Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 77

Tác giả: Mị Tử Diên

Đại điển tân hôn
Trong đình, bốn người ngồi xung quanh thạch bàn, bóng cây che mát khắp bốn phía, gió thu nhẹ nhàng thổi, ánh mặt trời ấm áp không chói mắt, từ khe hở của lá cây lốm đốm những ánh sáng chiếu vào không gian, trên mặt đất là các bóng râm, hoa đủ mọi màu sắc thong thả đong đưa giữa một mảng xanh biếc .
Trên bàn, trà cụ cùng điểm tâm đã được bày sẵn , cung nữ đứng ở ngoài đình hầu hạ, trong đình, luôn truyền đến giọng nói tiếng cười.
Phượng Mộ Tử sôi nổi nhất, tuy rằng một tay giữ khuôn phép cầm cây quạt vẽ bức tranh mỹ nữ , nhưng lời châu ngọc từ cái miệng nhỏ nhắn phát ra thì chưa từng dừng lại, mặc kệ là đề tài gì nàng đều có thể nói rất nhiều, tựa hồ vĩnh viễn nói không hết, làm không khí sinh động khác thường, trước đây Phượng Vũ Thiên vẫn phong bế mình lâu dài cũng bỏ qua phiền muộn, cười và đối đáp với Phượng Mộ Tử , Long Y Hoàng phát hiện, chỉ cần ở cùng hai người này, tâm tình muốn không thoải mái đều khó.
Sau khi cười xong, đợi tâm tình của nàng yên tĩnh lại, vẻ ảm đạm lại hiện lên mi tâm, độ cong khóe miệng hơi hơi trộn lẫn chút thương cảm, làm lòng người ta nảy lên vẻ không đành lòng.
Phượng Trữ Lan dùng ngón tay thon dài cầm tách trà tử sa (*) xoay một cái, đột nhiên quay đầu sang, nhìn bộ dáng Long Y Hoàng như có tâm sự nặng nề , không đành lòng nói: "Không cần khiến mình mệt mỏi như vậy, lúc nên khoái hoạt không nên nghĩ những chuyện khác."
(*) trà tử sa: loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm dụng cụ trà)
"Ta cũng không muốn như vậy, nhưng một khi bình tĩnh trở lại, cũng không có cách nào không suy xét những cái khác, thuận theo tự nhiên đi, dù sao, ta cũng chỉ có thể ở bờ đối diện đứng nhìn hắn từ xa , " Long Y Hoàng cười khổ lắc đầu, nàng nhìn Phượng Mộ Tử luôn luôn đấu võ mồm với Phượng Vũ Thiên , nhỏ giọng nói: "Mộ Tử , muội cũng không còn nhỏ , hiện tại có ... chọn ý trung nhân làm phò mã chưa?"
Phượng Mộ Tử nhẹ nhàng phẩy phẩy cây quạt, tùy tiện bĩu môi nói: "Ta còn nhỏ nha, không muốn xuất giá nhanh như vậy, hơn nữa, chẳng phải hoàng huynh lúc này cũng tới tuổi thành thân rồi sao? Hoàng tẩu tại sao không nói hắn?" Nàng nghiêng mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Phượng Vũ Thiên bên cạnh .
Phượng Vũ Thiên quay đầu trừng nàng, sắc mặt biến thành màu đen: "Ngươi bảo ta thành thân thì thành thân? Đừng tưởng rằng ngươi là muội của ta là có thể tùy ý thao túng nhân sinh của ta!"
"Ngươi nha, hoàng huynh có người trong lòng , không nên ép hắn, nên nói chính mình đấy, Mộ Tử ." Long Y Hoàng cười vì Phượng Vũ Thiên mà giải vây.
"Ta sao? Ta vốn là muốn cả đời theo tỷ tỷ , nhưng tỷ ấy đã được gả ra ngoài, ta lại không thể đi theo cùng tỷ... Ta đây về sau sẽ đi theo ngươi được không? Hoàng tẩu?" Phượng Mộ Tử mặt mày hớn hở nói.
"Bậy bạ, cả ngày đi theo hoàng tẩu, ngươi sẽ giống cái dạng gì? Vẫn nên sớm một chút tìm người để gả cho tốt." Long Y Hoàng còn chưa mở miệng, Phượng Trữ Lan liền nhíu mi cự tuyệt ý kiến của Phượng Mộ Tử .
"Vẫn nên sớm một chút tìm ý trung nhân cho tốt, bằng không thời gian càng lâu, việc thay đổi càng lớn, cẩn thận nếu không cuối cùng ân hận vì ban đầu không làm." Long Y Hoàng nói: "Mộ Tử , tuy rằng bối phận của ta so với ngươi cao hơn, nhưng thực tế tuổi lại kém không bao nhiêu, bây giờ nếu như chưa có ý trung nhân, thì có chút không thể nào nói nổi, ta nghĩ, ta hiểu được suy nghĩ của ngươi."
"Hừ... Không có thì không có, hoàng tẩu dù nói như thế nào cũng không có ý nghĩa, Mộ Tử không nghĩ thì chính là không nghĩ đến." Phượng Mộ Tử mặt đầy u oán nói.
Long Y Hoàng vừa muốn nói gì, đột nhiên cảm giác được có người kéo tay áo nàng , quay đầu lại, nhìn thấy Phượng Trữ Lan vẻ mặt thần bí ngoắc ngoắc ngón tay về phía nàng , trong lòng Long Y Hoàng nhất thời tò mò, người nghiêng qua, Phượng Trữ Lan cũng dựa sát vào, nhỏ giọng nói vài câu bên tai nàng.
Sắc mặt Long Y Hoàng đại biến, không thể tin nói: "Như vậy hả..."
"Ừ." Phượng Trữ Lan mỉm cười gật gật đầu, Long Y Hoàng nhìn biểu tình Phượng Mộ Tử thối đến không chịu nổi , hết chỗ nói.
Một cung nữ đi vào trong đình: "Thái tử phi nương nương, Hoàng hậu nương nương kêu ngài qua."
Long Y Hoàng ngẩn người, sau đó đứng lên: "Được, ta đã biết."
Phượng Trữ Lan cũng đứng lên: "Ta đi cùng với ngươi ."
"Không cần, một mình ta có thể ứng phó , ta biết nàng muốn tìm ta nói cái gì." Long Y Hoàng khoát tay, đi ra đình.
Hoàng hậu ở trong Thiên điện chờ nàng, thờ ơ tu sửa bồn hoa cảnh, một chút tức giận cũng không có, Long Y Hoàng đi đến bên cạnh nàng: "Không biết mẫu hậu kêu Y Hoàng đến có chuyện gì?"
"Rắc!" Một cành hoa bị cắt xuống, hoàng hậu để cây kéo qua một bên, đột nhiên đưa lưng về phía Long Y Hoàng: "Ngươi xem xem, đây là người ngươi dụng tâm bảo vệ, vừa rồi hắn ở trước mặt hoàng thượng giằng co với Bổn cung , nhưng không nói câu nào đề cập đến ngươi, ngươi nghĩ rằng ngươi làm như vậy đáng giá sao?"
Nàng nói rất đúng về Phượng Ly Uyên, Long Y Hoàng hiểu được.
"Y Hoàng không rõ mẫu hậu nói cái gì rất đúng, xin mẫu hậu chỉ điểm." Long Y Hoàng nói.
"Không rõ? Hay cho câu không rõ! Nhưng nói về trong hậu cung này, sẽ có ai có thể rõ ràng hơn so với ngươi ! Thái tử phi, ngươi phải nhớ kỹ thân phận cùng lập trường hiện tại của mình, không nên lại vì một người ngoài như hắn mà phá hủy đại sự !" Nhìn Long Y Hoàng vẫn mang một bộ dáng ba đào không hề sợ hãi , nhẫn nại của hoàng hậu trước đó không kềm chế được nửa mà nổi cơn tam bành.
"Y Hoàng không rõ, ở trong mắt mẫu hậu, cái gì mới được xem như là đại sự, thân phận? Địa vị? Tiền tài? Quyền thế?" Long Y Hoàng nói thẳng: "Nhưng ở trong lòng Y Hoàng , chỉ có nguyện vọng người của mình bình an vô sự mới là đại sự, có lẽ với cách nghĩ của mẫu hậu hoàn toàn tương phản, càng có lẽ, chính là hai cách suy nghĩ cực đoan thủy hỏa bất dung ."
