Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 86

Tác giả: Mị Tử Diên

Thương tích đầy mình
Sau đó, Long Y Hoàng cũng ít gặp lại Phượng Ly Uyên, nghe nói hắn vẫn đang dưỡng thương, một kiếm của Mộ Dung Xá Nguyệt kia thực tuyệt tình, mà Vân Phượng Loan cũng một mực bên cạnh chăm sóc hắn không có rời xa nửa bước.
Không mấy ngày sau, Phượng Trữ Lan cũng vô duyên vô cớ đột nhiên mất tích, Long Y Hoàng mới quay lưng đã không thấy bất cứ tin tức gì của hắn nữa, lúc đầu nàng cũng không phản đối, sau đó phát hiện không đúng, Phượng Trữ Lan kia không biết đã đi đâu.
Lần mất tích này cũng đã hơn vài ngày.
Hoàng hậu dường như có phần sốt ruột, mỗi ngày tới hỏi nàng lung tung,lo lắng đợi Phượng Trữ Lan trở về, Hoàng đế cũng tới mấy lần, trừ hỏi tin tức của Phượng Trữ Lan còn hỏi luôn thương thế của Phượng Ly Uyên .
Long Y Hoàng chỉ trả lời qua loa, chuyện của Mộ Dung Xá Nguyệt không hề đề cập tới.
Nàng hiểu, nếu Hoàng thượng biết vết thương của Phượng Ly Uyên là do Mộ Dung Xá Nguyệt gây ra thì không biết sẽ bị kích thích đến mức nào, làm ra hành động cực đoan, chắc chắn sẽ đi tiêu diệt dư nghiệt của Võ lâm minh.
Cuối cùng, Long Y Hoàng nói một câu, lúc này Hoàng thượng mới “an lòng” rời đi.
Nàng kiên định nói: “Phụ hoàng, nếu người tin tưởng Y Hoàng thì chắc chắn sẽ không hỏi những chuyện này, vết thương của Duệ vương là vì trên đường không may gặp phải thổ phỉ, mà bọn thổ phỉ này cũng đã bị trừng trị, người chỉ cần biết thế là đủ rồi, để tránh phức tạp, chuyện này mong người để Y Hoàng tự giải quyết.”
Hoàng thượng chỉ có thể bán tin bán nghi gật đầu.
Sau khi Hoàng thượng và Hoàng hậu đi, Long Y Hoàng ở một mình trong phòng cũng đứng ngồi không yên, luôn đứng ở ngoài cửa cung điện, nhìn ra xa hướng cửa cung.
“ Thái tử phi.” Thanh âm nữ nhân từ xa xa truyền đến, Long Y Hoàng quay đầu lại nhìn, trong gió thu, một mình Vân Phượng Loan đứng lặng im.
"Ngươi tìm ta?" Nhìn thấy nàng đang tiến lại phía mình, Long Y Hoàng không khỏi nghi hoặc.
Không phải lúc này nàng ta nên ở bên cạnh chăm sóc cho Phượng Ly Uyên ? Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng?
Long Y Hoàng nhịn không được nhìn về phía mình đang đi đến, lá rụng tiêu điều, đình đài lầu các cung điện… Ngoại trừ một vài cung nữ và thị vệ tuần tra không có ai khác.
Nàng có chút thất thần, Phượng Ly Uyên cũng không có đến.
" Thái tử phi, bây giờ người có rảnh không?” Vân Phượng Loan dừng lại trước mặt nàng, hai người nhìn nhau, Long Y Hoàng nhìn sâu vào mắt nàng ấy, cảm giác như mình rơi vào làn nước lạnh như băng, lạnh thấu xương, nhưng nàng lại mỉm cười cố tình che dấu điều đó.
“ Đương nhiên là có, ngươi tìm ta?” Long Y Hoàng hỏi lại lần nữa, thấy Vân Phượng Loan gật đầu, nàng lại hỏi: “ Chuyện gì?”
