Gian dối "Tiểu Mộ Dung, tuy rằng ta thật sự rất ghét ngươi, nhưng không thừa nhận cũng không được ta rất ghen tị với ngươi, ngươi có rất nhiều thứ xa xỉ ta vẫn luôn cầu mà không thể đạt được, ai..." Long Y Hoàng mỉm cười, hết sức cô đơn nói.
"Ngươi còn cầu cái xa xỉ gì?Kim ngân châu báu, quyền lợi tối cao? Có được một người trượng phu thương mình, hay là tình yêu của người mình yêu? Hay là, có được con của mình, ngươi đã có quá nhiều, ta không nhìn ra ngươi còn thiếu cái gì, hay là ngươi muốn một tay che trời, quyền khuynh thiên hạ?" Mộ Dung Xá Nguyệt suy nghĩ, lông mi mềm mại che lại dòng chảy mãnh liệt trong đôi mắt, đôi môi mỏng hơi nhạt mở ra rồi kép lại, giọng nói giống như gió trời thổi nhè nhẹ, trong nhất thời, khiến người ta không phân biệt rõ là nam hay nữ, mang theo mị hoặc cùng từ tính, mười ngón tay hắn vẫn tao nhã lướt nhẹ nhàng trên dây đàn: "Ta không nhìn ra ngươi còn thiếu cái gì, vậy mà vẫn chưa thấy đủ tiếp tục cầu thứ xa xỉ."
"Đúng nha, chỉ là những thứ bên cạnh ta lúc này, đương nhiên không thể thỏa mãn lòng tham lam của ta, nhưng có phải thứ ta muốn không, tiểu Mộ Dung, nếu có thể, ta thật muốn trao đổi vị trí giai cấp với ngươi một chút, ta đã rất lâu, cũng không biết tự do vốn có mùi vị như thế nào rồi! " Nhắm mắt lại, hưởng thụ tiếng đàn trong trẻo làm nàng hài lòng, ý cười trên mặt Long Y Hoàng chưa từng thay đổi nửa phần.
Nàng đã có thói quen cười như thế, cho dù không nguyện ý, cho dù, bản thân mình không muốn cười như vậy.
Long Y Hoàng cảm thấy tương lai không lâu nữa, vẻ mặt của mình chỉ còn lại một kiểu mà thôi, đó chính là kiên trì mỉm cười, cuối cùng sẽ hóa đá, chính bản thân cũng sẽ quên vẻ mặt biệt ly ra sao, khi ૮ɦếƭ có dáng vẻ gì?
Trong tiếng đàn trầm ổn đột nhiên có một tia hỗn loạn, Mộ Dung Xá Nguyệt lấy lại bình tĩnh, vội vàng giương mắt liếc Long Y Hoàng một chút, tiếp tục cúi đầu đánh đàn, dung mạo mị hoặc, mũi rất thẳng, còn có khuôn mặt tinh xảo, mặc dù Mộ Dung Xá Nguyệt cả người là y phục nữ nhân quái gở, so với bất kỳ nữ nhân nào đều diễm lệ hơn vài phần, giơ tay nhấc chân cao nhã quyến rũ, dù bất kỳ kẻ nào cũng không thể bắt chước.
"Cùng ta trao đổi vị trí... Ngươi thật nguyện ý buông toàn bộ quyền thế tài phú trong tay sao? Ngươi thật sự bỏ được? Không biết có ai đã nói với ta, người trong hoàng thất đều sẽ trúng một loại độc, độc kia tên là tham lam, khi bọn họ đạt được khoảng quyền lợi cùng tài phú nhất định, sau đó sẽ bắt đầu không biết đủ, cho dù là dùng tất cả thủ đoạn cũng muốn có càng nhiều tài bảo và quyền thế càng tốt, không tiếc trả giá tất cả cũng phải thỏa mãn bản thân, độc này sẽ càng trúng càng sâu, đến cuối cùng không thể tự kiềm chế." Giọng của hắn theo tiếng đàn bay đi, thẳng tắp rơi vào tai Long Y Hoàng.
"Ừm... Vậy ngươi hãy coi ta cùng một loại với người đó đi, ta quả thật là không biết đủ, ta không hài lòng với địa vị tiền tài và quyền thế hiện tại, ta còn luôn luôn muốn có được tự do… Tiểu Mộ Dung, cuộc sống của ngươi ở ngoài cung nhất định là rất tự do rất tiêu dao đúng không?" Long Y Hoàng nghĩ nghĩ, đột nhiên tò mò hỏi.
"Không tồi, ít nhất không có áp lực như ở đây."Mộ Dung Xá Nguyệt miễn cưỡng đáp.
"Tiểu Mộ Dung, dù sao ngươi ở ngoài cung cũng không có chuyện gì quan trọng, không bằng ở đây chơi với ta đi, ta cam đoan sẽ làm ngươi lưu luyến không quên, muốn ngừng mà không được." Long Y Hoàng cười đến mức muốn bao nhiêu gian trá có bấy nhiêu gian tà.
"Không cần."Mộ Dung Xá Nguyệt thẳng thắn từ chối.
"Trước đây, ngươi đã để lại cho ta ấn tượng sâu sắc không ít, giờ đây ta cũng không thờ ơ với ngươi đâu? Nói như thế nào nhỉ, chính là phải làm một vài chuyện có giá trị kỷ niệm chứ, thế thì chuyến đi này mới không tệ nha." Long Y Hoàng tiếp tục khuyên bảo hắn.
"Ngươi còn muốn ta làm thế nào nữa? Như vậy còn chưa đủ sao!" Mộ Dung Xá Nguyệt từ từ nổi cáu, rõ ràng muốn đình công, dừng lại hai tay đang lả lả lướt đặt trên dây đàn, tức giận trừng Long Y Hoàng.
Cung nữ bưng trà lên, Long Y Hoàng không vội trả lời, châm một ly cho mình, chậm rãi bình phẩm: "Tiểu Mộ Dung, ngươi biết không? Trên thế gian này, tất cả mọi chuyện cũng đều giống như nước trà này, chỉ có từ từ thưởng thức, mới có thể hưởng thụ vị thơm ngọt đậm đà của nó một cách chân chính, ngược lại, quá nhanh, biến khóe thành vụng, ta không thích như vậy."
"Ngươi không phải nói cổ trên người ta chỉ có kỳ hạn ba ngày sao, thế thì, dựa theo khẩu khí của ngươi, chẳng lẽ nó thực sự phát tác hơn ba ngày?"Mộ Dung Xá Nguyệt nghi hoặc nói.
"Đúng vậy, đích thật là có kỳ hạn ba ngày, nhưng ta có dược có thể tạm thời trấn áp nó, kéo dài mạng sống của ngươi, cho nên ta nói, không nên lo lắng." Long Y Hoàng cười mờ ám, vẻ mặt nhàn nhã thưởng thức trà: "Ngươi đúng là một người đàn cầm giỏi, tại sao ta có thể phung phí của trời được? Tiếp tục đi, tiểu Mộ Dung, việc khẩn cấp bây giờ là lấy lòng ta, mà không phải đùa giỡn với tính tình của ta, ngươi có biết, ta không để mình bị quay vòng vòng."
"Sớm hay muộn sẽ có một ngày ta đòi lại gấp bội..." Mộ Dung Xá Nguyệt giận dữ, trong lòng vừa vắt óc tìm mưu kế nguyền rủa Long Y Hoàng, vừa không thể không tiếp tục động thủ, đầu ngón tay tự giác lướt trên dây đàn.
"Hoàng hậu nương nương —— giá lâm ——" Giọng cung nữ đột nhiên vang lên, Long Y Hoàng kinh ngạc mở mắt, quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy hoàng hậu phục sức hoa lệ dưới sự vây quanh của các cung nữ từ từ đi tới đình.
Thời gian này, đúng là không có chuyện gì tốt.
Long Y Hoàng liếc mắt nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt một cái, đứng dậy, tuân thủ bổn phận mà nghênh đón, còn Mộ Dung Xá Nguyệt cũng nhận thấy có điều không đúng, đứng ở một bên cúi đầu.
"Y Hoàng, tại sao ngươi lại chạy đến chỗ xa xôi này thế, để Bổn cung khó tìm." Hoàng hậu vẫn cao quý như trước, thong thả tiêu sái đến bên Long Y Hoàng, làn váy sắc vàng từng bước nở hoa, rực rỡ dị thường, nàng ta cười hiền lành, tuy trong giọng nói có ý trách cứ, lại chưa biểu lộ ra trên mặt.
Long Y Hoàng cúi người đang muốn hành lễ, bị nàng ta dùng tay ngăn cản, đành phải hồi đáp: "Y Hoàng chỉ cảm thấy nơi này thanh tịnh."
"Thanh tịnh…đúng là thanh tịnh thật, nhưng rất xa, lần sau không cần chủ trương đến nơi này nữa, nếu thật muốn đến, nên mang theo nhiều người, không nên để xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Hoàng hậu vẫn cười, lôi kéo tay Long Y Hoàng ngồi xuống ghế, những cung nữ đi phiá sau đều đứng ngoài đình, chờ đợi.
"Đây là..." Hoàng hậu phát hiện Mộ Dung Xá Nguyệt đang tồn tại trong đình, không khỏi nghi ngờ.
"Đây là tỳ nữ mới do Y Hoàng tuyển , tạm thời thay thế vị trí của Oanh Nhi, nếu về sau có người thích hợp hơn, Y Hoàng cũng sẽ không dùng đến tỳ nữ này." Long Y Hoàng không nhanh không chậm đáp.
"Ai, nói đến Oanh Nhi, lúc trước thật đúng là Bổn cung tuyển người không cẩn thận, lại chọn tỳ nữ như thế cho ngươi, suýt nữa hại ૮ɦếƭ ngươi cùng hoàng tôn, ả ૮ɦếƭ thê thảm, cũng là báo ứng... Nhưng, tỳ nữ mới này, tại sao Bổn cung chưa từng gặp qua?" Hoàng hậu hơi thở dài, vẫn nghi hoặc nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt.
Mộ Dung Xá Nguyệt chảy mồ hôi lạnh nhễ nhại, vóc dáng của hắn bây giờ trong bộ dạng của cung nữ nhìn rất xuất chúng, dù là người khác nhìn sơ một cái cũng phát hiện không đúng cũng không phải việc khó, nhưng nếu thân phận bị vạch trần, đoán chừng số phận của hắn cũng khó nói.
Nhìn thấy ánh mắt hoàng hậu chưa hề rời khỏi mình, Mộ Dung Xá Nguyệt càng không dám ngẩng đầu, giống một nữ tử ngượng ngùng, cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ không cẩn thận thì lộ ra chân tướng.
"Mẫu hậu, mỗi ngày người phải quản lý nhiều chuyện quan trọng, làm sao có thể để ý hết những tỳ nữ được? Chưa từng gặp mặt, cũng là chuyện bình thường." Long Y Hoàng giúp hắn giải vây không để lại dấu vết.
Bản thân chơi đùa chưa đủ, bây giờ làm sao có thể để hoàng hậu tiêu diệt hắn?
"Nhưng, cho dù là tỳ nữ mới tới, cũng không nên vô lễ thế này, lại dám ngồi ngang vai gang vế với ngươi, thậm chí thấy Bổn cung, cũng không hành lễ." Trong giọng điệu của hoàng hậu để lộ một chút bất mãn nghiêm khắc, xem ra Mộ Dung Xá Nguyệt để lại ấn tượng không tốt đối với nàng ngay từ ánh mắt đầu tiên.
"Là Y Hoàng quản giáo không nghiêm, chắc tỳ nữ này thấy khí thế của mẫu hậu nên có chút khi*p đảm, mẫu hậu trách cứ Y Hoàng là được, không nên liên lụy đến tỳ nữ." Long Y Hoàng phân tích, viện cớ tới mức mặt không đỏ tâm không loạn, thậm chí không cần suy nghĩ nhiều liền nói ra, rõ ràng là tay lão luyện.
"Bổn cung làm sao có thể trách ngươi, chỉ sợ tỳ nữ không giáo dưỡng cẩn thận sẽ hầu hạ ngươi không tốt thôi, nếu nó vụng về, hãy để Bổn cung thay ngươi quản giáo trước, sau đó phái tỳ nữ cẩn thận đến hầu hạ ngươi." Hoàng hậu ân cần nói.
"Như thế sao được? Chẳng lẽ mẫu hậu không biết, Y Hoàng thích nhất chính là thách thức với việc thu phục lòng người sao, cứ như thế, đến cuối cùng cũng phục tùng, mới có tư vị, " Long Y Hoàng giơ tay áo che miệng cười, nhưng vẫn không khỏi có chút lo lắng, "Không biết mẫu hậu lần này đến tìm Y Hoàng, là có chuyện gì chỉ bảo?"
"Hôm nay, cũng cách đây không lâu, Hoàng Thượng vừa mới triệu tập tất cả các hoàng tử đến Ngự thư phòng, là chuyện gì, tin rằng ngươi cũng có biết một hai phần." Hoàng hậu kín đáo nói.
"Cái này…" Long Y Hoàng sửng sốt, tức khắc rùng mình, sống lưng dựng đứng, nàng thoái thác: "Cái này…, Y Hoàng làm sao biết được? Thái tử cũng không có nói, hơn nữa, việc này, vốn là không nên để nữ tử trong nhà biết, không phải sao?"
"Y Hoàng, ngươi đừng giả ngốc trước mặt bổn cung, " Hoàng hậu xót xa cười bi thương, nghiêng đầu, đưa miệng tới gần tai Long Y Hoàng : "Ngươi thông minh sắc sảo như thế, cho dù Thái tử không nói, ngươi cũng có thể hiểu được ý đồ của hoàng thượng, hiện giờ, ai mà không biết?"
"Vậy mẫu hậu có dụng ý gì? Biết rõ, việc này, người bên cạnh không thể nhúng tay, cho dù có thể làm được gì, nếu để phụ hoàng biết được, thì hậu quả chính là không lường được."Lòng bàn tay Long Y Hoàng đã hơi lạnh, nàng nắm chặt tay, cố gắng thu vào tay áo, cũng luôn lảng tránh ý hoàng hậu ám chỉ.
"Ngươi cũng biết, Duệ vương bây giờ, lúc trước chính là Đại hoàng tử, được Hoàng Thượng yêu thương sâu sắc ra sao? Từ lúc còn nhỏ, Hoàng Thượng cũng đã thiên vị với hắn gấp nhiều lần, mà giờ đây, Hoàng Thượng càng muốn để hắn lấy được ngôi vị Thái tử , cục diện như thế, là ngươi mong muốn nhìn thấy sao?" Hoàng hậu cười lạnh.
"Cái này... Y Hoàng không biết." Long Y Hoàng cúi đầu, cảm giác cái lạnh đã xâm nhập toàn thân.
"Thái tử một khi mất đi địa vị hiện tại, tiếp theo ngươi cũng sẽ gặp tai ương, thân phận sẽ tuột dốc không phanh, bị người người nhạo báng khắp nơi." Theo lời Hoàng hậu nói, từng câu từng chữ đều mang theo nhẫn tâm, bất kể nàng ta dù phải hy sinh bất cứ thứ gì cũng muốn làm cho Long Y Hoàng lay động.
"Cái này... Y Hoàng không quan tâm, hơn nữa, Y Hoàng tin tưởng vào năng lực của Thái tử, nhưng nếu thật sự không đấu lại người khác, Y Hoàng cũng chỉ có thể cam chịu, và vẫn tận tâm tận lực hầu hạ Thái tử." Long Y Hoàng thở một hơi, đem hết toàn lực ra đáp lại.
"Kẻ đứng ở vị trí cao trong hoàng thất, không phải nói lui là có thể lui, vì tránh cho kẻ khác ngóc đầu trở lại, những người đắc thế đều lựa chọn đuổi tận Gi*t tuyệt, cho nên, đứng ở lập trường của ngươi, chỉ có một con đường có thể lựa chọn, đó chính là dốc toàn lực phụ tá Thái tử, để hắn đứng vào vị trí cao nhất, không ai có thể di chuyển hay lay động địa vị của hắn, như vậy, mới là đường ra duy nhất, cũng là một lựa chọn chính xác, vì Thái tử, vì ngươi, thậm chí còn vì suy nghĩ cho hài tử chưa ra đời của các ngươi, ngươi phải đau đớn hạ quyết tâm... Y Hoàng, đây là số mệnh của ngươi, tuy Bổn cung biết tình cảm của ngươi và Duệ vương không phải là ít, nhưng hiện nay, hắn đã không như trước nữa, ngươi nói xem, chờ hắn nắm được quyền lực, sẽ bằng lòng buông tha cho ngươi sao?" Hoàng hậu không ngừng cố gắng khuyên bảo Long Y Hoàng, ý đồ muốn phá bỏ phòng ngự của nàng .
Long Y Hoàng là trợ thủ đắc lực của nàng ta, nhưng cũng là một quân cờ quan trọng mà nàng ta không làm gì được, hiện nay, chỉ có thể trước đi phá hủy thần trí [1] của nàng, sau đó từ từ đem tất cả tài năng của nàng khống chế trong tay mình.
[1] tinh thần và trí tuệ
Sức chống cự của Long Y Hoàng khác hẳn với người thường, nàng vẫn luôn cắn răng giữ vững phòng tuyến dù ૮ɦếƭ cũng không đồng ý để vài ba câu của hoàng hậu phá tan: "Mẫu hậu,Y Hoàng và Duệ vương là trong sạch, ngài là người hiểu rõ nhất, hà tất phải nói như vậy? Y Hoàng chưa bao giờ trông mong vào bất cứ điều gì ở Duệ vương, mong mẫu hậu nhìn rõ mọi việc, không cần nói xấu người tốt."
"Ha ha….à... Trong sạch? Y Hoàng, ngươi quá ngây thơ, ngươi cho là mấy câu ngươi nói là có thể giúp ngươi vạch rõ giới hạn giữa ngươi và hắn sao?" Hoàng hậu cúi đầu cười âm hiểm: "Hai người các ngươi có quan hệ gì, cũng đã sớm vượt qua giới hạn người thân bình thường nên có và đi đến mức thân mật, lúc này chẳng qua ở trong hoàng cung, nếu bên ngoài hoàng cung thì sao? Đừng tưởng rằng Bổn cung cái gì cũng không biết, nếu muốn truy cứu đến cùng, ngươi cũng khó thoát khỏi trừng phạt, nếu Bổn cung mượn điều này hủy đi thanh danh của hắn, sẽ làm lung lay nền móng của hắn, muốn diệt trừ, chính là dễ như trở bàn tay, nhưng Bổn cung không làm như vậy, mà chọn đường xa, ngươi cũng biết vì sao?"
Khớp hàm Long Y Hoàng hơi run, nàng gắng sức chịu đựng áp bức cùng cái lạnh nham hiểm mà hoàng hậu mang đến, hồi đáp: "Y Hoàng... Không biết."
"Không biết, đúng là lý do tốt để lảng tránh, không biết thỏa đáng, sẽ giúp mình ngăn những tai họa sắp đến, nhưng không biết quá mức, chính là ngu xuẩn! Cái bổn cung cần, không phải là một Thái tử phi ngu xuẩn !" Hoàng hậu nắm chặt tay Long Y Hoàng rất mạnh, đau đến mức nàng phải hít một hơi sâu, từ từ thay đổi tầm nhìn, hai mắt đối mặt với mặt trời chói chang phía sau: "Mẫu hậu... Y Hoàng chính là ngu xuẩn, nên thỉnh mẫu hậu giơ cao đánh khẽ, không cần thúc ép Y Hoàng làm chuyện không có khả năng."
"Bổn cung, đều vì lo nghĩ cho trong sạch của ngươi ... Cho nên mới nhịn đau để Duệ vương đi đến bước này, lại nói tiếp, đúng là hắn nên cảm tạ ngươi, " Hoàng hậu cười mặt không đổi sắc, vươn ra móng tay đeo kim sắc, từ từ vuốt ve mặt Long Y Hoàng, thương xót nói: "Nếu không phải bận tâm về ngươi, Bổn cung sẽ không nhân nhượng hắn lâu như vậy, Y Hoàng, ngươi cũng biết rõ?"
Long Y Hoàng cố gắng né tránh sự tiếp xúc làm người ta không thoải mái cả tinh thần lẫn thể xác đó, đáp: "Y Hoàng hiểu, đa tạ mẫu hậu chỉ bảo..."
"Hiểu là tốt rồi, ngươi đã muốn tránh né như vậy, nên Bổn cung cũng không vòng vo với ngươi, Hoàng Thượng chuẩn bị cho đoạn khảo hạch sắp tới, nói là khảo hạch việc học tập của các vị hoàng tử, kì thực, là muốn rải đường cho Duệ vương, Thái tử luôn luôn không tranh giành, Bổn cung hy vọng ngươi có thể hỗ trợ hắn, ít nhất, đừng để Duệ vương dễ dàng áp chế Thái tử, đừng để Hoàng Thượng càng thêm sủng ái Duệ vương." Hoàng hậu càng nói càng kích động, tay nắm tay Long Y Hoàng càng nắm càng chặt, tay đứt ruột xót, Long Y Hoàng đau đến nhíu mày, nhưng hoàng hậu vẫn không có ý muốn buông tha nàng.
Xem ra, trải qua sự kiện lần trước, hoàng hậu đã quyết định không hề mềm lòng với nàng nữa.
"Mẫu hậu... Mẫu hậu đây là không tin Thái tử sao?" Nàng cười gượng gạo, hỏi ngược lại dò xét.
"Không phải không tin tưởng... Nhưng Thái tử - đứa nhỏ này, hắn với Bổn cung vẫn luôn có khoảng cách, hơn nữa lại không thích tranh đoạt... Ai, cũng quá tùy hứng, Bổn cung đúng là lo lắng điểm này của hắn, cho nên mới tìm ngươi hỗ trợ." Hoàng hậu lắc đầu bất đắc dĩ .
"Thế... Mẫu hậu kỳ thật có thể trực tiếp giúp hắn, vì sao lại gián tiếp tìm Y Hoàng? Y Hoàng gần đây rất mệt mỏi, cũng không muốn rước nhiều tranh chấp phiền toái..." Long Y Hoàng tiếp tục thoái thác, tỏ rõ thái độ không muốn làm.
"Hắn với Bổn cung không hợp, với lại cũng không dễ dàng tin tưởng người khác, làm sao lại tùy tiện tin vào lời của người khác chứ? Nhưng với ngươi lại khác, Y Hoàng, Bổn cung nhìn ra, hiện giờ Thái tử đối xử với ngươi thay đổi rất nhiều, cũng tin cậy gấp đôi, nếu như ngươi giúp hắn, hắn khẳng định không nghi ngờ, Y Hoàng, Bổn cung chỉ muốn một kết quả, ngươi sẽ không tuyệt tình như vậy đúng không?" Hoàng hậu vội vàng hơn, giọng điệu cũng mềm nhũn đi nhiều.
"Ha... Ha ha, cái này, cái này thì..." Long Y Hoàng cố sức quay đầu đi, nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn ngẩn người đứng tại chỗ, nàng lập tức phân phó : "Tiểu Mộ Dung, ta hơi đói bụng, ngươi đến Ngự thiện phòng kêu người chuẩn bị một ít điểm tâm đem lên, nhớ kỹ, đi nhanh về nhanh."
Mộ Dung Xá Nguyệt sửng sốt, không hiểu gì, vừa nhìn là biết hắn chưa từng hầu hạ người nào cả, kinh ngạc đáp: "Cái gì?"
"Tiểu Mộ Dung?" Hoàng hậu cho rằng cái tên này hết sức kỳ lạ, lặp lại một lần, còn nói thêm: "Tại sao đặt một cái tên quái lạ như vậy? Y Hoàng, đây là tên thật của kẻ đó sao?"
"Ha ha ha ha... Đương nhiên không, không phải, " Long Y Hoàng cười gượng đáp: "Đây là nhi thần đặt do tâm huyết nhất thời dâng trào, mẫu hậu cảm thấy thế nào?"
"Đương nhiên, nếu ngươi cao hứng là tốt rồi, nhưng... Thái tử phi cũng đã hạ lệnh, tại sao còn đứng ở đó! Đúng là không có dạy dỗ, còn không mau đi!" Hoàng hậu quát lớn với Mộ Dung Xá Nguyệt.
"Đi mau đi!" Long Y Hoàng nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Mộ Dung Xá Nguyệt suy nghĩ, cảm thấy bầu không khí lúc này thật sự bất thường, nếu mình ở lại lâu cũng sẽ không có chuyện gì hay, xoay người bắt đầu chuồn mất.
"Bây giờ, đã không có người ngoài, mẫu hậu muốn nói cái gì, cứ việc nói thẳng ra." Long Y Hoàng thở dài, nhìn xung quanh đình, đã không còn ai khác, cung nữ gần đó , cũng cách xa vài thước.
"Ha ha... Y Hoàng, ngươi thật đúng là thông minh mà, " Hoàng hậu bỗng nhiên buông tay nàng ra, năm ngón tay đeo đầy trang sức cẩm thạch xanh ngọc, từ từ duỗi ra cho vào tay áo rộng, lúc rút ra, đã cầm trong tay một xấp giấy dày: "Đây là tất cả đề thi khảo hạch lần này, chia làm ba phần, thi văn, đấu võ, còn phần thi cuối cùng là do Hoàng Thượng đích thân kiểm tra, thi văn với đấu võ đều do các lão thái phó cùng thị lang ra đề và kiểm tra, nhưng phần thi cuối do Hoàng Thượng tự ra, hơn nữa ra đề tùy vào ngẫu hứng, cho nên đề mục đó cũng không rõ lắm, đây chủ yếu là nội dung của đề văn và đấu võ, trước tiên ngươi nên nắm kỹ các đề mục, nắm chặt các điểm mấu chốt, nhớ kỹ phải nhắc nhở cái nào là quan trọng cho Thái tử ."
"Mẫu hậu..." Cầm lấy những tờ giấy đó, Long Y Hoàng vì nhịn không được nên hỏi: "Những người này có thể tin không?"
"Ha ha... Có thể tin cũng thế, không thể tin cũng thế, bất quá, nếu cuối cùng đề thi và những ghi chép trên đây có nửa điểm sai sót, Bổn cung lấy đầu bọn chúng ngay lập tức !" Hoàng hậu độc ác trả lời, lộ ra khí tức Gi*t người mạnh mẽ làm Long Y Hoàng không rét mà run.
Lúc này đây, Hoàng Thượng thật sự đã hành động, và rõ ràng hoàng hậu cũng phải hành động.
Nhưng mà... Hoàng hậu làm như thế, chính là muốn gian dối sao?
Long Y Hoàng siết chặt cuộn giấy, trong lòng nhất thời dâng lên nhiều cảm xúc, cũng không biết nên nói gì mới được, hoàng hậu đây, tuy ngoài mặt luôn miệng nói vì mình với Phượng Trữ Lan, còn cả vì đứa nhỏ, nhưng kỳ thật, nàng ta làm như vậy, nhìn lâu dài thì nàng ta mới là người chiến thắng nhất không phải sao!
Kế tiếp, hoàng hậu dường như đang lo lắng, dặn dò vài câu, Long Y Hoàng không có nghe vào, chỉ một mực gật đầu rồi gật đầu.
Cuối cùng, hoàng hậu cũng bằng lòng buông tha nàng, đứng lên chuẩn bị rời đi, lúc này Long Y Hoàng mới hoàn hồn, đứng dậy muốn cung tiễn nàng ta, hiển nhiên nàng ta cũng miễn đi những lễ tiết phiền phức đó.
Trước khi đi, nàng ta nói lời thành khẩn với Long Y Hoàng rằng: "Y Hoàng, Bổn cung tin tưởng ngươi."
Long Y Hoàng chỉ có thể gật đầu.
Hoàng hậu đi rồi, nhưng lại ném cho nàng một gánh nặng, Long Y Hoàng vô cùng uể oải, vừa nghĩ có nên nói chi tiết chuyện này cho Phượng Trữ Lan không, vừa từ từ đi về phía tẩm cung.
Nàng vừa rẽ qua hòn non bộ, vết nhăn ở giữa chân mày càng rõ ràng hơn, thình lình một âm thanh lạnh băng phát ra từ bên cạnh.
"Cuối cùng cũng nói xong? Còn vội vã muốn đuổi ta đi ra chỗ khác."
Nàng nhìn sang bên cạnh, phát hiện Mộ Dung Xá Nguyệt đang dựa vào chỗ rẽ của non bộ chờ nàng.
Mộ Dung Xá Nguyệt hai tay ôm иgự¢, nghiêng người tựa trên đấy, bày ra một bộ dáng lười biếng.
Long Y Hoàng muốn cười, tư thế của hắn đúng là nhìn không tồi, nhưng phối hợp với y phục và váy phấn hồng, còn cải trang bất nam bất nữ như thế, thật sự có vẻ buồn cười: "Ta là vì muốn giúp ngươi, tiểu Mộ Dung, nếu ta không nhanh chóng để ngươi tránh mặt, chắc chắn mẫu hậu lại muốn làm khó dễ ngươi, không chừng ta còn không thể giữ được ngươi nữa, nếu ngươi rơi vào móng vuốt của nàng ta, nhất định sẽ bị phát hiện ra sự thật, đến lúc đó, người bị liên lụy chính là ta, chắc chắn ta sẽ bị chụp lên đầu cái mũ mang tội bất trung trinh [1]."
[1] tội danh vừa bất trung vừa hồng hạnh vượt tường
Mộ Dung Xá Nguyệt mặc kệ nàng, chẳng qua ánh mắt của hắn tập trung vào cuộn giấy trên tay nàng không biết từ đâu mọc ra: "Đây là cái gì?"
"Không có gì, chỉ là thứ đạo cụ gian dối mà thôi." Nàng cầm cuộn giấy vẫy vẫy với hắn: "Tiểu Mộ Dung, vài ngày kế tiếp ta không có lòng dạ nào muốn quản ngươi, ngươi tự mình đi chơi trong hoàng cung đi , chờ ta làm xong những thứ rắc rối này sẽ tới tìm ngươi, nhớ đừng gây thêm phiền toái cho ta, ta đã không chịu đựng thêm được bất cứ kinh hãi nào nữa rồi."
"... Ta đây không hỏi, này, Long Y Hoàng, nhớ rõ những lời ta vừa nói không?"
"Ngươi mới vừa nói cái gì?" Nàng ấn ấn huyệt thái dương, mới vừa rồi bị hoàng hậu oanh tạc một vòng, cũng đã bắt đầu không nhớ nhiều chuyện lúc đầu nữa.
"Ta nói, ai cũng không giúp, như vậy mới có thể bảo vệ bản thân mình không bị tổn thương ."Mộ Dung Xá Nguyệt không phiền không chán lặp lại một lần.
"A, như vậy à, vậy cứ như thế đi." Long Y Hoàng nhún nhún vai, làm động tác bất đắc dĩ, sau đó kéo hắn đi: "Tiểu Mộ Dung đáng yêu, bây giờ chúng ta đi về thôi, tất cả chờ Phượng Trữ Lan quay lại rồi nói."
Cả người Mộ Dung Xá Nguyệt cứng đờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc cho nàng kéo, rất lâu sau, rốt cục hắn cũng phát hiện có điều gì đó không đúng, giận dữ hét: "Không được gọi ta là tiểu Mộ Dung!"