Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 81

Tác giả: Mị Tử Diên

Trò chơi tình cảm
Đại môn đồ sộ từ từ mở ra, Long Y Hoàng chậm rãi đi vào, hai bên đều là tử sĩ.
Đi đến cuối cùng, là một người dáng điệu của tỳ nữ đi tới, hai tay đặt bên người, quỳ gối với Long Y Hoàng, quần lụa mỏng nhẹ nhàng phất phơ, lễ nghi vừa đúng điệu: "Cung nghênh Thái tử phi, minh chủ đã chờ rất lâu ở bên trong”
"Dẫn đường đi, ta cũng muốn gặp hắn ngay." Long Y Hoàng nói.
Thị nữ lại hạ thấp người, thập phần cung kính dẫn Long Y Hoàng đi về phía trước, ra khỏi cánh cửa, trước mắt chính là các cung điện tráng lệ rộng lớn, được đèn Ⱡồ₦g trang trí, lại xinh đẹp vô cùng, thị nữ nghiêng người, tay trái hướng về cầu thang hoa lệ bên cạnh, nói: "Xin người vào đây, thái tử phi."
Lầu gác thập phần rộng rãi, trên đó trang trí tơ băng hồng phấn và hoa màu tím nhạt, còn hai bên rất nhiều đèn Ⱡồ₦g vàng nhũ chiếu sáng, trên lầu gác trải thảm hồng dày, sợi tơ màu vàng buộc vòng quanh hoa văn như mây bay, hai bên lại là thị nữ đứng chỉnh tề, quần lụa mỏng cùng màu phiêu dật, màu tím nhạt cùng màu trắng đan xen, cao nhã mà không tầm thường, nhìn kỹ sẽ không khó để phát hiện mặt trên thêu hoa đơn giản, nhìn cẩn thận, tuy được trang điểm giống nhau ngàn lần, nhưng bộ dạng của thị nữ nghiễm nhiên rất khuynh quốc khuynh thành.
Mộ Dung Xá Nguyệt, tên này... Thực ra, hắn rất có diễm phúc!
Đỉnh đầu Long Y Hoàng toàn mồ hôi lạnh, đi theo hướng thị nữ nghênh đón ở phía trên, mỗi nơi nàng đi qua, thị nữ đứng ở hai bên rất có lễ phép mà lần lượt khuỵu gối.
Một đường đi lên, thuận lợi đến đỉnh, Long Y Hoàng thật muốn chạy về nơi ban đầu hét to một tiếng, có phải đi nhầm kỹ viện hay không !
Ở đầu thành lâu rất là bằng phẳng rộng lớn, bởi vì tương đối cao nên rất trống trải, gió lại thổi mạnh.
Mái nhà tỏa ra khí nóng, ở trong khắp ngõ ngách có đội nhạc chuyên diễn tấu nhạc khúc, một cái đình nghỉ chân lộng lẫy tồn tại, bao khắp bốn phía là vô số vũ cơ y phục hoa mỹ hứng gió mà múa, làn váy phiêu dật, theo gió bay lên, hóa thành đóa hoa lúc khép lúc mở, xinh đẹp không thể không nói lên lời, là một bức tranh cảnh đẹp vui tai vui mắt.
Đình gác do những cây cột đỏ thẫm tạo nên, trên xà nhà cũ không ít tơ lụa mỏng được treo lên, còn đèn Ⱡồ₦g cùng nến chiếu sáng chung quanh, thị nữ dẫn Long Y Hoàng đi vào, thảm hồng kéo dài một đường từ dưới lầu đến trước đình, Long Y Hoàng thật sự cảm thấy rằng chuyến đi này rất đáng giá, mỗi một bước giá trị đều rất xa xỉ.
"Minh chủ, Thái tử phi đến." Thị nữ dừng lại trước đình! Tất cung tất kính rất đúng lễ nói với người bên trong.
"Ừ, để nàng đi vào." Giọng nói yêu mị biếng nhác sau đó vang lên, tuy không nhìn thấy người, nhưng trong lời nói của Mộ Dung Xá Nguyệt luôn hàm chứa ý cười rõ ràng .
Long Y Hoàng đi vào, vốn tưởng sẽ trực tiếp nhìn thấy Mộ Dung Xá Nguyệt lại dùng những thứ đốt tiền như ban đầu, nhưng vừa đi vào, nàng lập tức biết rằng mình nghĩ quá ngây thơ rồi, trong đình rộng lớn được thủy sa (*) màu trắng thêu hoa ngăn cách, thủy sa chia làm vài tầng, mảnh phía trước vừa vặn che khuất bóng dáng Mộ Dung Xá Nguyệt, xung quanh được treo hơi có bất đồng, không nhiều cũng không ít, vừa lúc chia đình thành hai, điều càng làm Long Y Hoàng xấu hổ ngoài thủy sa thì thôi đi, nhưng trước thủy sa, còn có một mảng bức màn che lớn như thủy tinh rũ xuống , vững vàng giấu bóng dáng Mộ Dung Xá Nguyệt ở bên trong, chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ.
(*): Một thứ vải dệt bằng tơ mỏng như nước thưa để làm mũ hay áo mặc mát
Long Y Hoàng cảm thấy buồn cười, một đại nam nhân lại biến mình trở thành Tiểu cô nương mười tám trong khuê phòng luôn đem mình giấu kín, nàng cũng sẽ không ăn hắn nha.
Trước mặt nàng một ghế dài gỗ tử đàn được đặt xuống, phía trên là nhuyễn tháp da lông màu trắng, trước nhuyễn tháp là một cái bàn dài, trên đó là những món ngon cùng hoa quả ngọt, rượu thơm, đối diện với màn lụa ngăn cách.
"Mời ngồi, thưa Thái tử phi cao quý." Giọng nói yêu mị sau khi thị nữ rời đi lại vang lên lần thứ hai, tuy không thấy rõ, nhưng bằng trực giác Long Y Hoàng có thể cảm nhận được tay Mộ Dung Xá Nguyệt vừa lướt qua, ý bảo nàng ngồi trên cái ghế kia.
Nàng ngồi lên, tính chất da lông hảo hạng, tơi xốp mềm mại, rất thoải mái.
Ngẫm lại, bọn họ bất quá chỉ gặp mặt ba lần, nhưng ba lần này đãi ngộ thật sự là khác nhau một trời một vực.
Mộ Dung Xá Nguyệt nằm nghiêng trên nhuyễn tháp phủ lông xù, tóc đen xõa xuống sau người, dùng tơ lụa xanh ngọc buộc lên, trước mặt đặt đàn tranh, còn có mỹ nữ đang rúc vào trong иgự¢ hắn, hắn duỗi tay, cánh tay gầy gầy trắng trắng vươn ra, ngón tay như ngọc ở trên đàn cầm huyền vô tình lướt qua , vang lên một đạo thanh âm thanh thúy , ở tiếng nhạc trong vang đầy trời , có vẻ vô cùng không hài hòa.
"Thái tử phi bôn ba đường dài mệt nhọc, hiện tại thỉnh người nghỉ ngơi cho khỏe một chút, thưởng thức ca vũ." Mộ Dung Xá Nguyệt yêu mị vừa cười rồi lên tiếng.
"Ngươi bảo ta tới đây chỉ vì nghỉ ngơi cùng xem ca vũ?" Long Y Hoàng quay đầu, nhìn vũ cơ ngoài đình vẫn không biết mệt mỏi, nhung lụa điểm xuyến, quạt ở trong tay các nàng rực rỡ.
"Không biết Thái tử phi đối với thành lâu huyền ảnh này có cái nhìn như thế nào?" Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn cười, vẫn lảng tránh lời Long Y Hoàng.
"Không tồi, tuy không đúng tiêu chuẩn của kỹ viện nhưng với kỹ viện cũng không khác lắm , Mộ Dung Xá Nguyệt, không nghĩ ra ngươi còn có tiềm năng làm tú bà, trước kia ta thật sự là quá đánh giá thấp ngươi ." Long Y Hoàng thán phục.
Mộ Dung Xá Nguyệt lại không có thái độ bất thường nào, không hề phát hỏa, chỉ mơ hồ nhìn thấy hắn chống lưng ngồi dậy, mỹ nhân trong иgự¢ cũng nũng nịu ngồi dậy theo hắn: "Xem ra, đánh giá của Thái tử phi đánh giá nơi này vẫn còn rất cao."
Khóe miệng Long Y Hoàng giật giật một chút, nàng mệt mỏi nói: " Mộ Dung Xá Nguyệt, nếu ngươi muốn ta tới đây chỉ vì nói những lời nhảm nhí này, hiện tại ta phải về rồi, còn về thư từ liên lạc, ta nghĩ bây giờ chúng ta cũng không có gì để nói."
"Đi? Thành lâu huyễn ảnh này, tứ phía bị nước bao quanh, sao có thể nói đến là đến, nói đi là đi ?" Mộ Dung Xá Nguyệt ôm chặt mỹ nhân, trong ánh trăng mờ, hắn cúi đầu hôn hai gò má mỹ nhân , lập tức làm mỹ nhân mất hồn ՐêՈ Րỉ, hắn chậm rãi nâng mặt lên, măc dù bị ngăn cách bởi thủy sa cùng rèm che thủy tinh, nhưng từ trong đáy mắt hắn vẫn có ánh nhìn sắc bén, xuyên thấu qua những thứ ngăn cách dư thừa đó, thẳng tắp bắn về phía Long Y Hoàng: "Hoặc là, ngài có cách của ngài để rời khỏi đây, nhưng, ta sẽ khiến chuyện gì xảy ra, chắc hẳn Thái tử phi cũng không thể đoán trước được? Đương nhiên, ta sẽ không xuống tay với ngài, nếu làm thế, ngài cũng không cảm giác được bất cứ thống khổ gì, ngược lại, ta xuống tay với Thái tử hoặc Duệ vương, ngài sẽ đau lòng gấp một ngàn gấp trăm vạn lần đấy chứ..."
"Trước đây, bởi vì có Khuynh Nhan, cho nên ngươi có thể kiềm chế Phượng Trữ Lan, lại bởi vì ta, có thể dao động được Phượng Ly Uyên, nhưng hiện tại, Khuynh Nhan đã ૮ɦếƭ, Phượng Ly Uyên sớm đã quên ta lánh tầm tân hoan (*), ta xem ngươi có bản lĩnh gì có thể động được bọn họ." Long Y Hoàng cười lạnh đáp.
(*): tìm tình yêu mới hay niềm vui mới! (mình thấy để vậy hay hơn là ghi là “ đi tìm tình yêu mới”)
“Phải vậy không? Thái tử phi nương nương, ngài quá coi thường giá trị của mình rồi , cùng lắm thì ta đem toàn bộ thuyền trên hòn đảo này nổ tan, mọi người bị vây ở trên đảo này cùng nhau, cũng không trở ngại gì cả?" Mộ Dung Xá Nguyệt cười to, thủ đoạn của hắn cực đoan, cũng không thua gì Long Y Hoàng khi mất đi lý trí .
"Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi cứ việc nói thẳng tìm ta tới đây làm gì là được rồi , ta không muốn nói nhảm với ngươi nhiều." Long Y Hoàng nói.
“À, đương nhiên là có trò vui để chơi nha.” Mộ Dung Xá Nguyệt từ từ ngửi mùi hương trên bờ vai trần của mỹ nhân trong иgự¢, đôi tay không an phận chui vào bên trong vạt áo của nàng ta từ từ vuốt ve, khiến cho mỹ nhân liên tục thở gấp, toàn thân run rẩy, thế nhưng hắn lại thanh tỉnh khác thường: “ Trước đây cùng Thái tử phi chơi đùa hai lần quả thật khiến ta kinh tâm động phách, làm cho người ta say mê thích thú, dường như Thái tử phi là cao thủ chơi đùa, ai có thể địch nổi sự mê hoặc này đây? Mặc dù có khả năng sẽ thua, nhưng ta thích hưởng thụ chính là quá trình chứ không phải cái kết quả đạt được! Hy vọng Thái tử phi có thể phối hợp hoàn hảo, chúng ta có nhiều thời gian để cùng chơi, chắc chắn mỗi một trận đấu đều khắc cốt ghi tâm, muốn ngừng mà không được.”
“A…” Đột nhiên, mỹ nhân bán ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ trên người ՐêՈ Րỉ một tiếng, quấn lấy cơ thể Mộ Dung Xá Nguyệt, hai tay giống như dây leo gắt gao bám chặt tiếp xúc, nhưng tinh thần Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn tỉnh táo như cũ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đối mặt với cảnh hương diễm trong gang tấc, gần như hắn cũng không có một chút động tĩnh, đôi mắt xuyên qua màn tơ ௱ôЛƓ lung mờ mờ chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Long Y Hoàng.
