Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 67

Tác giả: Mị Tử Diên

Vận mệnh bất đắc dĩ
"Lát nữa, Thái tử phi sẽ đến thẩm vấn, các ngươi liều ૮ɦếƭ không nói là được, nàng ta vừa đi, các ngươi lập tức ăn viên thuốc bên trong ngay, có thể lấy ૮ɦếƭ giả để giấu diếm, minh chủ sẽ nghĩ biện pháp đem các ngươi ra, yên lặng chờ cơ hội." Giọng nàng ta lạnh như băng mà lanh lảnh, trong nhất thời, cũng không nhận ra là ai.
Người đỡ lấy bình sứ, nhờ ánh trăng, quan sát bình sứ, nói: "Cho chúng ta giả ૮ɦếƭ giá họa Thái tử phi, đó cũng là một trong kế hoạch của minh chủ sao?"
Người ở bên ngoài sửng sốt không nói, thật lâu sau, cúi đầu bật cười.
Bên cạnh có người cảnh giác, lập tức đứng lên, đoạt lấy bình sứ, đối với người ngoài cửa sổ thấp giọng nói: "Đêm trăng tròn, gió thổi, bóng trúc lay động."
Người nọ cười nhẹ, không có trả lời ngay, tiếng bước chân đột nhiên vang lên, đi bước một về phía cổng thiên lao.
"Cạch " âm thanh khóa sắt bị mở , tiếng bước chân càng ngày càng vang vọng rõ ràng ở trong phòng giam tối đen, mấy người kia đề phòng đứng lên, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng người cách mình càng ngày càng gần.
Người kia từ đầu tới cuối đều được áo choàng đen bao phủ , khủng bố dị thường, đi với áo choàng rộng là mũ che đi mặt của nàng, ở trong đêm tối chỉ còn lại có cằm trắng noãn gầy gò mơ hồ có thể thấy được.
"Bạt cơ chi mị, câu mộng vô ngân." Nàng gằn từng tiếng nói xong, từ từ đi đến phòng giam trước mặt, dừng lại, xoay người, quay mắt về phía người trong phòng giam.
Trong phòng giam, tất cả mọi người thoải mái không ít, một người tiến lên: "Hộ pháp đại nhân lần này tiến đến, là minh chủ có chỉ lệnh gì mới sao?"
"Không có." Nàng kia cười trả lời, âm điệu thanh thanh lạnh như băng.
"Chẳng lẽ hộ pháp đại nhân không ngại cực khổ tiến đến cũng chỉ vì đưa thuốc cho thuộc hạ?" Tên còn lại hỏi.
"Vất vả? Rất vất vả sao? Ta không biết là vất vả nha..." Nữ tử vẫn đang cười lạnh, nhưng ngọn lửa phía sau đột nhiên nảy lên ánh lửa màu da cam, bỗng chốc đem trong ngoài phòng giam chiếu sáng trưng, cũng chiếu rõ bộ dáng bóng dáng quỷ dị của nàng được áo choàng đen che lấp, nữ tử cười lạnh pha trộn trào phúng cùng ngạo nghễ, nàng vươn bàn tay bạch ngọc, tháo nút thắt áo choàng trước người, ngọn lửa lay động theo sau, áo choàng trên người nàng cũng rơi xuống trên mặt đất, từ từ ngẩng đầu lên, trong đêm khuya khoắt đồng tử đen nhưng mang theo ánh nhìn thị huyết, mà khuôn mặt kia... khuôn mặt kia, lại là của Long Y Hoàng !
Long Y Hoàng tựa như tử thần trong đêm đen tay áo bay lên, hơi thở ૮ɦếƭ chóc quay quanh người nàng... Trong phòng giam, người người không khỏi kinh hãi, đều thối lui về sau, cũng muốn dính trên vách tường, mồ hôi lạnh chảy ra, hai mắt trừng lớn.
"Ta chờ những lời này của các ngươi, đã lâu rồi, vất vả cho các ngươi." Long Y Hoàng cười lạnh, cả người dựa về phía sau, trực tiếp ngồi trên ghế dài đàn mộc màu đen sớm đã chuẩn bị sẵn , quần trắng chấm đất, một tay đặt trên đầu gối, tay kia lại đặt trên tay vịn, một thân thích ý thản nhiên, : "Nguyên lai, lần này người tới lại là vị hộ pháp a, minh chủ của các ngươi cũng thật không tiếc đấy chứ, thật sự là khiến ta ngạc nhiên."
"Ngươi... Tại sao lại là ngươi!" Một người cả kinh thiếu chút nữa không nói ra lời: "Tại sao ngươi biết mật hiệu của chúng ta !"
Long Y Hoàng trong mắt lóe đạn, rũ mắt nói: "Lần sau gọi minh chủ các ngươi ra xuất vài động tác võ thuật mới đẹp mắt đi, thứ vớ vẩn này, buổi chiều ta mới tìm một chút liền tra được ."
"Thái tử phi nương nương hiểu lầm rồi, thuộc hạ cũng không biết minh chủ nào, hơn nữa, đúng là ngài hạ lệnh cho chúng ta dụng hình với Nhan phi, hiện giờ nói sang chuyện khác chính là chối bỏ sự thật, đây không có khả năng !" Một người sốt ruột, vội vàng nói.
"Nhan phi sao? Nàng ta tính toán gì? Ả thích dùng khổ nhục kế thì dùng khổ nhục kế, đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Là chính ả tự mình chuốc lấy cực khổ, ta hoàn toàn không hứng thú lãng phí thời gian trên người ả, có điều so sánh một chút thì cảm thấy hứng thú chính là với các ngươi... Bằng không thì sao? Các ngươi cho rằng ta giam các ngươi cùng một chỗ để làm gì? Còn không phải bởi vì làm chuyện này... Lòng cảnh giác của các ngươi không phải cực kỳ giảm xuống nhanh chóng sao? Ta quả thật cảm thấy tội nghiệp cho tên kia, thủ hạ của hắn vậy mà lại là thứ phế vật như vậy, bất quá chỉ mới dùng một chiêu thí nghiệm, lập tức rơi vào bẫy." Long Y Hoàng cười nhạt.
Người nọ phẫn nộ cầm cái bình trong tay ném xuống mặt đất, rất có cốt khí kêu gào: "Dù sao bây giờ rơi vào tay ngươi, tùy ngươi xử trí! Nhưng chúng ta cũng xin khuyên ngươi một câu, tốt nhất ngươi trực tiếp Gi*t bằng không thì hạ công sức trên người chúng ta, ngươi không thể nhận được nửa điểm tin tức có ích !"
"Ta cảm thấy, chuyện các ngươi trước mắt nên để ý không phải chuyện này, mà nên hối hận vì vừa rồi đập nát cái bình đó..." Long Y Hoàng nhìn chằm chằm mảnh nhỏ trên mặt đất , vô cùng tiếc hận nói: "Đáng tiếc Xích Tuyết Hoa... Ta chính là tỉ mỉ điều chế một ngày đêm, các ngươi cứ vứt nó đi như vậy..."
"Cái gì!" Trong phòng giam người người càng kinh ngạc, vô thức quát to: "Ngươi nói đây là Xích Tuyết Hoa!"
“Đúng vậy nha, ai... Trước đây ta dùng rất tốn nhiều công sức tìm kiếm, vốn nghĩ rằng dạo qua một vòng trên tay các ngươi sẽ trở về, nhưng không nghĩ tới, ai..." Long Y Hoàng thở dài, đi đến trước song tù bằng gỗ thô, thương tiếc nói: "Vậy mà, mới dùng trên người các ngươi một lát, thì mất cả bình… Quả thật rất lãng phí..."
Trong phòng giam, cung nữ cùng thị vệ bị giam đột nhiên thống khổ ՐêՈ Րỉ, liên tiếp té trên mặt đất quay cuồng giãy dụa, thống khổ không chịu nổi... Mà vừa rồi thứ bên trong cái bình vỡ là bột phấn theo từng trận gió lạnh phiêu tán bốn phía.
"Cảm giác ra sao? Có phải cảm thấy giống như tê tâm liệt phế không, vạn kiến gãi khắp người? Giống như có vô số con sâu nhỏ mà cắn trên người, chui vào huyết mạch, dọc theo huyết mạch xâm nhập lục phủ ngũ tạng, lại đau, lại ngứa, đau đớn không chịu nổi, xương cốt giống như bị đào rỗng, không hề có khí lực phải không? Toàn thân có phải bủn rủn đau lại tê, không thể động đậy không? Còn rất giống mãng xà lớn quấn thân, khó thở, hơn nữa còn hít thở không thông?" Long Y Hoàng cắn môi, trong mắt thoáng hiện lệ quang: "Đây chính là thứ mà ta yêu nhất đấy... Các ngươi dùng một chút thì xong, còn ta lần sau phải điều chế lại, phải tìm vật liệu mất công sức một phen."
"Ngươi... A! Long Y Hoàng, ngươi …nữ nhân ác độc ! A!" Một tên cung nữ toàn thân run rẩy, miệng vẫn có khí lực như cũ không buông tha người, "Đau quá... Rất ngứa! Còn không bằng một đao Gi*t ૮ɦếƭ ta!"
"Gi*t ngươi? Ngươi bảo ta Gi*t ngươi ta liền Gi*t sao? Lại giống như ta kêu hộ pháp các ngươi đi tìm cái ૮ɦếƭ, ả sẽ đi ૮ɦếƭ sao? Ha!" Long Y Hoàng ngồi trở lại ghế, đầu ngón tay lướt qua cằm, suy nghĩ nói: "Các ngươi sớm nên biết ta ác độc mới đúng, vậy làm sao còn có thể ngoan ngoãn đưa lên cửa? Ta không thích Gi*t người, nhưng ta thích nhìn người sống không bằng ૮ɦếƭ, thí dụ như các ngươi bây giờ."
"Yên tâm đi, hiện giờ ở trong này trừ ta và các ngươi, không có ai, ta mang Ngự lâm quân đến, tất cả đều ở bên ngoài canh gác rồi... Cho dù các ngươi ૮ɦếƭ thì đã có sao? Chẳng qua chỉ tăng thêm vài cái xác thôi, các ngươi cho rằng ta sợ hộ pháp của các ngươi sao?" Long Y Hoàng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn mấy người thống khổ giãy dụa, một chút dao động cũng không có: " Dược hiệu trên người các ngươi, ta muốn nó kéo dài trong bao lâu thì sẽ bấy lâu, hơn nữa sẽ không mất mạng, với lại khiến các ngươi cũng không có sức mà tự sát, cứ vậy đi, hoặc ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, lựa chọn một cái đi."
"Ta, chúng ta ૮ɦếƭ cũng sẽ không trả lời câu hỏi của ngươi!" Còn có người rất có cốt khí, cổ họng đau đớn cũng muốn hô lên.
"Vấn đề thứ nhất, " Long Y Hoàng đối với phản kháng của hắn bất vi sở động, tự vì mục đích bản thân mà mở miệng: "Minh chủ võ lâm của các ngươi, là ai?"
Thật sự là... Là một vấn đề rất kỳ quái, mấy người đang đau đớn đều kinh ngạc, bình thường, không phải nên hỏi chút "Hộ pháp đảm nhiệm của các ngươi đang làm nội gián là ai?" Hoặc là " Bộ phận trung tâm của võ lâm minh dời đi đâu ?" "Đồng đảng của các ngươi là ai?" Bằng không, nếu không thì, cũng nên hỏi "Các ngươi ở hoàng cung với mục đích là gì?" Vài từ linh tinh, tại sao... Tại sao lại hỏi vấn đề không có chút liên quan gì?
"Không cần kinh ngạc về câu hỏi của ta, ta với hắn có cừu oán, tương lai nhất định oan gia gặp nhau sẽ báo thù, cho nên ta hỏi, hắn là ai? Câu hỏi này, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến cái kế hoạch gì của các ngươi chứ?" Long Y Hoàng nói, biểu hiện đặc biệt đặc biệt đơn thuần vô tội.
Quả thực... Là một vấn đề không liên quan, hơn nữa, còn có thể giải kỳ độc đang tra tấn mình.
"Ta... Ta nói!" Một cung nữ thật sự bị tra tấn đến chịu không nổi, đi đến bên tay vịn, cố sức nói: "Minh chủ của chúng ta... Hắn, hắn là Mộ Dung Xá Nguyệt... Là, là người Tần Châu..."
"Ta chỉ muốn tên của hắn là đủ rồi, rất ngoan, thật sự là tiểu cô nương đáng yêu, nhưng tại sao lại vì người như thế mà bán mạng chứ?" Long Y Hoàng tiếc hận , đi đến bên song tù, nửa quỳ xuống, đem một viên thuốc nhét vào miệng cung nữ kia , khoảng một giây sau, ả hô hấp thông hơn, cũng chẳng còn khó chịu , tựa vào song tù thở.
"Vấn đề thứ hai, " Long Y Hoàng nhìn nhìn người bên trong tiếp tục đau đớn giãy dụa , tiếp tục hỏi: " Hộ pháp của các ngươi, ai là người được minh chủ tin cậy nhất?"
Lại có một người chịu không nổi, ban nãy từ chối, cũng cố sức bò đến , đến thẳng trước mặt Long Y Hoàng : “Đúng... Là Ân Vũ hộ pháp, cùng Cửu Phàm hộ pháp..."
Long Y Hoàng lại cho người nọ một viên giải dược, tươi cười càng rõ hơn: "Vấn đề thứ ba, hai vị hộ pháp này, mỗi người am hiểu nhất là gì?"
Đương nhiên là một vấn đề rất quan trọng, là quan trọng nhấ,t cũng là bí mật nhất, là nhược điểm nhất!
Mặt khác, lòng người dần dần dao động, đều xúm lại, thật sự bị độc tra tấn sống không bằng ૮ɦếƭ : "Ân Vũ hộ pháp am hiểu nhất là kỳ độc... Mà Cửu Phàm hộ pháp, dịch dung là tinh tường nhất..."
" Vấn đề bốn, là ai sai các ngươi đi thi hình với Nhan phi?" Long Y Hoàng đột nhiên chuyển đề tài.
“Đúng... Là ngài a... Thái tử phi nương nương, là ngài sai thuộc hạ ... Không phải sao?" Từ lúc ban đầu, tên thị vệ đó luôn luôn chống lại Long Y Hoàng vẫn còn rất khí phách mạnh mẽ, cắn răng nhẫn nhịn đau đớn toàn thân kiên quyết trả lời.
"Ta đã sớm đoán được các ngươi sẽ nói như vậy, cho nên lần này ta chỉ một mình đi vào, cũng không có mang theo người khác tới làm chứng, chính vì tránh cho sự tình càng nháo càng lớn, cho nên hiện tại ngươi thích nói như thế nào thì nói như thế đấy, dù sao ta không thẹn với lương tâm." Long Y Hoàng hời hợt nói, tức giận tên thị vệ đó luôn luôn chịu đựng tra tấn cầm cự suýt thổ huyết.
"Hơn nữa, từng vấn đề ta hỏi trong lòng đều có đáp án, nếu ai dám bừa bãi, ta còn có một phương pháp khác gây sức ép, các ngươi có thể thử xem, được rồi, chúng ta tiếp tục... Vừa rồi vấn đề bốn, có ai muốn trả lời không?" Long Y Hoàng cố ý phóng to thanh âm: "Không ai trả lời, ta muốn đi ."
“Đúng... Là Nhan phi sai khiến , nói là nhất định phải làm cho Thái tử phi và Thái tử đoạn tuyệt..." Có người nắm chặt bàn tay của mình, móng tay Ϧóþ đến chảy máu từng giọt, xem ra là chịu không nổi nữa, đồng bọn bên cạnh nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, tiện đà cũng gật gật đầu.
“Phải không?" Long Y Hoàng cầm lấy bình giải dược ở đai lưng trước mắt những người nọ lúc ẩn lúc hiện : "Như vậy, vì sao lúc nãy lại cố gắng nói là ta sai khiến? Hiện tại lại lật ngược ?"
"Chúng ta... Chúng ta là nhận tiền của Nhan phi, mới có thể thay ả làm việc..." Không đếm được có bao nhiêu tiểu sâu chi chít ở trên người chui cắn gặm nhấm tư vị chịu khổ sở, khớp hàm vẫn cắn chặt cũng nhịn không được buông lỏng .
"Sao vậy, chẳng qua bao lâu mà! Không phải mới vừa nói có ૮ɦếƭ cũng không khai sao? Tại sao bây giờ lại thừa nhận nhanh như vậy?" Long Y Hoàng chế ngạo[1] nói, người nọ thần sắc căng thẳng, quay đầu đi, không nói.
[1] chế ngạo: chế giễu cùng kiêu ngạo
Long Y Hoàng đem giải dược đưa cho hắn: "Ta nói chuyện giữ lời, trả lời vấn đề của ta, tự nhiên có giải dược."
Người kia vội vàng nhận lấy giải dược, bỏ vào miệng, cũng không quá lâu, sắc mặt dịu đi.
" Vấn đề thứ năm, khu vực nguy hiểm nhất ở đế đô, là chỗ nào? Bất kể là núi cao và hiểm trở cũng tốt, đoạn nhai [2] cũng thế, đều nói ra đi." Long Y Hoàng giương cằm, nói.
"Ngươi, ngươi cần gì phải hỏi chúng ta cái này!" Một người đã ăn giải dược sắc mặt trắng bệch, nói lắp.
"Sao? Chẳng lẽ đó là nơi quan trọng của võ lâm minh sao? Nên chột dạ không dám trả lời ? Kỳ thật ta cũng có thể đến hỏi người khác, nhưng ta cảm thấy, hỏi các ngươi, tương đối thú vị hơn... Một trong những thứ yêu thích nhất của ta, chính là tra tấn kẻ đã từng hãm hại mình, ngươi xem xem... Trước kia khiến cho Oanh Nhi, vị Như Nhan phi kia, các ả có người nào được ૮ɦếƭ một cách toải mái không ?" Long Y Hoàng nửa quỳ trước song tù, mu bàn tay chống cằm.
"Ngươi... Lại ngoan độc như thế!" Người kia chỉ về phía nàng hô.
"Ta ngoan độc? Đây chính là các ả gieo gió gặt bão, người không chạm ta, ta không chạm người, nếu phạm ta, nhất định Gi*t không tha, đây chính là nguyên tắc làm người của Long Y Hoàng ta, đương nhiên, có đôi khi cũng có thể nhìn xem tâm tình của ta rồi mới quyết định, còn nữa, cùng một câu lặp lại hai lần, sẽ làm người khác phiền chán ." Long Y Hoàng nhìn cung nữ đang chỉ về phía nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Như vậy, vì sao ngươi buông tha Thái tử! Rõ ràng hắn mới là người đắc tội với ngươi sâu nhất !" Cung nữ đó không phục tiếp tục tranh luận .
"Ừ, đúng, hắn quả thật là người thương tổn ta sâu nhất, nhưng mà vận mệnh bất đắc dĩ, ai kêu ta với hắn là phu thê, thứ nhất, ta không muốn trông coi một kẻ tàn phế, không muốn phải sống cùng một phu quân dung mạo bị hủy, hoặc là thủ tiết, thứ hai, các ngươi cũng biết , ta không muốn con của ta tương lai khi sinh ra sẽ không có phụ thân, hoặc nếu có lại là một phụ thân khiếm khuyết , ta không có được hạnh phúc, như vậy nỗ lực dành tất cả cho con của ta." Vẻ mặt Long Y Hoàng vẫn nghiêm túc, mang theo trách nhiệm vô hạn u buồn .
"Như vậy, còn Duệ vương thì sao?" Thị vệ kia có thể thở nên hỏi, hắn cười lạnh: "Hắn và ngài... Không phải cũng có một đoạn ân oán dây dưa không rõ sao, với ngài cũng không có vấn đề gì, ngài không phải cũng không động đến hắn?"
"Đây là vấn đề cá nhân của ta, ta thích động đến ai, chẳng lẽ còn phải đợi ngươi tới chỉ điểm!" Long Y Hoàng gầm lên.
"A!" Không đợi trả lời, một cung nữ vốn đã ăn giải dược đột nhiên lại che bụng ngã trên mặt đất, biểu tình vặn vẹo, so với phía trước hơn thống khổ không chịu nổi: "Vì... Vì sao..." Nàng vô lực nói xong, ánh mắt khủng bố trừng Long Y Hoàng.
"A! Xem ta này, sơ ý quá mà! Ta quên nói cho các ngươi biết ! Giải dược này chỉ có thể trấn áp nhất thời, sau khi thuốc phát huy công dụng, khi độc tái phát, so với lần đầu tiên độc phát sẽ thống khổ trên gấp trăm lần, " Long Y Hoàng vỗ tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nhìn xem ta đây, chỉ lo cùng các ngươi nói chuyện phiếm , lại quên mất chuyện này, ai nha, không nên không nên... Trí nhớ quá kém ... Thật sự là không dám gặp người..."
"Ngươi!" Tên thị vệ đó thứ hai chỉ về phía nàng , nức nở nửa ngày, lại không nói ra một chữ, rất nhanh, độc trên người hắn tái phát lần thứ hai, vẻ mặt thống khổ một vòng xoay trên mặt đất.
"Bất quá không sao, bởi vì ta chuẩn bị giải dược rất nhiều, cũng đủ cho đêm nay đùa giỡn, hơn nữa hôm nay xế chiều ta đã nghỉ ngơi đủ, có nhiều thời gian chơi với các ngươi nha!" Long Y Hoàng đột nhiên đứng lên, đi đến ghế, xoay người ngồi xuống: "Như vậy đi, tiếp tục vấn đề của chúng ta , chỉ có người trả lời những vấn đề này , mới nhận được giải dược, biểu hiện người nào tốt nhất, ta sẽ đem giải độc hoàn toàn cho kẻ đó, vĩnh viễn thoát khỏi loại tra tấn này, vấn đề thứ năm..." Ánh nến trong tù, sáng suốt đêm, tảng sáng hôm sau, Long Y Hoàng mới chầm chập giãn eo thon nhỏ mảnh khảnh, đi ra nhà giam.
Nàng nhìn thoáng qua bầu trời đã thành màu xanh, khóe mắt cong cong: "Cuối cùng cũng có thu hoạch, không uổng phí tâm rồi!."
Họ Mộ Dung, tên Xá Nguyệt... Nàng nhớ kỹ, khắc cốt ghi tâm.
Thời điểm đi trở về , Long Y Hoàng cố ý đi đường lớn, tránh khỏi đường gần, chuyên chọn đường xa mà đi.
Thị vệ lại hướng nàng mà bẩm báo, thi thể Bồi Liên đã đưa tới Đình Thi phòng [3], nhưng nói gì Phượng Ly Uyên cũng không cho người khác động vào, nói là nhất định còn có cơ hội có thể cứu sống nàng, Long Y Hoàng trầm mặc.
[3] Đình Thi phòng: giống nhà xác
Nàng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu, nhìn về phía lầu các.
Nàng cố ý đi đường xa, không vì cái gì khác , chỉ là vì có thể đi ngang qua tẩm cung của Phượng Ly Uyên, một điều như vậy, cũng đủ vui.
Thân ảnh màu trắng vẫn ngồi trên lan can, dựa vào cây cột, đầu thoáng nghiêng, tóc rũ xuống, cánh tay thả ở bên ngoài... Ở chỗ này cũng có thể ngủ sao!
Trong lòng Long Y Hoàng có chút không đành lòng, trực tiếp đi qua, lập tức cung nữ nhường đường cho nàng, rồi lại khó xử nói: "Duệ vương từ sau khi ôm xác ૮ɦếƭ Bồi Liên cô nương trở về , vẫn như thế này, phân phó bất luận kẻ nào cũng không được đi lên."
"Không sao, nếu là hắn nổi giận nói là ta được rồi, nếu không tức giận, nói là ngươi đi, tóm lại không nói ta đã tới, dù sao hắn nổi giận với ta cũng không phải lần đầu tiên, đừng lo." Long Y Hoàng kéo váy đi lên lầu, "Đi lấy áo khoác của hắn đến đây đi, ở bên ngoài gió đêm thổi mạnh nhưng lại ngồi đây , sáng sớm lạnh, đừng để hắn nhiễm bệnh ."
“Vâng, Thái tử phi." Cung nữ lên tiếng, lui xuống, không bao lâu, liền cầm áo khoác đi đến.
Long Y Hoàng đi đến bên cạnh Phượng Ly Uyên , phát hiện hắn ngủ thật sự rất sâu rất sâu, nàng cầm áo khoác phủ thêm cho hắn, lại nhẹ nhàng quấn quanh thân thể hắn, đỡ hắn từ trên lan can xuống, sợ hắn đột nhiên tỉnh dậy, Long Y Hoàng lại dùng thuốc tê ở ngân châm đâm trên cánh tay hắn một chút, để cho hắn nhất thời không thể thức tỉnh.
Long Y Hoàng gọi hai thị vệ tới, cho bọn họ đỡ Phượng Ly Uyên lên giường, còn mình ngồi bên giường, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn lên.
Trong loại độc Túy Nguyệt Vân này, lúc đầu, trên cổ tay sẽ có màu đỏ lấm tấm, giống bệnh sởi, so với bệnh sởi còn dễ mất mạng hơn.
Hoàn hảo, điểm đỏ trên cổ tay Phượng Ly Uyên còn rất ít, mắt thường dường như là không nhìn rõ lắm , Long Y Hoàng lại phân phó: "Đi lấy chủy thủ đến."
"Chủy thủ?" Cung nữ kinh ngạc nói.
"Yên tâm, ta sẽ không hại chủ tử nhà các ngươi, ta chỉ làm cho hắn về sau không có nỗi lo nào mà thôi, nhanh lên đi."
“Vâng." Cung nữ chạy lên chạy xuống lần thứ hai, đưa tay đang cầm chủy thủ ra.
Long Y Hoàng nhìn vết sẹo trên cổ tay trái đã muốn kết vảy, nhanh chóng nhận lấy chủy thủ, cắt lên vết thương lần nữa, cung nữ che miệng, cố sức không muốn mình sợ hãi thốt ra.
Từng giọt máu đỏ sẫm không ngừng chảy xuống, Long Y Hoàng nhẹ nhàng mở môi Phượng Ly Uyên, đem máu ở vết thương không ngừng tiến gần , một giọt tích tích rơi trên môi hắn, thong thả nhìn hắn uống hết, lại dùng tay áo mình lau đi vết máu bên môi hắn , mãi đến khi miệng vết thương ngừng chảy máu, nàng mới thu cổ tay về, lung tung xoa xoa, liền giấu ở dưới tay áo, ttiếp đó phân phó: "Chờ hắn tỉnh lại, ngươi liền nấu ít nước nóng cho hắn uống, như vậy... Đối với thân thể sẽ tốt hơn. Nhớ kỹ, không được nói việc ta đã đến, ngươi cứ tùy tiện dùng lý do gì đều được."
“Vâng, chỉ là... Thái tử phi, vì sao không cho nô tỳ nói thật... Ngài..." Cung nữ nhỏ giọng nói.
" Giải dược của Túy Nguyệt Vân rất khó phối chế, cần rất nhiều thời gian, làm như thế hiệu quả là nhanh nhất lại tốt nhất, hơn nữa, lúc này, ta với hắn tranh cãi nếu xảy ra chuyện gì, đoán chừng cũng không nên nghĩ tiếp , hiện tại, Phượng Trữ Lan ... Đều muốn điên, bây giờ quan hệ ta và hắn tốt như vậy... Không cần lại bởi vì cái gì khác mà phá hủy, nếu không... Hai người chúng ta, sẽ có một người vĩnh viễn biến mất trên đời này." Long Y Hoàng lắc đầu, trên tay áo trái đột nhiên có một mảng đỏ lớn.
“Vâng, nô tỳ hiểu , Thái tử phi..."
"Ngươi hãy hầu hạ hắn tốt đi, ta đi trước , ở lại lâu, khó tránh khỏi bị chỉ trích." Long Y Hoàng cười cười, vội vàng đứng lên bước đi, không dám ở lại một chút quyến luyến cũng không dám.
Đúng , chỉ bởi vì vận mệnh bất đắc dĩ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc