“Trả lời cực đoan, ta cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn cực đoan giải quyết, Phượng Trữ Lan … ngươi không nên hối hận.”Long Y Hoàng kéo kéo tóc nói.
Phượng Trữ Lan không có trả lời lại, đi thẳng ra ngoài không đóng cửa, cảnh vật bên ngoài rõ nét đến chướng mắt.
Không thể buông tha như vậy…. Cho dù là uy Hi*p cũng không được dao động, nếu đã đi đến bước này, nhất định phải giải quyết xong mọi chuyện, hơn nữa, đơn giản cũng là vì đại cục thôi.
Long Y Hoàng vừa nằm xuống, cố gắng nhắm mắt lại, nhưng ngay cả một chút buồn ngủ nàng cũng không có, nàng chỉ có thể nghĩ tới một vài manh mối rối như tơ trong đầu, sắp xếp chúng lại Gi*t thời gian.
Đúng rồi, thiếu chút nữa nàng liền quên Ức Nhan đang bị nhốt trong tầng hầm ngầm, nhưng, hiện tại bất quá mới được có hai ba ngày, đối với nàng ta mà nói cũng không tình là gì, ngày mai nàng sẽ đi thăm nàng ta một chút , ừ, còn có Bồi Liên… Bồi Liên cùng Ức Nhan, thật sự là phối hợp ăn ý mà, nếu không phải sự kiên trúng độc lần này, e rằng ngay cả nàng cũng bị che mắt, một người quấn lấy Phượng Trữ Lan , một kẻ quấn lấy Phượng Ly Uyên, nhất định là đang cố ý cô lập nàng, loại bỏ nàng, mượn lời đồn bên ngoài khiến cho lưỡng quốc tranh đấu , sau đó võ lâm minh sẽ đứng lên đại diện chính nghĩa chấm dứt mọi chuyện, ngư ông đắc lợi, không bỏ sót người nào, lợi dụng trò ly gián chính là mưu kế vừa có lợi vừa an toàn nhất, dễ dàng lật đổ hoàng thất đang thống trị hiện nay, như vậy trước những sự kiên nhỏ này, cũng không phải là thủ thuật che mắt thông thường.
Mong muốn của võ lâm minh chính là mình sẽ nảy sinh những sai lầm trong quan hệ nội bộ rồi lục ᴆục, không có cách nào lo lắng những chuyện khác, từng bước rơi vào tay giặc….Nhưng mà hai phương diện này , dù là loại nào đối với minh võ lâm mà nói đều là có ích vô hại, thật sự là liên hoàn kế.
Mộ Dung Xá Nguyệt … Nàng đối với hắn ngày càng hứng thú.
Kỳ phùng địch thủ đương nhiên muốn phân định cao thấp.
Hoặc là nói hắn nghĩ mình rất đơn giản.
Sáng hôm sau, Long Y Hoàng cố ý dậy thật muộn, sau đó dùng tốc độ rùa bò thay y phục rửa mặt, tốc độ ốc sên ăn sáng, theo lẽ thường ngự y đến bắt mạch cho nàng sau đó cất tiếng nhắc nhở hãy nghỉ ngơi sớm, nhận thấy bản thân không có gì để làm, Long Y Hoàng mới thuận tay lấy cái hộp gỗ lớn từ bên cạnh bàn trang điểm, mở ra, từ bên trong lại lấy ra một cái hộp nhỏ, đứng lên, nhấc váy, lòng tràn đầy vui vẻ ra khỏi phòng.
Đi tới cửa ngoài của tầng hầm ngầm , Long Y Hoàng dừng lại quan sát.
Rất tốt,hoàn toàn không có dấu vết có người đến , bất quá nếu đổi lại nàng là minh chủ võ lâm, cũng sẽ không vì một hộ pháp nho nhỏ mà bại lộ hành tung của mình.
Đáng thương nha….Mọi người, bất quá cũng chỉ là con cờ trong tay hắn mà thôi, cũng không biết cái tên Mộ Dung Xá Nguyệt kia tới cùng có trái tim hay không, so với nàng rõ ràng còn lãnh huyết hơn, xem như nàng đã gặp sư phụ.
Long Y Hoàng đi vào, lấy hộp gỗ đặt trên mặt đất, mở nắp, trong hộp không biết có phấn gì, mùi thơm lan khắp nơi, tiểu côn trùng màu đen ở phía dưới đều bị hấp dẫn, ngay cả nhện độc bốn phía cũng bò xuống, đội ngũ côn trùng ồ ật tiến quân vào hộp gỗ, nhao nhao tập trung lại gần phấn bên trong hộp, không đi ra.
Sau khi những con sâu nhỏ đi vào hết, Long Y Hoàng đậy nắp hộp lại, dùng một chiếc khóa nhỏ khóa kỹ, tạm thời đặt sang một bên, cởi nhẫn, lấy độc châm, dùng độc châm vẽ từng tia từng tia trên mạng nhện độc giăng ngang dọc khắp nơi, tự mình từng bước một tiến lên phía trước.
Mặc dù những loại độc này không có hiệu quả đối với nàng, nhưng sẽ khiến nàng vạt áo nàng bị ăn mòn , nàng không muốn mình mặc quần áo tả tơi xuất hiện trước mặt Ức Nhan.
Mà lấy độc trị độc, là biện pháp nàng yêu thích nhất.
Nàng mở cửa bám đầy tro bụi, bên trong vì thiếu ánh sáng mà u ám, lạnh lẽo dị thường, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một người đang ngồi xếp bằng trên giường, yên lặng bất động, tóc dài ngang lưng.
Long Y Hoàng đi tới trước mặt nàng ta, trong nháy mắt tia sáng đá lửa xẹt lên, nàng kịp thời vươn tay, chế trụ cánh tay Ức Nhan đang cố sức giơ về phía mình, từ từ trượt xuống bắt mạch , Long Y Hoàng cười nói “ Đói bụng mấy ngày, vẫn còn khí lực sao?”
Trong bóng đêm, đôi mắt Ức Nhan tỏa sáng, bởi vì mấy ngày không ăn uống, giọng có chút khàn khàn: “ Cuối cùng ngươi muốn làm gì?”
“ Tại sao ai cũng thích hỏi như thế ? Chẳng lẽ không còn gì để nói sao? Biết càng nhiều bí mật bản thân càng phải chịu khổ sở, cho nên không cần phỏng đoán tâm tư người khác, Nhan phi mỹ lệ, ngươi cùng Bối Liên cô nương liên hợp quả thực rất khá nha, có thể dễ dàng che dấu tất cả mọi người, cứ như vậy, Phượng Trữ Lan có tra được không phải là khổ nhục kế của ngươi, ngược lại lại càng thêm yêu quý ngươi, cũng sẽ càng thêm phẫn hận ta đã vu oan và khinh nhục ngươi, hơn nữa lợi dụng Bồi Liên giả ૮ɦếƭ để đoạt được sự đau lòng cùng bảo vệ của Phượng Ly Uyên, cho dù hiện tại kế hoạch thi hình với ngươi bị vạch trần, ả cũng có thể tuyên bố hùng hồn rằng ta đã bất công, đã bị ta làm tổn thương, Phượng Ly Uyên thế nào cũng sẽ càng thêm giữ vững quyết tâm bảo vệ ả, hơn nữa ả cũng không hiểu tại sao bị ta hạ độc, có thể khiến cho Phượng Ly Uyên càng thêm chán ghét ta, đúng là nhất cử lưỡng tiện, minh chủ các ngươi thật có tài thao lược, cứ như vậy, ta lại càng muốn gặp hắn.” Long Y Hoàng bật cười: “ Bất quá thực đáng tiếc, một vi thần y xuất hiện hoàn toàn phá hủy kế hoạch hoàn mỹ của các ngươi, hắn là một nét 乃út hỏng, có quá nhiều sơ hở, bất quá nếu không có hắn, ta cũng có thể đoán được thân phận thật của ngươi và Bồi Liên, sự xuất hiện của hắn, chẳng qua càng chứng thực thêm phỏng đoán của ta thôi.”
“Ngươi Gi*t ta, Phượng Trữ Lan nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, không Gi*t có lẽ hắn sẽ cảm kích.” Ức Nhan lạnh lùng nói: “ Ta không sao cả Gi*t hay không tùy ngươi, nhưng về phía Phượng Trữ Lan, ta xem ngươi làm sao toàn thân trở ra, hơn nữa, một mình ngươi lại còn thêm cả một hài tử thì có thể làm gì?”
“ Sao? Ta có hài tử thì không thể làm được gì sao? Ai đã nói với ngươi?” Long Y Hoàng đột nhiên chế trụ cổ nàng, bởi vì có thuốc tê, Ức Nhan không thể động đậy âm quang trong mắt chợt lóe, năm ngón tay dần khép lại: “ Dù sao ta và Phượng Trữ Lan sớm đã đoạn tuyệt, có thêm hơn nữa cũng không ảnh hưởng, nhưng ngươi? Sứ mạng của ngươi không chỉ có như thế? À ! Hộ pháp Minh chủ võ lâm tín nhiệm nhất, am hiểu dịch dung nhất _ Cửu Phàm Hộ Pháp!”
Cửu Phàm, tên này tựa hồ là cấm kỵ, Long Y Hoàng cảm giác rõ ràng cả người Ức Nhan thoáng giật mình, ả dừng lại một chút nói: “Cửu Phàm là ai? Ta không biết, nhãn lực của thái tử phi có vẻ không tinh tường lắm, sợ là đã nhận nhầm người.”
“ Nhận nhầm người? Ngươi cũng không phải gọi là Ức Nhan đúng không? Tên này là Phượng Trữ Lan đã đặt cho ngươi, hắn chỉ vì muốn nhớ lại Khuynh Nhan, mà dung mạo ngươi giống hệt Khuynh Nhan, giống đến lạ lùng, sau đó hắn đã cho ngươi cái tên này…Ai, Cửu Phàm, ta - Long Y Hoàng dù có nhẫn tâm, có độc ác, cũng sẽ không vô sỉ đến mức lợi dụng áy náy của một người sống đối với người đã khuất, Phượng Trữ Lan si tình với Khuynh Nhan như thế, ngươi cũng nhẫn tâm lừa gạt hắn? Lúc Khuynh Nhan ૮ɦếƭ, ngươi có nhìn hắn đã trải qua bao nhiêu đau khổ sao? Ngươi biết tình cảm của hắn với Khuynh Nhan đã sâu đậm đến mức nào sao? “ Long Y Hoàng vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Ức Nhan, đau buồn nói: “ Thuật dịch dung có tinh xảo cao siêu thế nào…Nhưng người như Phượng Trữ Lan làm sao lại không nhìn ra? Nhưng, hắn một mực tự lừa mình dối người, cho nên hắn thà tin tưởng ngươi, yêu thương ngươi, cũng không muốn phá vỡ cái hi vọng như làn sương mỏng này, hủy diệt tia ấn ký nhỏ nhoi về Khuynh Nhan trong đầu hắn… Một người si tình như hắn, lại bị lợi dụng như thế, lương tâm ngươi ở đâu? Cửu Phàm?”
“Ngươi đừng hòng dùng những lời này mê hoặc ta!”Cả người Ức Nhan có chút run rẩy, thất thanh nói: “ Không đúng...không đúng…ngươi là thê tử của hắn…sao lại nói với ta những lời này? Làm sao có thể thừa nhận người mà hắn một mực yêu thương là Khuynh Nhan! Tại sao ngươi muốn nói với ta những lời này! Tại sao?”
Long Y Hoàng lắc đầu : " Ta vì sao không thừa nhận? Dù hắn là phu quân của ta thì sao? Tình cảm của hắn với Khuynh Nhan ta thấy rất rõ ràng, cảm động , rối tinh rối mù như vậy , cho nên mới chướng mắt khi nhìn các ngươi lợi dụng điểm yếu này của hắn mà khống chế hắn, hắn rõ ràng biết… Nhưng bởi vì ngươi giống Khuynh Nhan, lại cũng không nói gì, hắn chỉ là yêu Khuynh Nhan, hắn luôn thấy áy náy xấu hổ, luôn luôn có lỗi với Khuynh Nhan…”.
“Ta không nghe…không nghe! Ngươi bây giờ còn không bằng trực tiếp Gi*t ta đi! Tại sao lại nói những lời khó hiểu này! Hơn nữa, ta không phải Cửu phàm, ta là Ức Nhan!” Nhan phi thiếu chút nữa nói không ra lời, tâm tình đột nhiên kích động.
“Ta không Gi*t ngươi, ta muốn để lương tâm ngươi tìm ra, sau đó chịu đựng đau khổ nhất trên đời, để ngươi bị đau khổ tra tấn…Ở trước măt nam nhân mà mình yêu mến, vĩnh viễn cũng chỉ là cái bóng của người khác, Phượng Trữ Lan không thoát khỏi Khuynh Nhan, ngươi không thoát khỏi Phượng Trữ Lan, mà Phượng Trữ Lan cũng không thoát khỏi dung mạo của ngươi... Ta tin rằng có một ngày, ngươi sẽ thật sự yêu một người nam tử si tình như Phượng Trữ Lan , ngươi chắc chắn không dùng dung mạo của Khuynh Nhan để đối mặt với hắn, mà hắn sau khi nhìn thấy diện mạo thật của ngươi, lại có thể tiếp tục yêu ngươi nữa không? Ta không Gi*t ngươi, ta còn sẽ để ngươi thoát, để ngươi trở lại bên cạnh Phượng Trữ Lan …Ta muốn để ngươi chịu đựng sự giày vò của lương tâm, mà không phải ta sợ Phượng Trữ Lan tuyệt tình với ta.” Long Y Hoàng đột nhiên buông tay, trong mắt có ánh nhìn chua sót: “ Ta không muốn ép phụ thân của hài tử bị điên, cho nên, ta thà rằng để ngươi bên cạnh hắn, hắn không rời khỏi ...dung mạo của ngươi.”
Ức Nhan dần tỉnh táo lại, nhưng hô hấp dần dữ dội, nàng cúi đầu, không thể nói được gì, đột nhiên cảm thấy иgự¢ đau xót, nàng che chỗ trái tim, ngẩng đầu lên nhìn Long Y Hoàng : “ Ngươi vừa làm gì ta?”
“Ta không Gi*t ngươi, nhưng ta thả một loại cổ vào trong cơ thể ngươi, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể sẽ bị ta khống chế, cũng đề nghị ngươi hãy buông tha cho những kế hoạch đó, nếu như để ta phát hiên một chút dấu vết gì, ta trưc tiếp dùng cổ độc lấy mạng ngươi.” Long Y Hoàng lui một bước, cả người vùi dần trong bóng đêm, nàng nói: “ Ngươi đi ra ngoài đi, ngươi không nên cùng Bồi Liên…Không phải gọi là Ân Vũ, không nên gặp mặt trao đổi với ả, nếu không ta sẽ trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ các ngươi! Mà ả, ta còn muốn giữ lại chơi vài ngày nữa.”
Ức Nhan không có trả lời Long Y Hoàng, ngậm chặt miệng, nhảy khỏi giường, liên tục mấy ngày không ăn cơm , thể lực suy nhược không ít, bước đi hiện vẻ khó khăn, bất quá nhờ có võ công mà khó khăn cũng không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có chút mệt mỏi.
Sau khi Ức Nhan đi đã lâu, Long Y Hoàng mới đi ra khỏi hầm ngầm, hỏi thị vệ canh giữ một chút, nàng biết được, sau khi biết tin Ức Nhan được thả ra, hắn lập tức dẫn ả đi, hiện tại có khi hai người đang ở trong phòng khanh khanh ta ta, sinh tử không rời.
Long Y Hoàng thình lình rút ngân trâm từ trên đầu ra, màu bạc , rỗng bên trong mơ hồ có thể thấy được những bóng đen nhúc nhích.
Đây là cổ mẫu trong người Ức Nhan, bất cứ lúc nào cũng có thể thao túng hành vi của Ức Nhan.
Long Y Hoàng cười cười ,nắm chặt trâm trong tay, từ từ trở về phòng.
Nếu Bồi Liên đã sống lại, vậy, để nàng một lần nữa tống ả xuống địa ngục, dù sao, giữ lại , dù thế nào nhìn cũng rất chướng mắt.
Mộ Dung Xá Nguyệt , ngươi để ả bên cạnh Phượng Ly Uyên, đây là nét 乃út hỏng lớn nhất, chẳng lẽ ngươi không biết lòng đố kị của nữ nhân một khi tìm được lý do phát tiết sẽ mượn lý do đó, dùng toàn tâm toàn lực diệt sạch phần gốc không thoải mái này sao? Ngươi làm như vậy, không phải là đã đẩy Bồi Liên vào hang sói à, con sói đó khi cao hứng thì sẽ ăn sạch nàng ta.
Đêm đến, sâu trong rừng trúc của hoàng cung, trong bóng đêm u ám yên tĩnh quỷ dị, một bóng người cô đơn đứng lặng, bạch y đơn bạc, chắp tay sau lưng, tóc dài ngang hông, dáng người cao gầy, ánh trăng chiếu xuống, hiện vẻ mờ ảo và quỷ mị âm u.
Là bóng dáng một người nữ tử.
Nàng ta vẫn đứng đó, gần như không nhúc nhích, gió lớn gào thét thổi qua rừng trúc, thổi bay tay áo cùng tóc dài của nàng, cả người nàng vẫn bất động như cũ.
Những tiếng chân bước dồn dập từ đâu truyền đến, môt bóng dáng nữ tử khác mặc y phục màu lúc hiện ra giữa bóng trúc, đi đến trước mặt người con gái vẫn đứng bất động đó, hơi hơi thở dốc, nói: “Vội vã tìm ta ra đây có việc gì sao? Duệ vương, hắn mới vừa ngủ, ta lập tức chạy tới đây, nói nhanh đi, ta phải đi về, chẳng may hắn tỉnh lại thì nguy to.” Ánh trăng chiếu vào gương mặt nàng… Thanh thuần, ngây ngô, ngọc khiết… Ngũ quan cực kỳ quen thuộc, rõ ràng là Bồi Liên!
Bạch y nữ tử đang đứng đó vẫn không nhúc nhích, tựa như đã hóa đá, Bồi Liên thấy có phần bất thường, định thần lại, nghi hoặc nói: “ Cửu Phàm… ngươi tới tìm ta làm gì?”
Nữ tử đưucọ gọi là Cửu phàm lúc này mới chậm rãi xoay người đối mặt với nàng, mà gương mặt của Cửu Phàm… lại giống như đúc với Ức Nhan!
Ánh mắt của ả có chút trì trệ, lại cố gắng đem tiêu cự tập trung vào trên người Bồi Liên đứng trước mặt, nói chuyện cũng có chút chậm chạp: “Ta bị người hạ cổ.”
“ Cái gì!” Bối Liên cả kinh, nàng lập tức kéo tay Cửu Phàm tới trước mắt mình, đầu ngón tay khẽ chạm vào đó, lát sau, Bồi Liên lo lắng nói: “ Đúng…là Rối cổ ! Ai hạ?Không thể là minh chủ… Chẳng lẽ là Thái tử phi?”
“Ân Vũ, giúp ta lấy ra, ta không muốn bị nàng khống chế.” Cửu Phàm nói gằn từng tiếng, rất là chần chừ, ánh mắt trở nên trống rỗng.
“ Không được, tuy cổ này hạ ở dưới yết hầu, nhưng lại sinh trưởng trong trái tim, nếu như không có cổ mẫu, nếu tùy tiện lấy ra, ngươi sẽ ૮ɦếƭ không toàn thây, ngươi chờ một chút, ta sẽ đi đến chỗ Thái tử phi tìm thử, sẽ nhanh chóng giải cổ giúp ngươi!” Bồi Liên giậm chân, thả tay Ức Nhan xuống, lập tức chạy ra khỏi rừng trúc… Chạy vài bước, đột nhiên dừng lại, nghi ngờ nhìn Cửu Phàm: “Cửu Phàm, tại sao ngươi không sốt ruột?”
“ Ha ha ha … Sốt ruột? Kẻ bị khống chế có thể sốt ruột được sao?” Đột nhiên, từ sâu trong bóng tối của rừng trúc, một bóng đen đi ra, nàng ta cười lạnh, kéo áo choàng đen trên người mình xuống, dưới ánh trăng lạnh băng ngẩng đầu lên, dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh trăng lạnh lạnh càng thêm ngạo nghễ, Long Y Hoàng cười : “ Ân Vũ hộ pháp, không nghĩ tới ngươi lại khờ khạo như thế, phản ứng cũng trì độn, chính ngươi đã nói nha, trên người Cửu Phàm, là Rối cổ .”
“Ngươi…Long Y Hoàng, ngươi ở đây khi nào?”Bối Liên lùi về sau một bước cảnh giác nói: “ Ân Vũ? Sao ngươi biết được”
“Ta làm sao biết được mọi chuyện, quá trình không quan trọng, quan trọng là...Kết quả không phải sao?” Long Y Hoàng bước từng bước tới chỗ Bồi Liên, khiến cho ả liên tục lui về sau: “ Ngươi muốn cứu Cửu Phàm? Ngươi chắc hẳn là tỷ muội tốt nhất?”
“Ngươi có ý gì? Ngươi muốn để ta làm gì!” Bồi Liên lạnh lùng nói.
“ Yên tâm ở đây không có ai, chúng ta chơi đùa một chút đi, ôi, ta thật sự rất đánh giá cao về ngươi, vừa rồi trên cổ tay Cửu phàm ta cũng hạ Rối cổ , nhưng ngươi rõ ràng không phát hiện ra? Bây giờ, cũng có thể nó cách tim ngươi cũng không xa là bao! Nghe nói ngươi là thủ hạ của Mộ Dung Xá Nguyệt hộ pháp am hiểu độc nhất, nhưng rõ ràng không đánh lại một con Rối cổ nho nhỏ? Bây giờ, cổ mẫu đang ở trên tay ta, ngươi hãy ngoan ngoãn chơi với ta, nếu ngươi thắng, ta sẽ đưa cổ mẫu cho ngươi giải, nếu ngược lại, ta cũng sẽ để cho ngươi biến ta thành con rối dưới tay ngươi, hoặc trực tiếp để ngươi ૮ɦếƭ thoải mái.” Long Y Hoàng quơ quơ cây trâm trên tay, cười đến mức làm người khác buốt lạnh.
“A…” иgự¢ đột nhiên đau đớn, Bồi Liên nhăn mày, cảm giác ấy rõ ràng là cổ đã chui vào tim, nàng ổn định tinh thần lần nữa, kiên quyết nói: “ Ta chấp nhận, nói đi, trò chơi gì?”
“ Cuối chỗ đấy, là một hồ nước.” Long Y Hoàng chỉ về hướng gần mình: “ Hôm nay lúc đi ngang qua, ta không cẩn thận để cổ mẫu trên người Cửu Phàm rơi vào bên trong hồ, mà ta lại không tự mình xuống lấy được, mà để lấy được cần rất nhiều công phu, ngươi cần phải lặn xuống nước, ngươi lặn xuống, thay ta tìm cổ mẫu, ta lập tức sẽ đưa cổ mẫu cho ngươi, khống chế Cửu Phàm, sao có thể sánh bằng khống chế ngươi, đơn giản hơn rất nhiều.”
“Cái gì ..hồ nước đó…?”Bồi Liên quá sợ hãi.
“Đúng vậy, cũng là một cây trâm thế này, ngươi tìm thử xem, sau nửa canh giờ cho ta đáp án thuyết phục, ta sẽ tha cho ngươi, nếu không tìm được, ngươi hãy lựa chọn làm con rối của ta hoặc là lập tức ૮ɦếƭ, tùy ngươi.” Long Y Hoàng nắm chặt cây trâm, cố ý lướt qua trước mắt nàng: “ Dù sao từ trước đến giờ ta nói luôn giữ lời, hơn nữa, ta còn có thể giúp ngươi giấu thân phận, ngươi đừng hỏi ta tại sao, bởi vì khó có cơ hội gặp được đối thủ, cũng không hy vọng sẽ vạch trần nhanh như vậy, khiến ta ở hoàng cung cũng có chút vui thú.”
“Được, ta đi!” Biết rõ xung quang đều là đường ૮ɦếƭ, Bồi Liên cắn răng nhận lời, quyết đánh cược tính mạng thử một lần, vất vả lắm mới lẻn vào được hoàng cung, hơn nữa bản thân còn có nhiều thứ chưa giao cho minh chủ, cho dù là tia hi vọng nhỏ nhoi cũng không thể bỏ qua, phá hỏng thời gian khổ cực từ trước tới nay của nàng!
Bồi Liên không dám chậm trễ nữa,l ập tức đi về phía Long Y Hoàng chỉ, Long Y Hoàng chú ý đi theo phía sau nàng.
Thấy Bồi Liên đã chạy tới ven hồ nước, môi Long Y Hoàng đột nhiên cong lên, nàng dừng bước, vội vàng hô to: “ Người đâu, Bồi Liên cô nương muốn tự tử! Cứu người a!”
Nghe thấy Long Y Hoàng kêu to như vậy, Bồi Liên lập tức thầm kêu không ổn, lập tức dừng bước, nhưng quán tính vẫn tiếp tục thúc đẩy cả người nàng đi về phía trước, trực tiếp lọt vào trong hồ nước.
Nhìn dáng vẻ rơi xuống nước đó, rất giống bộ dáng luẩn quẩn trong lòng nên muốn tự tử.
Long Y Hoàng âm thầm khống chế cổ mẫu, lại gián tiếp khống chế Bồi Liên hoàn toàn chôn vùi trong lòng nước.
Sau khi nàng kêu to, đội ngũ Ngự lâm quân tuần tra ở gần đó vừa lúc thấy một màn như vậy, đã dồn dập chạy tới, cũng nhảy vào trong hồ nước.
Cuối cùng, Long Y Hoàng đem cổ mẫu trong tay áo lấy ra Ϧóþ ૮ɦếƭ, dưới vẻ mặt hoang mang đó, là che dấu nụ cười đắc ý không tha thứ.
Cổ mẫu đã ૮ɦếƭ, lập tức cổ trong người trúng cổ cũng sẽ bỏ mình, mà sau khi người trúng cổ ૮ɦếƭ, nó sẽ từ trong thi thể chui ra, nhưng con Rối cổ này cũng có một điểm yếu, đó chính là sợ nước, nếu gặp nước, sẽ lập tức bị hòa tan hết, cứ như vậy, Bồi Liên sẽ được kết luận là tự sát mà chìm mình vào nước, muốn tìm cổ? Cũng không có cửa.
Loại cổ này rất hiếm, ngay cả Long Y Hoàng cũng chỉ có hai con, chính là khi bất đắc dĩ mới sử dụng, chỉ sợ chẳng may gặp nước sẽ không còn, nhưng bây giờ, vì muốn nhanh chóng diệt trừ Bồi Liên, cũng không cần quan tâm nhiều.
Ở đáy hồ nước có con đường được che đậy nối với con sông bên ngoài hoàng cung, ban đêm có thủy triều, tuy ở bên ngoài nhìn không thể đoán được, nhưng mạch nước ngầm quả thật rất mạnh vô cùng, mà thi thể của Bồi Liên, cũng không biết sẽ bị cuốn đi nơi nào.
Nói đùa chứ, cổ mẫu chính là bảo vật quan trong của Long Y Hoàng, làm sao có thể tùy tiện để rơi vào hồ nước?
Nhìn một đám thị vệ đi xuống vớt thi thể, Long Y Hoàng vẫn đứng trên bờ hồ bất động, nhìn trên mặt nước nhóm Ngự lâm quân nặng nề bơi lên lặn xuống, rất muốn kêu to không cần tìm, nhưng vì diễn kịch cho giống thật, lại chỉ có thể để cho bọn họ tiếp tục mạo hiểm tính mạng.
Cửu Phàm một thân bạch y đi đến bên cạnh Long Y Hoàng, ánh mắt trống rỗng vẫn như cũ, Long Y Hoàng nhìn nhìn nàng ta, nói: "Không có việc của ngươi, ngươi tiếp tục đi hầu hạ Phượng Trữ Lan đi, đừng để cho hắn nghi ngờ."
Cửu Phàm, cũng chính là Ức Nhan hiện tại nghe được mệnh lệnh của Long Y Hoàng, lập tức từ từ xoay người rời đi.
Thật lâu thật lâu sau, mãi cho đến tin tức ở trong cung truyền ra, Phượng Ly Uyên cũng tự mình chạy tới, Ngự lâm quân mới từ đáy hồ u ám tìm được thi thể Bồi Liên.
Hắn nhìn thi thể đó, nhất thời không nói nên lời, ngón tay đang run rẩy.
Hắn nhìn thi thể Bồi Liên đã lạnh băng, nhìn nhìn lại Long Y Hoàng, tựa như lại hoài nghi điều gì.
Long Y Hoàng đến bên cạnh hắn, nói: "Là chính ả tự nhảy xuống đó, rất nhiều người có thể làm chứng... Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn hoài nghi ta."
Phượng Ly Uyên không nói, muốn đỡ lấy thi thể Bồi Liên, nhưng Long Y Hoàng luôn luôn ở bên cạnh theo dõi hành động của hắn, hắn lại buông tay xuống, phân phó chôn cất cho tốt, vội vàng rời đi.
Giữa trưa ngày hôm sau, khi Long Y Hoàng đang chuẩn bị đi tìm Phượng Ly Uyên nói rõ ràng thân phận của Bồi Liên, một phong thư không nghĩ đến thình lình đặt trong tẩm cung của nàng
Nàng nhìn nhìn nội dung, hai má nhất thời không có huyết sắc, nhìn nhìn lại lạc khoản, Mộ Dung Xá Nguyệt.
Mộ Dung Xá Nguyệt... Nàng xiết chặt giấy thư, Mộ Dung Xá Nguyệt lại lấy thi thể Khuynh Nhan để uy Hi*p nàng, ép buộc nàng phải đến hầm băng một chuyến!