Hoàng hậu thật sự rất coi trọng người gọi là thánh tăng kia, nhìn sự phô trương đó sẽ biết, vốn dĩ trong lòng Long Y Hoàng nhàm chán đột nhiên bừng sáng, không phải là rút thăm để quyết định sao? Vậy thì, nếu tất cả thăm nàng rút ra đều chứng tỏ nàng mang thai nữ nhi, hoàng hậu chẳng phải là bị tức ૮ɦếƭ sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng nàng không khỏi vui lên, đi theo phía sau hoàng hậu, cùng Phượng Trữ Lan đi qua đội quân trùng trùng điệp điệp đang phô trương sức mạnh, đi vào trong phật điện.
Hoàng đế không có mặt, có việc gấp nên đi trước, cho nên toàn quyền đều trong tay Hoàng hậu.
Trong phật điện, nghe nói là sau khi hoàng hậu đi vào thì đã hạ lệnh, bên trong quanh năm đều thờ phụng tượng phật mạ vàng, nhưng không có hòa thượng vào ở, bình thường đều là hoàng hậu một mình tiến vào cầu nguyện cùng làm lễ tạ thần, không có an bài hòa thượng là bởi vì nàng ta không thích ồn ào, phức tạp.
Vẻ mặt Hoàng hậu sau khi bước vào điện, một khắc kia trở nên vô cùng thành kính, đầu tiên là chắp tay thi lễ với tượng phật kim sắc thật lớn kia, sau đó lại đi sang một bên, nói với người quay lưng về phía mình : "Đại sư."
Sau khi nàng ta cất tiếng, người kia mặt một thân y phục màu xám chậm rãi xoay người, thoạt nhìn đại sư ấy tuổi khoảng ba hay bốn mươi tuổi, hắn hoàn lễ với hoàng hậu, lại nhìn Long Y Hoàng, vẻ mặt người đó vẫn luôn không đổi đột nhiên xuất hiện tươi cười từ ái ... Cho dù, thật ra hắn không có cười.
Cảm giác như thế, kỳ quái biết bao.
Long Y Hoàng chỉ có thể ngây ngốc gật đầu với hắn, hắn đi đến, cúi người nói: "Nói vậy vị này chính là Thái tử phi nương nương, bần tăng tiếp kiến Thái tử phi."
Hắn mang theo lễ tiết khiêm tốn tự nhiên và một loại ôn hòa uy nghiêm, Long Y Hoàng nhìn ánh mắt hoàng hậu ra hiệu với nàng, nàng nhanh chóng đáp: "Đại sư không cần đa lễ, lúc này đây, chỉ sợ còn làm phiền đại sư."
"Mọi chuyện đều được trời cao sắp xếp, " đại sư nói xong, rồi chắp tay thi lễ với Phượng Trữ Lan bên cạnh : "Tiếp kiến Thái tử."
Phượng Trữ Lan so với Long Y Hoàng rõ ràng càng điềm tĩnh rất nhiều, hắn khoát tay, đáp: "Đại sư miễn lễ."
Hoàng hậu đi tới, nhưng vẫn không bỏ xuống dáng vẻ kiêu ngạo, nói : "Đại sư, từ khi từ biệt hơn hai mươi năm trước cho tới bây giờ, nhân sự biến đổi, Bổn cung cũng đã già không ít, nhưng mà người vẫn không có một chút thay đổi."
"Người làm việc thiện đều có thiện báo." Vị đại sư nói: "Hoàng hậu nương nương, hơn hai mươi năm trước, ngài vì quyền thế triệu bần tăng bói quẻ, hơn hai mươi năm sau, ngài vẫn là vì quyền thế triệu bần tăng bói quẻ, cho nên trong mắt bần tăng, cũng không có thay đổi."
"Đại sư, tình thế ép buộc, Bổn cung chỉ bất đắc dĩ mới làm, trong hoàng thất này, chỉ cần một người mềm lòng, lập tức sẽ bị ăn tươi nuốt sống đến thương tích đầy mình." Hoàng hậu cẩn thận nói.
Long Y Hoàng thất kinh, đến tột cùng là vị đại sư này như thế nào, dám trực tiếp nói ra điều cấm kỵ của hoàng hậu, mà thậm chí hoàng hậu không dám phản bác hắn nửa chữ một lời ?
Nàng nhìn Phượng Trữ Lan, rõ ràng Phượng Trữ Lan cũng bị đối thoại của hai người trước mắt làm cho kinh hoàng, sau khi nhận thấy ánh mắt Long Y Hoàng, chỉ lắc đầu nghi hoặc.
Bất quá, tình huống như vậy chỉ có thể nói rõ ràng một chuyện, chính là đại sư này, đã từng tiên đoán cho hoàng hậu, là bói quẻ, mà mỗi một lần lời tiên đoán hay bói quẻ đều chính xác đến kinh thiên địa quỷ thần khi*p (*), cho nên, hoàng hậu luôn khôn khéo như thế mới có thể kính cẩn như vậy.
(*): đái khái là chính xác đến quỷ khóc thần sầu.
Long Y Hoàng rùng mình, âm thầm đưa tay đặt nhẹ trên bụng, vô thức mặc niệm trong lòng nói: nữ nhi... Nhất định phải là nữ nhi!
"Không cần lo lắng, loại chuyện này, đều là dựa vào vận khí." Phượng Trữ Lan nhìn bộ dáng Long Y Hoàng bất an, tức khắc an ủi.
"Ta biết... Chỉ là, cảm giác vẫn rất kỳ quái..." lòng bàn tay Long Y Hoàng toát ra mồ hôi lạnh, tay kia nàng nhẹ nàng xoa bụng, sau đó nắm chặt thành quyền.
Không biết Hoàng hậu cùng vị đại sư đã nói gì đó, Long Y Hoàng không có nghe rõ, sau đó nàng chỉ thấy đại sư đi đến trước tượng phật quỳ xuống, trong tay không biết khi nào đã xuất hiện hộp gỗ lim thật lớn, quỳ gối trước tượng phật tựa như đang cầu nguyện cái gì.
Từ trong miệng đại sư, bắt đầu có tiếng tụng kinh mỹ miều truyền tới, hơn nữa bốn phía yên tĩnh đến bất thường, bao phủ không khí càng quỷ dị thần bí.
Long Y Hoàng nhìn tượng phật luôn luôn mỉm cười ở khóe miệng, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm bất an, hai tay cũng tạo thành chữ thập, yên lặng nhắm mắt lại.
Cho dù là dựa vào vận khí cũng tốt, nàng không muốn để cho con mình đã bị an bài nhanh như vậy, còn chưa ra đời, cũng đã chiếm giữ vị trí cao nhất trong danh sách tranh đấu của hoàng thất.
Hoàng hậu cầu nguyện với tượng phật, chỉ có Phượng Trữ Lan luôn luôn đứng trừng mắt cùng tượng phật.
"Phật tổ nói, " Đại sư chậm rãi đứng lên, trong иgự¢ ôm cái hộp gỗ kia: "Trong cõi xa xăm đều có thiên mệnh."
Long Y Hoàng cũng mở to mắt, đột nhiên thấy buồn cười, hầu như mỗi người đều như vậy không phải sao? Lừa dối để qua cửa chăng, sau đó lấy ra kết quả của quẻ nàng vừa rút vừa xem là hiểu ngay, lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giải vây cho mình, cuối cùng lại phán một câu phật pháp vô biên.
Hoàng hậu nghiêm cẩn gật đầu, đại sư ngay lập tức ôm hộp gỗ đến trước mặt Long Y Hoàng: "Đây là cách bói toán đơn giản nhất, mời Thái tử phi nương nương rút ngọc bội ở trong đó ra ba lần, xem thiên mệnh."
Long Y Hoàng chần chờ rất lâu cũng không động tay: "Là quy tắc gì?"
"Phân biệt giữa ngọc bội long phượng, Thái tử phi hẳn đã hiểu được."
Long Y Hoàng gật gật đầu, chầm chậm đưa tay vào, ở bên trong quả thực chạm vào gần như có một nửa ngọc bội nhỏ, tay nàng lục lọi ở bên trong, bốc lên, cuối cùng tiện tay nắm lấy một khối, lại lấy ra, mở bàn tay ra...
Phỉ thủy có tính chất màu xanh biếc hơi đen đen, chính giữa ngọc bội có khắc rồng... Là Long văn ngọc!
Vẻ mặt Hoàng hậu vui sướng, đại sư bất vi sở động(*), Long Y Hoàng mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
(*): không động đậy
Bên cạnh có cung nữ bưng khay đến, Long Y Hoàng đặt ngọc bội đó trong đĩa, lại một lần nữa đưa tay vào, mãi lâu sau mới bốc lên.
Phượng Trữ Lan cúi đầu, chuyên tâm nhìn nhất cử nhất động của nàng, tiếp đó, lại thấy nàng rút ra một khối Long văn ngọc từ bên trong.
Giữa mày của hắn dần dần nhăn lại .
Hoàng hậu càng thêm cao hứng, thời điểm lần thứ ba Long Y Hoàng đưa tay vào, tâm đã như tro tàn, tuy bị cái lạnh bao phủ, nhưng nàng vẫn vẫn luôn không ngừng nói với mình... Đây bất quá là một thủ thuật che mắt, trong bụng mình đến tột cùng là nam hay là nữ, chưa đến lúc sinh, ai biết được?
Lần thứ ba, vẫn là Long văn ngọc.
Hoàng hậu vui vẻ ra mặt, hòa thượng bình tĩnh nói: "Xem ra, thiên mệnh đã quyết định, chúc mừng Thái tử phi nương nương, lần này mang thai chắc chắn là hoàng trưởng tôn."
Long Y Hoàng không tin ma quỷ, nàng đoạt lấy cái hộp, lấy toàn bộ ngọc bội bên trong đổ tất cả lên trên bàn, vừa nhìn, đích thật là miếng ngọc bội, Long văn, Phượng văn đều có một nửa, vậy tại sao, mình cố tình chọn trúng lại là Long văn? Quái lạ!
"Năm đó Bổn cung cũng chọn ngọc bội như vậy, khi đó đang mang thai Thái tử, bốc hai lần đều là Long nhất phượng, đại sư lúc ấy có nói, có lẽ là một nữ nhi, hiện giờ ngươi liên tiếp rút ra ba miếng Long văn ngọc, sau này ngươi phải chiếu cố mình cho tốt nha, Bổn cung đem tin tức tốt này báo cho Hoàng Thượng."
Long Y Hoàng nhét toàn bộ ngọc bội lại trong hộp, mình liên tục rút vài lần, toàn bộ đều quái lạ!
Thời điểm biết mình rút ra liên tiếp hơn mười miếng Long văn ngọc, sắc mặt đã trắng bệch, cho dù là trò đùa, cũng không cần quá trớn như vậy chứ!
Phượng Trữ Lan nhìn ánh mắt của nàng càng không bình thường, lập tức đi đến trước bàn, dùng ngón tay đẩy ra những đống ngọc bội kia, gạt ra từng cái, thế nhưng không hề ngoại lệ đều là hình dáng Long văn.
"Phượng Trữ Lan ... Gặp ma sao!" Long Y Hoàng nắm chặt tay Phượng Trữ Lan , tuy luôn luôn an ủi mình bất quá chỉ là trùng hợp, nhưng vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Phượng Trữ Lan chậm rãi nắm lại tay nàng đang toát mồ hôi lạnh: "Không cần tin những thứ này, chưa sinh ra, ai biết là nam hay là nữ?"
"Đế vương gia rất khổ... Ta không hy vọng có một ngày ta và nó, biến thành bộ dáng của ngươi và mẫu hậu bây giờ." Long Y Hoàng vẻ mặt hoảng hốt, đi đến quỳ gối lần nữa trước tượng phật bên cạnh đại sư, ổn định lại cảm xúc: "Đại sư, xin quấy rầy người một chút?"
"Thái tử phi có lệnh, bần tăng không dám từ chối." Đại sư vừa nói xong, từ trên bồ đoàn (**)đứng lên, dùng tay xin mời, Long Y Hoàng gật đầu một cái, lập tức cùng hắn đi ra hướng hậu viện.
(**): cái gối mà hòa thượng quỳ trên đó
"Phượng Trữ Lan ... Lát nữa ta sẽ quay lại." Nàng nói: "Ngươi không cần đến đây, ta muốn một mình hỏi thánh tăng một số việc."
Phượng Trữ Lan gật đầu.
Long Y Hoàng rời đi.
Long Y Hoàng đi theo đại sư, mới đi không bao lâu, nàng nhịn không được lập tức hỏi: "Đại sư, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
"Thiên mệnh." Đại sư ngừng bước, vẫn là bộ dáng an tĩnh lạnh lùng.
"Ta cũng không tin thiên mệnh cái gì, có phải người đã động tay chân hay không!" Long Y Hoàng kích động.
"Thái tử phi nương nương khôn khéo như vậy, tại sao lại nhìn không ra có động tay chân hay không? Thiên mệnh thị phi, kết quả chỉ là được xác nhận lại thôi." Đại sư đáp.
"Ha ha... Vạn nhất là nữ nhi?" Long Y Hoàng cười lạnh.
"Bần tăng bói quẻ, bất luận là điều gì chưa bao giờ có thất thủ một lần." Đại sư nói.
Long Y Hoàng thật muốn cho hắn một bàn tay: "Vì sao hoàng hậu tin vào lời gièm pha của người như vậy, năm đó người ngoài việc bói toán cho nàng còn nói điều gì nữa?"
"Năm đó, chính là bần tăng khẳng định với nàng nếu như sinh nhi tử, nhất định sẽ một bước lên trời, nhưng, tất nhiên có điều phải trả giá." Đại sư thẳng thắn nói.
"A? Trả giá cái gì?" Long Y Hoàng hỏi.
Vị đại sư này đúng là cái gì cũng không kiêng dè, trực tiếp nói: "Ngoại trừ quyền lực tất cả những thứ khác đều mất đi tất cả."
Long Y Hoàng toàn thân run lên, nghĩ nghĩ, lập tức hỏi: "Như vậy, ngài cũng đoán ra số mệnh ta sao?"
" Vận mệnh của thái tử phi, trong ánh mắt đầu tiên bần tăng cũng đã nhìn thấu." Đại sư lại đáp.
Long Y Hoàng đầu đầy mồ hôi lạnh, sẽ không là nàng đoản mệnh, khiến người tùy tiện liếc mắt một cái liền nhìn ra, thuận tiện ám chỉ nàng sống không lâu nữa?
"Vận mệnh đó …?" Long Y Hoàng hỏi.
"Không cách nào nói rõ."
Long Y Hoàng đổ mồ hôi, nàng khinh thường nói: "Người ngay cả hoàng hậu cũng dám thẳng thắn, tại sao lại giả vờ khổ, giả mù sa mưa kiêng kị ta?"
"Nếu bần tăng nhìn thấu, chắc chắn nói cho Thái tử phi, nhưng con đường tương lai của Thái tử phi không một mảnh rõ ràng giống người khác, mà là tầng tầng sương mù, cho nên bần tăng nhìn không thấu, xem ra, chuyện tương lai của Thái tử phi có nhiều kiếp số lắm, nhiều biến cố lắm, liên tục cũng không làm gì được." Đại sư lắc đầu nói.
"Thật không, nguyên lai thánh tăng, cũng không hơn gì cái này..." Long Y Hoàng cười nhạo nói.
"Nhưng bần tăng vẫn có một câu khuyên bảo, đó cũng là thứ duy nhất cho đến nay bần tăng có thể nhìn thấy tương lai Thái tử phi nương nương." Đại sư đối với châm chọc của nàng mặt không đổi sắc, tựa hồ giống như không nghe thấy.
"Nói đi." Long Y Hoàng bắt đầu có chút miễn cưỡng.
"Thỉnh Thái tử phi nương nương sau này làm bất cứ chuyện gì đều phải nghĩ kỹ rồi sau đó mới thực hiện, không cần chờ đến ly biệt trước mắt mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đến lúc đó, tất cả kiếp số, lại là không biết." Đại sư nói.
"A, như vậy đa tạ ngài đã nhắc nhở, hiện giờ không còn chuyện gì, ta cũng muốn trở về phòng nghỉ ngơi, đại sư, thỉnh ngài tự nhiên." Long Y Hoàng đáp.
Đại sư hướng nàng hành lễ, nói: "Thái tử phi nương nương cát nhân tự có thiên tướng, sâu xa bên trong, đều có vận may làm bạn."
Vận may? Nàng đều quên nhân sinh còn có từ này.
"Đa tạ đại sư tặng lời khen." Long Y Hoàng nói rằng.
Đại sư hoàn lễ với nàng, sau đó quay đầu hướng về đại điện, Long Y Hoàng giật mình đứng tại chỗ hồi lâu, cũng đi ra ngoài, nhưng trở lại chính sảnh, chỉ thấy một mình Phượng Trữ Lan.
"Thánh tăng đâu? Tại sao chỉ có một mình ngươi?" Long Y Hoàng đi đến trước mặt hắn hỏi: "Mới vừa rồi ta rõ ràng thấy hắn đi ra."
"Cái gì? Hắn có đi ra sao?" Phượng Trữ Lan kỳ quái nhìn Long Y Hoàng: "Ta còn thấy kỳ lạ, tại sao chỉ có một mình nàng quay lại."
Long Y Hoàng sửng sốt, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng.
Phượng Trữ Lan mơ hồ cũng cảm giác sự tình không đơn giản, hắn nói: "Mẫu hậu đã đi đến chỗ phụ hoàng, nếu thánh tăng cũng không ở đây, chúng ta cũng trở về đi."
"Ừ." Long Y Hoàng gật đầu, sau đó cùng Phượng Trữ Lan chậm rãi đi ra ngoài.
Ra khỏi phật điện, bên ngoài ánh nắng chói chang rất nhiều, cuối cùng Long Y Hoàng quay đầu nhìn phật tượng kim sắc kia liếc mắt một cái, đột nhiên cảm giác phật tượng hơi hơi gợi lên khóe miệng, gian trá như hồ ly.
"U ám a... Ngay cả thần tiên đều không thể tránh được sao?" Long Y Hoàng thương xót.
Hai người sóng vai đi được nửa đường, phong cảnh từ từ thay đổi, có chút thê lương không sức sống.
Long Y Hoàng sờ sờ bụng mình, "Phượng Trữ Lan , ta cảm thấy thật sự mọi chuyện càng ngày càng không bình thường, nếu lời người kia nói đều là sự thật, mẫu hậu sẽ lấy đứa nhỏ làm gì? Quang minh chính đại lợi dụng nó làm cớ mà uy Hi*p ta sao?"
"Nàng mang thai mới năm tháng, đều nói mang thai phải mười tháng, nghĩ sớm như vậy làm gì? Đừng để ảnh hưởng tới tâm trạng, không phải nói sẽ không quan tâm đến chuyện này sao?" Phượng Trữ Lan dời đi lực chú ý của nàng rất nhanh: "Mấy ngày nay càng ngày càng lạnh, phải nhớ mặt y phục nhiều một chút, không cần để bị bệnh."
"Phượng Trữ Lan, ta biết ngươi muốn ta quên chuyện này, nhưng làm thế nào ta cũng không có cách nào chuyển sự chú ý sang việc khác, ngươi càng lảng tránh vấn đề này, ta lại càng lo lắng." Long Y Hoàng bất an.
Phượng Trữ Lan im lặng siết chặt từng ngón tay lạnh lẽo của nàng, chỉ chỉ rừng hoa mai dày đặc ở phía trước, còn chưa đến mùa, cho nên trên cành trụi lủi: "Sau khi tuyết rơi, hoa mai này sẽ nở, như thế chắc chắn rất đẹp, đến lúc đó, ta cùng ngươi mỗi ngày đến đây xem được không?"
Nhắc đến hoa mai, thật đúng là làm Long Y Hoàng nhớ tới một vài chuyện khác.
Tuy lòng vẫn tràn đầy phiền muộn, nàng theo bản năng tiếp lời: "Hoa mai sao... Nói về hoàng cung ở Huyền quốc, còn có trong hậu hoa viên của Dực Vương phủ nhà ta, đều có đủ loại hoa mai, mẫu thân thích nhất hoa mai, mỗi khi đến thời tiết hoa mai nở người đều cùng phụ thân ở trong đình mà thưởng thức, bằng không thì chính là cùng Cảnh Lân thúc thúc hai người chuẩn bị gia yến, lúc đó , thật sự rất cực kỳ náo nhiệt..."
"Mẫu thân nàng thích hoa mai, vậy còn nàng?" Phượng Trữ Lan cười.
“Tàm tạm, có lẽ bị mẫu bóng dáng hưởng, ta đối với hoa đó cảm giác không tồi, trước kia đều cùng mẫu thân thưởng thức, hiện tại lại nhìn vật nhớ người, ai, vĩnh viễn đều không quay lại được." Long Y Hoàng thở dài than vãn.
"Đợi sau khi đứa nhỏ được sinh ra đầy tháng, ta và nàng, cả hai chúng ta sẽ đi một chuyến về Huyền quốc được không?" Phượng Trữ Lan nhìn nàng, dịu dàng hóa thành xuân thủy ở trong đôi mắt dập dờn, chứa ý cười xuyên thấu vào nội tâm nàng: "Đi nhìn quốc gia nàng sinh sống, vùng đất nàng lớn lên, còn có người thân và bằng hữu của nàng, lúc đó sẽ đến trước mộ phụ mẫu của nàng bái lạy, xem như ta đây làm con rể không có thất lễ chứ?."
Long Y Hoàng cúi đầu cười thầm: "Mẫu thân lúc còn sống, nguyện vọng lớn nhất của người chính là ta tìm một người mình thích và gả cho người đó, nhưng, ta thích người, người lại không thích ta, Phượng Trữ Lan, đưa ngươi đến, một người thật giả lẫn lộn như thế, ít nhất đừng để mẫu thân dưới cửu tuyền cũng lo lắng cho con gái mình chứ."
Phượng Trữ Lan nhíu mày: "Ta thật sự rất kém cỏi sao? Không để lại cho nàng một ấn tượng tốt, chỉ là thật giả lẫn lộn?"
"Ừ, ngươi không kém, nhưng là..." Nàng vẫn cúi đầu, nhìn trên eo Phượng Trữ Lan mãi mãi đeo Phượng loan ngọc -- mặt trên phỉ thúy mơ mơ hồ hồ có một chút đỏ sậm, là máu rửa không sạch: "Nhưng, ngươi dám nói, ngươi bây giờ có thể quên được Khuynh Nhan sao?"
Phượng Trữ Lan sửng sờ, lập tức cũng nhìn ngọc bội của mình, thản nhiên nói: "Không thể, ta Phượng Trữ Lan không phải loại người bạc tình, nếu không phải hắn ૮ɦếƭ, ta có thể di tình biệt luyến [1] ngay lập tức sao."
[1] di tình biệt luyến : thay lòng đổi dạ (mình nghĩ nếu để thay lòng đổi dạ thì câu sẽ giảm nhẹ sự chung tình của Lan huynh)
Long Y Hoàng vô cùng chăm chú nhìn hắn: "Ta cũng không phải, cho nên, chúng ta vẫn duy trì như vậy là tốt rồi, có lẽ có một ngày thật sự sẽ nảy sinh tình cảm, nhưng hiện tại, vẫn thản nhiên không cần làm chuyện trái lương tâm chính mình, như vậy đối với ai đều tốt."
Phượng Trữ Lan cười, hai người tiếp tục đi tới, cung nữ phía sau cũng một hàng đi theo.
Long Y Hoàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Đặt tên cho hài tử đi, nữ nhi, ta muốn tên của nữ nhi."
Mặt Phượng Trữ Lan lộ vẻ khó xử, nói quanh co nửa ngày: "Ta sẽ không đặt tên tự." Hắn đối với việc đặt tên dù thế nào cũng không cảm thấy hứng thú, lại nói tiếp, cũng chỉ có lúc trước khi đặt tên tự cho Khuynh Nhan mới bỏ ra một chút bản lĩnh.
"Đặt một cái đi, chưa thấy qua phụ thân nào như ngươi vậy, ngay cả tên con của mình cũng không đặt." Long Y Hoàng cũng cười trộm, không khỏi đả kích lòng tự trọng của hắn.
Phượng Trữ Lan tiếp tục ảo não suy nghĩ, một hồi lâu, lại một hồi lâu, đột nhiên trước mắt một rừng hoa mai hiện ra cứu vớt tư tưởng của hắn, hắn chỉ về rừng hoa mai kia, trước tiên ngẩn ngơ phun ra ba chữ mình nghĩ đến: "Phượng Hoa Mai."
Long Y Hoàng ngã xuống đất.
"Phượng Trữ Lan , ngươi một người tao nhã như thế nhưng lại đặt một cái tên đầy tầm thường như thế, thật sự là... Thật sự là..." ngón tay Long Y Hoàng đều run rẩy, khóe miệng cười đáp đến mức co giật, thiếu chút nữa sẽ không để ý hình tượng lăn trên mặt đất cười ha hả.
Phượng Trữ Lan nhìn bộ dáng nàng vui vẻ, khóe miệng của mình cũng từ từ cong cong mỉm cười, hiện ra nụ cười tuyệt mỹ, bên trong đôi mắt thâm thúy ấy hiện lên một đường ánh sáng, hắn nói: "Cho nên ta nói ta sẽ không đặt tên, huống chi là tên nữ nhi? Hay là người tự mình nghĩ một cái tên đi."
" Tên Khuynh Nhan này cũng rất hay, không nên lãng phí, vậy đặt là Phượng Khuynh Nhan, " Long Y Hoàng bỏ qua vẻ buồn phiền vừa rồi, khoan khoái nói: "Hơn nữa, cho dù là đặt tên này, cũng không có ý nghĩa gì, ngươi không cần đối với con gái của mình sinh ra tình cảm bất luân chi luyến(*), như vậy sẽ bị thế nhân phỉ nhổ, Phượng Trữ Lan , ngươi vốn không nên thích người đó..."
(*): tình yêu không phù hợp với đạo lý. Tóm lại là cấm kỵ chi luyến đó.
Phượng Trữ Lan vẫn luôn cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm qua Phượng loan ngọc: "Được, gọi Phượng Khuynh Nhan, Khuynh Nhan, Khuynh Thiên Chi Nhan, là một tên rất hay, tương lai nó nhất định sẽ rất đẹp, cũng giống như mẫu thân xinh đẹp của mình."
Long Y Hoàng được khen đắc ý không thôi, cái mũi bay nhanh đến tận bầu trời, tựa hồ, chuyện buồn phiền vừa rồi cũng không nhớ tới.
Rất lâu rất lâu về sau, đợi cho nàng nhớ lại mọi việc của thời điểm này, mới phát hiện mình thật sự là ngu đến hết thuốc chữa, vậy mà bị hắn dắt mũi, lại dễ dàng trúng bẫy, cũng không suy nghĩ thêm về hoàng hậu hay chuyện của hài tử...
Thật sự, bản thân mình... Rất ngốc!