Mỹ nhânPhượng Trữ Lan cho rằng mình sẽ ૮ɦếƭ, lúc tỉnh táo hơn thì trí nhớ dừng lại ở cảnh Long Y Hoàng hô lên một câu, sau đó, mọi chuyện còn lại thì không nhớ gì hết.
Thân thể từ ૮ɦếƭ lặng lạnh như băng dần khôi phục tri giác, cảm giác bồng bềnh nhẹ nhẹ dần biến thành nặng nề đau kịch liệt, toàn thân cao thấp tựa như bị lửa đốt, phỏng không thôi.
Hắn đã tỉnh, hai mí mắt nặng trịch, tập trung tinh thần một chút, chuyên chú nghe động tĩnh xung quanh.
Gian phòng rất yên lặng, yên lặng đến mức cũng nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng, hắn không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy rất đau đầu, không muốn tồn nhiều khí lực để suy nghĩ nữa.
Phượng Trữ Lan vẫn nằm trên giường, những vết thương trên người đã được băng bó kỹ càng như bánh chưng, toàn thân bị mất nước khiến hắn không thể động đậy.
Ngay cả hô hấp cũng rất khó chịu, máu huyết dần dần dầng lên, cơ hồ muốn phun ra.
Hắn muốn nói, nhưng cổ họng khô khốc đến đau đớn, chỉ có thể phát ra mấy tiếng giãy dụa ՐêՈ Րỉ.
Phượng Trữ Lan ở trên giường giãy dụa một lúc, nhưng vẫn không thấy hiệu quả, cửa phòng đang đóng chặt lai bị mở ra, đoàn người nhẹ nhàng bước vào, chậm rãi đi tới gian phòng phía trong.
Phượng Trữ Lan bất động, nghiêng tai chăm chú lắng nghe.
"Thái tử phi, nô tỳ theo ý của Hoàng hậu nương nương đến đây.” Đột nhiên tiếng nói dè dặt của thị nữ truyền tới, cẩn thận như đang đối mặt với độc xà mãnh thú vậy.
"Lạch cạch!" Lần này Phượng Trữ Lan nghe được rõ ràng tiếng động rất nhỏ từ bàn án truyền đến, tựa hồ là tiếng 乃út vừa rơi xuống mặt bàn.
Tiếp theo, là giọng Long Y Hoàng như hỗn loạn nhưng vẫn vô cùng nhẹ nhàng trả lời: “Có chuyện gì vậy?”
"Hoàng hậu nương nương phân phó, hôn sự lần này do ngài chủ trì, cho nên hiện tại nô tỳ muốn mang đồ tới cho ngài tham khảo.” Thị nữ nhỏ giọng nói.
"À." Long Y Hoàng nhìn về phía chiếc giường, không thấy có động tĩnh gì, Phượng Trữ Lan có phải vẫn chưa tỉnh, nàng định thần nói: “Cầm đến đây đi, ta xem qua là được... Bất quá còn phải chờ Thái tử tỉnh lại đã, nên do hắn tự mình quyết định, việc này dù sao....” Long Y Hoàng dừng lại, không nói tiếp, lời nói đột nhiên chuyển: “Trình lên đây.”
Long Y Hoàng còn chưa nói hết, nhưng Phượng Trữ Lan cũng mơ hồ nhận thấy có chút không ổn, nhất định là có việc gì đó liên quan đến hắn mà hắn không biết.
Nhưng là... chuyện gì?
“Mời Thái tử phi nương nương chọn ra ngày giờ tốt.” Thị nữ vừa nói, hai tay vừa đưa đến một quyển sách.
“Mẫu hậu nói sao?” Long Y Hoàng tiện tay giở ra nhưng không để ý xem.
“Nói là càng sớm càng tốt, nhưng còn phải hỏi ý kiến của Thái tử phi nương nương.”
"Sao, vậy ngày mười ba tháng này đi." Long Y Hoàng nhíu mi, khép quyển sách lại: “Đủ nhanh chứ? Hơn nữa, đến lúc đó Thái tử đã gần như dưỡng bệnh xong, tuyệt đối lúc đó sẽ có tinh lực.”
“Vâng.” Thị nữ này vừa mới lui xuống, một thị nữ khác lại đi lên: “Hoàng hậu nương nương phân phó nô tỳ hỏi, lễ phục nên chọn màu sắc loại vải như thế nào, hoa văn và trang sức thế nào……… đều do Thái tử phi định đoạt.”
“Mẫu hậu sao lai nóng lòng thế chứ, còn chưa hồi cung đã hỏi đến việc này.” Long Y Hoàng có chút phiền toái.
"Hoàng hậu nương nương nói, muốn quyết định sớm, đến lúc đó sẽ không còn luống cuồng nữa, ngài ấy đã đích thân đến phủ Bộ binh, việc này cứ giao cho Thái tử phi quyết định.” Thị nữ cung kính nói.
Trong lòng Long Y Hoàng cũng rất phiền, phất tay đem toàn bộ giấy tờ nghiên mực trên bàn hất xuống đất: “Nói với người, hiện tại thân thể ta không khỏe, xin người để cho người có kinh nghiệm chuẩn bị, ta thật sự không muốn trông nom việc này, hơn nữa không phải hôn sự này do người đề nghị sao? Sao bây giờ lại đến hỏi ta?”
"Vậy..." Thị nữ nói lắp bắp, ánh mắt có chút né tránh.
"Được rồi, ta cũng không muốn làm khó dễ các ngươi, nhưng ta vẫn muốn nói, chuyện còn lại, các ngươi hãy tự đi tìm nữ quan trong cung giải quyết.” Long Y Hoàng đi về phía ghế quý phi, thở dài một hơi, quay đầu ra ngoài nhìn trời, trời xanh nắng ấm, in bóng trong đôi mắt trong như nước của nàng, gần trong gang tấc, nhưng lại là ảo giác mà suốt đời nàng không thể chạm vào: “Lễ phục tân hôn, hãy dùng loại gấm tơ tằm tốt nhất, màu sắc thì chọn màu đỏ như son, còn hoa văn, đương nhiên mẫu hậu không muốn thiên kim thượng thư phải chịu ủy khuất, trước đây khi ta gả đến đây đã dùng hoa văn gì thì bây giờ làm theo như thế, nếu người vẫn không hài lòng thì có thể thay đổi một chút.”
Màu đỏ son... Lúc trước, khi mẫu thân sắp gả cho Quân Linh, lễ phục tân hôn cũng có màu sắc như thế.
Quân Linh nói, hắn thích màu đỏ son, đỏ như máu, tựa như nhiệt huyết sôi nổi trong lòng hắn khi gặp được mẫu thân, mà khi mẫu thân mặc vào thì đẹp không sao tả xiết, cao quý hơn mọi thứ.
Quân Linh...
Long Y Hoàng cúi đầu sờ sờ chiếc nhẫn của mình, sờ đến chiếc vòng, nhất thời tâm trạng yếu đuối.
Lâu rồi không nhớ đến cái tên này, bây giờ nhớ lại, cũng cảm thấy đau lòng.
Dù sao cũng người đầu tiên làm nàng động tâm, làm sao có thể dễ dàng quên được.
“Quân Linh....” Nàng cúi đầu nhỏ giọng gọi tên người đó, phát hiện hình như nàng đối với tên của hắn dần có chút xa lạ, nàng cẩn thận cúi đầu xem đống giấy trên bàn, thị nữ đã lui xuống tự bao giờ nàng cũng không chú ý, lại lần nữa chống cằm, nhắm mắt nói: “Ta nhớ ngươi… Ngươi đang ở đâu? Mẫu thân đã qua đời … Vì sao ngay cả một chút tin tức của ngươi cũng không có? Ta ở Huyền Quốc chờ ngươi nửa năm, ngươi cũng không tới một lần… Mẫu thân ở nơi chín suối có biết, nhất định rất thất vọng về ngươi...”
Long Y Hoàng dần dần lâm vào trầm tư, quãng thời gian đẹp đẽ trước đây hiện lên trước mắt, nhưng nàng chỉ có thể hồi tưởng, vĩnh viễn cũng không thể trở về.
"Xoảng!" Bên giường đột nhiên truyền đến tiếng bát vỡ, Long Y Hoàng hơi giật mình, lập tức dập tắt hồi ức, đứng lên, bước nhanh tới: “Phượng Trữ Lan, ngươi tỉnh rồi à?”
Nàng vì sợ bản thân không biết Phượng Trữ Lan sẽ tỉnh lại khi nào, mà nếu mình ngồi ở bên giường lâu quá cơ thể cũng không chịu nổi, cho nên liền đặt bát sứ ven mép giường, nếu hắn có chút động tĩnh lập tức bát sẽ rơi xuống đất, nàng cũng có thể nhanh chóng chạy tới.
Phượng Trữ Lan mở to mắt, không quan tâm tới đống băng gạc đang quấn khắp người chống tay muốn ngồi dậy, Long Y Hoàng kinh hãi, vội vàng đè hắn nằm xuống, quở trách: “Ngươi không thể cử động!”
Hắn nhìn Long Y Hoàng, mặt nhăn mày nhíu, đột nhiên nhắm mắt lại, hé môi, nhưng dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể thốt ra nửa lời, иgự¢ phập phồng mãnh liệt, hắn nhịn không được ho nhẹ, đôi môi tái nhợt dần dần nhiễm vài giọt máu tươi.
"Đừng vội vàng, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng lắm, ngươi muốn nói gì?” Long Y Hoàng vội vàng nhận khăn tay từ cung nữ, cẩn thận lau đi vết máu trên môi hắn, bĩu môi.
Phượng Trữ Lan lắc đầu, tay trái lành lặn đột nhiên nắm chặt vạt áo Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng bỏ khăn tay xuống, quay đầu phân phó cung nữ: “Mau mang nước lại đây.”
Thị nữ nhanh chóng bưng một ly trà trên tay, Long Y Hoàng rót một chén, đưa đến khóe miệng Phượng Trữ Lan: “Đừng gấp.”
Thấy vẻ mặt Long Y Hoàng vẫn bình tĩnh như nước, Phượng Trữ Lan cũng dần dần bình tĩnh lại, những hành động lúc nãy đã chạm vào vết thương của hắn, hắn nửa nằm nửa ngồi trên giường thở dốc, thấy ly trà đã ở trên môi, hắn giương mắt nhìn nhìn Long Y Hoàng, nhẹ nhàng uống hết ly trà.
Nước trà cũng không nóng, từng giọt trà lành lạnh làm cổ họng khô nóng của hắn trở nên mát mẻ dễ chịu hơn khiến đau đớn trong cổ họng giảm đi không ít.
“Ngươi hôn mê cũng đã lâu, cũng chưa có uống ngụm nước nào.” Long Y Hoàng mỉm cười với hắn: “Có muốn uống chén nữa không? Chờ một chút ta sai người nấu cháo cho ngươi, bây giờ ngươi cần phải nghỉ ngơi đã.”
Phượng Trữ Lan nhìn nhìn nàng, hắn nhăn mày biểu thị vẻ nghi hoặc, nhưng cổ họng vẫn còn nóng rát khiến hắn phải gật đầu.
Long Y Hoàng lại rót cho hắn ly trà nữa, lần này không cần nàng giúp, hắn tiếp nhận ly trà chậm rãi uống.
"Đúng rồi, Phượng Trữ Lan," Khóe mắt nàng cong lên như vầng trăng, như sao lấp lánh: “Nói cho ngươi một tin tốt, mẫu hậu thông cảm cho ngươi cô đơn cấm dục đã lâu, định cho ngươi nạp tiểu thi*p.”
“ ...” Ngay cả khi uống trà cũng bị nghẹn, đoán chừng đây là lần đầu tiên Phượng Trữ Lan gặp trong đời.
"Là thiên kim thượng thư, nhưng ta chưa gặp qua lần nào, song theo như tin tức tìm hiểu được, tiếng tăm nàng ấy rất tốt, là một tiểu thư khuê tú nổi tiếng, ôn văn nho nhã, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, nghe nói rất xinh đẹp, người tới nhà nàng cầu hôn nhiều không kể xiết, nhưng phụ thân nàng lai đòi hỏi rất cao, đến giờ vẫn chưa có chọn được chàng rể hiền.” Long Y Hoàng chỉnh lại tay áo, lại chỉnh chỉnh, cuối cùng vuốt vuốt hoa văn, ánh mắt dịu dàng như nước: “Nhưng mà bây giờ mẫu hậu vì ngươi mà đích thân đi làm mối, chuyện này nhất định đã được ấn định, ngươi cũng coi như thuộc hàng nhân trung cực phẩm, phụ thân nàng ấy nhất định không dám từ chối, tiểu tử, chúc mừng diễm phúc ngươi chưa cạn.”
"Là thiên kim Binh Bộ Thượng Thư?" Hắn đặt ly trà xuống, nghiêng đầu, không nhìn thấy rõ nét mặt hắn: “Đúng không?”
“Đúng, có phải ngươi cũng từng nghe nói.”
“Ừ, nàng ta đúng thật là nữ tử nổi tiếng kỳ tài, ai ai cũng biết.” Phượng Trữ Lan gật đầu, chống lại hai mắt Long Y Hoàng, bình tĩnh như băng.
“Mẫu hậu đặc biệt để ta chọn ngày thành thân cho hai người, còn sắp xếp chuẩn bị những lễ nghi cần thiết, ta chưa làm bao giờ qua, nên đã vứt cho người khác.” Long Y Hoàng nhìn bụng, lại ngẩng đầu lên: “Phượng Trữ Lan, đến lúc đó đừng ở trong lòng mỹ nhân mà say mê như điếu đổ quên hết tất cả, không bao lâu nữa đứa trẻ sẽ được sinh ra, hy vọng ngươi vẫn có thể hoàn thành trách nhiệm của một người cha.”
"Ta biết... Khi nào cử hành hôn lễ?” Phượng Trữ Lan chớp mắt, một bụng phiền muộn, nhưng không có để lộ ra ngoài.
Dù cho hắn ngàn vạn lần không muốn nhưng còn có thể làm thế nào đây?
Thế cục hiện tại, nhiều nhất là hắn có thể kéo dài nhưng cũng không thể thay đổi được điều gì.
“Ngày mười ba tháng này là ngày tốt, đến lúc đó, thương thế của ngươi cũng đã đỡ hơn.” Long Y Hoàng cười nói.
"Khổ cực cho ngươi ... Ta, thập phần chờ mong ngày đó đến.” Hắn nói.
“Đúng vậy, có một người thi*p như hoa như ngọc, nhưng đừng quá chìm đắm trong đó là được.” Long Y Hoàng khẽ chu môi: “Ta vẫn chưa được gặp vị thiên kim tiểu thư đó, qua vài ngày nữa nhất định phải đi bái phỏng.”
"Y Hoàng... Nàng không muốn nói với ta điều gì sao?” Cuối cùng Phượng Trữ Lan vẫn nhịn không được hỏi.
“Trước đây khi ngươi lấy ta, Khuynh Nhan đã nói với ngươi cái gì?” Ánh mắt Long Y Hoàng bình thản nhìn hắn.
“Hắn...” Hô hấp Phượng Trữ Lan đột nhiên ngưng trọng, tựa như không muốn nhớ lại chuyện cũ đau lòng: “Hắn nói, mong ta hãy cư xử với nàng thật tốt, đừng có làm gì quá đáng.”
"Thế thì, bây giờ ta cũng đem từng câu từng chữ không thiếu nửa chữ tặng cho ngươi, Phượng Trữ Lan, ngươi là một người sáng suốt, ban đầu loại hành động điên rồ đã xảy ra với ta coi như hết, đừng tổn hại đến người khác.” Long Y Hoàng hờ hững đáp.
Phượng Trữ Lan cúi đầu, nắm thật chặt ly trà: "Thi*p... Vĩnh viễn chỉ có thể là thi*p, nếu mẫu hậu an bài cho ả vị trí này, ả sẽ không thể đổi đời này nào.”
Long Y Hoàng nhất thời sững sờ, nhìn lại gương mặt nghiêm túc của Phượng Trữ Lan, rồi cúi đầu, mỉm cười nhạt.
Đấu võ đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn như thế, khiến không ai vui vẻ, Hoàng đế cũng không muốn ở lâu, vài ngày sau, vội vã ra lệnh quân lính lập tức hồi cung.
Hoàng hậu sớm đã trở về trước, trên đường về vẫn không quên đến phủ thượng thư, Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan vừa trở về hoàng cung, vừa vặn gặp được vị thiên kim của Binh Bộ thượng thư mà người đã nói đến.
Trên đường hồi cung, trời cũng đã vào hoàng hôn, ánh sáng vàng kim phủ lên khắp đất trời, hồ nước bên cạnh khẽ gợn sóng, một phiến lá rụng nổi bật giữa mặt hồ đầy vẻ cô độc, bóng dáng người con gái thướt tha duyên dáng đứng lẻ loi, dáng người gầy gầy, yếu ớt như liễu trong gió, tóc dài như tơ, vày dài màu trắng thuần khiết, cộng thêm áo choàng cùng màu, gương mặt nàng ta hiện ra trong ánh chiều hoàng hôn, nàng đứng dưới tán cây bên hồ, đôi mắt cũng có vẻ ảm đạm u sầu của sắc trời.
Người con gái xinh đẹp mà Long Y Hoàng từng gặp cũng không ít, nhưng có thể đẹp trong cảnh tĩnh như thế, ngay cả giơ tay nhấc chân cũng cao quý khí chất tựa như tiên nữ, quả thật rất hiếm, như Vân Phượng Loan trước đây, nhưng bây giờ, Vân Phượng Loan cũng đã không còn là Vân Phượng Loan của ngày trước nữa.
Cho dù ngũ quan nàng ta không kinh diễm tuyệt mỹ như Long Y Hoàng, không bằng Khuynh Nhan nhu hòa thanh nhã, cũng không lạnh lùng cao ngạo như Vân Phượng Loan, nhưng từ bên ngoài cho đến khí chất bên trong thật không ai bì kịp, hơn nữa diện mạo cũng thanh tú mỹ lệ, quả thật khiến người khác dù có bị mù cũng không muốn rời mắt.
Long Y Hoàng nhìn nàng ta một chút, lại nhìn nhìn Phượng Trữ Lan đang đứng bên cạnh, mỉm cười: “Ngươi xem, người ta đã tới tận cửa rồi, chẳng nhẽ ngươi không thể tỏ ý gì sao?”
“Nàng hy vọng ta làm gì?” Phượng Trữ Lan hỏi ngược lại.
“Còn có thể làm gì? Đương nhiên là tới trước mặt người ta, trước là ra mắt chào hỏi rồi ôm nhau thắm thiết một chút, sau đó cầm tay chân thành nói chuyện, cuối cùng say sưa đến quên thời gian, buổi tối chắc chắn sẽ...” Bỗng dưng cảm thấy ánh mắt Phượng Trữ Lan nhìn mình như đang nhìn quái vật, Long Y Hoàng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mỹ nữ thiên kim đi tới trước mặt hai người, hai tay đặt sang eo người quỳ gối thỉnh an, động tác quen thuộc điêu luyện, không hề có chút ngượng ngập, vừa vặn đúng mực, mà giọng nói của mỹ nữ cũng trong trẻo như chuông bạc, đôi mắt dịu dàng nhún nhường: “Dân nữ thỉnh an Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương.”
"Không cần đa lễ.” Long Y Hoàng nhàn nhạt nói, cười tuyệt mỹ: “Không bao lâu nữa sẽ thành người một nhà, hơn nữa, hiện nay mẫu hậu coi trọng ngươi như vậy, ta lấy lòng ngươi còn không kịp nữa là, sao phải khách sáo làm gì.”
Phượng Trữ Lan đã thấy khó chịu nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Miễn lễ.”
Mỹ nữ lúc này mới đứng lên: “Đa tạ Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương.” Dứt lời, nàng ta hơi ngẩng đầu, vội vã liếc nhìn Long Y Hoàng, sau đó lại cúi đầu, bộ dáng nhún nhường.
“Hôn lễ của hai người, mẫu hậu đã tốn không ít tâm sức, người để ta chủ trì nên ta đã góp chút ý kiến, hy vọng ngươi không từ chối, cũng sẽ không trách ta tự tiện chủ trương.” Long Y Hoàng cười kéo kéo áo choàng.
“Vâng, tất cả theo ý Thái tử phi.” Mỹ nữ cúi đầu đáp.
“Ngươi chắc cũng đã chờ ở đây lâu rồi đúng không?” Long Y Hoàng đột nhiên đè thấp thanh âm, nhìn sang bên Phượng Trữ Lan nãy giờ không nói gì, chỉ thấy vẻ mặt hắn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.
“Không lâu, chỉ muốn chờ Thái tử đến, thời gian chỉ như một cái chớp mắt.” Mỹ nữ mím môi cười, nghiêng nước nghiêng thành.
"Nhất định là có chuyện rất quan trọng mới tìm hắn đúng không?” Long Y Hoàng tiếp tục hỏi.
“Vâng... Nhưng cũng không phải chuyện gì quan trọng.” Nàng ta len lén liếc nhìn Phượng Trữ Lan, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt: “Có điều, hôm nay xem ra, Thái tử và Thái tử phi có vẻ không rảnh, dân nữ xin phép cáo lui trước.” Nói xong nàng ta liền chuẩn bị rời đi, Long Y Hoàng nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng ta, tốt bụng nói: “Đừng đi, khó khăn lắm mới có dịp gặp mặt, hơn nữa, không lâu nữa sẽ thành người một nhà đừng khách sáo quá.”
"Vậy..." Mỹ nữ ngỡ ngàng, bất lực ngẩng đầu nhìn Phượng Trữ Lan.
Nhìn nàng ta thật thuần khiết như nai con vô tội, khiến người khác đứng ngồi không yên, nhưng Phượng Trữ Lan cũng rất gượng ép, vẻ mặt cũng không thoải mái, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ vẻ nhu hòa: “Liễu tiểu thư, ta muốn đưa nàng ấy về.” Hắn lại quay lại lườm Long Y Hoàng tiếp tục nói: “Còn nguyên nhân, ta tin ngươi sáng suốt nhất định cũng nhìn ra được.”
"Vâng, dân nữ hiểu, dân nữ có thể tiếp tục ở đây chờ Thái tử.” Mỹ nữ thoải mái cười với hắn, lại liếc mắt mập mờ câu hồn.
Long Y Hoàng có chút khẩn cấp: “Không cần quan tâm đến ta, ta có thể tự về được, hơn nữa, đã tới cửa rồi, Phượng Trữ Lan ngươi cũng không muốn người ta phải đứng chờ thêm ở đây nữa đúng không, trời cũng ngày càng lạnh rồi đó.”
Liễu gia tiểu thư cúi đầu, một trận gió lạnh thổi qua, nàng ta đột nhiên lấy tay che miệng ho nhẹ.
“Ngươi xem, người ta bị bệnh rồi, ngươi cũng sẽ không dễ chịu đâu đúng không!” Long Y Hoàng oán giận liếc nhìn Phượng Trữ Lan.
“Không nên có thi*p quên thê, lại càng không được quên đứa bé chưa ra đời.” Vẻ mặt Phượng Trữ Lan ngày càng khó coi: “Những lời này là ai dạy ta?”
“Ta có nói thế sao?” Long Y Hoàng líu lưỡi.
"Im! Ta không muốn tranh cãi nữa, đi thôi.” Phượng Trữ Lan ra tay rất nhanh, bực mình nhắm mắt lại, bình ổn khó chịu, xoay người nói với vị mỹ nữ đó: “Liễu tiểu thư, vậy ngươi hãy đi cùng chúng ta, đợi ta đưa nàng ấy về phòng, chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Khẩu khí hắn nghiêm túc, tựa như chuyện muốn nói là chuyện hệ trọng liên quan đến sự sống ૮ɦếƭ.
Mỹ nhân gật đầu, nụ cười càng ngày càng tươi rói.
Phượng Trữ Lan không nói nhiều, nắm tay kéo Long Y Hoàng đi trước, nhanh chóng đã ở rất xa chỗ Liễu gia tiểu thư.
“Chạy trối ૮ɦếƭ? Muốn bỏ trốn?” Gió thổi bay mái tóc Long Y Hoàng, nàng buồn cười nói.
Phượng Trữ Lan dừng bước, quay đầu nhìn Liễu tiểu thư đang ở rất xa, mím môi: “Ta thật không nghĩ ra, sao nàng lại có thái độ như thế.”
“Thái độ? Thái độ gì?” Long Y Hoàng giả vờ ngơ ngác: “Là thái độ với vị mỹ nhân vừa nãy sao? Nếu như không phải là niềm nở phóng khoáng thì trong lòng ngươi muốn ta phải có thái độ thế nào?” Nhịn không được vui vẻ cười, mang theo vẻ ngang ngược và ngạo khí của thiếu niên, vừa ôn nhuận thận trọng khí phách khoan dung, lúc này nhìn Long Y Hoàng càng thêm chân thật: “Ngươi hy vọng ta là cái bình dấm chua, giận dữ với ả, dùng những lời khó nghe nói với ả, tổn hại ả, khiến ả tức muốn thổ huyết, để ả có cớ đến tố với mẫu hậu à?”
“Không phải.” Phượng Trữ Lan nhăn mày: “Chỉ là nàng diễn kịch quá giả, ta xem cũng cảm thấy sợ.”
“Ôi! Lúc nên độ lượng thì nên độ lượng chứ! Chẳng lẽ trong lòng ngươi ta là kẻ keo kiệt bủn xỉn, chỉ biết ghen ghét đố kị cả ngày mưu tính hại người sao?... Đừng dùng loại ánh mắt đó đánh giá ta… được rồi, ta thừa nhận, ta cũng không thích ả, nhưng bây giờ còn có thể thế nào, người ta đã tới tận cửa, cũng không thể để ả có ấn tượng xấu với ta, không phải mẫu hậu đã giao phó rồi sao...” Nàng cúi đầu cười, mân mê chiếc nhẫn đã lâu lắm chưa dùng: “Nhưng nếu ả dám lộn xộn, ta tuyệt đối có hàng vạn biện pháp khiến ả sống không bằng ૮ɦếƭ, dù ђàภђ ђạ một mỹ nhân như vậy cũng khiến ta rất đau lòng.”
"Đến khi hôn lễ diễn ra, ta nghĩ một thời gian dài nhất định sẽ không được ở bên cạnh nàng.” Ngữ khí Phượng Trữ Lan mềm xuống, ôn nhu nói: “Một mình nàng mọi việc phải cẩn thận.”
“Yên tâm, ngươi cũng chỉ cần ứng phó theo bổn phận là được, đừng quan tâm đến ta.” Long Y Hoàng giương ra bộ mặt vạn năm tươi cười không đổi.
"Ừm..." Trong mắt Phượng Trữ Lan toát ra tia không đành lòng: “Tối ta sẽ về, nàng không cần chờ ta... nghỉ ngơi trước đi.”
“Yên tâm, ta sẽ không vì một nữ nhân mà ђàภђ ђạ bản thân đâu.” Long Y Hoàng lạnh nhạt ôn nhu nói: “Vậy ả tên là gì? Ta không thể mãi gọi ả là mỹ nhân được.”
“Liễu Thiên Trừng.” Phượng Trữ Lan nhàn nhạt thở dài một hơi.
“Tên rất hay a... hắt xì!” Lời còn chưa nói hết, một ngọn gió thổi qua khiến Long Y Hoàng hắt hơi, nhăn mặt, vạn phần khó chịu.
Phượng Trữ Lan nhanh chóng kéo áo lông cừu trên người mình khoác lên người nàng, thắt lại dây áo: “Nàng xem, nàng tưởng mình khỏe lắm sao, cẩn thận bị bệnh, mau gọi thái y tới xem sao đi.”
"Ta không sao, chỉ là cảm lạnh một chút thôi.” Long Y Hoàng kéo y phục, mỉm cười: “Phượng Trữ Lan ta cảm thấy ngươi cần quan tâm nhiều hơn tới vị tiểu thư đó mới phải, chỉ một trận gió nhỏ vừa rồi khiến nàng ta ho khan, bây giờ gió lại càng lớn, nàng ta nhất định ho đến tận phổi.”
"Đừng quan tâm đến người khác nữa, hãy mau chăm sóc tốt cho mình đi.” Phượng Trữ Lan hơi nghiêm túc, sau đó hắn phát hiện Long Y Hoàng đang chăm chú nhìn mình không khỏi ngơ ngác: “Ta rất quái lạ sao? Tại sao luôn nhìn ta như thế?”
“Phượng Trữ Lan.” Long Y Hoàng rụt cổ lại, khóe miệng cong lên: “Ngươi thật sự rất tốt, người có thể được ngươi yêu nhất định rất hạnh phúc.”
Ngón tay Phượng Trữ Lan cứng đờ, hắn nhìn thấu đôi mắt Long Y Hoàng trong suốt như nước, như đáy vực sâu mênh ௱ôЛƓ, thế thì... tuyệt vọng cùng hắc ám… còn có tâm vỡ nát của nàng nữa.
Nàng vẫn luôn thống khổ như thế... Nhưng người có thể hiểu được nàng lại có mấy người?
Hắn ngừng lại một chút đột nhiên nói: "Nhắm mắt lại."
"Làm gì?” Đôi mắt trừng lớn.
“Nhắm lại!” Hắn có chút tức giận.
“...” Long Y Hoàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tháo xuống tất cả phòng ngự bên ngoài: “Phượng Trữ Lan ngươi đừng có làm gì gàn dở với ta, cẩn thận ngày mai sẽ ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử tại cửa cung đó.”
Phượng Trữ Lan không nói gì, hắn nghiêm túc cẩn thận nhìn gương mặt Long Y Hoàng, kinh diễm, tuyệt mỹ.
Đầu của hắn hơi mơ màng, dĩ nhiên bất giác ngày càng gần nàng.
Hắn không phải thần, hắn chỉ là người.
Long Y Hoàng… Đáng để hắn gửi gắm tất cả, bởi vì, nàng cũng đã làm những chuyện giống vậy rồi không phải sao?
Càng ngày càng gần... người bên ngoài nhìn vào là một cục diện mập mờ.
Phượng Trữ Lan vẫn không có ý định dừng lại, hắn nhắm mắt, nghiêng đầu, mái tóc đen tùy thời đổ xuống, cúi người chuẩn bị hôn lên môi Long Y Hoàng.
Thật lâu, thật lâu trước kia, cục diện thế này, căn bản hắn không dám nghĩ tới.
"Thái tử!" Liễu Thiên Trừng từ đâu đột nhiên chạy tới hô lên.
Song, ngay lúc hai người sắp chạm môi thì bị tiếng quát này phá hỏng, Long Y Hoàng mở mắt ra, phát hiện chuyện này không bình thường, vội vàng đẩy Phượng Trữ Lan ra, thẹn quá hóa giận: “Phượng Trữ Lan!"