"Vương gia bị thương rất nặng, hắn..." Vân Phượng Loan nói một nửa lại dừng lại, nhanh chóng chuyển đề tài: “ Người biết vương gia được bao lâu rồi?”
Long Y Hoàng chăm chú nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy câu hỏi này có phần châm chọc nực cười, nhưng vẻ mặt Vân Phượng Loan lúc này lại đang tự bán đứng chính mình, nàng đáp: “ Hơn nửa năm.”
"Bắt đầu như thế nào? Trước khi ngài lên làm Thái tử phi?” Vân Phượng Loan có chút nóng vội, làn váy màu tím bay trong gió, quả thực mờ ảo.
“ Không” Một làn gió nhẹ thoảng qua trước mặt Long Y Hoàng, trong nháy mắt, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, nàng không tự giác, cười rộ lên: “ Là sau khi ta gả cho Phượng Trữ Lan không bao lâu, ngươi biết, ta là quận chúa hòa thân, ngay tại giây phút ta đặt trên quốc gia này, ta đã trở thành Thái tử phi.”
"... Như vậy, ngài yêu Thái tử sao?" Vân Phượng Loan lộ vẻ bi thương, giữa mày liễu tồn tại nhàn nhạt vết đau buồn, nàng ta nắm chặt cổ tay Long Y Hoàng, vội vàng giống như một tiểu cô nương bị đoạt đi món đồ chơi mình yêu thích, nàng ra hỏi, như vậy ….ngài yêu Thái tử sao?
Long Y Hoàng lại thất vọng.
"Ta từ chối trả lời câu hỏi này, yêu hay không yêu, đối với ta cũng không có ý nghĩa quan trọng gì? "
" Như vậy người đã có người mình yêu nhất sao ? " Vân Phượng Loan càng lộ ra vẻ nóng vội.
" Có. " Long Y Hoàng bình tĩnh trả lời.
" Là ai ? "
" Câu này ta cũng từ chối trả lời. "
" Vậy…vậy... Cảm giác của ngài đối với vương gia thế nào ? " Vân Phượng Loan nhanh chóng nắm chặt lấy tay áo Long Y Hoàng.
"Không thể trả lời." Long Y Hoàng lại một lần nữa không đưa ra câu trả lời.
Vân Phượng Loan bắt đầu lắp bắp, lâu như vậy cũng không biết nên nói gì, Long Y Hoàng lại nhìn nàng ta, hất tay nàng ta để trở về phòng.
" Vậy… người có biết không ? " Thấy Long Y Hoàng muốn rời đi, Vân Phượng Loan lại càng nóng nảy, đứng giữa gió lạnh thổi qua, nàng toát mồ hôi lạnh : " Vương gia....chàng một mực yêu ngươi ! "
Long Y Hoàng dừng bước lại, quay lưng về phía nàng ta,chóp mũi có phần đỏ lên: “Ta biết.”
" Cho nên... Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có yêu hắn không ? "
" Ta... Không biết. " Long Y Hoàng đã không còn nhìn rõ con đường trước mặt mình nữa rồi, ánh mắt đã bị màn nước mờ bao phủ, dù ௱ôЛƓ lung, nhưng nàng vẫn nhớ rõ những kỷ niệm vui vẻ với hắn.
Vân Phượng Loan phía sau tự nhiên trầm mặc rất lâu, thấy Long Y Hoàng lại chuẩn bị rời đi, nàng đột nhiên đè thấp thanh âm : " Thái tử phi, ta yêu hắn. "
«Ừ... Hắn là người tốt, như vậy chắc chắn sẽ làm ngươi yêu mến. " Long Y Hoàng đáp.
" Hơn nữa....Ta đang mang thai. " Vân Phượng Loan cúi thấp đầu, giọng nói đột nhiên nhỏ đi nhiều: “Là hài tử của chàng… Hôm nay, thái y đã tới bắt mạch cho ta rồi.”
Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn trời cao, kỷ niệm trước mặt nàng đột nhiên vỡ vụn thành phấn, thay vào đó là vẻ mặt khổ sở của Vân Phượng Loan… Nàng không biết đã quay lưng lúc nào….bây giờ nàng đang nhìn Vân Phượng Loan.
Những ngọn gió lại bắt đầu lướt qua mặt nàng thổi tung những sợi tóc phất phơ, lướt qua miệng đang nở nụ cười mừng rỡ của nàng…dối trá như vậy : “Là chuyện tốt nha... Ừ, sao lâu như vậy không có nghe được tin tức? Bây giờ mới nói cho ta….sớm biết thế…ta hẳn nên đến thăm ngươi mới đúng.”
"Nhưng, Vương gia không muốn có đứa bé này!”Nàng ta đột nhiên hoảng sợ tay che bụng : “Chàng tìm mọi cách phong tỏa tin tức, chàng nói…chàng muốn xóa sạch đứa bé này…tại sao..tại sao lại không muốn nó…ta yêu chàng như vậy…nhưng sao không thể có được hài tử của chàng…ta thật sự yêu hắn.. Thái tử phi..thật sự…”
“Ừ…ta biết..”Long Y Hoàng gật đầu vô cùng thong thả, trong lòng nàng quả thực rất đau đớn, khóe mắt đã đỏ ửng lên.
"Người có thể giúp ta khuyên chàng không….ta thật sự muốn giữ lại đứa trẻ này…hài tử là vô tội a..hơn nữa…ta thật sự rất yêu chàng…tại sao chàng không chịu để ý tới cảm nhận của ta…” Đôi mắt Vân Phượng Loan đã đỏ ửng lên, nàng ta lại đi tới trước mặt Long Y Hoàng, nắm chặt lấy cổ tay nàng: “ Thái tử phi…người giúp ta một lần được không? Ta thật sự muốn giữ lại đứa bé này, mong chàng đừng kiên quyết như vậy! Dù sao đây cũng là cốt nhục của chàng.”
"Được. "Trước mặt Long Y Hoàng đã mờ mịt, nàng chỉ có thể gật đầu, nàng vỗ vỗ bàn tay Vân Phượng Loan, cổ họng kiềm nén suýt nữa không thốt nên lời: “Ta sẽ nói giúp ngươi, nhất định…đến khi hắn quyết định lưu lại hài tử, sau này hắn nhất định sẽ không hối hận.”
“Thật sao?” Hai mắt Vân Phượng Loan sáng lên.
“Hắn đang ở đâu?” Long Y Hoàng an ủi nói: “Ta bây giờ sẽ đi tìm hắn luôn…yên tâm đi…nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, Vân Phượng Loan mặc dù bây giờ ta và ngươi không hề quen thuộc nữa, nhưng ta có thể hiểu tâm tình của ngươi.”
“Ừ!”Vân Phượng Loan vội vàng gật đầu.
Phượng Ly Uyên ở một mình trong đình nghỉ mát sau tẩm cung trong rừng trúc, trên bàn hắn là rất nhiều những bầu rượu rỗng, bản thân hắn cũng suy sụp tàn tạ không ít, ngồi trên lan can dựa vào cây cột, tay phải là một vết thương khá nghiêm trọng, mà miệng vết thương đã bị máu tươi nhiễm hồng xem ra là đã nứt ra rồi, tay trái hắn cầm một bầu rượu, hắn nhìn xa xăm, đột nhiên, như đang nghĩ tới chuyện gì phiền lòng, liền hung hăng uống một ngụm rượu.
Quần áo trên người cũng đã ướt đẫm, phảng phất mùi rượu.
Cung nữ bên cạnh cũng đã tránh đi, không khó để nhận ra hắn đang nóng nảy.
Đột nhiên, những cung nữ trốn gần đó nhao nhao mở to mắt kinh ngạc vô cùng. một người không sợ ૮ɦếƭ đang từ từ đến gần đình- sau lưng Phượng Ly Uyên .
Nhận thấy có người đang tới gần, Phượng Ly Uyên vẫn điên cuồng như thường lệ nâng bình rượu lên uống rồi lại ném đi, vừa vặn rơi ngay dưới chân người kia, hắn cả giận nói: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Cút ngay cho ta!”
"Vết thương cũng chưa có lành mà đã uống nhiều rượu như vậy rồi.” Người kia hoàn toàn không để ý tới tính tình của hắn, bước qua những mảnh vụn, tiếp tục tiến về phía hắn, thanh âm bình thản như nước, nhưng cũng bi thương như lệ: “ Ly Uyên, tại sao lại tức giận như vậy?”
Thanh âm quá quen thuộc, quen thuộc khiến cả người Phượng Ly Uyên rung lên, nhưng giọng nói vẫn phẫn nộ: “Ai cho phép ngươi vào! Cút”
"Hóa ra lúc ngươi nóng nảy sẽ như thế này, khó trách khiến Vân Phượng Loan sợ đến khóc.” Long Y Hoàng cũng không có lùi bước, vẫn đi tới, dừng lại trước mặt hắn, chuẩn bị xem vết thương trên cánh tay: “Vết thương đã nứt ra rồi…”
Phượng Ly Uyên khó chịu hất tay nàng ra: “Ngươi tới làm gì?”
"Ly Uyên, đó là con của ngươi." Long Y Hoàng vẫn bình tĩnh, quá mức bình tĩnh giống như là tự thuật chuyện của mình cho người khác vậy.
“Nàng ta tới tìm ngươi?” Phượng Ly Uyên càng giận giữ, tay trái đấm thẳng vào cột.
“Ta quá hiểu tâm trạng lúc này của nàng ấy, ngươi không nên cực đoan như thế… Giữ đứa bé lại đi, dù sao đó cũng là cốt nhục của ngươi.”Long Y Hoàng vẫn không nhúc nhích, vẫn đứng như cũ khuyên bảo hắn.
"Không cần!" Phượng Ly Uyên quay đầu không nhìn nàng, giọng điệu muốn bao nhiêu ác liệt thì có bấy nhiêu ác liệt, thậm chí là ương ngạnh trẻ con.
“Nàng ấy khóc như vậy, Ly Uyên, ngươi vẫn luôn ôn hòa, sao lại đối xử với thê tử của mình như thế? Ngươi làm như vậy, cùng với Phượng Trữ Lan trước đây có gì khác nhau?” Giọng Long Y Hoàng bắt đầu mang theo run rẩy.
"Ta và hắn có cái gì khác nhau? Hắn không lấy được Khuynh Nhan, ta không thể có được nàng! Ta và hắn có gì không giống nhau!” Hắn đột nhiên đè chặt vết thương, càng khiến cho máu chảy nhiều hơn nhuộm đẫm cả vạt áo.
“Ngày đó, Phượng Trữ Lan nhốt ta dưới tầng ngầm, sau đó hắn tự mình đưa cho ta thuốc xảy thai… Ly Uyên, ngươi biết ta sợ hãi thế nào không? Ta không yêu hắn, nhưng đứa trẻ lại đang từ từ lớn dần trong cơ thể ta, thế nhưng hắn lại tuyệt tình …. Ly Uyên ta không muốn ngươi lại giẫm vào vết xe đổ của hắn, tổn thương Vân Phượng Loan, nàng thực sự rất yêu ngươi…..” Nhắc đến chuyện cũ tàn khốc trước đây, toàn thân Long Y Hoàng vẫn còn run rẩy, sẩy thai ….Đau đớn sống không bằng ૮ɦếƭ…Đến nay nàng vẫn nhớ rõ cảm giác đó.
"... Vậy còn nàng? Nàng không để bụng sao ? " Phượng Ly Uyên thấp giọng hỏi.
" Ta không có tư cách để bụng, Ly Uyên, ban đầu là ta sai ... Cái gì ta cũng đều sai, nhưng ngươi thành thân với Vân Phượng Loan, vậy ngươi cần phải để nàng ấy giữ lại hài tử, Ly Uyên, nàng ấy yêu ngươi, ngươi không nên đối xử với nàng như thế. " Long Y Hoàng không đành lòng nói.
"Thật không giống với tác phong của ngươi chút nào, lại cam tâm tình nguyện nhường bộ sao ? " Phượng Ly Uyên cười lạnh nói.
" Nàng ta vô tội, hơn nữa.... Quan trọng nhất là...nàng ta là thê tử của ngươi, Ly Uyên … Ta biết, ngươi nhất định rất hận ta nhưng tuyệt đối sẽ không hận nàng ấy... Ngươi yên tâm, người ngươi yêu, vô luận nàng ta làm gì, ta cũng sẽ không động đến nửa cọng tóc của nàng ta, ta cũng sẽ không để ngươi đau khổ, huống chi, Vân Phượng Loan... Ở mỗi phương diện, đều có ích cho ngươi. " Nàng cẩn thận tới bên cạnh Phượng Ly Uyên, lần này hắn không cản nàng, chỉ là nhìn cảnh vật xung quanh, không nói gì.
Nàng từ từ nâng cánh tay đã bị máu nhiễm đỏ của Phượng Ly Uyên lên, nhất thời đau lòng như dao cắt, gọi cung nữ mang chậu nước rửa thương đến, còn mình từ từ gỡ miếng vải cũ băng vết thương cho hắn xuống, giọng nói hơi run run: " Ta thật xin lỗi.... Đều là ta… nếu không phải vì ta… mọi chuyện cũng không đến mức như hôm nay...xin lỗi...xin lỗi... "
Nàng nhất thời nói năng lộn xộn, cúi đầu, từng chút từng chút lau sạch vết máu thay Phượng Ly Uyên .
Bầu không khí giữa hai người cũng yên tĩnh, đột nhiên Phượng Ly Uyên nói : " Được.... Ta quyết định giữ lại. "
Tay Long Y Hoàng rung lên, ngón tay không cẩn thận tăng thêm lực tại vết thương, cảm giác Phượng Ly Uyên toàn thân đang run mạnh, nàng lập tức xin lỗi nói : " Ta xin lỗi... "
Phượng Ly Uyên xoay người nhìn nàng chăm chú.
Long Y Hoàng lại bắt đầu đổi đề tài : " Ừ, ngươi có thể quyết định giữ lại đứa bé, là chuyện tốt... Ta thật sự không hy vọng ngươi giống như quỷ, giống như Phượng Trữ Lan lúc ấy.... "
Phượng Ly Uyên rút tay khỏi tay nàng, bình tĩnh nói : " Đừng khóc ! "
Long Y Hoàng cúi đầu, bất đắc dĩ lắc đầu : " Ta đã không còn nước mắt. "
Phượng Ly Uyên dừng lại : " Tự mình chăm sóc bản thân cho tốt. "
" Ừ. " Long Y Hoàng cắn môi, gật đầu.
Tiếng tay áo ma sát vang lên, Phượng Ly Uyên lặng lẽ đứng lên, dứt khoát bước từng bước dài rời đi.
Long Y Hoàng thả lỏng môi, vừa rồi cố sức chịu đựng, hàm răng đã để lại dấu hình trăng khuyết trên vành môi.
Nàng cũng đứng len, hai tay lạnh lẽo dấu trong tay áo, bước từng bước trên những lá khô, tiếng lá khô dưới chân nàng vụn vỡ, như tiếng trái tim nàng đã ૮ɦếƭ.
Trên đường về, nàng gặp Vân Phượng Loan đang ngập ngừng, như muốn đi về, nhưng lại không dám đối mặt với Phượng Ly Uyên, nàng cười gượng, đi tới trước mặt Vân Phượng Loan, nói : " Yên tâm đi, ta đã nói chuyện với hắn rồi, chỉ là nhất thời hắn bực bội, hiện tại đang tự trách một mình, hối hận không thôi, ngươi trở về là vừa, đừng để tình cảm rạn nứt. "
Vân Phượng Loan cảm kích nhìn nàng : " Thật sao ! "
" Ta đã bao giờ nói dối chưa? Bây giờ ngươi đang mang thai, nên hãy chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ kỹ, đừng khiến hắn lo lắng nữa. " Long Y Hoàng nở nụ cười như gió xuân, nhìn vẻ mặt Vân Phượng Loan chuyển tử uể oải sang mừng rỡ, bão táp trong lòng nàng lại càng thêm mãnh liệt, tựa hồ như làm tim can nàng vỡ tan, tra tấn đến đau tận xương tủy.
"Nhanh đi, hắn bây giờ chắc đang tìm ngươi đấy. " Long Y Hoàng hít một hơi sâu, lại thở ra, mỉm cười vô cùng khó khắn, khiến cho người ta nhìn không ra nửa điểm giả dối : «Nhớ kỹ, đến khi hài tử đầy tháng, nhất định phải mời ta tới uống rượu. "
" Ừm ! Cám ơn người, Thái tử phi ! " Vân Phượng Loan kích động loạng choạng nắm chặt tay áo Long Y Hoàng, lại nhìn Long Y Hoàng giống như đứa trẻ, cười đến hạnh phúc : " Có cục cưng rồi nhất định phải hạnh phúc, ta còn không hiểu nhiều, đến lúc đó nhất định sẽ lại phải phiền tới Thái tử phi... "
"Được. " Long Y Hoàng nói.
" Thái tử phi cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt ! Đến khi tiểu bảo bảo ra đời, nhất định cũng phải mời ta tới uống rượu mừng đó ! " Vân Phượng Loan hưng phấn nói.
" Ừ ! Nhất định... " Long Y Hoàng gật đầu.
Thấy Long Y Hoàng chắc chắn, tâm trạng Vân Phượng Loan cũng dịu xuống đôi chút, cùng nói chuyện với nàng vài câu, lập tức như một chú chim nhỏ, nhảy nhót chạy tới chỗ Phượng Ly Uyên .
Long Y Hoàng nhìn nàng đã đi xa, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng như mất đi một cái gì đó, nàng ấn иgự¢, năm ngón tay hung hăng khép lại, rồi từ từ mở ra....
Nhưng, làm như vậy thì có thể giữ được cái gì...
Hiện tại đã không còn cứu vãn được nữa rồi.
Nếu như ngay từ đầu, mình không ích kỷ, thế thì... Bây giờ, có lẽ mọi chuyện đã không thành thế này.
Long Y Hoàng âm thầm thương cảm, kiềm nén đau đớn trong lòng, cơ hồ là không thể hô hấp.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng Vân Phượng Loan, Long Y Hoàng mới quyết định cắt đứt mọi lưu luyến, kéo từng bước nặng nề về tẩm cung của mình.
Mới vừa trở lại tẩm cung, nàng lập tức phát hiện vẻ mặt các cung nữ không đúng lắm, bọn họ hình như đang bàn tán điều gì đó, thấy Long Y Hoàng tới thì cuống quít hành lễ, vội vàng che dấu luống cuống vừa rồi.
" Đang nói cái gì ? " Tầm mắt Long Y Hoàng như châm dán chặt lên người họ, nghiêm khắc hỏi.
"Dạ… Thái tử phi, Thái tử đã trở về..." Cung nữ nơm nớp lo sợ trả lời, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt nàng.
Phượng Trữ Lan đã trở về?
Long Y Hoàng không dám chậm chễ, lập tức về tẩm thất, cửa đang đóng, nàng đẩy cửa bước vào.
Không đợi nàng nhìn rõ cảnh tượng bên trong, từ bên cạnh truyền đến một thanh âm vô cùng mệt nhọc và biếng nhác quen thộc : " Đóng cửa lại, ta không muốn nhìn thấy ánh sáng.”
Long Y Hoàng nhìn về phía đó một cái, rồi đưa tay đóng cửa lại, kéo rèm sang hai bên, nàng tới gần, cuối cùng cũng nhìn rõ hơn.
Phượng Trữ Lan đang nằm trên giường, cả người phong trần mệt mỏi, tay gác lên trán, mơ hồ có thể nhìn thấy hắn đang nhăn mày.
Hẳn là hắn đã gặp chuyện gì phiền não.
" Sao bây giờ mới về? " Long Y Hoàng hỏi.
"Nàng không không hiếu kỳ ta đã đi đâu sao? " Phượng Trữ Lan bắt tay trở mình, lấy tay che mắt lại, mơ hồ hỏi ngược lại.
" Nếu như ta đoán không sai, có phải là chuyện của Khuynh Nhan, ngươi đến Võ lâm minh ? »Long Y Hoàng nói.
" Đúng....Đúng, thật sự đoán không sai ! " Phượng Trữ Lan vạn phần thống khổ.
" Ta thật sự không đoán ra ngươi vội vã xuất cung, trừ chuyện của Khuynh Nhan, còn có chuyện gì ngươi muốn làm? " Long Y Hoàng ngồi xuống cạnh hắn, trong bóng đêm nhìn đường nét gương mặt Phượng Trữ Lan như ẩn như hiện, nói : " Lần sau đừng như vậy, bất kể có vội vàng bao nhiêu, dù sao cũng nên nói với ta trước một tiếng, mấy ngày nay, ngươi đã để Phụ hoàng và Mẫu hậu lo lắng. "
"Ha, bọn họ sẽ lo lắng cho ta sao ? Chẳng lẽ ta còn không biết ? " Phượng Trữ Lan mỉa mai nói : " Từ khi Phượng Ly Uyên trở về, Phụ hoàng có mấy lần thực sự quan tâm đến? Còn mẫu hậu, người bất quá chỉ coi ta như con cờ củng cố địa vị của mình mà thôi. "
"Khụ, có lẽ ý mẫu hậu đúng là như thế, nhưng phụ hoàng thực sự quan tâm ngươi, người liên tục hỏi ta tin tức của ngươi, còn nữa, nhất định vì người đã nợ Phượng Ly Uyên quá nhiều nên mới xem nhẹ ngươi. »Long Y Hoàng ho nhẹ một tiếng.
" Hừ, bây giờ hắn chỉ mong sao ra xảy ra chuyện bất trắc, sau đó để hắn danh chính ngôn thuận phế bỏ ta, để Phượng Ly Uyên làm Thái tử… Chỉ là e ngại thế lực của mẫu hậu trong triều, nên không có làm vậy, ta thấy, nhất định hắn vô cùng mong muốn ra sẽ ૮ɦếƭ ở bên ngoài.” Phượng Trữ Lan càng nói, lời càng mơ hồ không hiểu, hắn bĩu môi, ngón tay thanh mảnh mở ra, từ từ xoa nhẹ mi tâm.
"Dù có nói thế nào, ngươi vẫn là con của người, người làm sao lại có thể không quan tâm ngươi ?.... Phượng Trữ Lan chỉ là tâm tình của ngươi đang không tốt. " Long Y Hoàng nói đúng vào điểm yếu.
"Con của hắn nhiều không kể hết, thiếu ta cũng không ảnh hưởng gì, Y Hoàng, nàng không cần nói hộ cho phụ hoàng, từ lâu ta đã nhìn thấu bọn họ, hắn toàn tâm toàn ý muốn bù đắp cho Phượng Ly Uyên, tìm mọi cách lật đổ ta cùng mẫu hậu, sẽ lập lại hoàng trừ....Bất quá, tin rằng với tình cảm của nàng và Phượng Ly Uyên, nàng nhất định sẽ không bị liên lụy, có lẽ, nàng có thể vẫn là Thái tử phi. " Phượng Trữ Lan nặng nề thở dài.
"... Không, ta và hắn, hiện tại đã không còn gì. »Bị đâm trúng vết thương, Long Y Hoàng theo bản năng thốt ra : " Vân Phượng Loan đang mang thai... Ta và hắn có quá nhiều ngăn cách. "
" Khó trách, thoạt nhìn tâm tình của nàng cũng không tốt. "
"Không khác ngươi, nói đi, ngươi đã điều tra được gì ? Đi lâu như vậy, tinh thần lại sa sút đến mức này, còn không muốn thấy ánh sáng ? " Long Y Hoàng đưa tay đẩy bàn tay hắn đang đặt trên mắt.
Bất đắc dĩ phải nhìn thẳng Long Y Hoàng, Phượng Trữ Lan bắt đầu giãy dụa , sau đó ngồi hẳn dậy, thật lâu, vươn tay tới chỗ Long Y Hoàng : " Y Hoàng, ta muốn ôm nàng một chút. "
Khẩu khí của hắn thật không bình thường, vốn dĩ Long Y Hoàng muốn cự tuyệt, nhưng nàng nghe thấy trong giọng điệu của Phượng Trữ Lan giống như đang thỉnh cầu, bất lực làm nàng nảy sinh lòng thương, nàng để tay mình lên tay hắn, sau đó tựa vào : " Sao vậy ? "
Phượng Trữ Lan vươn tay, ôm lấy nàng, sau đó gác cằm lên vai nàng, mãn nguyện đáp : " Y Hoàng, nàng thực sự khiến cho ta cảm thấy an tâm, nhưng, nếu sự an tâm này lại dựa vào sự hi sinh của nàng mới có được, ta thà rằng không cần... "
Long Y Hoàng nhíu mi : " Có chuyện gì nói thẳng, không cần nói bóng nói gió. "
" ...Lần này ta tới Võ lâm minh, không gặp Mộ Dung Xá Nguyệt, lại nghe được một chuyện... " Phượng Trữ Lan chậm rãi nắm chặt tay mình, lại nắm chặt, trong lời nói là toàn bộ kiềm nén phẫn nộ cùng xúc động: " Cái ૮ɦếƭ của Nhan nhi, có ẩn tình khác...... Ban đầu hắn phản bội ta, thật sự là hoàn toàn phản bội... "
" Ta đã sớm nghĩ ra cái ૮ɦếƭ của hắn không đơn giản, nhưng không có thời gian tìm hiểu, ngươi đã nghe được điều gì ? Này? Phượng Trữ Lan? " Long Y Hoàng thở dài nói, sau đó phát hiện Phượng Trữ Lan không có đáp lại, nàng vươn tay vỗ vỗ lưng an ủi hắn, muốn nhắc nhở hắn, nhưng, mới vừa chạm vào lưng hắn, nàng lập tức bị dọa giật mình, phía sau y phục của Phượng Trữ Lan đã bị ướt một mảng lớn!
Mượn chút ánh sáng lờ mờ, tay Long Y Hoàng run run mở ra, rõ ràng trên da tay trắng nõn có dính vết máu.
Phượng Trữ Lan bị thương !
"Ngươi bị thương! Sao không nói sớm ! " Long Y Hoàng cuống lên, nhanh chóng thoát khỏi cánh tay hắn tìm thuốc trị thương, nhưng tay Phượng Trữ Lan kiên cố dị thường, vững như thành đồng, khiến nàng không thể động đậy.
" Đừng nhúc nhích....Y Hoàng…ta mệt mỏi quá, nàng để ta nghỉ ngơi một chút...một chút thôi.. .đừng làm phiền ta. " Phượng Trữ Lan hạ thấp thanh âm thì thào, muốn nói liền mạch cũng bắt đầu mệt mỏi.
Hắn chỉ đáp lại một nửa, mắt phượng nửa hé mở, mí mắt không còn sức, khí lực theo vết thương từ từ mất đi, cuối cùng, cả người hắn toàn bộ dựa vào Long Y Hoàng, bản thân đã không còn chút ý thức nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc