Vu oan hãm hại Vài ngày trôi qua, Phượng Trữ Lan đột nhiên dẫn về một nữ tử, Long Y Hoàng và ả hai người đi ngang qua nhau, lướt mắt nhìn qua, làm người ta kinh ngạc không thôi!
Nàng nghĩ rằng, Nhan phi cũng đã đủ giống Khuynh Nhan, mặc dù khí chất không giống, nhưng ngũ quan cũng không khác mấy, nhưng nhìn cô gái trước mắt, dáng người thon dài tinh tế, khuôn mặt so với Khuynh Nhan căn bản là giống nhau như đúc! Hơn nữa còn mang theo khí chất u buồn, càng cực kỳ giống với dáng dấp của Khuynh Nhan khi Long Y Hoàng gặp mặt ở Ngạn Chỉ Đinh Lan! Giữa hàng chân mày tựa như có một tia sương mù ảm đạm không biến mất, tự tiếu phi tiếu, vẻ mặt ôn nhu tựa như đóa Bạch ngọc lan sắp nở rộ.
Phượng Trữ Lan cũng rất có bản lĩnh , vậy mà cũng có thể tìm một người thứ hai giống tương tự như vậy!
Cô gái đó dưới sự dẫn dắt của Phượng Trữ Lan đi ngày càng xa, kéo ra khoảng cách không nhỏ với Long Y Hoàng, Long Y Hoàng ngơ ngác nhìn bóng dáng nàng ta, trong nháy mắt, cho rằng Khuynh Nhan đã sống lại.
Phượng Trữ Lan để cho ả vào ở tẩm cung ban đầu của Nhan phi, sau đó tăng số nhân thủ khắp bốn phía, hạ đủ mật lệnh, đem những món ăn ngon để hầu hạ, rồi sủng ái , yêu thương cưng chìu, thậm chí vạch rõ ranh giới với Long Y Hoàng, chỉ cần toàn bộ mọi việc hoàn thành xong liền vội vã chạy đến bên cạnh ả, như keo như sơn, đối với ả chìu chuộng và nhường nhịn bằng mọi giá.
Sau đó, Long Y Hoàng nghe nói, Phượng Trữ Lan cho ả một cái tên, Ức Nhan, phong làm, Nhan phi.
Hồi ức - Ức, Khuynh Nhan - Nhan.
Long Y Hoàng lắc đầu, ngoại trừ bốn chữ, nàng cũng không thể nghĩ được cái gì.
Lừa mình dối người.
Phượng Trữ Lan vĩnh viễn vẫn ở giữa sự yêu thích và áy náy với Khuynh Nhan, nếu như không có một kẻ thế thân để hắn tạ lỗi, đoán chừng hắn cũng không muốn sống nữa.
Người si tình, thường đúng là rất thảm thương.
Long Y Hoàng từng cấp cho vị tân Nhan phi đó một ít trang sức châu báu cùng ngọc phẩm, để bày tỏ sự khách khí cùng hữu hảo, nhưng nghe nói, Phượng Trữ Lan đem toàn bộ những thứ đó ném vỡ trước mặt mọi người, rồi kéo Ức Nhan đi khỏi.
Hại ૮ɦếƭ Khuynh Nhan... Gián tiếp bức tử Như Nhan... Nếu hiện tại không phải còn có một Ức Nhan, Long Y Hoàng đoán, bản thân mình rất nhanh cũng sẽ cùng Khuynh Nhan đồng thời đặt song song trong băng quan.
Bất quá... Chiêu này của võ lâm minh chủ cũng đủ ngoan độc! Đến cuối cùng đã cho Phượng Trữ Lan cái ám chỉ và chứng cứ gì, hãm hại nàng là hung thủ Gi*t Khuynh Nhan!
Thứ độc này nếu chưa trừ diệt, nàng cũng đứng ngồi không yên... Võ lâm minh, chỉ cần phá hủy trung tâm, như vậy những thứ khác, cũng không là vấn đề gì .
Long Y Hoàng đau đầu, chuyện kế tiếp... Sẽ ra sao, nàng cảm thấy có một chút dự cảm bất hảo...
Người đó, vẻ ngoài giống Khuynh Nhan giống đến như vậy thì không nói đến, mà ngay cả lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo bóng dáng Khuynh Nhan ... Không đúng nha, vẫn cảm thấy rất kỳ lạ ! Trừ phi là song sinh, bằng không thì không có khả năng giống đến như vậy... Hoặc là, có nguyên nhân nào khác?
Nhưng, nếu như thực sự người đó có vấn đề thì…người thứ nhất bị ảnh hưởng, chính là Phượng Trữ Lan !
Long Y Hoàng càng nghĩ, càng cảm thấy đau đầu, sau khi xoa nhẹ huyệt Thái Dương, trực tiếp trở về phòng.
Mọi chuyện cũng không hề suông sẻ, chí mới hai ngày gần trôi qua, Phượng Trữ Lan đột nhiên lại nổi giận đùng đùng tìm tới cửa lần nữa, dựa theo lời hắn nói, cũng không có bước vào tẩm cung của nàng, chỉ ở bên ngoài chờ, kêu người chuyển lời.
Nhưng mà, tìm nàng có chuyện tốt gì đâu chứ?
Long Y Hoàng dừng lại mọi công việc, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những việc mà mình đã làm gần đây... Từ ngày hắn ở trong phòng mình phát tiết đủ rồi, bản thân mình không còn nói chuyện gì với hắn cả, chủ yếu đều ở trong phòng nghỉ ngơi đọc sách Gi*t thời gian, đến ngay cả vị tân phi tử của hắn mình cũng không có nói một chữ, thỉnh thoảng đi ra ngoài tản bộ hóng mát… Vậy sẽ không phạm vào cấm kỵ gì của hắn đấy chứ!
Vậy hắn lại đang làm gì đây?
Long Y Hoàng không kịp suy ngẫm nhiều, cả người mang theo cáu kỉnh đi ra ngoài nghênh đón, ở ngoài cửa, Phượng Trữ Lan liên tục ôm vị tân phi tử vào trong lòng иgự¢ mình, dẫn theo không ít thị vệ.
Long Y Hoàng đi đến trước mặt của hắn, có chút bực mình: "Phượng Trữ Lan, ta không có chọc giận ngươi, ngươi lại muốn làm gì!"
"Ta cũng không muốn lại tới tìm ngươi, nhưng những chuyện ngươi làm không khỏi quá đáng!" Phượng Trữ Lan ôm càng chặc phi tử bên cạnh hơn một chút, hét lớn: "Ta không muốn gặp ngươi, ngươi mượn tay người khác khai đao! Ngươi lại ác độc như thế... Sai, ta không nên cảm thấy bất ngờ mới đúng, trước đây ngươi dùng thủ đoạn đối với Như Nhan, ta nên nghĩ đến ngươi là một nữ nhân ác độc nham hiểm như thế nào !"
Một số hoàng thân quý tộc vốn là đi ngang qua để tản bộ đều nhao nhao dừng lại nghỉ chân, vây ở bên cạnh xem kịch vui, trùng hợp, Phượng Ly Uyên cũng dẫn theo Bồi Liên du ngoạn đi ngang qua, xuất phát từ tò mò, cũng đứng ở xa xa quan sát.
Phượng Trữ Lan sai người đem một vài dụng cụ đặt trước mặt Long Y Hoàng, phía trên lơ mờ còn dính vết máu, Phượng Trữ Lan quát: "Ngươi vậy mà cũng dám xuống tay với người bên cạnh ta! Trên thế gian người độc ác nhất cũng không có ai như ngươi!"
Long Y Hoàng nhìn nhìn thứ trên mặt đất, roi da, lưỡi sắt... Còn có roi mây dùng để tra khảo.
Ức Nhan đang ở trong lòng Phượng Trữ Lan tựa như nhìn thấy thứ gì khiến mình hoảng sợ, nhanh chóng nhắm mắt lại, lôi kéo y phục Phượng Trữ Lan, nhỏ giọng nói: "Thái tử điện hạ, xin người không nên nói nữa, tất cả đều do thi*p thân không tốt, là thi*p thân không giữ bổn phận trước... Thái tử phi trách phạt như thế, cũng là chuyện đương nhiên."
"Ngươi không cần thỉnh an là ta đặc biệt cho phép, không cần phải sợ thành thế này! Ở chỗ này, ta mới là chủ thượng, không phải Long Y Hoàng!" Phượng Trữ Lan đá những thứ dính máu đó, phẫn nộ hơn: "Long Y Hoàng, không thể tưởng được, bây giờ ngươi cũng đã bắt đầu bày ra dáng vẻ quốc mẫu, chẳng qua nàng ấy không theo lễ nghi tảo an (*) đúng hạn với ngươi, ngươi lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để ђàภђ ђạ nàng! Hơn nữa, nàng ấy không cần thỉnh an là ta đặc biệt cho phép, ngươi cũng có thể tới tìm ta mới đúng!"
(*) tảo an: là hành lễ với chính thê sau khi thi*p bước vào cửa lúc buổi sáng sớm.
Nháy mắt Long Y Hoàng đang từ trong mê mang mà bừng tỉnh ngộ ra, lời bọn họ nói phối hợp vô cùng ăn ý, cho dù là kẻ ngốc cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, nàng dừng một chút, cười nói: "Hóa ra là vậy, Phượng Trữ Lan , ta đúng thật là ngoan độc, nhưng không ngu ngốc đến đến mức này ! Nếu ta muốn tra tấn kẻ nào, phải dùng thứ ta am hiểu nhất - chính là độc! Mà không phải những thứ cồng kềnh này! Dùng những thứ này sao? Trái lại chỉ bôi nhọ tên ta thôi!"
"Ai biết là ngươi nghĩ như thế nào! Dù sao tâm tư nghi kỵ và ghen ghét của ngươi so với người khác không biết mạnh hơn gấp mấy lần! Dùng thủ đoạn gì, ai có thể đoán trước? Hiện tại, ngươi chẳng qua là được một chút ca ngợi nhỏ mà bắt đầu giở trò lớn, sau này sẽ làm như thế nào! Ta thật là không muốn tranh cãi với ngươi, nhưng mà chính ngươi ép ta!" Đôi mắt Phượng Trữ Lan đã muốn bùng cháy.
“Đúng vậy, tâm ghen tỵ và đố kỵ của ta so với người khác mạnh hơn, ta rất dễ dàng đố kỵ với bất kỳ một nữ nhân nào bên cạnh ngươi ... Đừng hiểu lầm, ta chỉ là nhìn các nàng lúc nào cũng ló ra khuôn mặt tương tự nhau, cho nên khó chịu mà thôi!" Long Y Hoàng cũng nhanh chóng mất đi lý trí, lửa giận tích lũy trong lòng cũng bùng nổ ra: "Nhưng, Phượng Trữ Lan, nếu muốn động thủ, ta thích nhất chính là dùng lửa than hủy dung mạo người đó rồi móc đi hai mắt! Hoặc là ép người đó uống hết kỳ độc, chịu đựng những giày vò không thể tránh khỏi, nếu không thì, chính là làm cho kẻ đó mất mạng trong nháy mắt! Tóm lại, ta muốn xử lý một người, thủ đoạn có rất nhiều, phương pháp cũng có rất nhiều, nhưng chưa từng giống như thế này có thể để cho phi tử của ngươi hoàn hảo như vậy không tổn hao gì, chỉ có da tay bị thương, còn đứng ở bên cạnh ngươi đến chỉ trích ta! Nếu không hiện tại, có lẽ ngươi vẫn luôn canh giữ ở bên giường của nàng mới đúng!"
Trốn trong lòng Phượng Trữ Lan , sắc mặt tiểu phi tử trắng bệch vài phần, nhanh chóng kéo lấy y phục Phượng Trữ Lan mà phát run.
"Cưỡng từ đoạt lý {1}! Những người đó cũng đã thừa nhận là do ngươi hạ lệnh! Cũng bởi vì nàng không đi thỉnh an ngươi, cho nên ngươi cho người đi giáo huấn nàng, đây là cái lý do ngươi đưa ra!" Phượng Trữ Lan vỗ vỗ tay, vài thị vệ cùng cung nữ bị đánh mình đầy thương tích lập tức được dẫn lên, đồng loạt bị đè quỳ gối trước mặt Long Y Hoàng, Long Y Hoàng nhướng mày, lạnh mắt nhìn bọn họ.
{1} thành ngữ cũng có nghĩa giống như câu : “ cãi chày cãi cối”, “✓ú lấp miệng em”. Ý chỉ: vô lý không để ý đến sự thật.
"Đây là người do ngươi phân phó, thật không may , tất cả đều bị ta bắt được, hơn nữa còn không chịu đựng được một trận đánh đập thì khai ra toàn bộ âm mưu của ngươi, Long Y Hoàng, ngươi chọn người là chọn như thế này sao? Vậy mà đi tìm nhóm người phế vật này để làm việc!" Phượng Trữ Lan ở trong gió thu cười lạnh, lá khô đầy đất quay cuồng, từ bên chân của hắn bay qua, mang theo lửa giận cùng phẫn nộ nghiến răng của hắn .
"Ta cho rằng trải qua thời gian lâu như vậy, ngươi ít nhiều cũng có một chút hiểu biết về ta ." Long Y Hoàng đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ lại thở dài, giống như gió thu hiu quạnh: "Ta từ trước đến nay không tin bất cứ kẻ nào, ta chỉ tin chính mình, cho nên loại sự tình này, ta sẽ tự thân xuất mã, mà không phải những thứ rác rưởi này."
Thị vệ và cung nữ quỳ trên mặt đất vừa nghe thấy, như nhận được ám hiệu gì, tâm linh tương thông vô cùng kỳ lạ đồng thời khóc lên, thậm chí, bò qua lôi kéo gấu váy Long Y Hoàng, khóc ròng nói: "Thái tử phi nương nương, ngài không thể đối xử với nô tỳ như vậy được! Lúc trước không phải ngài đã nói, tất cả mọi chuyện có ngài làm chủ sao? Không phải ngài nói tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chúng nô tỳ cho dù có xảy ra chuyện gì mà! Hiện giờ lại phủ nhận như thế!"
"Nương nương, ngài đã hạ lệnh như vậy , vì sao không dám thừa nhận chứ! Thuộc hạ vì ngài vào sinh ra tử, ngài lại đối đãi với chúng ta như vậy!"
Dứt lời, tiếng khóc càng lớn hơn, Long Y Hoàng chán ghét, đá văng tay cung nữ kia: "Nếu các ngươi là người của ta, xử lý mọi chuyện không thành còn bị bắt, trước lúc các ngươi mở miệng ta đã sớm độc ૮ɦếƭ các ngươi, hiện tại còn đợi cho các ngươi bị Phượng Trữ Lan kéo như chó đến làm chứng sao? A! Thật không biết chủ thượng của các ngươi là ai, không hiểu biết tác phong xử sự của ta mà bắt chước tý nào! Họa hổ bất thành phản loại khuyển (**)! Vạn lần sai!"
(**): vẽ hổ không giống lại giống chó. Nghĩa của câu là như vậy. Nhưng, theo như ý của chị Hoàng thì bắt chước không giống tác phong của chị gì hết.
"Long Y Hoàng, ngươi còn ngụy biện!" Phượng Trữ Lan ác thanh nói.
"Nếu ta thật sự ngoan độc, đã sớm đi diệt thi thể mà ngươi trân quý ở trong hầm băng, đó mới là bản tôn! Sẽ không cùng thứ đồ giả này lãng phí tuổi xuân!" Long Y Hoàng thở phì phì quay đầu lại, giọng điệu không hề hiền lành: "Những lời này đều là tiểu hài tử vui đùa, nếu ta làm, còn chờ các ngươi đến xác nhận? Ta sớm đã xấu hổ mà thắt cổ tự sát! Vu oan hãm hại cũng phải có bằng chứng mới làm người tin phục! Bởi vì ta mỗi lần hại người, phí tổn vô cùng cực kỳ đắt đỏ, há lại dùng những thứ đồng sắt nát vụn thối rữa này có sánh được không? Không khỏi làm ta hộc máu! Ít nhất cũng nên tốn chút tâm tư dùng chút năng lực chứ! Không chờ các ngươi kêu oan ta đã kêu oan trước!"
"Vậy ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi trong sạch ?" Phượng Trữ Lan thờ ơ hỏi lại.
"Hiện tại, tạm thời không có, nhưng ta tin rất nhanh sự thật sẽ được phơi bày." Long Y Hoàng kiên định nói.
"Ha! Ngươi thật ra rất cưỡng từ đoạt lý! Nếu tìm không thấy chứng cớ thì làm sao đây? Cũng chỉ có thể nói đây là ngươi đã âm mưu từ lâu !" Phượng Trữ Lan giận dữ.
"Ta đây tìm được thì sao? Tìm không thấy lại làm sao?" Long Y Hoàng cười lạnh.
"Tìm được rồi, mọi việc cứ như vậy cho qua đi, tìm không thấy... Như vậy, ngươi ở ngay trong ngoài hoàng cung, công khai xin lỗi Nhan phi, nhất định làm cho không người nào không biết, không người nào không hiểu, hơn nữa thề, loại chuyện này sau này tuyệt đối không xảy ra, tất nhiên, nếu xảy ra nhất định lúc đó luận xử theo tội mưu sát." Phượng Trữ Lan cũng cười, lúc này giữa hai người trong không trung đánh ra tiếng sấm điện vang dội.
"Được, tiền cược rất thú vị , " Long Y Hoàng gật gật đầu, không chút do dự đáp ứng: "Bất quá, nếu điều tra không phải do ta chỉ thị , mọi chuyện cứ như vậy cho qua sao? Ta đây có hơi lỗ vốn."
"Vậy ngươi muốn làm gì?"
"Rất đơn giản, so với điều kiện của ngươi còn đơn giản hơn, đó chính là cho người ngươi yêu mến nhất, bảo bối Nhan phi, làm nô tỳ suốt đời của ta, hầu hạ ta bưng trà đưa nước, cả đời không được ngẩng đầu lên, " Long Y Hoàng nói: "Phượng Trữ Lan, ngươi hẳn là không có lý do gì cự tuyệt nha, bởi vì nếu điều tra rõ ta là trong sạch, như vậy chính là vị phi tử bảo bối này cố ý hãm hại ta, hãm hại Thái tử phi, tội danh này cũng không nhỏ đấy... Ta giữ cho nàng một mạng, cũng là ta quá thiện tâm ."
"Ngươi đừng quá phận!" Phượng Trữ Lan kiên quyết quát.
"Không hề, ngươi mới quá phận! Ngươi muốn ta công khai xin lỗi nàng, khiến cho danh dự của ta không còn sót lại chút gì, ta làm như vậy, đã là Quan Thế Âm thiện lương nhất rồi ." Long Y Hoàng không khách khí phản bác: "Như thế nào, là ngươi sợ? Trong lòng ngươi căn bản là không hề tin, chỉ bởi vì nhìn thấy có cơ hội tra tấn ta liền bụng đói ăn quàng, cũng không nghĩ đến hậu quả."
"Ta chỉ là tùy việc mà suy xét, như thế nào lại thành tìm cơ hội tra tấn ngươi? Cũng là do hiện tại ngươi sợ hãi, mới cố ý chuyển đề tài..."
Giọng hai người nói chuyện không nhỏ, người xem bên cạnh bắt đầu khe khẽ nhỏ giọng mà bàn tán... Đứng ở cách đó không xa, hai người Bồi Liên cùng Phượng Ly Uyên đem cuộc đối thoại của Phượng Trữ Lan và Long Y Hoàng thu hết vào tai, Phượng Ly Uyên mắt tỏ vẻ hờ hững như mây, không nhìn rõ lắm, còn lại Bồi Liên rất khẩn trương dậm chân: "Không đúng! Những người đó không phải là người của Thái tử! Trước đó vài ngày, ta đã thấy bọn họ, bọn họ còn cùng một chỗ với Nhan phi nói nói cười cười , tại sao lập tức liền biến thành người của Thái tử phi chứ?"
"Ngươi nói cái gì... Bồi Liên, ngươi đã gặp bọn họ?" Phượng Ly Uyên kinh ngạc nói.
"Ừm, chính là hôm qua, ta rõ ràng nhìn thấy bọn họ từ tẩm cung của Nhan phi đi ra từ phía sân trái , nhưng lại thấy bọn họ ở bên trong cùng Nhan phi đàm đạo rất vui vẻ, chỉ là, hôm naysao lại trở thành người của Thái tử phi ?" Bồi Liên nghi ngờ nói, mắt thấy Long Y Hoàng cùng Phượng Trữ Lan càng ngày càng kịch liệt, có xu thế chuẩn bị đánh nhau, nàng lập tức chạy qua: "Ta muốn qua nói rõ ràng, nếu không Thái tử phi và Thái tử nhất định sẽ hiểu lầm càng sâu ! Cái Nhan phi kia ở giữa châm ngòi ly gián!"
Phượng Ly Uyên muốn giữ chặt nàng, lại phát hiện đã không còn kịp rồi, mình chỉ có thể đi theo.
"Thái tử, Thái tử!" Bồi Liên chạy đến trước mắt Phượng Trữ Lan, làn váy đỏ tung bay như khói lửa, nàng hơi hơi thở phì phò, chỉ chỉ vào Long Y Hoàng, nói: "Không phải như vậy... ngày hôm qua, ta rõ ràng nhìn thấy mấy người này theo..." Lời nói vội vàng đang bình thường bỗng nhiên ngừng lại, cả người Bồi Liên bỗng chốc cứng đờ, từ từ mở to hai mắt mà nhìn, tiếp theo sau đó, giống như tượng đá ngã xuống... Phượng Ly Uyên cả kinh, tức khắc tiến lên ôm thân thể nàng ta, đột nhiên phát hiện bên môi nàng ta máu đen tím chảy ra, ngón tay trắng noãn co rút , lời nói cứng ở cổ họng, không nói nên lời, hai mắt vô lực trừng trừng nhìn trời xanh.
Nhan phi hét lên một tiếng, lập tức chui về trong lòng Phượng Trữ Lan, thần sắc Phượng Trữ Lan khó coi nhíu mi, Long Y Hoàng lặng im, vừa muốn tiến lên vài bước, lại đứng lại, đứng tại chỗ.
"Bồi Liên... Bồi Liên!" Phượng Ly Uyên thất kinh, một phen nắm lấy năm ngón tay Bồi Liên lạnh như băng ... Dần dần, cơ thể Bồi Liên không nhúc nhích, bàn tay vẫn vô lực giơ giữa không trung mà rơi xuống mặt đất... Hai mắt, ૮ɦếƭ không nhắm mắt trừng nhìn trời.
"Tại sao có thể như vậy!" Hắn thất thanh hô, ngẩng đầu nhìn Phượng Trữ Lan, lại chuyển sang nhìn Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng mím môi, đầu xoay sang một bên, cố ý tránh tầm mắt của hắn.
"Máu màu tím sậm, môi biến thành màu đen... Móng tay đều biến thành màu xanh, nhất định là độc!" Phượng Trữ Lan ở trên người Bồi Liên nhìn lướt qua, như có suy nghĩ đưa mắt nhìn Long Y Hoàng: "Mà ở chỗ này, người am hiểu dụng độc nhất ... Không cần nói cũng biết."
"Ta không cần đứng ở trước mắt bao người tức giận lên kẻ khác." Long Y Hoàng nói, ánh mắt vẫn như cũ đầu nhìn về hướng khác.
Nàng chịu không nổi, chính là ánh mắt Phượng Ly Uyên hoài nghi pha lẫn hoang mang cùng chất vấn, hơn nữa, chính là vì một nữ nhân khác.
"Thái tử phi..." Phượng Ly Uyên kích động đến phát run, âm cuối nói ra ở giữa không trung phiêu đãng, Long Y Hoàng giật mình, lúc này mới quay lại, bước nhanh đi đến bên cạnh hắn, nửa quỳ xuống, quan sát tình trạng Bồi Liên đang trúng độc.
"Cút ngay! Không cần ngươi phải đến mà giả mù sa mưa !" Phượng Ly Uyên đỏ mắt, một phen đem Long Y Hoàng đẩy ra.
Long Y Hoàng lảo đảo vài bước, đứng lên, ổn định lại rồi nói: "Ngươi có biết đây là độc gì sao? Ta khuyên ngươi tốt nhất buông thi thể ra!"
"Độc gì, ta mặc kệ... Ngươi vừa rồi vì cái gì thấy ૮ɦếƭ mà không cứu! Ngươi am hiểu nhất là dụng độc, hơn nữa máu mình lại có thể giải trăm độc, lúc nãy ngươi đã quá nhẫn tâm! Bồi Liên, nàng ấy cũng không có đắc tội với ngươi!" Phượng Ly Uyên gầm nhẹ nói.
"Độc này tên là Túy Nguyệt Vân, độc tính so với Vân Long Ngạo Thiên mạnh gấp trăm lần! Ngươi đã nhìn qua cái ૮ɦếƭ của Oanh Nhi chưa? Cho dù là Bồi Liên tức khắc ăn vào giải dược cũng vô dụng! Hơn nữa, khí từ thi thể người bị độc tỏa ra, nhập thân thể người bên cạnh rất gần , tuy không trí mạng tức khắc, nhưng độc có thể từ từ ăn vào phế phủ , không có thuốc nào cứu được! Ngươi hiện tại tốt nhất để nàng xuống, Phượng Ly Uyên!" Long Y Hoàng sốt ruột nói.
"Không cần ngươi quan tâm, dù sao chúng ta chưa bao giờ là người cùng một đường!" Phượng Ly Uyên hung hăng trừng nàng, ôm lấy thi thể Bồi Liên vô lực, xoay người nhanh chóng kiên quyết rời đi.
Đột nhiên, trong lòng Long Y Hoàng đau xót, thiếu chút nữa nàng rơi lệ... Nàng làm sao lại đi hại Bồi Liên? Nàng, cho dù là ghen tị... Cũng sẽ không đi hại nữ nhân bên cạnh hắn.
Tuy rằng, nàng thật là rất ghen tị.
"Long Y Hoàng, xem ra người chán ghét ngươi cũng không chỉ có mình ta, nhìn xem, ngay cả hắn cũng không để ý ngươi, sau này ngươi chỉ một mình một người, sẽ như thế nào trôi qua đây?" Phượng Trữ Lan châm biếm.
Long Y Hoàng cũng lười nhìn hắn, ống tay áo vung lên, chỉ vào vài tên cung nữ thị vệ quỳ trên mặt đất, lớn tiếng phân phó: "Đem những người này giải vào thiên lao cho ta! Chờ thẩm tra và phán quyết!"
"Quả nhiên, cũng không vội giải thích với ta, đây rõ ràng là hắn đối với ngươi mà nói dường như không quan trọng đúng không?" Phượng Trữ Lan tiếp tục trào phúng.
Long Y Hoàng vẫn không để ý tới , tiếp tục phân phó: "Nhớ kỹ, đem bọn họ nhốt chung một phòng giam."
Ức Nhan từ trong lòng Phượng Trữ Lan lộ đầu ra , trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Phượng Trữ Lan vẫn cười, cười đến lạnh như băng thấu tận xương: "Bắt giam cùng một chỗ? Long Y Hoàng, hóa ra mưu kế của ngươi không gì hơn cái này... Thật sự là làm cho ta mở rộng tầm mắt!"
Long Y Hoàng đứng khoanh tay đưa lưng về phía Phượng Trữ Lan, ngông nghênh đón gió, tỏa ra tức giận sắc bén: "Cuối cùng tới ngươi, có thể cút khỏi địa bàn của ta ."
"Ta thật muốn nhìn ngươi tự bào chữa như thế nào?" Phượng Trữ Lan cười, ôm chặt lấy bả vai Ức Nhan, xoay người rời đi, dẫn theo một hàng thị vệ đi phía sau.
Bắt giam cùng một chỗ?
Những kẻ quỳ trên mặt đất, hai mặt nhìn nhau, mỗi người không biết nên nói gì.
Ban đêm, trên bầu trời trăng sang như ngọc êm dịu, không hề khiếm khuyết, đây chính là điềm báo cát tường.
Xuyên qua lỗ hở trên vách tường, ánh trăng sáng tiến vào phòng giam âm u như tẩy rửa, trong phòng giam, vài tên thị vệ cùng cung nữ vừa mới bị giam vây lại ngồi cùng một chỗ, thanh âm nói chuyện mạnh mẽ từ đó bay ra.
Tù nhân được thay đổi y phục toàn thân màu trắng, thoạt nhìn mọi người đều quỷ mị phiêu nhiên như vậy.
Đột nhiên, từ bên ngoài cửa sổ ném vào một cái bình, chợt một người đứng lên, đón lấy cái bình kia, tiếp theo, một giọng nữ lạnh lùng cất lên cùng với ánh trăng chiếu vào.