“À, vậy chúng ta sẽ chơi cái gì, nhanh ra đề đi, nhưng, nếu ta thắng, ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện.” Long Y Hoàng xoay người cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửi ngửi, không phải là rượu mà là trà thơm, nàng cười, đột nhiên nghĩ Mộ Dung Xá Nguyệt cũng có thể coi như tri kỷ, từ từ uống hết nước trà.
“Thái tử phi không sợ, không sợ ta cho người hạ độc trong trà.” Thấy nàng uống trà, Mộ Dung Xá Nguyệt cười nói, từ từ đặt mỹ nhân trên giường.
“Độc sao? Ta chưa bao giờ biết độc là gì!” Long Y Hoàng đặt ly trà không xuống, lại nhìn về phía Mộ Dung Xá Nguyệt, hai người đó đã ái muội mơ hồ ngã xuống giường, nàng phấn khởi nói: “ Sao thế? Minh chủ đây là muốn chuẩn bị an ủi an ủi ta đây đã lâu không nếm thử hoan ái, lúc này định tự mình trình diễn xuân cung đồ giễu cợt ta để đạt được mục đích sao? Không đoán được thì ra minh chủ lại là người tri kỷ như thế… Tại sao lại ngừng? Không sao, mặc dù không thấy rõ lắm, nhưng ta có thể miễn cưỡng hưởng thụ vậy, tiếp tục đi chứ, tư vị bị Dụς ∀ọηg tra tấn cũng không dễ chịu đâu… Chậc, các ngươi coi ta thành không khí là được, không cần chú ý đến sự tồn tại của ta, hai vị, xin mời tiếp tục…”
Bóng Mộ Dung Xá Nguyệt duy trì một tư thế rất lâu rất lâu, hồi lâu sau: “Ba!” Một âm thanh cái tát vang dội từ bên trong truyền đến, ngay sau đó là tiếng rống giận của hắn: “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Mỹ nhân bỗng dưng vô cớ nhận một cái tát của hắn, lại bị đuổi ra ngoài, nhất thời không hiểu rõ, hai mắt ngập nước nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt: “ Minh chủ, là thi*p hầu hạ người không tốt sao?”
“Cút!” Mộ Dung Xá Nguyệt càng giận dữ.
Mỹ nhân không dám ở lại lâu, nàng biết rõ, khi Mộ Dung Xá Nguyệt nói chuyện ôn hòa sẽ không sao, nhưng một khi hung ác tàn nhẫn, tuyệt đối Gi*t người không chớp mắt, nàng mang theo vẻ mặt ủy khuất cùng nước mắt, khoác một chiếc áo dài che nửa thân mình, nức nở từ trong màn tơ xông ra, hung hăng trừng mắt liếc Long Y Hoàng một cái, không cam lòng chạy đi.
Mộ Dung Xá Nguyệt từ từ ngồi thẳng người, năm ngón tay đặt trên huyền cầm lần nữa gõ gõ, giận dữ nói: "Không nghĩ ra, nguyên lai Thái tử phi là một người phóng khoáng như thế."
"Quá khen, chỉ là thấy minh chủ đại nhân đúng là dục hỏa khó nhịn, không đành lòng để ngài chịu đựng lâu... Trở lại vấn đề chính, ngươi muốn ta chơi trò chơi, ta chơi, nhưng nếu ta thắng, ngươi nhất định phải đáp ứng ta một điều kiện." Long Y Hoàng tiếp tục kiên trì cười.
"A? Vì sao ta phải đáp ứng, đừng quên, là chính ngươi nguyện ý tới đây." Mộ Dung Xá Nguyệt hừ lạnh nói.
"Đó cũng là bị ngươi bắt buộc, ai bảo ngươi vô sỉ lấy người khác ra uy Hi*p ta!" Long Y Hoàng cất cao giọng, lấn át âm thanh của tiếng nhạc.
"Ha ha, nếu như không phải lo lắng, làm sao ngươi lại nguyện ý tự mình xuất mã? Ta cũng không có tạo ra uy Hi*p gì với ngươi... Hơn nữa, Mộ Dung Xá Nguyệt ta cho dù không có lương tâm, cũng sẽ không xuống tay với một người mang thai, ta sợ gặp báo ứng." Mộ Dung Xá Nguyệt đáp.
"Nguyên nhân ta đến đây chủ yếu là muốn gặp ngươi, ta đồng ý cùng ngươi chơi đùa là vì muốn cho ngươi tâm phục khẩu phục đáp ứng điều kiện của ta, nếu ta thua, mặc ngươi xử trí, ta thắng, ngươi nhất định phải đáp ứng, yên tâm, ta là một người rất yêu hòa bình, nếu ngươi không ép ta đến con đường ૮ɦếƭ, ta cũng sẽ không động thủ Gi*t ngươi, mà ta, cũng rất vui khi lưu lại đường sống cho kẻ khác, ta khuyên ngươi tốt nhất đáp ứng, nếu không ..." Long Y Hoàng muốn nói lại thôi, đột nhiên bất đắc dĩ thở dài.
"Nếu không thì sao? Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao? Hoặc là, ngươi muốn dùng độc thuật ngươi am hiểu nhất mà hại ૮ɦếƭ ta? Nhưng nếu như vậy, ngươi cũng sống không được." Mộ Dung Xá Nguyệt cười to.
"Ừ, nhưng ai nói cho ngươi biết ta muốn sống ? Ta làm việc, chưa bao giờ quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của bản thân, chỉ cần kết quả như ta muốn là được , ngọc nát hương tan, là ta chưa bao giờ để ý đến, đồng quy vu tận với ngươi, ta cũng không có tổn thất gì." Long Y Hoàng cười so với hắn càng cuồng vọng hơn.
"Được, bất quá đáng tiếc, trò chơi này rất đặc biệt, nhân vật chính không phải Thái tử phi ngài, cho nên, thắng hay thua, dựa vào người nọ mà quyết định, " Mộ Dung Xá Nguyệt cười thầm: "Cho nên, Thái tử phi nương nương, tuy điều kiện của ngài rấtkích thích, nhưng đáng tiếc, bởi vì ngài không phải nhân vật chính, cho nên thắng thua, cũng không nằm trong vòng khống chế của ngài.”
"Ngươi có ý gì?" Long Y Hoàng biến sắc, khẩu khí lập tức đột ngột thay đổi.
"Sao? Thái tử phi uôn luôn trấn định bình tĩnh cũng sẽ có lúc khẩn trương, sao vậy? Bởi vì không có lòng tin vào thắng thua à?" Mộ Dung Xá Nguyệt cười đến mức ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng, từ trong màn lụa truyền đến
"Không phải điều này! Ngươi muốn ai đến chơi trò chơi này! Ai?" Long Y Hoàng giận dữ, vừa bị Mộ Dung Xá Nguyệt nói như thế, trong lòng nàng lập tức tràn lên dự cảm xấu, mà dự cảm của nữ nhân, đều chính xác đến dọa người.
"Là ai đến sao? À, cso hai người được chọn, Thái tử và Duệ vương, từ lúc ngươi bắt đầu đến ta đã phái người đem thư đến cho bọn họ, cũng không biết, sẽ là ai tới đây? Nhưng là ai, ó tình cảm với ngươi sâu đậm nhất, đến mức dũng cảm quên mình, gan dạ xông vào đầm rồng hang hổ đây? Ha ha... Trò chơi lần này, có tên là, tình cảm." Mộ Dung Xá Nguyệt cười lạnh một tiếng, âm thanh tiếng nhạc vốn dĩ đang vang lên đột nhiên dừng lại, một trận hàn quang lạnh thấu xương phía sau đèn đuốc rực rỡ, nhóm vũ cơ vốn đang múa xung quanh đình cũng ngừng lại, từ thắt lưng lấy ra một thanh trường kiếm, đối diện đình ở trung tâm, hình thành một bức tường đầy kiên cố mà nguy hiểm.
“Tại sao lại chơi trò này!” Suýt nữa Long Y Hoàng như mất đi lý trí, Mộ Dung Xá Nguyêt… đã giẫm lên tử huyệt của nàng!
"Ta thích, hơn nữa, Thái tử phi không phải cũng vẫn luôn mờ mịt sao? Cứ như vậy, sẽ thấy kết quả." Mộ Dung Xá Nguyệt không nhanh không chậm, vẫn ung dung tự tại, những nhạc công đã ngừng diễn tấu, vũ cơ cầm trong tay đao kiếm phòng bị Long Y Hoàng, hắn đặt hai tay trên huyền cầm, từ mười ngón thuần thục di chuyển, một hồi tiếng nhạc du dương từ từ vang lên đánh vỡ không khí đông cứng ban đêm .
"Hoàng hậu chơi chiêu này, ngươi cũng chơi!" Nàng đã bị lửa giận làn nổi điên, nhiều ngày qua bị hoàng hậu khiến cho khổ nhưng không thể nói, bây giờ Mộ Dung Xá Nguyệt biết rõ nhưng cố tình chạm vào, nàng vừa mới ngồi trở lại trường kỷ, lập tức liền đem cái bàn trước mặt ném xuống.
Hoa quả cao lương mỹ vị rượu ngon trên bàn đều rơi xuống, đồ sứ tinh mỹ vỡ vụn thành nhiều mảnh, nhưng hành động xúc động phẫn nộ này cũng không thể làm Mộ Dung Xá Nguyệt ngừng đánh đàn.
"Ai bảo Thái tử phi xinh đẹp cao quý thanh lịch của chúng ta, hòan toàn không có nhược điểm chứ? Tuy còn có cốt nhục trong bụng, nhưng đứa nhỏ chưa ra đời, lỗi lầm của phụ mẫu cũng không thể đổ vào nó... Cho nên, ôi, ta chính là không hạ thủ được nha, ngẫm lại, Thái tử phi của chúng ta một đại mỹ nhân như thế, đứa bé sinh ra cho dù là nam hay nữ, bộ dạng nhất định kinh động lòng người, như vậy, kêu ta làm sao có thể nhẫn tâm để đứa nhỏ mạo hiểm nguy hiểm đâu?" Mộ Dung Xá Nguyệt cười, khẽ cúi đầu, nhìn ngọn đèn chiếu xuống ánh sáng trên huyền cầm, ngón tay vỗ nhẹ, cảm giác hoàn toàn rất tốt.
Hắn nói tất cả đều là vô nghĩa! Vô nghĩa! Không, không phải muốn nàng hoặc nhìn người khác thống khổ, là muốn nàng tự mình chịu đựng nội tâm tra tấn mà thôi! Còn nói dễ nghe như vậy! Ngụy quân tử!
"Trò chơi này không công bằng! Trước khi ta đi, Phượng Trữ Lan cũng đã bị ta dùng mê hương làm ngất đi, không qua mười mấy canh giờ tuyệt đối vẫn chưa tỉnh lại, mà Phượng Ly Uyên lại không chắc sẽ tới hay không, ngươi làm vậy, đơn giản vì muốn bắt cóc ta nên tìm một cái cớ hoa lệ!" Long Y Hoàng càng giận dữ hơn, nhưng không được, tạm thời áp chế hỏa khí trong lòng cùng Mộ Dung Xá Nguyệt yên tĩnh nõi chuyện.
Có thị nữ đi lên thay nàng thu thập một đống tàn tích hỗn độn.
"Ha ha, quy tắc trò chơi chính là như vậy, sống hay ૮ɦếƭ, tất cả dựa vào tình cảm Duệ vương đối ngài... Quả thực, nếu hắn không đến, ta lập tức sẽ dẫn ngươi đi, về phần đi đâu không quan trọng, mục đích chính là muốn cho ngươi vĩnh viễn cũng không thể quay về!" Hai tay Mộ Dung Xá Nguyệt nhấn một cái, cũng ngừng khảy đàn, cách màn lụa, Long Y Hoàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nghiền ngẫm sáng ngời của hắn, giống như ngọn lửa giữa hè.
"Ha! Chúng ta đây sẽ chờ chờ chứ, chỉ sợ Duệ vương chắc là không tới, như vậy, minh chủ ngài luôn khổ tâm duy trì cục diện cũng sẽ rất khó xử, tình cảnh như vậy, sẽ trách ai được!" Long Y Hoàng cả giận nói.
"Ngươi xác định hắn sẽ không đến?" Mộ Dung Xá Nguyệt từng chữ từng chữ nói rõ ràng.
"Hắn..." Nội tâm đột nhiên giống như bị kiếm đâm vào, Long Y Hoàng im lặng, vô thức đưa tay đặt trên иgự¢, nói : "Trong lòng của hắn sớm đã không có ta, hơn nữa cũng đã cưới người khác làm thê tử, tình ý hắn đối với ta... Sớm đã tan thành mây khói không còn tồn tại nữa, cho nên, ngươi có nhọc lòng thế nào cũng đều vô dụng, hắn sẽ không đến, ta sống hay ૮ɦếƭ, hắn đã sớm không quan tâm... Ngươi trực tiếp dẫn ta đi đi, còn chờ đợi như vậy cũng chỉ lãng phí thời gian, tuyệt đối không có khả năng hắn sẽ đến." Long Y Hoàng nói xong, trong giọng nói mang theo tự giễu cùng cười gượng, cơn giận trước đó sớm đã bị đau lòng tiêu diệt.
Mộ Dung Xá Nguyệt đột nhiên trầm mặc, hắn chậm rãi vuốt ve huyền cầm, một chữ cũng không đáp.
Một tử sĩ đột nhiên xuất hiện trước bậc thang, hắn quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Xá Nguyệt nói: "Minh chủ, Phượng Ly Uyên đã Gi*t, đã đến cửa thành, thuộc hạ đang toàn lực ngăn cản, không biết minh chủ còn có những phân phó khác không?"
Toàn thân Long Y Hoàng run lên, nháy mắt sắc mặt tái nhợt, nàng dùng tay che miệng lại, ngón tay run rẩy không ngừng.
"Khách quý đến thăm, đương nhiên sẽ cung nghênh, ai cho các ngươi chặn lại? Để hắn đến phòng khách chờ ta đi, " cách màn lụa, Mộ Dung Xá Nguyệt ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Long Y Hoàng một cái, hờ hững phân phó : "Nói cho hắn biết, trừ phi hắn yên lặng cùng ta đối mặt, mới có thể nhìn thấy hắn người tưởng niệm nhất bình an vô sự, nếu không, có cái gì ngoài ý muốn, ta cũng không chịu trách nhiệm."
Long Y Hoàng đi đến lan can nhìn xuống, những tuyệt kĩ vũ cơ tay mắt lanh lẹ lập tức ngăn nàng, mạnh mẽ nắm chặt cổ tay nàng, nàng hô: "Buông! Để ta đi! Khốn nạn! Mộ Dung Xá Nguyệt, ngươi khốn nạn!"
Nàng gần như muốn khóc lên, trước mặt Mộ Dung Xá Nguyệt, ngoại trừ một lần ở hầm băng toàn lực bảo vệ thi thể ra, lần đầu tiên luống cuống như vậy.
Mộ Dung Xá Nguyệt bỏ qua những suy nghĩ, hắn đàn một chút trên huyền cầm, bình thản nói: "Cẩn thận tay nàng có ám khí độc, đừng để người bị thương, dẫn nàng đến phía sau bình phong trong phòng khách đi, nhớ kỹ, đừng để cho nàng phát ra âm thanh."
Vũ cơ điểm á huyệt Long Y Hoàng, vẫn là hai người một tả một hữu mạnh mẽ nắm chặt cổ tay nàng, những ám khí lại không thể lấy ra, bọn họ chỉ có thể cầm chặt cổ tay Long Y Hoàng, sau đó cố gắng dẫn Long Y Hoàng không ngừng giãy dụa đi.
Ngay lúc nàng mạnh mẽ xoay người trong nháy mắt đó, Mộ Dung Xá Nguyệt tựa hồ thấy trong mắt nàng ngấn lệ hiện lên, người đi rồi, hắn đứng lên, tao nhã đẩy bức rèm che thủy sa, đi đến nền nhà khắc đá màu xanh vừa rồi Long Y Hoàng đã đứng, trên mặt đất dấu vết nước mắt giống như một đóa hàn mai nở rộ, bắt mắt như vậy, kích thích hắn.
Lúc trước... Nàng thà rằng ૮ɦếƭ ở dưới tay của mình cũng đầy ngạo khí không nguyện ý thua một chút, nhưng hiện tại...
Ngạo khí của nàng, toàn bộ đều bị Phượng Ly Uyên mà biến mất sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc