Gió đêm thổi qua, lạnh thấu tâm can.
Long Y Hoàng cố gắng thoát ra khỏi cung điện đang náo nhiệt, đi tới hậu hoa viên vô cùng vắng lặng, gió đêm không ngừng thổi, nhưng cảm giác lạnh băng đó lại có thể làm cho đầu óc mơ màng của nàng thanh tỉnh.
Đã không có khả năng, thì đừng hi vọng xa vời, như vậy nào có nghĩa gì ?
Long Y Hoàng dọc theo ánh trăng đi tới bên hồ, kim châu trâm ngọc cài đầy trên tóc nàng, gió thổi vào lá cây phát ra những tiếng vang xào xạt, nàng từ từ bình phục nội tâm đang đau đớn, nàng muốn tranh thủ làm cho mình quên đi áp lực hôn lễ vừa rồi, chú ý tập trung vào cảnh vật trước mắt.
Nhưng, nàng không làm được.
Đêm nay là tân hôn của Phượng Ly Uyên, cũng là đêm động phòng, nàng có thể tưởng tượng được, có thể trong không khí ái muội dưới màu đỏ lung linh, hắn và Vân Phượng Loan ngồi đối diện uống rượu giao bôi, sau đó triền triền miên miên quấn lấy nhau ngã xuống giường, tận hưởng đêm xuân.
Nàng ngẩn người nhìn mặt hồ, chợt nàng bị hơi nước trước mắt khiến cho mơ hồ, nàng nhắm mắt lại, lập tức cảm giác có thứ gì đó nóng nóng lướt qua gò má, vươn tay lau đi, trên mu bàn tay cũng ướt đẫm, hương vị cay đắng.
Nàng tựa vào một thân cây ven hồ, cắn môi, mu bàn tay đặt trên mắt, nhưng vẫn không thể ngăn được những giọt nước mắt lướt qua đầu ngón tay, mang theo sự thương cảm dày đặc.
Long Y Hoàng luôn cho rằng cái gì nàng cũng không quan tâm, trước đây lúc trở mặt với Phượng Trữ Lan, nàng cũng chưa từng đau lòng như vậy,mà bây giờ, đột nhiên cảm giác đau tột cùng, tâm như đã ૮ɦếƭ lạnh băng ảm đạm.
Từ bao giờ, đã yêu đến khắc cốt ghi tâm như vậy, muốn dừng mà không được.
" Xoảng ! " Tiếng đồ sứ bị ném vỡ vang lên rất xa.
Long Y Hoàng cả kinh, bỏ tay ra khỏi mắt, từ từ quay lại nhìn… Trong bóng tối, cách đó không xa là một bóng người đang ngồi tinh thần suy sụp càng lộ vẻ cô đơn, mà trên mặt đất là chiếc bình bị vỡ thành mảnh nhỏ, xem ra là một vò rượu.
Long Y Hoàng lau đi nước mắt chua xót trên mặt, thấy rõ ràng người nọ toàn thân mặc hỉ phục đỏ như lửa, mặc dù không thể thấy dung mạo nhưng nàng cũng đoán được là ai.
Tại sao…Lại trùng hợp như thế ? Lúc này,đáng lẽ hắn phải động phòng cùng tân nương rồi chứ ?
Long Y Hoàng không dám gây tiếng động, nàng ngừng thở một lúc, mới từ từ nhấc váy đuôi phượng, muốn lặng lẽ rời khỏi.
“Phần phật!” Nhánh cây đột nhiên run lên, nháy mặt trước mắt hiện lên bóng người y phục màu đỏ nhanh như chớp đứng trước mặt nàng, làm nàng giật mình.
Bị bóng người đột nhiên xuất hiện cản đường,Long Y Hoàng vô thức lùi ra sau vài bước, chờ khi nhìn thấy rõ gương mặt Phượng Ly Uyên, cổ họng nàng hơi khàn, không thể không thấp giọng hỏi : " Duệ vương ? Sao ngài lại ở đây…không tiếp tân nương tử sao ? "
Phượng Ly Uyên không trả lời, hắn tiến sát đến Long Y Hoàng, Long Y Hoàng ngửi được mùi rượu trên người hắn tỏa ra, trong lòng hơihoảng loạn, lại lui về sau : " Duệ vương, ngài đã say rồi… "
Nàng đột nhiên khựng lại, không thể lùi ra sau nữa, lưng đã ᴆụng vào thân cây, nhìn Phượng Ly Uyên không nói câu nào mà chỉ ngày càng sát lại nàng, nàng nhanh chóng xoay người muốn tháo chạy, nhưng bị hắn nắm chặt cổ tay, sau đó kéo cả người nàng lại,nàng vừa quay đầu lại, lập tức bị vật gì đánh vào, môi bị đau, lại lui về sau một chút, vật đó cũng không chịu buông tha, lập tức đè sát về phía nàng, cũng không hề dịu dàng che lại môi nàng.
“Phượng… Phượng Ly Uyên!” Hắn quá тһô Ьạᴏ khiến nàng đau, không chỉ thân thể, mà tâm càng đau hơn, Long Y Hoàng dùng sức đẩy hắn, đôi mắt khóc đến sưng đỏ trừng hắn : " Ngươi hãy tỉnh táo một chút cho ta ! "
Phượng Ly Uyên nhìn nàng, không kiêng dè, đôi mắt mơ hồ, khóe miệng vẫn còn dấu vết ảm đạm, hắn chỉ yên lặng nhìn Long Y Hoàng, ánh mắt ôn nhu trước sau như một dường như dung hòa giữa nhiều yêu thương và lưu luyến, cả người Long Y Hoàng cứng đờ, phát cáu lúc nãy cũng giảm xuống không ít, rất lâu, thấy Phượng Ly Uyên không nói gì , nàng đẩy tay hắn ra : " Vương gia, lúc này thật sự không thích hợp để ngài chạy loạn… Xin mời người trở về phòng, đừng để tân nương tử chờ lâu. "
“Y Hoàng, nàng không có lời gì muốn nóisao ? »Hắn đột nhiên hỏi.
Long Y Hoàng quay đầu tránh ánh mắt hắn : " Không có ! "
“Ừ… Cũng đúng, hiện tại Phượng Trữ Lan đối xử với nàng tốt như vậy, nàng cũng không cần cần thiết gặp lại ta nữa, trước đây, chỉ bởi vì hắn nên ngươi mới chịu ủy khuất đến tìm ta tố khổ, mà bây giờ, ngay cả một tia giá trị ta cũng không có. " Phượng Ly Uyên cười khổ.
«Ừ.. " Long Y Hoàng mơ hồ trả lời , vẫn tránh né hắn.
Phượng Ly Uyên nghiêng mặt đi, từ từ nhắm mắt lại, lông mi cong dài của hắn che đi ánh mắt như vầng trăng xa xôi sâu thẳm kia, tình sâu vô hạn, không còn тһô Ьạᴏ như trước, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi Long Y Hoàng, từ từ tiến tới, sau đó triền miên.
Long Y Hoàng kinh hãi, vốn dĩ muốn thoát khỏi vòng tay ấm áp của hắn, nhưng thử mấy lần đều không được, sau đó nàng cảm giác Phượng Ly Uyên vẫn luôn run rẩy, ngay cả cái ôm cũng làm nàng cảm thấy bất an, cả người hóa đá lần nữa, sau đó cũng nhắm mắt lại, không nghênh hợp, cũng không phản kháng, chỉ là vô thức vươn tay ôm lấy hắn.
Sau khi hôn nàng, Phượng Ly Uyên thả tay đang ômLong Y Hoàng ra, hai người bình tĩnh lại, Long Y Hoàng mở mắt, nhìn vầng trăng tàn trên trời, nước mắt đã ngừng một lần nữa chảy xuống.
“Y Hoàng… Lần cuối cùng… »Phượng Ly Uyên ôm nàng, nhẹ nhàng thầm thì vào tai nàng.
" Ừm.. " Long Y Hoàng đáp một tiếng, không biết nên nói gì tiếp, chỉ có thể nhìn ánh trăng, đẹp và mỹ lệ như thế, dù đã khuyết mất.
“Y Hoàng, ta yêu nàng.” Vành mắt Phượng Ly Uyên đỏ hồng, nói.
«Ừ… " Long Y Hoàng cắn chặt môi.
" Y Hoàng nhắm mắt lại có được không ? " Phượng Ly Uyên cười nói.
Long Y Hoàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại,dần dần…Nàng cảm giác hắn đang từ từ buông tay…Áp lực bên người cũng dần biến mất… Nàng vẫn nhắm mắt.
Một trận gió lạnh thổi qua, đã không còn vòng tay ấm áp đó nữa, gió lạnh thấu xương, toàn thân nàng run lên, từ từ mở mắt… Trước mắt, trừ bỏ cảnh tượng vắng vẻ thê lương, không còn hơi thở của bất kỳ ai.
Nước mắt khẽ lăn xuống, không vương vấn rơi xuống đất.
Long Y Hoàng nghĩ, có lẽ, hắn đã đi về rồi… Có lẽ, đây chỉ là một trò đùa.
Nhưng nàng đã đợi không biết bao lâu, mãi cho đến khi Phượng Trữ Lan tìm được nàng, Phượng Ly Uyên cũng không xuất hiện nữa.
Nàng mờ mịt đi theo Phượng Trữ Lan quay về, như người mất hồn, ở lễ điện cũng không có hình bóng Phượng Ly Uyên, người ta nói, hắn đã sớm tránh tai mắt người ngoài, đi về động phòng rồi.
Sau khi Phượng Trữ Lan tìm được nàng rồi, liền nắm chặt không buông tay nàng ra, hắn thấy hai mắt nàng vô thần, phẫn nộ quát những kẻ nhiều chuyện đang liếc mắt nhìn : " Không thấy Thái tử phi đang mệt sao, đừng nói nhiều, đi xuống ! "
Những người đó tự nhủ không thú vị, chỉ có thể bảo toàn tính mạng trước khi Phượng Trữ Lan nổi điên nên chuồn mất.
Tay Long Y Hoàng được hắn nắm trong tay, năm ngón tay nàng không có sức lực cũng hạ xuống, cũng không dùng sức nắm lại tay hắn, Long Y Hoàng vẫn không nói gì, Phượng Trữ Lan nói: “Ta thấy nàng cũng mệt rồi, không bằng trở về phòng trước, ta cũng muốn nghỉ ngơi.”
Long Y Hoàng không bộc lộ cảm xúc gì, lại ngoan ngoãn như một bức tượng gỗ, Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng kéo nàng, nàng đi theo .
Lúc này, nàng không có cách nào để suy nghĩ đến việc khác, có thể nghĩ đến, chính là hai người Vân Phượng Loan và Phượng Ly Uyên trong phòng tân hôn, hai người họ dây dưa một chỗ, dung hợp lẫn nhau, hưởng thụ đêm xuân vui vẻ.
Bất tri bất giác, Long Y Hoàng đã được Phượng Trữ Lan đưa vào tẩm cung, hắn phân phó cung , để Long Y Hoàng ngồi trên giường, sau đó bỏ tay mình ra : " Nếu ngươi thấy khó chịu có thể nói ra, không cần giữ mãi trong lòng. "
Long Y Hoàng chỉ cúi đầu, không nói gì, Phượng Trữ Lan nhìn nàng cũng trầm mặc thật lâu, hắn vươn tay, gỡ đám trang sức trên đầu Long Y Hoàng, thả tóc đen rơi xuống, ném những trâm vàng tinh xảo đó lên bàn trang điểm, nói: “Ngươi ngủ đi, đã khuya rồi.”
“Ta… Không mệt ” Long Y Hoàng cuối cùng cũng có phản ứng, nàng đứng lên, tóc dài rối tung, đi tới bàn trang điểm, theo thói quen lấy ra một tờ giấy cùng bản hiếu kinh rất dày, từ từ mài mực, chấp 乃út bắt đầu chép hiếu kinh.
Không biết khi nàođã trở thành thói quen , chỉ cần tâm trạng nàng không tốt, thì sẽ chép hiếu kinh cho đến khi bình tâm trở lại, luôn luôn có hiệu quả, nhìn hiếu kinh, nàng giống như nhớ tới có mẫu thân bên cạnh, vẫn luôn được người bảo vệ, vĩnh viễn vô ưu vô lự như trước.
“Ngươi không cần như thế, dù ngươi có đối tốt với hắn ,hắn cũng không thấy, ngươi càng đối xử tệ với bản thân, chẳng phải càng mệt mình hơn sao? Nghĩ lại đi, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của hắn, hắn làm sao có thể trừ tân nương của mình ra còn quan tâm đến nữ nhân bên ngoài sao ? »Phượng Trữ Lan khuyên nhủ nàng.
“Ừ, đó là chuyện của hắn… Ta là thật sự không mệt, Phượng Trữ Lan, nếu ảnh hưởng tới ngươi, thì hãy ngủ trước đi, khi nào ta mệt ta sẽ ngủ sau. " Long Y Hoàngvùi đầu sao chép,không thèm liếc nhìn Phượng Trữ Lan.
Phượng Trữ Lan biết theo tính cáchLong Y Hoàng, thì hắn không thể khuyên nhủ được, suy nghĩ một chút, hắn đi tới giá sách, lấy ra cuốn thật dày , ngồi xuống cái ghế bên cạnh từ từ xem.
“Ngươi không cần như vậy, không cần phải xen vào, ta chịu được. " Long Y Hoàng để 乃út xuống, nói với hắn.
" Nếu thê tử của mình vất vả cần mẫn còn mình đi ngủ trước , chuyện này đồn ra ngoài, thật không biết người khác sẽ nhìn ta như thế nào?. " Phượng Trữ Lan vừa nhìn chằm chằm sách gằn từng tiếng lười nhác đáp: " Hơn nữa ta cũng thích đọc sách, ngươi không cần lo . "
“Phượng Trữ Lan, ” Long Y Hoàng nhìn hắn với bộ mặt khinh bỉ : " Ngươi ngang ngạnh, tìm một cái cớ vớ vẩn. "
" Đối với người cứng đầu như ngươi, cũng không cần tìm lý do hoàn hảo, trong lòng hiểu rõ là tốt rồi. »Phượng Trữ Lan nói.
" Ta với ngươi đúng là không có tiếng nói chung, nói cái gì cũng có thể ầm ĩ " Long Y Hoàng giận dữ.
Phượng Trữ Lan không để ý tới nàng, trầm mặc, Long Y Hoàng trừng hắn, hắn vẫn trầm mặc.
Trừng mắt lâu sẽ đau nhức, Long Y Hoàng cúi xuống tiếp tục chép sách, đột nhiên, một câu nói của Phượng Trữ Lan khiến nàng dừng 乃út.
Phượng Trữ Lan nói : " Ta biết tâm tình của ngươi không tốt, bây giờ khẳng định đều nghĩ đến Phượng Ly Uyên, cho dù hắn đang động phòng, cho dù, hắn vừa mới bỏ lại ngươi ở rừng cây ? "
Long Y Hoàng sững sờ, nhìn nhìn lại vẻ mặt không quan tâm của Phượng Trữ Lan, nắm 乃út suy nghĩ thật lâu, vẫn duy trì một tư thế.
Cuối cùng nàng ném 乃út xuống, nhấc váy chạy tới giường nằm xuống, nhắm mắt lại lạnh lùng nói : " Ta không nghĩ đến hắn. "
Phượng Trữ Lan không trả lời, Long Y Hoàngbiết hắn đã tìm được tử huyệt của mình, lấy tĩnh đối động, lúc nào cũng trăm phát trăm trúng, mà cơn tức của nàng đến cũng nhanh đi cũng nhanh, sau đó hắn không nói nữa…
Không biết đã qua bao lâu, Long Y Hoàngvốn vẫn bị căm phẫn chi phối thần trí cũng từ từ chống đỡ không được ý nghĩ đó vây khốn, trong lúc ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ lung lung, dường như nàng cảm thấy bản thân mình mang trong mộng, nhưng, trên giường hơi hơi lún xuống, lập tức làm nàng bừng tỉnh.
Long Y Hoàng đã thanh tỉnh, nhưng không mở mắt, sau đó, nàng cảm nhận rất rõ ràng có một người nằm bên cạnh nàng, mùi thơm nhàn nhạt từ từ bay tới.
Không cần nghĩ nhiều,chắc chắn là Phượng Trữ Lan.
Vô thức nàng xoay người dịch vào bên trong, động tác rất nhỏ, cố gắng không làm kinh động đến hắn, nhưng không lâu sau, cũng cảm giác được có người kéo chăn trên người nàng, đắp lên иgự¢ và cánh tay đang để bên ngoài, sau đó người nọ cũng xoay người, không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Nếu, không phải trước kia hắn từng làm những chuyện không tốt với nàng, khúc mắc giữa nàng và hắn nhất định cũng không sâu như vậy.
Nhưng mà, mọi chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ muốn bù đắp, nhưng cũng không bù đắp được thương tích đã hóa thành sẹo, thương tích đó nhìn mà phát hoảng, đã không thể chữa khỏi, cũng vĩnh viễn ngăn cách nàng và Phượng Trữ Lan.
Long Y Hoàng hơi mở mắt, sau đó lại nhắm lại, nhanh chóng rơi vào giấc mơ.
Ngày hôm sau, thật kỳ lạ, không có ai gọi nàng dậy, mà để nàng ngủ một mạch sau đó tự tỉnh, rất thoải mái, tâm tình cũng tốt lên không ít.
Nàng nhìn thoáng qua, trong phòng không có người, Phượng Trữ Lan không có ở đây, cung nữ cũng không có, lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng bước xuống giường, đẩy cửa ra.
Phượng Trữ Lan đang đứng ở lan can trước cửa, vẫn luôn nhìn phong cảnh dưới lầu, nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, hắn xoa người : " Dậy rồi sao ? "
" Ừ, tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi. »Mặc dù vẫn nghĩ tới Phượng Ly Uyên, nhưng không còn đau lòng, Long Y Hoàng đi tới bên cạnh hắn, cũng nhìn xuống dưới : " Ngươi đang nhìn gì vậy ? "
”Không có gì, ngươi sẽ không thấy hứng thú. »Phượng Trữ Lan đáp lại.
Long Y Hoàng dừng lại, nàng muốn xem đó là cái gì.Ở dưới đó, trên con đường nhỏ của hoa viên, một lão ma ma đang cầm cái khay đỏ thẫm, dẫn theo một đoàn cung nữ đi về phía tẩm cung hoàng hậu, mà ở trong khay đó , đặt một tấm lụa trắng, ở giữa lụa trắng, chính là dấu vết máu nhỏ như cánh hoa.
Tân nương phá thân, phải đem chứng cớ trình lên hoàng hậu để chứng thực còn trong trắng.
" Ái chà…Đó chính là lạc hồng hàng thật giá thật của người ta, đâu giống như chúng ta, lúc trước tự tay cắt thủ cung sa để máu rơi xuống. »Long Y Hoàng tự giễu nói.
" Việc đó không cần nhắc lại. »Phượng Trữ Lan nói.
“Ừ, có lẽ trong lòng ngươi là chuyện đã qua , nhưng trong lòng ta vẫn chưa quên được…Phượng Trữ Lan, ta đã nói, ta là người lòng dạ hẹp hòi, rất dễ mang thù. " Long Y Hoàng cười nói.
Nàng đứng trước lan can cười, cười nửa miệng, rồi lại ảm đạm, như có điều suy nghĩ nàng nhìn về hướng tẩm cung Phượng Ly Uyên, cuối cùng, độ cung của khóe miệng cũng biến mất.
Trước khi tân hôn phu thê không thấy mặt , sau khi động phòng tình cảm rất tốt, lập tức cùng nhau du sơn ngoạn thủy, đó là chuyện tưởng chừng không có khả năng, nhưng hiện tại , ở hoa viên cách đó không xa, có hai bóng dáng đang cùng nhau dạo chơi, hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan, hai người này phá bỏ quy luật, hiện tại, hai người như keo sơn tản bộ ở hoa viên, rất âи áι, Phượng Ly Uyên hình như đang giới thiệu toàn bộ hậu cung với nàng ta, mà nàng thỉnh thoảng làm mặt quỷ, rất tinh nghịch, Long Y Hoàng có thể thấy bọn họ đang nói cười rất vui vẻ.
Đột nhiên cảm giác ánh mắt hơi khô khốc, nàng xoa xoa, cười khổ nói: “A… Thế này phải thất vọng rồi, còn tưởng rằng ta rất kiêu ngạo nữa.”
“Ngươi không nên nhìn, vào đi thôi, rửa mặt sau đó ăn sáng.” Phượng Trữ Lan ngăn ánh mắt của nàng, chuẩn bị mang nàng đi, nhưng Long Y Hoàng quyết tâm bất động.
Nàng chỉ chỉ Phượng Ly Uyên đang đùa giỡn với Vân Phượng Loan rất vui sướng, nói : " Nhìn xem phu thê người ta đang vui đùa… Tình cảm tốt như thế, ta đã sớm nói bọn họ nhất định rất xứng đôi, Loan Phượng hòa minh hiếm thấy»
Câu nói sau cùng, có hơi run run, Phượng Trữ Lan không đành lòng nghe nữa, hắn lạnh lùng nói : " Đừng nhìn ! Về phòng thôi. "
Long Y Hoàng không để ý đến hắn, bất động , tầm mắt vẫn không rời nhìn chằm chằm hai người Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan càng ngày càng xa, đột nhiên bọn họ dừng lại, Vân Phượng Loan đi tới trước mặt Phượng Ly Uyên, không biết nói gì, khiến Phượng Ly Uyên nghe lời bất động, sau đó Vân Phượng Loan hơi kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, sau đó làm bộ dạng tinh nghịch, cùng Phượng Ly Uyên chơi trò đuổi bắt…. Nhưng nàng ta không có võ công, làm sao có thể thắng được khinh công thượng thừa của Phượng ly uyên? Chỉ chốc lát, cả eo nàng bị ôm lấy, Phượng Ly Uyên nghiêng đầu, trừng phạt nàng bằng một nụ hôn, không để nàng thở, Vân Phượng Loan từ chối một hồi,sau đó thở dài, vòng tay ôm cổ hắn.
Hai người giữa ban ngày ban mặt…Không quan tâm người bên ngoài, biểu hiện ra mặt phu thê tân hôn mặn nồng.
”Quả nhiên… So với bên cạnh ta, Phượng Ly Uyên ở cùng với nàng ấy quả nhiên càng vui vẻ hơn, ở cùng một chỗ với ta. Cũng chỉ thấy bộ dáng hắn nhíu mày, ừ… Phượng Ly Uyên, ngươi vui vẻ là tốt rồi, ta Long Y Hoàng… Cũng không dám cầu xin điều gì.” Long Y Hoàng nhìn bọn họ cười, giọng càng nghẹn ngào hơn, nàng lắc đầu, như nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, sau đó xoay người đi vào phòng, gọi cũng nữ giúp nàng rửa mặt thay y phục.
Phượng Trữ Lan cũng đi vào: “Y Hoàng, hắn chỉ là không thấy được tất cả những chuyện ngươi làm vì hắn.”
Long Y Hoàng lắc đầu, nói: “Ta làm vì hắn, cũng chỉ vì muốn hắn bình an mà thôi,không phải muốn hắn sinh ra thiện cảm với ta, chỉ cần hắn không sao, ta cái gì cũng không quan tâm. "
" Ngươi còn tiếp tục như vậy, sớm muộn có một ngày sẽ bị chính mình ép điên thôi. " Phượng Trữ Lan đáp.
“Phải… Điên là tốt nhất, điên rồi không cần lo lắng nhiều chuyện nữa, cái gì cũng không cần xen vào, ngay cả ૮ɦếƭ, cũng không cảm thấy đau đớn, còn ngươi? Phượng Trữ Lan, ngươi có thể thỏa mãn vứt bỏ ta như mong muốn, mặc cho ta tự sinh tự diệt, không phải từ trước tới giờ ngươi luôn tìm mọi cách ép ta rời khỏi rời khỏi đây sao? Như vậy lúc này, ngươi không nên khuyên can ta mới đúng.” Long Y Hoàng cười nói, giữa vân đạm phong khinh, càng đau lòng triệt để, người ngoài nhìn vào cũng thấy xót xa.
“Ngươi vì hắn, trở mặt với mẫu hậu, không biết sau này mẫu hậu sẽ đối đãi thế nào với ngươi, nhưng bây giờ hắn cũng không quan tâm đến cảm nhận của ngươi. »Phượng Trữ Lan đi tới cạnh nàng, tiếp tục khuyên: " Ngươi không cần vì hắn hi sinh bản thân, làm gì cũng không đáng. "
Long Y Hoàng cầm lược chải đầu, nhìn bộ dạng mình trong gương, đột nhiên cười : " Phượng Trữ Lan, tối hôm qua...Nhất định hắn rất ôn nhu, rất dịu dàng với Vân Phượng Loan đúng không? Tuyệt đối sẽ không làm nàng ấy đau đớn, hắn là người cẩn thận như vậy, sao có thể để thê tử của mình chịu ủy khuất . Vân Phượng Loan quả nhiên có số mệnh tốt nha, không như ta, ta đúng là làm quá nhiều chuyện xấu, quá thủ đoạn độc ác, rất nham hiểm, quá làm người ta cảm thấy phiền chán, ta với nàng ấy, quả nhiên không thể sánh bằng mà… Chẳng trách Phượng Ly Uyên lại vui vẻ bên nàng ấy như vậy, sớm hay muộn hắn cũng sẽ quên mất ta! Chẳng qua, tất cả chỉ là giấc mộng…”