nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến địa vị trong Hà gia của bà. Cho dù, cháu trai duy nhất trong nhà vì được cưng chiều từ nhỏ nên không có học vấn cũng như nghề nghiệp lại hay đi xung quah gây chuyện ị phi nhưng trong lòng ông bà nội hắn vẫn là đại bảo bối. Mà bọn em từ đầu tới cuối đều là những người bồi ường tiền cho hắn”.
“ Đối với anh mà nói em chính là vật báu vô giá so với bảo bối càng quí hơn” Niếp Huân ôm cô vào lòng ôn nhu nói.
Hà Xảo Tình miễn cưỡng mỉm cười một chút.
“ Nhà của em có quan niệm trọng nam khinh nữ, họ không coi trọng cháu gái nên đối với con rể cũng bị đối xử không tốt. Đó chính là tình cảnh của ba anh rể của em, anh rể ứ hai của em cũng chính vì ế mà mà cùng chị hai em li hôn. Còn hai anh rể còn lại hiện tại nếu không phải về Tân Trúc liền không về, một năm số lần trở về iếu một lần liền iếu.”
“ Em lo lắng anh cũng như bọn họ sao?” niếp Huân ôn nhu hỏi cô.
“ Không phải là em lo lắng mà là em không hi vọng.” vẻ mặt cô tràn ngập lo lắng nhìn hắn và nói
“ Niếp Huân, kết hôn là chuyện của hai người chúng ta em hi vọng có anh làm lão công là tốt rồi không cần phải làm con rể hay cháu rể tốt của Hà gia đâu”
“ Em không phải cho rằng anh sẽ giống như anh rể ứ hai của em, cuối cùng phải lựa chọn li hôn chứ?”
Hà Xảo Tình dùng sức lắc đầu
“ Em chỉ không hi vọng anh vì có quan hệ với em mà bị người khác khinh rẻ. Nếu bọn họ đối xử với anh như các anh rể em ì em sẽ không nhịn được cãi nhau cùng họ. Em không muốn anh nhìn ấy hình ảnh em cãi nhau cùng người nhà.”
Cô biết anh rất khát khao tình cảm gia đình, luôn mong muốn hòa uận ấm áp, nhưng nhà cô ở Tân Trúc ì không có lấy 1 tia loại không khí này, cô không muốn làm cho hi vọng của anh tan biến.
Niếp Huân giờ mới hiểu được rằng cô là vì anh mà suy nghĩ như vậy.
“ Cảm ơn em.”
“ ực xin lỗi” cô vì không cho anh được cảm giác ấm áp của gia đình mà cảm ấy có lỗi.
Niếp Huân lắc đầu, cúi đầu hôn môi cô như là đang an ủi cô muốn cô đừng nghĩ nhiều như vậy.
“ Em muốn đi xe khách hay là muốn anh lái xe đưa em về?” Sau một lúc lâu hắn ngẩng đầu nhìn cô và hỏi.
“ Em muốn đi xe lửa.”
“ Vậy ì để anh đưa em ra nhà ga khi nào trở về ì gọi điện cho anh, anh sẽ ra đón.”
“ Vâng.”
Đi ra khỏi nhà ga, Hà Xảo Tình ngẩng đầu nhìn quang cảnh bốn phía trước mắt, điền viên, con đường nhỏ, cỏ dại, cột điện…
Đã một năm kể từ lần cuối cô trở về tân Trúc nhưng cảm giác của cô là vẫn chưa đủ lâu  bởi vì cô tuyệt không nghĩ sẽ trở về nơi tràn ngập kỉ niệm tuổi ơ không hề oải mái của mình.
