Kẻ thắng làm vua Chính ngọ, Thiên điện.
Long Y Hoàng ngồi chờ ở bên trong từ sớm, phái người đi gọi Phượng Trữ Lan tới, còn mình thì từ từ ngồi đợi, hiện tại dù sao cái gì nàng đều không có, cũng chỉ có thời gian.
Trong Thiên điện chỉ có nàng và vài cung nữ, tỏ ra vô cùng lạnh lùng, rồi lại hết sức quỷ dị, dưới vẻ bề ngoài quá mức yên bình bao giờ cũng sẽ có ba đào hải triều phẫn nộ.
Phượng Trữ Lan mang theo Ức Nhan tiến vào, vì thể hiện giữa hai người vô cùng khăng khít thân mật, Phượng Trữ Lan vẫn ôm eo thon của nàng ta, từ từ ngồi xuống đối diện Long Y Hoàng, có thể bởi vì trên người Ức Nhan còn mang thương tích , cả người vô cùng cứng ngắc.
Phượng Trữ Lan nắm tay Ức Nhan, hỏi: "Sao? Mới một ngày trôi qua đã có tiến triển ?"
"Đó là đương nhiên, hiệu suất làm việc của ta chưa bao giờ kéo dài." Long Y Hoàng đặt khuỷu tay trên tay ghế, ngồi nghiêng người, dáng người xinh đẹp lộng lẫy tao nhã không thể tả.
"Kết quả đâu? Trong dự đoán, ngươi vô tội sao?" Phượng Trữ Lan cười nhạo nói: "Ngươi, chỉ một mình một người ra vào nhà lao, phạm nhân bị ngươi tra tấn sống không bằng ૮ɦếƭ, tự nhiên sẽ tuân theo ý của ngươi mà khai khẩu cung, dưới quyền lực của ngươi mà bị ૮ưỡɳɠ éρ."
"Ừ, đó là thứ yếu, Phượng Trữ Lan , ta chỉ muốn nói, đánh cược, ta thắng, " Long Y Hoàng ngoắc ngoắc ngón tay với Ức Nhan bên cạnh hắn nói: "Gọi phi tử xinh đẹp thiên tiên của ngươi lại đây, dựa theo kết quả đánh cược, cả đời làm nô tỳ cho ta, không phải ngươi muốn đổi ý đấy chứ?"
"Nếu có đầy đủ chứng cớ, ta đương nhiên sẽ không đổi ý, nhưng mà hiện tại, vật chứng ngươi không mang lên, nhân chứng cũng không gọi đến, bỗng dưng nói một câu như thế làm sao có thể khiến ta tin đây?" Phượng Trữ Lan nắm chặt tay Ức Nhan.
Long Y Hoàng vỗ vỗ tay, gọi thị vệ đi dẫn vài tên phạm nhân đến, cũng không lâu lắm, thị vệ kia mang vẻ mặt lúng túng chạy vào, nói: "Thái tử phi nương nương... Tin tức mới từ nhà lao truyền đến, những phạm nhân đó . .. Đột nhiên ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử!"
Ức Nhan không nói cúi đầu trầm mặc, Phượng Trữ Lan hừ lạnh một tiếng: "Long Y Hoàng, không thể tưởng được ngươi sợ bọn họ nói ra chân tướng, nên Gi*t người diệt khẩu."
Long Y Hoàng không để ý tới hắn, rất phấn khởi vỗ tay một cái, nói: "Bọn họ thật đã ૮ɦếƭ rồi sao? Vậy thì tốt quá, ta còn sợ họ không ૮ɦếƭ sau đó đi lên lại nói lung tung nha! Nói thật, rất muốn cám ơn kẻ đã Gi*t bọn họ! Hiện tại, cuối cùng ta có thể gọi nhân chứng ra ... May mắn quá, ta để lại cho mình đường lui đầy đủ." Nàng cười nói.
"Ngươi có nhân chứng gì? Vẫn dựa vào quyền thế ép buộc người khác nói thay cho ngươi?" Phượng Trữ Lan nói.
"Sao vậy, nhân chứng còn chưa đi ra, đã bắt đầu kết luận như vậy? Phượng Trữ Lan , hay ngay cả lời nói của phụ hoàng và mẫu hậu ngươi cũng không tin ? Ta cũng không có quyền lực gì ép buộc họ." Long Y Hoàng lạnh mặt tươi cười, nói, cái nhíu mày của Phượng Trữ Lan càng nổi bật hơn.
Tiếp theo, Long Y Hoàng đứng lên, đi đến trước bình phong hoa lệ chia không gian Yhiên điện thành hai, cung kính nói: "Nhi thần cung thỉnh phụ hoàng cùng mẫu hậu."
Hoàng hậu và hoàng đế chậm rãi đi ra từ sau bình phong, Phượng Trữ Lan cùng Ức Nhan lập tức đứng lên hành lễ nghênh đón, hoàng đế miễn những lễ nghi vô ích đó, sau đó cho tất cả mọi người ngồi trở lại trên ghế, Long Y Hoàng cũng ngồi xuống, mang theo xin lỗi nói: "Thật sự là thất lễ, lại ủy khuất người có địa vị cao như phụ hoàng và mẫu hậu phải hạ thấp địa vị đến thiên lao cùng với Y Hoàng thẩm tra phạm nhân."
"Không quan trọng, chỉ cần có thể giúp Y Hoàng đổi được một thân trong sạch, chẳng qua chỉ ở trong thiên lao một đêm, cũng không sao, Y Hoàng không cần cảm thấy có lỗi." Hoàng hậu cười nói.
Hoàng đế nói tiếp: " Đúng, Thái tử, đêm qua trẫm đã nghe được nhất thanh nhị sở, tuyệt đối không liên quan gì với Y Hoàng, mà là bọn họ bị Nhan phi xui khiến và hối lộ, tự trình diễn khổ nhục kế để tranh thủ sự đồng tình của ngươi, vu oan cho Thái tử phi ."
Đêm đó, Long Y Hoàng đúng là thỉnh hoàng hậu và hoàng đế ở cách vách ngồi nghe, đương nhiên đem toàn bộ cuộc thẩm tra của nàng cùng lời phạm nhân nói ra nghe rõ ràng từng cái, về tin tức của võ lâm minh cũng không buông tha, nhưng Long Y Hoàng cũng không vội xử tử bọn họ, lại thỉnh cầu hoàng hậu và hoàng đế trước tiên đừng đem tin tức về võ lâm minh truyền ra, tạm thời áp chế, để tránh đả thảo kinh xà, sau đó âm thầm điều tra, mượn việc này liên tiếp đem mai phục của võ lâm minh cùng nội ứng ở hoàng cung bắt được .
Hơn nữa Long Y Hoàng biết, cho dù nàng không động thủ Gi*t ૮ɦếƭ bọn họ, cũng sẽ có kẻ xử lý, như vậy, trái lại còn có thể giúp nàng giữ lại căn cứ chính xác của võ lâm minh từ những tên nội ứng.
Sắc mặt Ức Nhan trắng bệch, một âm tiết cũng không dám phát ra.
"Đó là phụ hoàng với mẫu hậu thiên vị cho ngươi, mới có thể thay ngươi giấu diếm sự thật đến cùng!" Phượng Trữ Lan giận dữ nói, trực tiếp đem mũi nhọn nhắm vào Long Y Hoàng.
"Trẫm tuyệt đối không thiên vị, những tên phạm nhân đúng là chính mồm thừa nhận , mà hơn nữa, trước khi Y Hoàng hay trẫm rời đi, khi đó, phạm nhân vẫn còn sống." Hoàng đế nghiêm túc đứng lên, lớn tiếng phản bác Phượng Trữ Lan .
"Như vậy, nhi thần cả gan xin hỏi phụ hoàng, Thái tử phi dùng thủ đoạn gì mới khiến những phạm nhân mở miệng nói ra những lời đó !" Phượng Trữ Lan cũng kích động, càng phẫn nộ hơn cùng hoàng đế giằng co.
"Thái tử phi đương nhiên có biện pháp của mình, Thái tử, ngươi đang khẩn trương cái gì?" Giọng Hoàng hậu lạnh lùng đáp.
"Ta dùng độc, khiến cho họ sống không bằng ૮ɦếƭ ở trong phòng giam giãy dụa cả đêm mới khai ra, sao? Ngươi dị nghị cái gì?" Long Y Hoàng không cho là đúng: "Vậy lời ngươi nói lúc trước chẳng phải là càng không thể tin sao? Ngươi nói ngươi chỉ đánh bọn họ một chút, lát sau bọn họ liền khai cung nói là ta sai khiến , nhưng mà ta dụng độc tra tấn bọn họ một đêm, cho giải dược cùng uy Hi*p, bọn họ mới bằng lòng nói ra đó kế hoạch của Nhan phi, ngươi nói, hai ta, ai đáng tin hơn?"
"Long Y Hoàng, lời của ngươi không khỏi vớ vẩn, ngươi dùng độc Gi*t hại bọn họ, còn dùng giải dược uy Hi*p, họ đương nhiên sẽ thuận theo ý ngươi mà khai! Mê hoặc người khác!" Phượng Trữ Lan chỉ cần có cơ hội liền không buông tay, hiện tại hắn một lòng chỉ muốn bảo vệ Ức Nhan.
"Ta chỉ hỏi mấy vấn đề, nhưng lời nói của mỗi người họ trong lòng ta đều có đáp án, thấy ai sẽ nói thật ta sẽ cho người đó giải dược, cho tới bây giờ ta đều là người nói chuyện giữ chứ tín, nếu thật là ta sai khiến bọn họ, trong lúc họ bị kịch độc tra tấn hẳn càng thêm căm hận ta hơn, phải không ngừng mắng ta hoặc từng bước yên lặng chịu độc tra tấn, nhưng chỉ có gần cả đêm mà thôi, bọn họ lập tức sửa lại khẩu cung, điều này nói rõ cái gì? Phượng Trữ Lan, ta làm việc từ trước đến nay đều không thẹn với lương tâm." Long Y Hoàng thản nhiên nói, sự bình tĩnh vô cùng , cùng lửa giận đang mạnh mẽ của Phượng Trữ Lan hình thành thế tương phản mãnh liệt .
"Ngươi… cưỡng từ đoạt lý!"
"Ngươi… cố tình gây sự." Long Y Hoàng lấy tĩnh đối phó Phượng Trữ Lan đang động.
"Thái tử! Thái tử phi nói chính xác đúng như vậy, ngươi trước tiên nên tỉnh táo lại, không cần xử trí theo cảm tính!" Hoàng đế vỗ mạnh cái bàn, toàn trường yên lặng.
Ức Nhan cũng vội vàng kéo tay áo hắn , Phượng Trữ Lan liếc nhìn ả một cái, lúc này mới chậm rãi để cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo cơn tức: "Tốt lắm, ta lui một bước, phụ hoàng và mẫu hậu thiên vị cho ngươi, đây là hiềm nghi lớn nhất, ngươi còn có thể tìm ra nhân chứng khác sao? Tìm không ra, chuyện này như vậy xóa bỏ! Nếu là người của Hình bộ, ngươi cũng không cần kêu!"
"Đương nhiên là có, như vậy, Nghĩa Dương công chúa và Mộ Tử công chúa, mời các ngươi cũng xuất hiện đi." Giọng Long Y Hoàng ôn hòa, lại lần nữa hướng về phía bình phong hô.
Phượng Nghĩa Dương cùng Phượng Mộ Tử , là hoàng hậu sau khi sinh hai người con trai là Phượng Trữ Lan , Phượng Vũ Thiên còn có thêm hai người con gái.
Nghe hai cái tên đó, vẻ mặt Phượng Trữ Lan càng thêm khó coi .
Nghĩa Dương cùng Mộ Tử là hai tiểu muội hắn thích nhất và thương yêu nhất, tình cảm đương nhiên không cần phải nói, trước khi Long Y Hoàng đến Nghĩa Dương cũng đã gả cho Hình bộ thượng thư mới nhậm chức, nghe nói tình cảm của hai người đó cũng sâu đậm, ngay lúc trước khi cử hành hôn lễ của hắn với Long Y Hoàng, vì Phượng Nghĩa Dương đột nhiên sinh bệnh, thái y nói phải để cho nàng tĩnh dưỡng, nếu không lần sau bệnh tái phát lần thứ hai, có thể sẽ không khống chế được, vì thế nàng ấy bị đưa đến nơi cách đế đô xa nhất, nhưng cũng là biệt viện của hoàng thất, môi trường rất là tốt được núi bao quanh để tu dưỡng, Phượng Mộ Tử cùng nàng ta là hai người tỷ muội tình thâm, liền xung phong đảm nhận việc cùng đến đó với Nghĩa Dương... Về sau, tin tức cũng rất ít , bởi vì đường xá xa xôi, hắn lại đang phiền lòng về chuyện với Long Y Hoàng, không có quan tâm muôi muội, nhưng hiện tại thế nào... Được rồi, cho dù bệnh tình của muội muội có chuyển biến rất tốt đẹp, vậy tại sao hắn lại không có nhận được tin tức truyền đến? Ngược lại, để cho hai tiểu muội này trở thành nhân chứng của Long Y Hoàng?
Lúc Phượng Trữ Lan đang trầm tư không lý giải được, thì có hai bóng dáng khác đi ra, hai vị nữ tử tuyệt sắc, đều là kiểu người dịu dàng hiền thục, bước đi như hoa sen, hết sức dịu ngoan.
“Phải, là ta tự chủ trương trước che giấu tin tức hai vị công chúa trở về , chính vì muốn cho ngươi một kinh hỉ, Phượng Trữ Lan, cảm giác thế nào?" Long Y Hoàng tươi cười âm trầm hiện ra nơi khóe miệng: "Các nàng cũng nghe rõ thấy được ta tối hôm qua đã làm gì, trong lòng đều có tính toán, ta cùng hai vị công chúa bất quá chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, tuyệt đối không có chuyện các nàng thiên vị cho ta như ngươi vừa nói?"
Phượng Nghĩa Dương đi đến trước mặt Phượng Trữ Lan, bệnh nặng vừa mới khỏi trên mặt hơi tái nhợt vô lực, nói, "Hoàng huynh, hoàng tẩu nói chính xác đúng như vậy, ta với Mộ Tử cũng nhìn thấy, những người đó thật ra bởi vì chột dạ hơn nữa nhẫn nhịn không nổi hình pháp tra tấn, mới có thể lộ ra, tin rằng không người nào dám nói dối trong lúc đó."
"Nghĩa Dương, nhìn muội vô sự, huynh trưởng thật cao hứng, chỉ là vì sao ngay cả muội cũng giúp nàng!" Phượng Trữ Lan đối với muội muội mình thương yêu nhất , một cơn tức dù mạnh cũng không nổi lên, chính là chỉ vào Long Y Hoàng, giận dữ nói.
"Ta chỉ là nói đúng sự thật, hoàng huynh, huynh cũng có thể nhìn ra được mới đúng, chuyện này, sơ hở thật sự nhiều lắm... Ta vừa mới hồi cung, chợt nghe không ít chuyện của các người, cho dù hoàng huynh nđối với hoàng tẩu có điều gì bất mãn, nhưng cũng không thể vì vậy mà đổi trắng thay đen, hoàng huynh, dù giằng co nữa cũng vô ích, huynh cũng không nhất thiết phải che chở cho phi tử của huynh." Phượng Nghĩa Dương thong dong bình tĩnh, xử sự không sợ hãi, hoàn hoàn là bộ dáng thục nữ nho gia.
Phượng Mộ Tử cũng đi lên trước: "Đúng vậy nha hoàng huynh, tình huống hiện tại ai cũng đều sáng tỏ, huynh từ nhỏ vẫn nói ta đơn thuần, bây giờ ngay cả ta cũng nhìn ra, tại sao huynh còn một mực khăng khăng như thế? Chỉ vì thi*p phi nho nhỏ này mà phá hủy tình cảm của các người, đáng giá sao? Hơn nữa, còn không biết người có ý xấu là ai đâu!" Phượng Mộ Tử là tiêu chuẩn một công chúa ngang ngược, khi nói chuyện, nàng không quên dùng ánh mắt ác độc trừng trừng nhìn người, Ức Nhan bên cạnh đầu càng ngày càng thấp: "Thật sự là hồ ly tinh lẳng lơ! Chuyên môn quyến rũ người có vợ, còn không biết lượng sức mà hãm hại Thái tử phi, muốn mượn sự sủng ái hoàng huynh đối với ngươi để một bước lên trời, tranh thủ thay Hoàng tẩu làm lớn sao? Nằm mơ!"
Long Y Hoàng đột nhiên đứng lên, nói: "Quấy rầy sự thanh nhàn của hai vị công chúa , Y Hoàng thật sự áy náy, hiện giờ mọi thứ đã sáng tỏ, chuyện còn lại Y Hoàng một mình xử lý, Nghĩa Dương công chúa thân thể còn suy yếu, Y Hoàng không dám ảnh hưởng đến thời gian công chúa tu dưỡng."
"Hoàng tẩu, ngươi không cần phải khách khí, mắt của hoàng huynh chính là bị hồ ly tinh mê hoặc, mới có thể không quý trọng người trước mắt như tẩu, bất quá không sao! Tương lai nếu hồ ly tinh này còn dám dùng thủ đoạn gì, bản công chúa trước hết sẽ lột da của nàng ta!" Phượng Mộ Tử kích động nói, đổi lấy chính là vẻ mặt Phượng Trữ Lan bình tĩnh gầm lên: "Mộ Tử ! Liên quan gì tới muội! Lui ra!"
"Hồ ly tinh này thật sự hại người rất nặng! Hoàng huynh, ngươi trước kia đều không có đối xử với ta như vậy !" Phượng Mộ Tử mất hứng , chép miệng oán trách, Phượng Nghĩa Dương so với nàng thì bình tĩnh hơn nhiều, một đôi mắt phượng vẫn trừng mắt nhìn Ức Nhan cúi đầu không dám nói, trong mắt trong suốt lóe lên: "Vị cô nương này, nếu ngươi không muốn hiện tại hoàng thất chúng ta bị ngươi huyên náo tứ phân ngũ liệt như vậy, ngươi vẫn là sớm nên thừa nhận việc mình làm, nếu không, sợ là mười vị hoàng huynh, cũng không thể bảo hộ cho ngươi."
Ức Nhan đột nhiên cắn môi, đứng lên, nhất quyết rời khỏi tay Phượng Trữ Lan, đi tới trước mặt hoàng đế và hoàng hậu quỳ xuống: “Đúng vậy... Đúng là nô tì dùng quỷ kế! Thi*p thân ghen tị với địa vị Thái tử phi , cho nên mới trình diễn khổ nhục kế này, giống như lời Hoàng Thượng nói, thi*p thân vì tranh thủ Thái tử đồng tình để đạt tới mục đích hãm hại Thái tử phi, mới có thể nghĩ ra kế này... Thỉnh Hoàng Thượng trách phạt! Nhưng xin người không cần quở trách Thái tử!"
"Nhan Nhi..." Phượng Trữ Lan than nhẹ, cũng đứng lên.
Nhìn thấy Phượng Trữ Lan muốn nói cái gì, Long Y Hoàng đột nhiên đi đến trước mặt hắn, trầm tĩnh cười, giơ tay lên, trong lòng bàn tay nàng, bỗng nhiên có một miếng ngọc bội nằm đó... Là Phượng Loan Ngọc bội!
"Ta biết ngươi muốn bảo vệ nàng ta, ta biết Gi*t người diệt khẩu đây là cách tốt nhất hủy diệt chứng cớ để đạt tới mục đích thứ hai là hãm hại ta, nhưng Phượng Trữ Lan , ngươi xuống tay mặc kệ là dứt khoát như thế nào , nhưng vật chứng quan trọng thế này bị bỏ lại ở hiện trường... Ngươi nghĩ rằng ta không biết mấy người kia đã ૮ɦếƭ phải không? Sai, ngươi chân trước vừa mới xuống tay, vừa rời khỏi, ta chân sau liền đi trở về, kết quả tìm được đồ tốt như vậy nha." Long Y Hoàng nhẹ nhàng cảm thán một hơi, trong lúc ấy nàng và Phượng Trữ Lan có biến hóa hay biểu tình rất nhỏ thì người bên ngoài nhất thời không thể thấy rõ: "Ngẫm lại, hiện tại phụ hoàng và mẫu hậu còn chưa biết, nhưng nếu họ đã biết, phỏng chừng Ức Nhan của ngươi so với ở dưới tay ta làm nô tỳ còn thảm hại hơn... Ta tin rằng ngươi cũng không muốn cho nàng ta hương tiêu ngọc vẫn nhanh như vậy , đúng không? Dù sao, người giống như Khuynh Nhan như thế, nên đi nơi nào tìm đây?"
"Long Y Hoàng!" Phượng Trữ Lan quay mắt trừng nàng.
"Ta cũng không muốn nhiều chuyện như vậy, nhưng là ngươi ép ta, ta sớm đã nói qua, không cần coi sự nhẫn nại của ta trở thành yếu đuối." Long Y Hoàng đột nhiên nở nụ cười.
"Người đâu! Đem Nhan phi dẫn vào đại lao!" Hoàng đế đột nhiên lớn giọng ra lệnh, rất nhanh, vài thị vệ từ ngoài cửa tiến vào, kéo Ức Nhan muốn rời đi.
"Thái tử... Thái tử!" Ả giãy dụa , vẻ mặt ủy khuất hơn nữa còn có nước mắt, chỉ khẽ gọi một câu, Phượng Trữ Lan lập tức chạy đến bên cạnh ả, tách tay của những thị vệ ra, bảo vệ ả.
"Đối với người ta tốt một chút!" Hắn ra lệnh cho thị vệ.
"Thái tử... Thi*p thân là oan uổng ... Thái tử, thỉnh ngài sau này nhất định tra ra hung thủ, làm thi*p thân trầm oan như tuyết! Thi*p thân thật không có hãm hại Thái tử phi... Thật không có..." Nàng khóc nức nở , đầu chui vào trong иgự¢ Phượng Trữ Lan .
Long Y Hoàng nhìn những thị vệ ngốc ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Đại lao sẽ thì không cần đến đó , dẫn nàng đến chỗ của ta, đây là đánh cuộc giữa ta và Thái tử, tin rằng hắn không có dị nghị ."
Long Y Hoàng lại nhìn hoàng đế cùng hoàng hậu ngồi ở trên địa vị cao , hạ thấp người nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu,hãy cho Nhan phi đến bên cạnh Y Hoàng, hầu hạ Y Hoàng được rồi, đó cũng là tiền cược giữa Y Hoàng với Thái tử ."
"Không được!" Hoàng hậu là người thứ nhất phản đối, nàng đều lo lắng hơn so với bất luận kẻ nào: "Ngươi hiện tại đang có mang, vạn nhất ả tiện nhân này lại đùa giỡn quỷ kế gì với ngươi, đây chẳng phải là hối hận không kịp sao?"
"Xin mẫu hậu tin tưởng Y Hoàng, Y Hoàng tuyệt đối có năng lực xử lý tốt chuyện như thế, " Long Y Hoàng vỗ vỗ tay, nhìn thoáng qua thị vệ bên này : "Dẫn Nhan phi đi,ở tẩm cung của ta có tầng ngầm, trước đem nàng an trí ở nơi đó, chờ ta trở về tính tiếp."
Mặc kệ Ức Nhan vẫn còn ở trong lòng Phượng Trữ Lan nghẹn ngào, thị vệ nhận mệnh, lập tức tiến lên, tách hai người ra, Ức Nhan bị kéo đi xuống.
"Phượng Trữ Lan ... Ngươi có thể hận ta, nhưng ta hy vọng ngày nào đó ngươi có thể hiểu được, ta làm như vậy, đơn giản chỉ vì đại cục, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không phí nhiều tâm tư như vậy, cũng chỉ muốn bắt một phi tử của ngươi." Long Y Hoàng đứng bên cạnh Phượng Trữ Lan , hạ giọng nói.
"Ngươi còn có thể làm cái gì? Đơn giản chính là cùng ta đối nghịch ! Ha! Chuyện bây giờ phải chờ ta điều tra rõ ràng thêm, chờ ta điều tra chân tướng rõ, sẽ tự đón nàng trở về!" Phượng Trữ Lan hung dữ nói, sau đó lại xoay người sang chỗ khác, đối với hai người Phượng Nghĩa Dương , Phượng Mộ Tử thật xin lỗi : "Hôm nay ta thân thể không khoẻ, ngày khác nhất định sẽ hẹn các ngươi đi ra ngoài du ngoạn, còn có Nghĩa Dương, phải nghỉ ngơi cho tốt, biết chưa?"
"Đa tạ hoàng huynh quan tâm." Phượng Nghĩa Dương khom gối tỏ vẻ hoàn lễ.
"Hoàng huynh! Ngươi sau này thật sự còn muốn đi gặp ả hồ ly tinh kia! Có nữ nhân ngay cả tiểu muội cũng không muốn !" Phượng Mộ Tử nén giận nói.
"Mộ Tử !" Phượng Trữ Lan giận tái mặt: "Ngươi bây giờ còn nhỏ, không hiểu chuyện này, ít nói đi!"
"Hoàng huynh, trí nhớ của ngươi thật là kém ! Ta năm nay cũng đã mười bảy tuổi , mười bảy tuổi ! Không nhỏ !" Phượng Mộ Tử vẫn phản bác như cũ, hiển nhiên không sợ Phượng Trữ Lan đột nhiên phát hỏa.
Mười bảy... Mười bảy sao?
Long Y Hoàng cười khổ trong lòng, với mình, tuổi cũng không khác lắm a... Chỉ là, hiện tại trên người Phượng Mộ Tử , bản thân mình lại quên đi nhiều thứ... Chỉ sợ, từ lâu cũng đã không còn lại cái gì.
"Còn có Bồi Liên, ngươi cũng đã hại ૮ɦếƭ Bồi Liên!" Phượng Trữ Lan lại nhìn về phía Long Y Hoàng, nhớ tới cái gì dường như giật mình: "Chuyện này, chẳng lẽ lại không có công đạo gì sao?"
"Không ai nhìn thấy ta ra tay, hơn nữa... Về phần loại độc Túy Nguyệt Vân này sao, ba ngày sau cuối cùng sẽ biết, đến lúc đó, ngươi lại đến định tội ta đi, hiện tại quá sớm để kết luận , cẩn thận một tiếng Tá Thi Hoàn Hồn sẽ đem ngươi sợ tới mức hồn phi phách tán." Long Y Hoàng cúi đầu líu ríu, không có nhìn Phượng Trữ Lan, chỉ nhìn chằm chằm một cái bình hoa xa xa mà ngẩn người.
Phượng Trữ Lan nghẹn lời lần thứ hai, vội vàng cáo biệt nhanh chóng rời khỏi Thiên điện, Phượng Mộ Tử hướng về bóng lưng của hắn làm một cái mặt quỷ, sau đó sôi nổi đi đến bên cạnh Long Y Hoàng, một phen giữ chặt tay nàng, cao hứng nói: "Hoàng tẩu! Chúng ta cùng đi ra ngoài du ngoạn đi!"
Long Y Hoàng sửng sốt, lập tức cười gật đầu đáp ứng, Phượng Mộ Tử rất hưng phấn, lôi kéo tay nàng đi ra ngoài, hoàng hậu đứng lên: "Mộ Tử ! Không được làm càn! Đừng thương tổn đến hoàng tẩu của ngươi!"
"A! Đúng rồi, thật xin lỗi hoàng tẩu a, muội đã quên, tẩu hiện tại đang có thai! Muội phải cẩn thận... Cẩn thận..." Phượng Mộ Tử lập tức trấn định, rón ra rón rén nắm tay Long Y Hoàng đi ra ngoài, vô cùng cẩn thận.
Nhìn nàng ấy một bộ dáng nghiêm túc , Long Y Hoàng thật sự là dở khóc dở cười.
"Tỷ tỷ cũng cùng đi đi!" Phượng Mộ Tử quay đầu lại nói: "Chúng ta lần đầu tiên gặp hoàng tẩu, để hiểu rõ hơn một chút, về sau ở chung cho tốt nha!"
Phượng Nghĩa Dương gật gật đầu, cùng hoàng đế nói một tiếng, sau đó cũng đuổi kịp.
"Quỷ nha đầu... thả ngươi một mình đi ra ngoài khẳng định sẽ xảy ra chuyện , " hoàng hậu lầm bầm lầu bầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, rồi nhìn hoàng đế nói: "Hoàng Thượng, thần thi*p lo lắng, trước hết muốn đi ra ngoài một chút."
Hoàng hậu không hề chậm trễ, vội vã đi theo con đường các nàng vừa đi.
"Hoàng tẩu, đứa nhỏ đã mấy tháng rồi?" Phượng Mộ Tử đi ở trước mặt Long Y Hoàng , nhìn bụng nàng vẫn còn bình thường, nghi hoặc nói: "Tại sao nhìn một chút cũng đoán không ra..."
"Mới hai tháng mà thôi, đương nhiên nhìn sẽ đoán không ra, qua một thời gian ngắn, hẳn là sẽ so sánh rõ ràng ." Long Y Hoàng bất đắc dĩ cười mà giải thích.
"Thật sự?" Phượng Mộ Tử hai mắt tỏa ánh sáng: "Vậy chờ đứa nhỏ sinh ra, ta không phải đã thăng cấp làm cô cô ! Hoàng tẩu... Hoàng tẩu..." Nàng lôi kéo tay áo Long Y Hoàng lay động đến lay động đi, khẩn cầu: "Tẩu hãy sinh đôi long phượng thai đi... Như vậy ta có thể đồng thời có đủ hai người chất tử(*) cùng chất nữ (**)đáng yêu ! Ta còn không cảm nhận được cảm giác làm cô cô đâu..."
(*): cháu trai
(**): cháu gái
"Ta làm sao biết được chứ, chỉ mong thôi... Bất quá, ta vẫn cảm thấy nữ nhi rất tốt hơn một chút..." Long Y Hoàng đang cười, chỉ là trong tươi cười hơn có vài phần bất đắc dĩ cùng ưu sầu.
Kỳ thật, nhi tử hay nữ nhi đều giống nhau, đều là ruột thịt của nàng, chỉ là... Nhi tử, nhất định cũng sẽ bị cuốn vào trong quyền lực đấu tranh của cung đình, vẫn là nữ nhi tốt hơn...
"Nữ nhi cũng không sai nha... Ngày thường hoàng tẩu xinh đẹp như vậy, nữ nhi tương lai nhất định cũng là một mỹ nữ!" Phượng Mộ Tử vừa nói, một bên tưởng tượng rồi nhớ tới: "Trưởng thành sẽ thành bộ dáng gì đây? Nhất định rất được... Hoàng tẩu với hoàng huynh đều là người xinh đẹp như vậy..."
Từ lúc đi ra Phượng Nghĩa Dương vẫn trầm mặc ít nói đột nhiên mở miệng, cười đến thê lương: "Nghĩa Dương thật sự là ghen tị với hoàng tẩu, tương lai không lâu sẽ có thể có con của mình..."
"Nghĩa Dương công chúa, người đừng nói như vậy, tương lai người cũng sẽ có con của mình , không phải sao? Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Long Y Hoàng an ủi nàng.
"Hoàng tẩu có điều không biết... Bởi vì thể chất Nghĩa Dương yếu, nên thái y nói, có thể sau này không thể có cơ hội để sinh con dưỡng cái, cho nên, nhìn hoàng tẩu như vậy, thật sự là hâm mộ vô cùng..."