"Bổn cung không chấp nhận chính là việc ngươi tự quyết định! Cẩn thận người không bảo vệ tốt, ngược lại biến thành chính mình hại mình đầy thương tích, đến cuối cùng hắn vẫn đối xử với ngươi như người lạ, làm như vậy mất nhiều hơn được? Tại sao không vì tương lai mình mà suy nghĩ, lãng phí thời gian cùng tinh lực vào loại người đó có ý nghĩa sao!" Hoàng hậu một chưởng vỗ vào mặt bàn, giọng nghiêm khắc vang vọng phủ đầy điện.
"Có hay không có ý nghĩa, đó là phải xem tâm tình của Y Hoàng mới quyết định, hy vọng mẫu hậu không cần quấy rầy, tóm lại, Y Hoàng tuyệt đối sẽ không tổn hại đến ích lợi của mẫu hậu ." Long Y Hoàng chầm chậm bước về phía trước , đột nhiên thoáng nhìn qua hai hắc y tử sĩ đứng ở bên trong cung điện, có một kẻ chính là người khi đó truyền tin cho nàng, ngay lúc nàng đi qua trước mặt tử sĩ, nháy mắt, tử sĩ đột nhiên thống khổ mà che иgự¢, giãy dụa hai cái, ngã xuống đất ngừng thở, Long Y Hoàng cười lạnh nói: "Chỉ sợ, điều này cũng không phải do mẫu hậu."
"Ngươi..." Hoàng hậu nhìn tử sĩ kia ngã xuống, lui về phía sau từng bước.
"Vũ khí sắc bén nhất, đồng thời cũng sẽ thương tổn đến chính mình, muốn đạt được điều gì, sẽ có trả giá." Long Y Hoàng thản nhiên liếc hoàng hậu một cái, cuối cùng ném một câu, còn mình xoay người rời đi: "Y Hoàng cảm thấy mệt mỏi, muốn xin được cáo lui trước."
"Ha ha ha... Hay cho câu νũ кнí sắc bén nhất ! Xem ra, Bổn cung thật đúng là không có tìm sai người!" Hoàng hậu cười lạnh, trong mắt sắc bén chợt lóe qua.
Long Y Hoàng đi đến bên ngoài cửa cung, bỗng nhiên nhìn thấy Phượng Trữ Lan đang đuổi tới, Phượng Trữ Lan nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn tình huống trong nội điện, hỏi: "Thế nào, mẫu hậu không có làm khó dễ ngươi sao?"
"Ừ, yên tâm, chỉ cần nàng không quá phận, ta cũng sẽ không làm gì với nàng mà ! ." Long Y Hoàng cười cười, trả lời hoàn toàn không liên quan đến vấn đề của Phượng Trữ Lan , nàng tiếp tục nói: "Chúng ta trở về đi, ở trong này cẩn thận giẫm phải mìn."
Phượng Trữ Lan nhất thời chần chờ, nhìn Long Y Hoàng muốn rời đi, cũng nhanh chóng theo sau: "Người nói cái gì với ngươi?"
"Không có gì, chỉ là mẹ chồng cho con dâu một vài lời khuyên, chuyện rất bình thường." Long Y Hoàng đáp không quan tâm.
"... Qua mấy tháng nữa, tân nương của hắn sẽ tới, chẳng lẽ ngươi thật sự không có cảm thấy gì?" Phượng Trữ Lan nói.
"Ta có thể làm cái gì, ngoài chúc phúc cho hắn, còn có thể làm cái gì... Vân Phượng Loan là một mỹ nhân, cũng là một thục nữ, rất xứng đôi với hắn , cũng do trời tạo nên, chỉ sợ... Hắn sẽ quên một người tên là Long Y Hoàng rất nhanh ." Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn trời, vẫn luôn luôn nhìn, tựa như đang muốn kìm nén cái gì.
"Nếu hắn quên ngươi nhanh như thế, chỉ có thể nói rõ rằng hắn đối với ngươi căn bản không phải yêu, ngươi làm như vậy, chẳng phải là so với ta càng lừa mình dối người hơn sao." Phượng Trữ Lan nói.
"... Khuynh Nhan thật là một người gần như hoàn mỹ, nếu hắn không phải nam tử, các ngươi nhất định sớm thành một đôi thần tiên quyến lữ, không cần lo lắng về thế tục thành kiến nhiều như vậy, hiện tại làm sao còn đến phiên ta ở trong này mà nói chuyện với ngươi? Vậy bây giờ ngươi không hề đề cập tới hắn , uổng phí tình cảm các ngươi đã tích lũy nhiều năm như vậy, ngươi cũng đứng cùng lập trường, lại có tư cách gì để giáo huấn ta chứ? Ít nhất, hắn đã từng rất tốt với ta , ta liền thỏa mãn ." Long Y Hoàng đáp.
Phượng Trữ Lan không có nói tiếp nữa, chính là dựa vào ánh mắt của nàng mà nhìn lại... Rừng lá phong ở rất xa, toàn bộ lá cây đã thành màu lửa đỏ, màu sắc rất là vui vẻ.
Hậu hoa viên trong hoàng cung, lá cây đã rụng hơn phân nửa, không che giấu được dấu vết thời gian đã trôi qua.
Long Y Hoàng đứng ở đó, nhìn lá rơi lả tả dưới tàng cây, uổng công giơ hai tay chờ đợi, gió thu từ đầu ngón tay của nàng lướt qua, mang theo lá khô, chưa hề vì sự tồn tại của nàng mà dừng lại nửa phần.
Lại là hơn một tháng qua đi, thời gian nhanh đến nỗi nàng căn bản không dám đối mặt.
Nàng mang thai hơn bốn tháng, cho dù mặc y phục rộng thùng thình, cũng che được bụng không lộ ra dấu vết, sinh mệnh ở trong bụng của nàng thâm căn cố đế, chỉ chờ ngày lâm bồn đó đến.
Long Y Hoàng giống như bức tượng điêu khắc đứng trên mặt đất đầy lá khô, xung quanh người cũng là lá rơi bay tán loạn, sắc trời dần dần u ám, nàng cũng không chút dao động, chỉ là nhắm mắt lại, liều mạng tìm kiếm vết tích thời gian trôi qua .
Nàng không nắm được, cho dù là cái đuôi của thời gian , dù chạm mặt nàng cũng không gặp được.
Phượng Trữ Lan dần dần từ phía sau nàng đi tới gần: "Kiệu hoa đã đi đi tới ngoài hoàng thành, tiệc cưới cũng đã bố trí tốt, qua vài canh giờ là có thể cử hành hôn lễ... Ngươi bây giờ không phải cũng nên đi chuẩn bị một chút? Vân Phượng Loan... Dù sao cũng là từ nhỏ đến lớn cùng ngươi thân thiết, không phải sao?"
Ánh mắt của nàng lúc này mới có chút dao động, mở to , trong tròng mắt màu nước ánh sáng mênh ௱ôЛƓ, nhìn trời chiều sắp tà, nàng lẩm bẩm: "Ta... Không đi , Phượng Trữ Lan ... Ta không đi được không? Hôn lễ của Ly Uyên , thiếu ta cũng không ít, nhiều một người ngược lại thành chướng ngại, ngươi đi đi... Thay ta chúc phúc hắn, ta... Không có yêu cầu nào cả, vậy là tốt rồi."
"Ngươi, hôm qua mới vừa đáp ứng ta, vô luận phát sinh chuyện gì cũng sẽ không lùi bước, nhất định ngươi sẽ tham gia hôn điển, tại sao, hiện tại lâm trận bỏ chạy ?" Phượng Trữ Lan nói: "Ngươi có thể trốn, có năng lực trốn trốn được bao lâu? Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời sẽ không gặp bọn họ?"
"Nói là nói như vậy, chỉ là cho tới khi sự tình chính thức phát sinh, ta lại phát hiện mình căn bản không có dũng khí này, có lẽ, từ trước tới nay, ta đều đánh giá bản thân rất cao ." Long Y Hoàng rũ hai tay xuống, cảm thấy có chút lạnh, liền kéo y phục trên người, xoay người sang chỗ khác: "Ta..."
Nàng vẫn chưa nói xong, đã cảm thấy trên tay bị nắm chặt, hình như có một cổ lực rất mạnh kéo nàng đi về trước, ép nàng không đi không được, Phượng Trữ Lan lôi kéo cổ tay nàng, mang nàng đi đến hướng tẩm cung: "Nếu yếu đuối, vậy không phải là Long Y Hoàng."
Nhất thời Long Y Hoàng không thể phản bác, chỉ có thể bị Phượng Trữ Lan kéo lại tẩm cung như vậy, mới vừa bị đặt ngồi xuống trên ghế , đám cung nữ bốn phía lập tức vây lên, vô cùng yên lặng , ba chân bốn cẳng sửa soạng ở trên người nàng... Trời đất quay cuồng một trận, Long Y Hoàng mơ mơ màng màng , không biết mình bị các nàng biến thành cái gì , này ngón tay không biết đeo cái gì, mà ở trên mặt của nàng sờ sờ soạng soạng, rầu rĩ cảm thấy lành lạnh ... Cái gáy cũng đau, nàng nhe răng trợn mắt, nàng luôn luôn không có thói quen đeo này nọ ... Y phục trên người dường như cũng bị cởi ra, lại phủ thêm một cái khác, y phục mới không có độ ấm, lạnh đến nỗi nàng rùng mình một cái.
Cứ như vậy vẫn giằng co nửa canh giờ, bóng người bốn phía cười hì hì rốt cục cảm thấy mỹ mãn lui đi, lúc này Long Y Hoàng mới có thể nghỉ xả hơi, đợi cho nàng bình tĩnh trở lại, nhìn lại hình ảnh mình trong gương đồng... Nháy mắt trợn mắt há hốc mồm.
Nàng được thay một kiện y phục váy dài thướt tha màu vàng, hoa văn màu vàng phức tạp thêu phượng múa và mẫu đơn, bên ngoài khoác áo làm từ chất lụa mỏng, cũng thêu phượng hoàng mẫu đơn hoa lệ, áo lót trong là màu trắng ngà, hai bên thấp nghiêng nghiêng ở trên иgự¢ , lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tuy mắt nhìn qua đầu tiên không có gì, nhưng nhìn kỹ , không khó phát hiện trên áo trắng là hoa văn màu bạc, nàng nhúc nhích, làn váy màu vàng thật dài đằng sau lại giống như phượng hoàng khoe đuôi, hình dáng như mây bay.
Tóc dài được quấn lên một nửa, tóc đen còn lại rũ ở hai vai, trên 乃úi tóc như mây đẹp đẽ quý giá được gắn trang sức phượng hoàng nạm vàng, vô số trân châu cùng hồng ngọc nhỏ nhỏ điểm xuyết, vô số trâm vàng lay động rũ ở hai bên và phía sau, ánh sáng ngọc rực rỡ phát quang.
Phượng Trữ Lan nhìn nhìn nàng, đột nhiên xoay người phân phó cung nữ cái gì, cung nữ kia lĩnh mệnh rời đi, lại chạy gấp trở về, trong tay có một cái hộp, mở ra, bên trong là một dây chuyền hồ điệp màu vàng.
Hồ điệp trông rất sống động mở ra hai tầng cánh vàng , phần đuôi là xích màu vàng rũ xuống, trên cánh điệp là một viên ngọc đỏ tựa như máu , dây chuyền kim điệp đeo phía trên xương quai xanh của Long Y Hoàng, càng lộ ra vẻ yêu mị động lòng người.
"Này... cái này…." Long Y Hoàng lấy tay nâng dây chuyền kim điệp lên, nghi hoặc khó hiểu nhìn Phượng Trữ Lan , tay áo thật dài thêu đầy mẫu đơn vàng theo động tác giơ tay của nàng mà tạo ra vuông góc xuống dưới, đúng là tơ lụa hảo hạng.
"Tốt, nhìn rất đẹp, đi thôi, thời gian cũng không còn nhiều lắm , chúng ta đi qua chờ trước, đêm nay nàng rất đẹp, Thái tử phi." Phượng Trữ Lan cười nói.
Long Y Hoàng cúi đầu, vòng trang sức vàng kim trên trán rũ xuống, hồng ngọc chậm rãi lay động, nàng buông kim điệp trong tay : "Ta... Vẫn là không nên đi, được không? Phượng Trữ Lan, một mình ngươi đi cũng được ." Nàng nói.
"Nếu ta đi một mình có vẻ rất không thú vị nha, để cho Phượng Ly Uyên nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, cam đoan hắn sẽ hối hận vì đã vứt bỏ ngươi nhanh như vậy ." Phượng Trữ Lan nói.
Long Y Hoàng cúi đầu, nhìn lại bụng mình càng hiện ra rõ ràng, nhìn lại bên cạnh, vốn dĩ nên là đai lưng... Trong lòng tựa như nhỏ máu.
Thật ra, nàng rất nguyện ý mặc xinh đẹp như vậy đi ra ngoài, chính là, chính là vì sao cố tình lại ở thời điểm nàng mang thai a! Khóc không ra nước mắt... Dáng người hoàn hảo của nàng...
Đợi cho Phượng Trữ Lan mang theo Long Y Hoàng tới hội trường cử hành hôn điển, nghe nói kiệu hoa cũng đã vào chín cánh cửa lớn của hoàng cung , bọn họ ngồi xuống bên cạnh hoàng đế hoàng hậu , toàn bộ cung điện thập phần náo nhiệt, hai bên có không ít hoàng thân quốc thích hoàng tộc trình diện, còn có dàn nhạc khổng lồ đang không ngừng diễn tấu âm nhạc vui mừng .
Cuối cùng, Long Y Hoàng nhàm chán cực kỳ, lại cũng có chút khẩn trương và tim đập nhanh, nhìn thoáng qua hội trường, Phượng Ly Uyên còn chưa tới, Phượng Trữ Lan ở bên cạnh cầm tay nàng đang đầy mồ hôi lạnh, tựa hồ không nói gì chỉ an ủi.
Nàng lại nhìn hoàng đế hoàng hậu ở nơi cao nhất, vừa nhìn, ánh mắt dừng lại, nhìn nhìn lại y phục của mình và Phượng Trữ Lan, cùng với hoàng đế hoàng hậu không kém bao nhiêu, tượng trưng cho quyền thế cao nhất.
Nhưng... Đứng ở nơi càng cao, lại càng nguy hiểm.
Đột nhiên, trong đám người một trận ồn ào, nguyên lai là Phượng Ly Uyên đi ra từ bên cạnh, một thân gấm đỏ rực, vẫn không che giấu được ánh mắt hắn đang gắng gượng, hắn không có nửa phần khó chịu, cũng nhìn không ra có khẩn trương gì, chỉ là hờ hững đi ra, đứng ở giữa cung điện, cùng đợi tân nương đến.
Kiệu hoa đến, đứng dưới cầu thang bạch ngọc ở cung điện, lễ nhạc vang dội hơn, không bao lâu, tân nương cũng một thân đỏ hồng đội khăn voan đỏ, hỉ nương nâng tay nàng từng bước từng bước bước qua cầu thang bạch ngọc, sau đó đi trên thảm đỏ, một đường đi đến trước mặt Phượng Ly Uyên, tuy rằng không thấy rõ dung mạo của nhau lắm, nhưng rất an phận quỳ gối trước Phượng Ly Uyên, làm một cái lễ.
Long Y Hoàng tuy đã trang điểm nhưng sắc mặt trắng bệch, cầm lại tay Phượng Trữ Lan, rất dùng sức, tựa hồ muốn đem toàn bộ ẩn nhẫn cùng xúc động của mình phát tiết trên đó, không biết Phượng Trữ Lan có cảm giác đau hay không, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi.
Bắt đầu hành lễ, người chủ trì bên cạnh dùng giọng rất lớn tuyên bố với mọi người một lần lại một lần quá trình của nghi lễ, tân lang cùng tân nương lần lượt nghe theo, mang một vẻ mặt đồng ý đối với chung thân đại sự của mình.
Long Y Hoàng vẫn nhìn bọn họ, cũng không giống như người khác đang mỉm cười hoan hô hoặc là chúc mừng, nàng chỉ là nhìn, mí mắt cũng không chớp, nàng chỉ là sợ một khi nhắm lại, sẽ có thứ không chịu thua mà chảy xuống, khiến cho nàng tuy trong tâm yếu ớt nhưng vẫn tỏ vẻ ở trước mặt mọi người .
Một trận nghi lễ phức tạp, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn , Long Y Hoàng chỉ cảm thấy rằng tâm như bị trên lên, thật lâu vẫn chưa hạ xuống, cái loại cảm giác này, làm nàng sợ hãi phát run.
Lễ nghi chấm dứt, tân nương bị vây quanh đưa vào tân phòng, tiệc rượu bắt đầu, Phượng Ly Uyên vẫn luôn bị hoàng thân quốc thích chúc mừng rót rượu, hắn cũng không cự tuyệt, chỉ mỉm cười một mức tiếp nhận, sau đó rất sảng khoái uống cạn.
Phượng Trữ Lan lôi kéo tay Long Y Hoàng, nói: "Chúng ta cũng đi xuống mời rượu đi, không cần quá mất lễ nghi."
Long Y Hoàng hơi hơi chần chờ, lập tức gật đầu, sau đó cùng Phượng Trữ Lan đứng lên, trong tay cung nữ bên cạnh đang cầm khay trên đó đặt mấy cái ly rượu kim sắc, đang đi đến trước mặt Phượng Ly Uyên .
Phượng Trữ Lan nhìn hắn cười, giơ cao ly rượu lên: "Bỏ thân phận qua một bên không nói đến, ta và ngươi cũng chỉ là huynh đệ, huynh trưởng thành thân, làm đệ đệ , đương nhiên là phải chúc mừng."
Phượng Ly Uyên nhìn lại hắn, cũng mỉm cười, nhưng lạnh lẽo, sau đó cũng cầm ly rượu ở bên cạnh lên, hơi hơi hướng hắn ra hiệu, sau đó hơi hơi ngửa đầu, uống hết rượu ngon đã ủ lâu năm.
Long Y Hoàng cắn môi, rất miễn cưỡng cũng gợi lên mỉm cười với hắn, cũng giơ lên ly rượu lên, nói: "Ta cũng chúc phúc ngươi, Vân Phượng Loan là một người rất tốt, các ngươi rất xứng đôi, ở cùng một chỗ... Nhất định sẽ thiên trường địa cửu, cử án tề mi."
Phượng Ly Uyên liếc nhìn nàng một cái, rất nhanh liền bỏ ngoài tầm mắt, vẻ mặt thậm chí hơi hoảng hốt, hắn quay lưng về phía nàng im lặng nâng ly uống hết.
Long Y Hoàng không có lời nào để nói, nhìn lại Phượng Ly Uyên, bởi vì đèn trong cung đình cũng là màu đỏ , ánh mắt của hắn thậm chí hơi phiếm hồng, cực kỳ giống như dấu hiệu sắp khóc .
"Đừng lo , hôm nay là ngày đại hỷ, ta muốn uống một chút, sẽ không có vướng bận." Nàng nói.
"Không thể sơ ý, trước khi hài tử được sinh ra bình an, tốt nhất nàng đem những thứ kiêng kỵ gì đó tất cả bỏ qua một bên, chạm cũng không được." Phượng Trữ Lan nói.
Long Y Hoàng lại nhìn về hướng bên cạnh, bóng dáng Phượng Ly Uyên đã không thấy nữa .
Nàng cúi đầu, thình lình nhìn thấy Phượng Trữ Lan đang cố sức muốn che dấu vài dấu vết trên tay mình... Là dấu vết mình vừa mới cào vào tay hắn trong lúc vô tình .
"Thực xin lỗi... Phượng Trữ Lan ." Nàng cúi đầu, líu ríu nói: "Ta... Vốn không nên tới , ta không phải là thánh nhân gì, bất cứ chuyện gì đều không thể thoải mái mà nhìn."
"Không sao, " Phượng Trữ Lan đặt mu bàn tay đầy dấu vết cào ra sau lưng, an ủi: "Ta có thể thông cảm tâm tình không tốt của ngươi, giống như lời ngươi nói, nếu đây là hôn lễ của Khuynh Nhan với người khác , chỉ sợ so với ngươi ta còn thất lễ hơn."
"Ta mệt ૮ɦếƭ... Muốn đi nghỉ ngơi , Phượng Trữ Lan , chờ ta bình tĩnh một chút ngươi mới tới tìm ta đi, để cho ta một mình an tĩnh một lát." Long Y Hoàng nói.
"Ừ." Phượng Trữ Lan gật đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc