“Nàng vừa nói gì ? Ta không nghe rõ. »Phượng Ly Uyên giả vờ mơ màng,nhích lại gần nàng hơn.
Long Y Hoàng quay đầu đi, nhịn không được ý cười nở trên môi : " Ta chưa nói gì, cái gì ta cũng chưa nói. "
Phượng Ly Uyên trấn tĩnh lại, nghiêm túc nói : " Ta nghe được. " .
”Vậy ngươi còn hỏi ta?” Long Y Hoàng quay đầu đi tránh ánh mắt hắn, nhưng nàng lại cảm thấy có lực đạo kéo cả người nàng về phía hắn, môi nhanh chóng bị vật nóng như lửa ôn hòa chiếm giữ, trong nhất thời nàng phản ứng không kịp, đến lúc hoàn hồn, chợt phát hiện mình đã bị Phượng Ly Uyên chiếm tiện nghi !
Đôi môi của hắn từ từ lui ra một chút, nhưng khoảng cách của hai người lúc này vẫn làm cho người khác suy nghĩ, Phượng Ly Uyên cười nói : " Ta chờ đã lâu rồi."
" Ta cảm giác như chỉ chớp mắt thôi vậy, thật sự đã rất lâu rồi sao ? »Long Y Hoàng cất giọng nhẹ nhàng hỏi ngược lại… thật giống như cừu non vô tội rất mê hoặc.
“Sống một ngày bằng một năm.” Phượng Ly Uyên nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Long Y Hoàng, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, chiếc cằm vùi trong mớ tóc đen mềm mại của nàng.
" Thật sự đoán không ra, hơn nửa tháng trước ngươi còn muốn Gi*t ta.»Long Y Hoàng oán hận nói, ngoan ngoãn trong иgự¢ hắn, giống như con mèo nhỏ sau khi bị kinh hoảng tìm được chỗ dựa, nhiệt độ cơ thể của Phượng Ly Uyên khiến nàng an tâm.
" Thật xin lỗi….Bởi vì khi đó…ta bị nàng và Phượng Trữ Lan chọc giận, cho nên mới làm như vậy…chuyện này khiến ta áy náy vô cùng. »Phượng Ly Uyên xin lỗi.
" Ha hả, ta và hắn vĩnh viễn đều có khúc mắc, vô luận tình cảm bề ngoài dù có tốt đến đâu. Dù sao những chuyện đã xảy ra, luôn là ký ức ở trong trí nhớ không có cách nào phai mờ dễ dàng, ta và hắn… cho dù là bằng hữu cũng có khoảng cách. »Long Y Hoàng cười khổ nói : " Lúc đó, bất quá là lương tâm hắn nổi lên, nhưng hiện tại…Lương tâm hắn cũng đã ૮ɦếƭ»
" Đã ૮ɦếƭ ? " Phượng Ly Uyên kỳ quái nói : " Tại sao lại thế ? Khi đó không phải rất tốt sao ? "
" Ừm, sau đó không lâu người hắn yêu nhất đã ૮ɦếƭ. »Long Y Hoàng dừng một chút , cuối cùng cũng nói chuyện kia ra : " Khuynh Nhan đã ૮ɦếƭ….Lúc ta về cung , Phượng Trữ Lan đã mất tích mấy ngày chỉ sợ hắn cũng đã đi xử lý chuyện của mình. "
“Ta nói mà, tại sao sau khi hắn trở về thái độ đối với nàng lại thay đổi mạnh như thế…Nhưng mà ta cũng không chắc chắn hắn thương tâm, ngược lại còn đi tìm Nhan Phi nhiều hơn,tuyệt đối không suy sụp như người đã ૮ɦếƭ . »Phượng Ly Uyên đột nhiên ôm lấy cả người Long Y Hoàng, Long Y Hoàng cũng ôm lấy cổ hắn theo bản năng, Phượng Ly Uyên mang nàng tới bên giường, tiện tay kéo gối ở sau lưng cho nàng : " Nằm nghỉ một lát đi, ta biết nàng đã mệt lắm rồi. "
" Không được " Long Y Hoàng ngay ngắn ngồi trên giường, nhìn mười ngón tay trái của mình và Phượng Ly Uyên vẫn nắm chặt lấy nhau, sau khi đem những lời nói sâu tận đáy lòng nói ra, phảng phất như đã dễ dàng trút được gánh nặng, nhưng vẫn không tiêu tan được làn sương mù âm u: " Ly Uyên, ngươi và Oanh Nhi…là bắt đầu từ khi nào ? "
“Chính là ngày đó lúc nàng cự tuyệt, vô duyên vô cớ mất tích mấy ngày , không rõ sống ૮ɦếƭ thế nào, ta làm sao có thể ngồi yên chờ đợi ? Sau đó ta lại gặp Xích Nhiễm…. Đã lâu không biết tin tức về võ lâm minh, sau khi ta gặp được các nàng ấy mới biết được sau khi ta đi võ lâm đã đề cử tân minh chủ võ lâm, ta bảo các nàng thăm dò tin tức của nàng, nhưng Tử Tuyển rất tức giận, lập tức bước đi , Xích Nhiễm hình như muốn nói cái gì lại thôi….Sau đó , trong lúc ta không biết làm thế nào từ trong cung nghe được tin tức nàng đã quay về , nhưng lại bị hôn mê…Ta nhanh chóng trở về , lúc đó lại nghe tin nàng có thai từ ngự y …. »Phượng Ly Uyên không nói hết, như xương cá mắc kẹt tại cổ họng , không muốn nhắc tới nhưng lại không thể không nói tiếp : " Vào tối hôm đó…ta có uống nhiều rượu …không biết đó là Oanh Nhi…Liền đem nàng ta….sau đó ta lại không thể không có trách nhiệm…bây giờ thì mọi chuyện thành thế này . »Phượng Ly Uyên tự cắt đi một số đoạn , lời nói ngắt quãng nhưng không làm khó Long Y Hoàng, rất nhanh nàng đã hiểu ra mọi chuyện.
“Sau đó, ngươi liền cho Oanh Nhi một thân phận?” Nàng yếu ớt nói.
“Ừm… Bất quá, nên như thế, nếu như nàng không thích, ta có thể đuổi nàng ta , không có bất cứ quan hệ nào nữa. »Phượng Ly Uyên thấy khẩu khí của Long Y Hoàng bất thường, vội vàng biện minh cho mình .
" Không sao dù gì nàng ta cũng yêu ngươi, ngươi và nàng ấy đã có quan hệ…. cứ để mọi chuyện tiếp tục như thế đi…hy vọng ngươi có thể …đối xử tốt với nàng ấy . »Long Y Hoàng lắc đầu thở dài nói đầy bất đắc dĩ.
" Y Hoàng….. »Phượng Ly Uyên ngồi xuống cạnh nàng.
" Còn việc cầu thân kia…ngươi định xử lý thế nào ? »Long Y Hoàng liếc qua, hy vọng có thể biết được chút tin tức.
“Mấy ngày nữa ta sẽ nói với phụ hoàng, mong phụ hoàng hủy bỏ , kêu sứ giả trở về. »Phượng Ly Uyên giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì, đem toàn bộ ý nghĩ trong lòng một năm một mười nói ra hoàn toàn.
" Cái này không nên, cũng là bối cảnh hòa thân ..đối với ngươi có lợi không hại..cứ như vậy đi…hy vọng sau này người đó có thể giúp đỡ ngươi… bất kể là ở đâu. " Long Y Hoàng nói.
" Ta không cần nàng ta, cầu thân cũng chỉ là nhất thời lửa giận thiêu đốt đầu óc, hơn nữa tin tức bây giờ cũng chưa lan rộng ra, vẫn còn kịp đổi ý. »Phượng Ly Uyên dần trở nên luống cuống.
" Ly Uyên bây giờ ta và ngươi mỗi người đều phải thành gia lập thất, ta và Phượng Trữ Lan dù không hợp như thế nào chăng nữa, thì trên danh nghĩa cũng là phu thê, hơn nữa hiện tại ta lại có…chúng ta cũng chỉ có thể giống như vậy, dành ít thời gian lén lút trò chuyện... nếu quang minh chính đại ở cùng một chỗ, hoàn toàn không có khả năng, hơn nữa, đợi khi hài tử được sinh ra …Ta có lẽ sẽ không thể rời bỏ... tình cảnh hiện tại của chúng ta lúc này chính là vô cùng xâu hổ...có lẽ tránh mặt nhau là lựa chọn tốt nhất. »Long Y Hoàng cúi đầu , kim bộ diêu[1] trên 乃úi tóc khẽ dao động sáng chói, dao động làm mắt Phượng Ly Uyên dần trở nên khô khốc.
[1] kim bộ diêu: Kim bộ diêu: Kim: vàng, bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.( trích từ: http://tukhidonglai.wordpress.com/2013/ ... m-bo-dieu/)
" Vậy nàng…vừa rồi không nên nói với ta những lời này. »Phượng Ly Uyên cười đau khổ, nắm chặt tay Long Y Hoàng làm nàng không có cơ hội rút ra.
“Ta không thể lừa gạt bản thân mình được nữa, trước kia ta đối Quân Linh cũng là cảm giác này…hiện tại cũng là, tựa như hít thở không thông… Ly Uyên ta hy vọng ngươi hạnh phúc...bởi vì ta cũng yêu ngươi ...cho nên ta cũng hy vọng ngươi hạnh phúc…đừng vì ta mà phá hủy tất cả...ta cũng không muốn ngươi phải mang tội danh loạn luân …con đường tương lai của ngươi còn rất dài ...so với ta tất nhiên là rộng mở hơn...nếu có cơ hội…ngươi hãy mang theo ta tự do rời khỏi nơi này…đừng bao giờ trở lại nơi giống như cái nhà giam này nữa. " Tay Long Y Hoàng bị hắn nắm rất đau, nhưng mà đổi lại trong lòng càng đau hơn, không chịu được đau đớn, thiếu chút nữa hóa thành nước mắt.
" Không có nàng, Phượng Ly Uyên ta sao có thể hạnh phúc ? Hơn nữa nàng cũng không cần nói, khi có cơ hội sao ? Ta sẽ không rời khỏi, đợi đến lúc thời cơ chín mùi , ta và nàng nhất định sẽ rời khỏi nơi này. " Phượng Ly Uyên kiên định nói.
" Ta chỉ mong…nhưng Ly Uyên … cuối cùng ta vẫn cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu...tâm cơ của mẫu hậu vô cùng hiểm độc, vì bảo vệ Phượng Trữ Lan sau này mẫu hậu nhất định sẽ động thủ với ngươi, mà phụ hoàng, bề ngoài mặc dù rất hời hợt, nhưng ta cho rằng tâm cơ của hoàng thượng nhất định còn thâm hiểm hơn mẫu hậu, chẳng may thật xảy ra chuyện gì… ta cũng không biết mình cần phải làm gì nữa. "
" Nàng đừng nghĩ như vậy...ta nhất định sẽ có cách giải quyết… nàng chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, an tâm dưỡng thai, những thứ khác có thể khoanh tay đứng nhìn, nàng không nên lo lắng chuyện của người khác, chỉ cần toàn tâm toàn ý chăm sóc bản thân thôi là tốt tồi. " Phượng Ly Uyên ôn nhu căn dặn.
“Ta không có cách nào…. Ly Uyên dù tương lai có thế nào….nếu thật sự tương lai, ngươi có thể đoạt được vị trí hoàng trừ [2] và đế vị từ tay Phượng Trữ Lan, đến lúc đó, hãy xử tội cả ta và Phượng Trữ Lan không cần nương tay. Ngươi đừng hỏi tại sao, ta vẫn nói câu kia…nhân giả bất thành quân[3]...Không nên để cho người khác nắm được bất cứ nhược điểm nào của mình, đó mới là con đường bảo vệ bản thân lâu dài. "
[2] hoàng trừ: vị trí của người kế thừa ngôi vị, như thái tử….
[3] nhân giả bất thành quân: người hiền lành sẽ không thành quân vương.
" Có thể sao ? " Phượng Ly Uyên cười to một tiếng : " Sao đó, ta cũng sẽ đi với nàng, bất kể cùng trời cuối đất…sau khi ૮ɦếƭ cũng sẽ không chia lìa, không có nàng…Cho dù Phượng Ly Uyên ta có quyền khuynh thiên hạ thế nào ..cũng là uổng phí . "
“ Ngươi đừng xử lý mọi việc theo cảm tính.”Long Y Hoàng càng cau mày sâu hơn.
“Đối với nàng , ta mới không có lý trí như vậy.” Phượng Ly Uyên cũng trả lời rất kiên quyết.
“Ta thật sự không biết phải nói thế nào mới tốt.” Long Y Hoàng bất đắc dĩ cười khan môt tiếng :“Hiện tại, cuối cùng ta cũng có thể hiểu được cảm giác của mẫu thân với phụ thân , mẫu thân cả đời tung hoành tình trường, thao túng thiên hạ, chỉ duy nhất ở trước mặt phụ thân, có đôi khi lại thất kinh giống như trẻ con, cho dù làm thế nào, phụ thân cũng đều không có biện pháp.”
“Ta sẽ chờ nàng, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, tự nhiên sẽ nghĩ cách đưa nàng rời khỏi nơi này...cho dù là xa xứ...Ta đều ở bên cạnh nàng …ai…tại sao mỗi lần nói chuyện với nàng, đều nói đến những việc làm người ta không thoải mái, ta hỏi nàng một việc nữa, trong lúc săn thú, khi ta bị độc phát, sau đó không biết đã ăn phải thuốc gì mà có thể lập tức giải độc kỳ lạ nàychỉ trong vongf hai canh giờ độc đã hoàn toàn biến mất, ta đã hỏi thái y, hắn nói là do một vị thần tặng…ta không tin...nàng biết đó là gì không?”Phượng Ly Uyên nhanh chóng thay đổi đề tài,
rất nghiêm túc hỏi.
“Ta làm sao biết được đó là cái gì ? có lẽ đó là linh đan cũng nên.”Long Y Hoàng thuận miệng đáp.
“Nhưng cái này…. rất ấm áp…lại có mùi máu tanh bên trong đó còn mang theo hương vị đặc biệt, rất giống mùi hương trên người nàng.”
“Ta từ nhỏ thường thử nhiều loại bách thảo thiên độc…máu tự nhiên cũng có mùi vị của thảo dược, ngươi chắc chắn là ăn được thuốc giải độc hay, vậy ngửi thấy mùi thảo dược giống mùi hương của ta cũng không có gì lạ.”
“Ai… Y Hoàng, nàng bảo ta phải làm gì ? Tại sao nàng luôn vì người khác làm mọi chuyện, thà rằng gán công cho người khác cũng không muốn nói ra là chính mình?” Phượng Ly Uyên đau lòng ôm Long Y Hoàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương đã kết vảy trên cổ tay nàng: “Lúc đầu ta cũng tin lời thái y nói, sau đó, khi ta nhìn thấy cái chai đó, mới phát hiện bên trong đó là máu, còn đang nghĩ xem bên cạnh mình máu của ai lại đặc biệt như vậy…? Đúng là ân hận vô cùng, là nàng đã cứu ta, sau đó ta lại vẫn đối xử với nàng như thế… Nhìn xem, cũng đã kết vảy rồi, khó coi quá… Vì ta, nàng lại thương tổn đến cơ thể hoàn mỹ của mình, một chút cũng không đáng đâu…” Phượng Ly Uyên đau đớn nói: “Vết thương này, vẫn luôn thành vết sẹo trong tâm ta trăm nghìn lần, dù nói gì cũng vẫn làm ta đau đớn, có đôi khi, ta thật sự muốn đem toàn bộ những vết thương trên người nàng đến trên người mình, không để làm chịu một chút tra tấn nào.”
“Ha ha, vết thương trên người ta không chỉ có một đường này, thân thể cũng sớm bị hủy hoại không thể tả, nhiều thêm một đường nữa thì đã sao? Nếu không cứu được ngươi, người hối hận cả đời nhất chính là ta… Vết thương kết vảy thật sự rất khó coi, nếu có một ngày nào đó ngươi nhìn thấy, hy vọng sẽ không bị dọa mới được.” Long Y Hoàng cười cười như không có gì xảy ra, nhẹ nhàng bâng quơ tóm lược, không muốn tự nhận công về mình.
Nàng cứu người chính là quan tâm đến kết quả, muốn bảo toàn tính mạng Phượng Ly Uyên , mà không muốn hắn phải mang ơn nàng mãi, cũng không muốn nhân cơ hội này chiếm được cảm tình của hắn… tóm lại nàng chỉ là muốn cứu người mà thôi.
”Sau này, đừng như vậy nữa, là ta quá đa nghi mà? Chẳng may, ngày nào đó ta đau lòng ૮ɦếƭ đi, nhất định sẽ biến thành lệ quỷ tìm nàng lấy mạng.”
Long Y Hoàng “xì”một tiếng, gật đầu, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
“Ta đi tìm chút gì để ăn, nàng ở đây chờ ta một lát, sau đó chúng ta sẽ đi dạo ở hậu hoa viên một chút.” Phượng Ly Uyên cao hứng nói.
“Nhưng , còn hoàng hậu”Long Y Hoàng hơi bất an.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần chúng ta không đi qua chỗ đó, ai dám nói? Hơn nữa, bây giờ người mà hoàng hậu không muốn động tới nhất chính là nàng, chỉ mong nàng bình an vô sự, nên rất nhiều việc sẽ nhắm một mắt lại mở một mắt, chỉ cần cẩn thận một chút….Nàng chờ ta một lát, ta sẽ quay lại ngay” Phượng Ly Uyên nói xong, đứng lên, bước nhanh ra ngoài, so với khi nói chuyện còn vội vàng hơn.
Thừa lúc hắn ra ngoài, Long Y Hoàng bắt đầu quan sát khắp phòng, đánh giá từng vật phẩm trang trí nhỏ nhỏ lớn lớn tinh xảo hoa lệ, từ từ chờ hắn quay lại.
Nhưng mà, ngay lúc nàng vừa chạm vào một cái đĩa cổ ngọc điêu khắc, vừa bỏ xuống thì Phượng Ly Uyên dường như sợ giây tiếp theo nàng sẽ bốc hơi trong không khí, hai tay trống trơn, thở hổn hển chạy về, ᴆụng mở cửa phòng , tiếng vang thật lớn khiến Long Y Hoàng giật mình.
Hắn quả thật rất sợ Long Y Hoàng đột nhiên biến mất, nhưng hắn không biết, Long Y Hoàng vĩnh viễn đều đứng ở nơi đó chờ hắn.
Rất nhiều năm sau, ngay khi hắn cho là một mình Long Y Hoàng cô độc đi xa rất xa rất xa, khoảng cách xa đến mức khiến hắn không có cách nào để đến gần, chợt quay đầu lại, mới phát hiện nàng vẫn đứng ở nơi đó chờ hắn.
Là chính hắn…..đã để vuột mất quá nhiều.
Phượng Ly Uyên thấy nàng vẫn ở trong phòng thưởng thức xung quanh, trong lòng mới an tâm , hắn nhíu mi nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi, để nàng ở trong này một mình, dù sao cũng sẽ có cảm giác nàng lại âm thầm ra đi, thật sự là muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của ta mà.”
“Còn nói ta nghĩ nhiều , so với ta chàng còn suy nghĩ nhiều hơn.”Long Y Hoàng nhấc váy lên, đi tới cửa: “Vậy chúng ta cùng đi thôi.”
“Ừm.” Hắn tự nhiên mà vươn tay ra, nắm chặc năm ngón tay ngọc của Long Y Hoàng, cảm giác người thật, hắn mới bình tâm.
Hai người cơ hồ là cùng sánh vai nhau, thong thả đi dạo ngự hoa viên, dọc theo đường đi là những cây phong lá đỏ xinh đẹp như lửa, lá phong rơi đầy đất càng làm phong cảnh mỹ lệ, thỉnh thoảng sẽ có những khóm trúc xanh biếc, cũng với những lá phong đỏ hình thành bức tranh cực kỳ tươi đẹp rõ nét.
“Trước kia chưa từng có nghe chàng thổi tiêu, thì ra thâm tàng bất lộ.” Long Y Hoàng giẫm trên lá phong, một cảnh đỏ hồng làm nên cho dáng vẻ tao nhã tuyệt thế của nàng.
“Vì tâm tình tốt, trước đây ta cũng chảng chạm đến những thứ này.” Phượng Ly Uyên từ từ bỏ tay nàng ra, kéo dãn khoảng cách với nàng, để tránh cho người khác bàn tán, chú ý tạo một khoảng cách ổn định đi theo sau Long Y Hoàng, cánh tay áo thêu chỉ màu bạc cũng lướt qua trên những lá phong.
Chỉ nghe thấy giọng điệu của hắn, cũng khó phân biệt được hiện tại tâm trạng hắn tốt hay xấu.
“Khi nào độc tấu cho ta nghe không ?” Bỗng nhiên, Long Y Hoàng quay đầu mỉm cười, nụ cuwoif như Gi*t sạch toàn bộ ánh sáng của mặt trời, tuyệt mỹ đến mức có thể lấy mạng người nếu muốn .
“Nếu nàng thích, lúc nào cũng có thể chỉ là….Nếu chỉ có một mình ta thổi tiêu, hơi có phần nhàm chán, nếu Thái tử phi bằng lòng hạ thấp địa vị đệm nhạc giúp tại hạ, vậy thì đấy mới là hoàn hảo.” Phượng Ly Uyên híp mắt nói.
“Vậy thì thôi đi, nhạc khí, ta một chút cũng không biết, đàn tranh lại càng không… Chỉ sợ sẽ sát phong cảnh ý nhạc mà thôi.”Long Y Hoàng vươn tay vén dây leo trươc mặt, phong thái yểu điệu, mỉm cười nói.
“Không sao , ta có thể dạy nàng.”Phượng Ly Uyên vẫn theo phía sau nàng, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
“Nhìn lại thì, đây cũng là khoảng thời gian ta muốn toàn tâm toàn ý nghỉ ngơi cho tốt, để hôm khác đi.”Long Y Hoàng cười nói.
Nàng lại đi về phía trước một chút, nhìn chăm chú con đường trước mắt, bên tai lại vang lên một trận gió…tựa như có cái gì đó đang cắt qua không khí đâm tới nàng,như có thứ gì đó kiên quyết giữ chặt nên dừng lại nửa đường.
Long Y Hoàng nhìn về hướng phát ra thanh âm, tức cười…chính là người đã lâu rồi không gặp- Phượng Vũ Thiên , hai mắt hắn sưng đỏ, bảo kiếm trong tay hàn quang sắc bén, lại thẳng tắp dừng ngay trước mắt nàng, chỉ cách nửa phân thôi có thể lập tức lấy mạng nàng.
Nhìn ra xa hơn, nguyên nhân trường kiếm dừng lại chính là….Phượng Ly Uyên đã nhanh chóng vươn tay, hai ngón tay thon dài của hắn kiềm hãm thân kiếm, khiến nó không thể làm hại Long Y Hoàng, cổ tay khẽ động, thanh bảo kiếm lập tức gãy làm đôi, vứt trên mặt đất lạnh lùng nói: “Phượng Vũ Thiên ngươi đang làm gì đấy!”
Phượng Vũ Thiên không để ý đến Phượng Ly Uyên, nhưng lại dứt khoát ném thanh kiếm gãy trong tay, hai mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm Long Y Hoàng : “Hắn đã ૮ɦếƭ.”
Hắn đã ૮ɦếƭ?
Phượng Ly Uyên không rõ ,hơi thất thần, Long Y Hoàng khẽ gật đầu, trong mắt thoáng qua vài tia bất đắc dĩ mà đau thương: “Phải …hắn đã ૮ɦếƭ.”
Cho dù Phượng Ly Uyên không biết người trong lời nói của Phượng Vũ Thiên là ai, nhưng Long Y Hoàng vừa nghe qua liền hiểu.
“૮ɦếƭ như thế nào?” Phượng Vũ Thiên tựa như đang kiềm chế lửa giận bùng nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, hắn lại giả vờ bình tĩnh hỏi, Phượng Ly Uyên cảm giác có gì đó không đúng, định hỏi Long Y Hoàng nhưng lại bị nàng cự tuyệt.
“Ta nói hắn tự sát, ngươi tin không?” Long Y Hoàng nói: “Chắc Phượng Trữ Lan đã nói gì đó với ngươi, khiến ngươi tin hoàn toàn mà không nghi ngờ?”
“Hoàng huynh nói là ngươi Gi*t hắn.” Phượng Vũ Thiên hít sâu một hơi, nói.ư
“Ta lặp lại một lần, là hắn tự sát, nhưng mà… Ta không kịp ngăn hắn mà thôi.” Long Y Hoàng thở dài.
“Tại sao hắn ૮ɦếƭ…” Phượng Vũ Thiên suy sụp quỳ xuống, dường như không cầm được nước mắt : “Ta …ta còn chưa nói với hắn…còn chưa kịp xin hắn tha thứ, tại sao hắn có thể ૮ɦếƭ….Ta không tin!”
“Phượng Vũ Thiên …ngươi không nên đau khổ như vậy.” Long Y Hoàng nửa quỳ bên cạnh hắn, an ủi nói : “Lúc ta thấy hắn, hai chân hắn đã bị phế, hắn vì không muốn liên lụy Phượng Trữ Lan …Đa lựa chọn tự sát, song, độc châm hắn dùng là của ta, hay nói cách khác… Cũng tại ta…”
Phượng Vũ Thiên từ từ siết chặc nắm đấm, rồi lại mở ra, bất thình lình đặt trên bả vai Long Y Hoàng, vội vàng nói: “Long Y Hoàng, vậy hắn có nói gì thêm không?”
”Hắn nói, nếu có kiếp sau, nguyện ý làm nữ nhân….Cùng quân một đời tiêu dao.” Long Y Hoàng thấy Phượng Vũ Thiên như vậy, thật sự không đành lòng nói thẳng ra, hơn nữa động tác đột ngột vừa rồi của Phượng Vũ Thiên, hại nàng suýt ngã.
“ Vậy “Quân”..là ai? Là ai, ngươi nói mau.” Phượng Vũ Thiên vô cùng nóng nảy lắc bả vai Long Y Hoàng, Phượng Ly Uyên cả kinh đi đến kéo hai tay hắn ra.
Long Y Hoàng kiềm chế lại động tác của Phượng Vũ Thiên, cố gắng đặt tay mình lên mu bàn tay của Phượng Vũ Thiên: “Phải..là Phượng Trữ Lan .”
“Ha, ha ha ha!” Phượng Vũ Thiên đột nhiên rũ hai tay, cười khổ nói : “Ta biết…Dù ta có làm gì, hắn cũng chỉ chán ghét, nhưng nếu là ca ca… Đổi lại nếu là lời ca ca nói, dù là gì hắn cũng nén chịu đừng, đây là sự khác biệt! Trong lòng hắn, từ đầu đến cuối cũng không hề cõ chỗ cho ta!”
Phượng Vũ Thiên độ nhiên đứng lên , chạy nhanh ra ngoài.
Long Y Hoàng cũng nhanh chóng đứng dậy, nháy mắt, cả người lại ẩn ẩn có phần khó chịu, nàng đi vài bước: “Phượng Vũ Thiên, đứa nhỏ này, sẽ không làm ra việc ngốc nào nữa chứ!”
“Đừng quan tâm đến hắn…Y Hoàng, sắc mặt nàng sao lại trắng như vậy! Làm sao vậy?” Phượng Ly Uyên vọt đến trước mặt nàng, ôm lấy nàng.
“Không sao! Không có gì... Chỉ là hơi đau chút xíu thôi, Ly Uyên…Chàng…Chàng đi…” Những khó chịu vừa rồi chẳng mấy chốc chuyển thành đau đớn, từng cơn đau nhỏ ở bụng, Long Y Hoàng cảm thấy hô hấp khó khăn.
Tại sao… Cảm giác lại quen thuộc.
Nhớ lại nững triệu chứng vào lúc mất đi sinh mệnh trong bụng lần trước cũng như vậy… Hình như cũng là như thế …
Cục cưng… Không thể để xảy ra chuyện với con… Long Y Hoàng muốn ngất đi.
Phượng Ly Uyên bắt mạch cho nàng, thai khí vô cùng hỗn loạn, hình như là do hoảng sợ.
“Y Hoàng, nàng cố gắng chịu đựng, ta đi tìm thái y ! " Phượng Ly Uyên hoảng hốt ôm lấy nàng, vừa vận chân khí bảo trụ thai nhi, vừa ôm nàng chạy thẳng về cung điện gần nhất của mình.