Kì thật toàn bộ gia tộc nói người không muốn về lại Tân Trúc nhất, không phải hai anh rể của cô, mà chính là cô. Bởi vì từ sau khi tốt nghiệp đại học, kinh tế độc lập, đã qua sáu năm nay số lần cô về nhà ngay cả năm đầu ngón tay đếm vần còn ừa, hơn nữa mỗi lần trở về nhà đều bị hạ tối hậu ư, mà lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Ba mẹ ay phiên nhau gửi tin nhắn di động cho cô hơn mười mấy lần, muốn cô hôm nay nhất định phải trở về nhà, nếu cô đến ngày hôm qua không có gửi điện trả lời, bọn họ hôm nay sẽ tự mình đi đến Đài Bắc áp tải cô trở về. Vì không muốn làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ, cũng vì không muốn cho bọn họ phát hiện sự tồn tại của Niếp Huân, cô đành phải trở về một chuyến.
Một trận cuồng phong ổi tới, làm rối loạn mái tóc dài của cô, cô lấy tay chải sơ qua một chút ra đằng sau, xoay người đón gió từ trong túi da cầm ra một chiếc buộc tóc, buộc tóc ành đuôi ngựa. Gió ở Tân Trúc lúc nào cũng giống nhau đi.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe máy, anh âm từ xa đến gần, càng lúc càng gần cô hơn. Cô bước nhanh cước bộ di chuyển tránh qua ven đường, nhường đường cái cho xe đi qua.
“Chị tư?!”
Một anh âm quen uộc kêu to làm cô trong nháy mắt ngẩng đầu lên, chỉ ấy em gái Xảo Ngọc vẻ mặt kinh ngạc biểu tình, ngồi trên xe máy nhìn cô.
“Em muốn đi đâu?” Hà Xảo Tình hỏi.
“Ba bảo em ra nhà ga chờ chị, không nghĩ tới chị lại trở về sớm như vậy. buổi chiều chị không đi làm sao?” Hà Xảo Ngọc trong nháy mắt liên tục hỏi cô.
“Ân.” Cô đáp nhẹ một tiếng, trực tiếp đi đến bên người cô em gái, leo lên ngồi đằng sau xe máy. Đi xe buýt trở về nhà, ít nhất còn phải đi nửa quãng đường nữa, có xe ay cho đi bộ là tốt nhất, bất quá-
“Lái chậm một chút.”
“Chị không tin kỹ uật lái xe của em a!”
Cô chính là không nghĩ trở lại nơi gia đình không có ấm áp kia quá sớm mà ôi.
“Chị tư, lần này chị đã lâu không về.”
“Chị trở về cũng chỉ làm cho những con người bảo ủ kia tăng êm phần tức giận mà ôi, trở về làm chi?” Hà Xảo Tình nhún vai.
“Nhưng ật ra em, một năm không gặp lại càng trở nên hấp dẫn hơn.”
“Lại xinh đẹp hơn đúng không chị Tư xinh đẹp.” Hà Xảo Ngọc cười một tiếng nói: “chị biết không, chị Tư? Các ầy giáo ở trường học đến bây giờ vẫn ngẫu nhiên nhắc tới các chị mấy lần nha!”
“Chúng ta?”
“Chính là chị, Thi Ánh Điệp học tỷ, Ngôn Hải lam học tỷ, còn có Quan Chi Yên học tỷ, bốn người các chị.”
“Hừ!” Hà Xảo Tình nhịn không được khẽ hừ một tiếng. cô mới khinh ường bị đánh đồng cùng với ba kẻ địch ủ kia.
“Chị tư, nghe nói trước kia bốn người bọn chị rất có tiếng tăm trong trường nha, chính là danh nhân trong trường học nha. Các chị đều xuất sắc giống nhau như vậy, vì sao lại không hợp a?” Hà Xảo Ngọc tò mò hỏi.
“Em chưa từng nghe qua một núi không có hai hổ, một nước không có hai vua sao?”
“Tựa như chị cùng ông nội có phải không?”
“Không phải, chúng ta bất đồng không phải vì bàn bạc chuyện, mà vì không hài lòng đến nửa câu của nhau.’’
“Ha ha, xác ực.” cô cảm động cười ra tiếng.
“Xảo Ngọc, em có biết lần này bọn họ tìm chị trở về là có chuyện gì không?”
Cô đột nhiên đem xe máy dừng lại ven đường, sau đó trầm mặc một chút, mới không nhanh không chậm mở miệng: “chị không biết sao, chị tư?”
Vừa ấy tiểu muội phản ứng là biết ngay có sự kỳ quái.
“Nếu chị biết chị còn hỏi em sao?” Hà Xảo Tình anh âm bình tĩnh, từ trên xe xuống:
“Đã xảy ra chuyện gì, có phải Hà Hoài Phú lại gây ra chuyện phiền toái gì, muốn chị quay về nghĩ biện pháp giải quyết?”
“Đúng một nửa.” Hà Xảo Ngọc đem động cơ tắt ngúm.
“Xảo Ngọc, hiện tại chị không có tâm tình cùng em chơi trò đoán chữ.”
Cô nhịn không được muốn bức cung.
“Anh trai không biết từ khi nào ì bắt đầu, ở bên ngoài iếu nợ của người ta rất là nhiều tiền, hai áng nay ỉnh oảng lại có người đến cửa đòi tiền.” cô cúi đầu, vuốt vòng chìa khóa nói.
“Chị chỉ biết, chị chỉ biết nhất định lại là vì bảo bối kim tôn của Hà gia kia!” Hà Xảo Tình giận không ể át, cắn răng nói:
“Bọn họ muốn như ế nào, lại muốn chị đi ngân hàng vay ay cho Hà Hoài Phú trả nợ sao?”
Cô lắc đầu.
“Lần này nghe nói món nợ lên đến rất nhiều.”
“Cho nên..” Hà Xảo Tình đem hai tay khoanh trước иgự¢, bước ba bước đứng ẳng.
“Ngân hàng cho vay còn chưa đủ, muốn chị đi vay bọn cho vay nặng lãi sao? Lần trước đi vay của tên họ Mãi kia để trả nợ, chị cũng đã nói qua, lần sau không được viện lý do này nữa. lần này Hà Hoài Phú có bị chủ nợ bắt đi chặt tay chặt chân, bọn họ cũng đừng tưởng chị lại bỏ ra một phân tiền nào, ay hắn thu hồi cục diện rối rắm!”
“Ông nội cũng không tính muốn gọi chị ra xử lý hậu quả, chị tư.” Hà Xảo Ngọc nhỏ giọng nói.
“Nha?” cô một chút cũng không tin.
“Ông định đem chị gả cho một kẻ có tiền, hôm nay gọi chị trở về chính là đi xem mặt.”
Hà Xảo Tình nháy mắt khi*p sợ trừng lớn hai mắt, nghĩ đến chính mình nghe nhầm.
“Em nói cái gì, Xảo Ngọc? nói lại lần nữa.”
“Chị tư….” Cô cũng biết đây là tình huống khó xử, không biết làm sao nhìn chị, không biết nên nói cái gì để an ủi mới tốt.
“Cho nên bọn họ tính đem bán chị để ay Hà Hoài Phú trả nợ đúng không?” Hà Xảo Tình một trận trầm mặc, đột nhiên cười lạnh ra tiếng.
“Bọn họ có phải quá ngây ơ rồi hay không? Cho rằng chị còn là đứa trẻ ba tuổi, rất ngoan ngoãn đi vào khuôn phép sao?”
“Ông nội cùng ba ba nói, nếu đem chị gả đúng như lời nói, liền đem em hoặc chị năm cũng gả đi luôn.”
“Em nói cái gì?” Hà Xảo Tình kinh ngạc giận dữ nói.
“Chị tư, hiện tại em rốt cuộc biết tại sao chị cả, chị hai, chị ba lúc trước lại kết hôn sớm như vậy, các chị ấy đại khái sớm biết rằng sẽ có loại sự tình này phát sinh.” Hà Xảo Ngọc biểu tình bất đắc dĩ ở dài nói:
“Em biết chị nhất định sẽ không nghe lời ông nội an bài, nhưng chị năm ật đáng ương, bởi vì từ trước cho đến nay em ấy không dám làm trái lời ông nội hay ba ba, bọn họ muốn em ấy gả đi, em ấy nhất định sẽ nghe lời. gả đi.”
Cô đã muốn tức giận đến nói không ra lời.
Rốt cuộc gia đình này là như ế nào, mà bọn họ muốn là những cái dạng trưởng bối gì? Bây giờ đã là ế kỷ hai mươi mốt, thời đại quyền tự do của con người được nâng cao, còn có loại sự tình muốn bán con gái để cầu hư vinh, bọn họ tất cả đều điên rồi!
“Chị nhất định sẽ không cho Xảo Lệ hoặc em phải gả cho một người mà em không yêu.” Cô lấy kiên định cam đoan.
“Chị tư?”
“Hai người các em đề đã qua tuổi mười tám, đã có quyền được tự chủ. Nếu nói, ở lại trong nhà này cũng chỉ vì học phí cùng phí sinh hoạt, lúc trước có ể là gánh nặng của chị, nhưng về sau chị sẽ nuôi được các em.”
“Chị tư…” Hà Xảo Ngọc nháy mắt cảm động, hốc mắt đỏ, anh âm cũng nghẹn ngào lên.
“Đi, chị cùng em về nhà u ập hành lý. Đồ đạc đâu? Ở nhà sao?”
“Ông nội sẽ không cho bọn em đi theo chị đâu, chị tư.” Cô lắc đầu như gà mổ óc.
“Chân là ở trên người các em, chỉ cần muốn đi ì đi được.’
“Chị nghĩ đi, nhưng món nợ của anh trai thì phải làm sao bây giờ? Chủ nợ tới cửa đòi nợ, ba ba, mẹ, ông nội, bà nội, bọn họ phải làm sao bây giờ?”
“Hà Hoài Phú vô pháp vô iên là do bọn họ cưng chiều mà ành hư, hiện tại bọn họ chính là  tự gánh lấy hậu quả mà ôi.” Hà Xảo Tình lạnh lùng vô tình nói.
“Chị Tư….”
“Cái gì cũng đừng nói nữa, về nhà trước rồi nói sau.”
Cô đã quên mất gọi điện oại báo cho Niếp Huân biết cô đã ngồi mấy điểm xe lửa đến Đài Bắc, Hà Xảo Tình ắng đến khi bước xuống xe lửa ì trăng đã lên cao mất rồi, ế nên mới nghĩ tới chuyện này.
Còn muốn gọi điên cho anh sao?
Quên đi, vẫn là chính mình đón taxi có vẻ nhanh hơn, nhưng như ế là trở về đối diện với gia đình lạnh giá kia sớm hơn một chút.
ân ủ không nhịn được mà đưa tay lên chạm vào hai má, cô nở nụ cười châm biếm trên đôi môi cánh hoa.
Đây là địa vị của cô trong nhà chẳng là cái gì cả, đối với một đứa con gái một năm không ấy mắt, cháu gái, bọn họ chưa nói ương nhớ, không một câu hỏi han ân cần, số lần gặp mặt còn không tính trên đầu ngón tay.
ương tâm sao?
Cảm ấy bi ương sao?
Tuyệt không. Tâm đều đã ૮ɦếƭ ì làm sao có ể cảm nhận được ương tâm hay bi ương? Cô chính là chỉ cảm ấy đồng tình cũng bất đắc dĩ cho hai đứa em gái cùng cha khác mẹ kia ôi.
Bởi vì mẹ không còn ở trong nhà, bởi vì trước khi học võ uật, những chuyện ị phi do tên hỗn đản kia gây ra, dù sao cũng chính là anh trai gây ra. Cho nên cô có vẻ lãnh khốc vô tình hơn.
Chậm rãi đi ra nhà ga Đài Bắc, di động trong túi da đột nhiên vang lên.
Cô dừng lại cước bộ, lấy điên oại di động từ trong túi da ra, kinh ngạc khi ấy số điện oại là của Niếp Huân. Không phải anh đã sớm tới nơi này chờ cô đi? Bằng không như ế nào cô vừa mới xuống xe, điện oại của anh cũng vừa gọi đến?
Hà Xảo Tình quay đầu nhìn xung quanh, đồng thời tiếp nhận điện oại.
“Uy?”
“Lão bà, hiện tại em đang ở đâu? Lên xe sao? Mấy giờ đến Đài Bắc?”
Mới đi được vài giờ ôi, vì sao cô lại cảm ấy rất nhớ tiếng nói của anh?
“Em vừa đến Đài Bắc.” giọng nói của cô khàn lkhanf.
“Cái gì? Em đã đến Đài Bắc? như ế nào lại không gọi điện cho anh? Em chờ anh một chút, mười lăm phút anh nhất định tới nơi.”
“Anh không cần đi nhanh đâu, từ từ mà đến, em sẽ chờ anh.” Cô vội vàng nói.
“Được. Chờ anh.”
“Ân.” Cô đồng ý với anh, lập tức tìm chỗ ngồi xuống chờ.
Đám người trước mặt đến quay lại đi, có khá đông học sinh, cũng có nhiều đôi tình nhân người yêu, những người vừa đi làm về, bất quá người khiến cô chú ý nhất chính là một gia đình ấm cúng, mặc kệ là cha và con gái, mẹ con hoặc bà cháu, người một nhà.
Nhìn bộ dạng bọn họ hòa uận vui vẻ, cha con yêu ương âu yếm lẫn nhau, hỏi han ân cần, miệng nói cười, biểu đạt chân tình ắm iết, lòng cô tràn ngập sự hâm mộ, lại tràn ngập cô đơn.
Ở trong trí nhớ của cô, cô có từng có được quá một ngày, không, là có một khắc nào như vậy sao?
Đáp án là không có.
Cô không biết vì sao lại như vậy, mối quan hệ giữa con cái và cha mẹ trong gia đình không phải là bình ường và phổ biến nhất trên ế giới, không cần phải chìa tay ra liền chạm vào sự ấm áp sao? Vì sao cô đều đã muốn đem hết sức lực, nhưng mà tại sao lại vẫn không ể chạm đến nó?
Trái tim đập mạnh và loạn nhịp khi cô nhìn ấy cách cô một khoảng cách không xa có đôi cha và con gái, bé gái đại khái khoảng năm tuổi, đang duỗi tay ra ý muốn được cha mẹ ôm lấy, nhưng cô bé vừa duỗi tay ra, ba cô đã lập tức cười ngồi xổm xuống đem cô bế đứng lên.
Cô bé lộ ra nụ cười khoái trá, mẹ cô từ đằng sau đi tới nhìn ấy tình huống vừa rồi, liền đem đứa con gái cùng chồng mình huấn ị một chút, nhưng cô bé vẫn ngồi ở cánh tay của ba ba như cũ, ba cô cũng không đem cô ả xuống dưới. hai người đều vẻ mặt cười vô tội, làm cho mẹ cô bé bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hai cha con bọn họ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nở nụ cười đi eo.
Xung quanh bọn họ bốn phía tỏa ra hào quang hạnh phúc đến chói mắt, làm cho cô không ể dời tầm mắt đi đâu. Cũng không biết chính mình đến tột cùng đã nhìn bọn họ trong bao lâu, cho đến khi di động trong tay đột nhiên vang lên, mới làm cô nhảy dựng lên.
Là Niếp Huân, anh đại khái anh đến ật nhanh. Hà Xảo Tình nhận điện oại.
“Uy?”
“Lão bà, em ở đâu?”
Cô nói cho anh biết vị trí, vừa mới nói xong liền ấy xe anh đã dừng ở trước tầm mắt cô, đánh tay lái, chậm rãi đi sang bên rồi dừng lại bên vệ đường.
Hà Xảo Tình lập tức u hồi di động, hướng chỗ anh dừng xe đi đến, đi được vài bước, không tự chủ được dừng lại cước bộ, lại một lần nữa quay đầu lại nhìn oáng qua một nhà ba người được hạnh phúc vây quanh kia. Cô hy vọng bọn họ vĩnh viễn đều có thể hạnh phúc vui vẻ như vậy.
“Em vừa mới nhìn cái gì vậy?” sau khi lên xe, Niếp Huân tò mò hỏi. Anh chú ý đến hành động vừa rồi của cô khi đi gần đến xe anh có hơi tạm dừng quay đầu một chút.
“Người một nhà.”
Câu trả lời của cô làm anh ngây ngốc mạc danh kỳ diệu sửng sốt một chút.
“Cái gì?”
“Có người một nhà ở nơi nào, ba ba, mẹ cùng một cô bé năm tuổi. Không biết bọn họ là đang chờ xe, ba người bọn họ ở chung một chỗ nói nói cười cười không ngừng, oạt nhìn ật hạnh phúc.”
Ngắn ngủi vài câu nói mang eo cảm xúc hâm mộ cùng mê hoặc, liền đã nói lên tâm trạng của cô hôm nay khi về Tân Trúc, Niếp Huân cái gì cũng không nói, cũng không có hỏi, ân ủ trực tiếp đem mặt của cô áp sát vào lòng, cúi đầu hôn môi của cô hỏi:
“Có đói bụng hay không? Muốn đi ăn khuya không?” anh săn sóc hỏi.
“Vâng.” Cô trả lời, lập tức lại nghĩ đến cái gì lại sửa lại lắc lắc đầu:
“Quên đi, không cần ăn cũng được.”
“Làm chi còn nói vâng, bây giờ lại nói không cần?” anh nhất ời khó hiểu.
Hà Xảo Tình do dự, không biết có nên nói ra lý do cô sửa lời nói hay không. Quên đi, dù sao vừa đến chỗ có ánh sáng anh cũng sẽ phát hiện ra, cô sao không ở phía trước nói cho anh biết?
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, ân ủ đem ánh sáng trong xe mở ra chiếu sáng cả khoang, sau đó đem hai má sưng đỏ bên kia quay cho anh xem.
“Bởi vì em không muốn cho người khác hiểu nhầm anh động tay động chân đánh phụ nữ.” cô lấy ngữ khí nhẹ nhàng hay nói giỡn nói.
ấy mặt cô bị ương, Niếp Huân nháy mắt trừu nhanh một cái, cả người bao phủ một cỗ tức giận muốn nổ tung.
“Là ai đánh?” anh lấy tiếng nói áp lực phẫn nộ lạnh giọng nói.
Cùng với ánh mắt nổi giận nhìn nhau nửa ngày, cô rốt cuộc ở dài đầu hàng.
“Ông nội của em.”
“Ông vì sao đánh em?”
“Bởi vì em chồng đối ông.”
“Chống đối ông cái gì?”
“Ông an bài hôn sự cho em.”
Trong nháy mắt anh trầm mặc cúi đầu, nhưng trên mặt tức giận lại càng tăng êm, đôi môi nhếch, cằm ẩn ẩn co rúm.
“Chừng nào em biết ông ay em an bài hôn sự?” vì sao không nói cho anh biết? anh buộc ặt tâm hỏi, nhưng không đem câu nói cuối cùng nói ra miệng.
“Hôm nay sau khi trở về mới biết được, ngay cả việc bọn họ có hỏi em hiện tại có bạn trai không cũng không hề hỏi, liền ra lệnh cho em, nói cho em biết hôn lễ đã an bài nửa áng sau diễn ra.”
Câu nói đầu tiên của cô làm cho Niếp Huân ở dài nhẹ nhõm một hơi, câu cuối cùng lại làm cho anh ngừng lại hơi ở, kinh hoàng đề cao tâm.
Hôn lễ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc