Giữa không trung sợi xích đen khẽ loạng choạng , đôi mắt Xích Nhiễm khẽ quan sát, không khó để nhìn thấy người lúc này đang bị nhốt trong nhà giam, Long Y Hoàng đang quỳ, đầu hơi cúi , cả người nàng run run, sau đó, nàng nhỏ giọng trả lời, tựa hồ chỉ còn sự nghẹn ngào, nội dung cũng đơn điệu, sắc mặt tái nhợt: " Ta thực sự có lỗi với…Ta biết đều tại ta…Nếu như không vì ta ,hắn cũng sẽ không…. thật sự xin lỗi….ta xin lỗi…xin lỗi.. "
“Câm! Ngươi không có tư cách nói ba chữ này ! Bây giờ ngươi có thể bù lại sao ? Ta nói cho ngươi biết, tất cả đều do ngươi phá! Long Y Hoàng ngươi chính là yêu nghiệt ! " Khóe miệng Tử Tuyển co rúm, nhưng nàng ta không có ý muốn ngừng mắng nhiếc, từ lúc biết Tử Tuyển cho đến nay lần đầu tiên Long Y Hoàng chứng kiến bộ dáng điên cuồng của nàng ta…. Chuyện của Phượng Ly Uyên, khiến nàng chịu đả kích không nhỏ.
Thấy Tử Tuyển còn muốn tiếp tục mắng, Xích Nhiễm chạy tới ngăn: " Tử Tuyển, bình tĩnh một chút, ngươi biết hôm nay người muốn gặp ả không phải chúng ta, chúng ta không có quyền động vào ả. "
“Hừ!” Tử Tuyển vung tay, tức giận đứng sang một bên, Xích Nhiễm nhìn nàng ta một cái, quay lại nói với Long Y Hoàng: " Thái tử phi,hôm nay minh chủ tân nhiệm muốn gặp cô, có chuyện gì thì lát nữa cô sẽ biết. "
“Tân nhiệm …” Long Y Hoàng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Xích Nhiễm dừng lại, thạch thất đột nhiên truyền tới một trận tiếng bước chân, đi về phía Long Y Hoàng, cửa đá nhanh chóng được mở ra, ánh mặt trời quá chói khiến Long Y Hoàng không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một thân hình xuất hiện, là tên nam tử vóc dáng cao gầy.
Xích Nhiễm âm thầm kéo kéo tay áo người phía sau, sau đó hai người đồng loạt quỳ xuống chân thủ lĩnh dẫn đầu trong đám người, hành lễ: " Tham kiến minh chủ. "
Ánh nắng chiếu vào thân hình nam tử trước mắt, hắn quay qua hai người bên cạnh khoát tay, giọng nói tựa ngọc châu rơi xuống đất, mỉm cười phong thanh như tiếng suối chảy : " Miễn lễ, đứng dậy đi. "
Nghe vậy, Xích Nhiễm và Tử Tuyển cùng đứng dậy, lui sang một bên.
Dáng người kia ôn hòa mộc mạc…cực kỳ giống Lang Ly Uyên lúc đó, nhưng tiếng nói lại không giống, thái độ cũng không phải, thậm chí trong giọng nói còn có tia cười, cũng như Lang Ly Uyên lúc ấy khiến người khác không khỏi lạnh lẽo. "
Long Y Hoàng cố gắng nhìn rõ mặt nam tử kia…Đáng tiếc, dưới ánh mặt trời quá gay gắt, nàng mơ hồ chỉ thấy được nửa mặt trơn nhẵn sạch sẽ của hắn, mũi thẳng cao phân cách rõ ràng với bóng đen kia, mờ mờ ảo ảo lộ ra ánh hàn quang sắc bến trong đôi mắt rạng rỡ, nhưng nếu để ý kỹ một chút, phảng phất còn có thể thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên trong bóng đêm, thật là tao nhã, nhưng mang theo áp lực vô hình và dứt khoát.
Giọng nói dễ nghe êm tai đến bị thường lại một lần nữa cất lên, người kia quan sát Long Y Hoàng một lát, chậm rãi nói : " Xích Nhiễm, Tử Tuyển, các ngươi đã có công lớn, ta sẽ trọng thưởng. "
“Thuộc hạ không dám kể công, chỉ là nhân tiện cũng muốn triệt tiêu mối thù trong lòng thôi, sao lại dám nhận công ? " Tử Tuyển cười lạnh nói, Xích Nhiễm ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, xem ra Lang Ly Uyên vừa rời đi….đã khiến cho tính tình hai người thay đổi không ít.
”Ha ha, đúng là trợ thủ giỏi nhất của người cũ, hai vị sát thủ đỉnh nhất của võ lâm minh chủ, vậy các ngươi hãy ra ngoài trước đi. " Người kia khẽ cười vài tiếng, làm lòng dạ người ta rối loạn choáng váng, Long Y Hoàng bởi vì muốn nhìn rõ mặt hắn mà cảm giác như không còn chút sức lực nào, dần dần mắt nhắm lại.
Cửa thạch thất một lần nữa đóng lại, ngay cả thứ ánh sáng le lói của vầng thái dương kia cũng bị che khuất, đến cả mặt mũi người kia cũng nhìn không rõ, Long Y Hoàng cũng lười nhìn hắn rồi.
Võ lâm minh chủ tân nhiệm đứng trước song sắt, toàn thân tựa như bị bóng tối nuốt chửng, nhưng vẫn có một chút ánh sáng phản chiếu, hay đó là phản chiếu của hai đôi mắt sáng ngời như trăng của hắn.
Đột nhiên, có thứ gì đó lao tới rất nhanh như tia chớp, nhanh chóng cắt qua không khí, chui qua lan can, thẳng tắp lao vào người Long Y Hoàng, cùng với đó là tiếng vang thanh thúy.
“Bang!”
Long Y Hoàng bị sự đau đớn bất thình lình mà cả kinh, nàng than nhẹ, tiếng vang của xích sắt “lạch cạch”.
Không thấy người kia động tay, chỉ có cảm giác được roi đang vung lên nhanh chóng quất vào người nàng, không mang theo lưu tình nửa phần .
" Thái tử phi của chúng ta mỹ lệ vô song, lại cơ trí vạn phần , rõ là đã ủy khuất ngài phải hạ mình đến một nơi như thế này, như vậy, nếu như tiếp đãi không tốt chẳng phải là đã không nể mặt ngài sao ?” Roi dần dần bị người kia kéo trở về, Long Y Hoàng mở mắt ra, phảng phất có thể thấy trường tiên đang nằm trong bàn tay trắng nõn của hắn phe phẩy, mặt ngoại trường tiên đên kịt, rồi cổ tay hắn khẽ động thêm lần nữa ..Lại thêm một roi vung lên …thẳng tắp hạ xuống người nàng.
Long Y Hoàng vô thức cắn môi, đem những tiếng kêu đau đớn nuốt vào, nắm chặt hai đấm…Chờ đến khi nàng ra được bên ngoài, nhất định sẽ cho hắn biết trời cao đất dày…thế nào gọi là sống không bằng ૮ɦếƭ !
“À, xem ra ta thật sự đã khinh thường tính nhẫn nại của thái tử phi rồi, bất quá, cứ làm như vậy cũng không phải biện pháp tốt. »Đối phương cong khóe mắt ,tựa yêu mị, hắn vung roi lên : " Vậy chúng ta hãy vào thẳng vấn đề luôn, thế nào? "
Đến khi cơn đau trên người dần lắng xuống, Long Y Hoàng mới từ từ thả lỏng…Môi dưới sau khi bị nàng cắn chặt máu cũng tuôn ra, tràn ngập khoang miệng, nhỏ xuống đất hòa trộn cùng rơm rạ bên trong thạch thất.
Long Y Hoàng khinh thường cười: “Chiêu này… Ở trên người Long Y Hoàng cũng không có tác dụng, ” nàng nhẹ nhàng giãy dụa, xích sắt lại vang lên lần nữa , từ từ ngẩng đầu lên, Long Y Hoàng cười rực rỡ: “Long Y Hoàng từ khi mới ra đời, không biết sợ hãi là gì, không biết cái gì là uy Hi*p. "
“Bang bang bang.” Nam tử vỗ tay, tán thưởng: " Quả là quốc mẫu tương lai, khí phách không thể so sánh với những nữ tử tầm thường. "
“Ngươi thiên tân vạn khổ[1] khó khăn bắt ta, cũng chỉ để nói những lời thừa này sao… ? »Long Y Hoàng khinh thường.
[1]: trăm cay nghìn đắng
“Đương nhiên không phải, thái tử phi mỹ lệ như vậy, chúng ta làm một giao dịch nhé ? »Nam tử tiếp tục đổi trắng thay đen cười, trong nụ cười mang theo áp bức nhè nhẹ và lạnh lẽo : " Tin tức trong hoàng cung ta cũng không biết nhiều lắm, nhưng chủ yếu là những tin về ngươi, thái tử không thương ngươi,đúng không? Đối với ngươi thì khi dễ vũ nhục đủ kiểu, nhưng mà ngươi lại chịu nhục…Đối với ta mà nói, mua bán như thế không đáng giá nha, hy sinh bản thân, nhưng cũng không đổi được sự quan tâm của đối phương, như thế thật bất công. "
Long Y Hoàng cười nhạo một tiếng, nói: “Đừng nói thừa. "
Nam tử không bị lay động, cười nói: “Người thái tử thích là một tên nam tử, trước đây vài ngày kẻ đó đã mang toàn bộ tài sản cùng thuộc hạ của Vô Danh môn sáp nhập vào võ lâm minh, người đó gọi là Khuynh Nhan, mặc dù là nam tử, bộ dáng so với nữ tử còn tú lệ vạn phần, quả thực là vô thượng tuyệt sắc, cũng khó trách ánh mắt Thái tử chưa từng dừng lại trên người ngươi nửa phần. "
Long Y Hoàng thiếu chút nữa vô lực phẫn nộ, nói : “Nếu ta thích Phượng Trữ Lan, lời ngươi nói đúng là thương tổn trí mạng đối với ta, nhưng mà, kính nhờ ngươi, mời ngươi hãy điều tra tình hình rõ ràng rồi mới đến nói đi, ta đối với hắn, giống như nước sôi cũng không khác gì nước lọc.”
“Ta biết, nhưng ta muốn ngươi hận hắn.”
“Ta không hận hắn.”
“Hắn đối với ngươi như vậy ,ngươi cũng không hận hắn? Còn không phải là yêu sao ? " Nam tử kia dần cười lạnh.
“Có yêu mới có hận, ta không yêu hắn, mà đối với hắn một chút cảm giác cũng không có, cho nên, việc hận hay không cũng không cần bàn đến. " Long Y Hoàng đáp nhanh hơn đối phương, lúc nam tử kia chuẩn bị nói, nàng đã sớm lên tiếng trước.
“Chậc, chẳng lẽ ta còn không biết, người ngươi yêu là minh chủ võ lâm tiền nhiệm, hiện tại đã đổi tên thành- Phượng Ly Uyên. " Nam tử kia tiếp tục công phá phòng tuyến của Long Y Hoàng.
“Ta thật không muốn khinh bỉ ngươi…. " Long Y Hoàng nén bực bội đáp: " Nhưng không khinh bỉ không được! Cái tin tức lỗi thời đó của ngươi đừng đem ra diệu võ dương oai trước mặt bổn tiểu thư! Ngươi đến Huyền quốc tùy tiện tìm một người nào đó hỏi thử, người trong lòng bổn tiểu thư ai ai cũng biết ! Người đó là hoàng đế Kiền quốc, họ Quân! Tên, Linh ! "
“Ngươi…” Nam tử kia nhất thời chán nản, tìm mãi không ra câu nói nào để phản bác.
“Ngươi tốt nhất hãy đánh ૮ɦếƭ ta, nếu không ,chỉ sợ, ở đây người bị bức ૮ɦếƭ chỉ có ngươi ! " Long Y Hoàng cười nhẹ, trong mắt hiện lên tia khinh thường : " Muốn ta phản bội hoàng thất, chỉ sợ ngươi có tu luyện thành tiên cũng không có khả năng đó. "
Cửa sắt bị mở ra, một đám thuộc hạ vô thanh vô tức đi vào, trong nháy mắt thạch thất đã đầy người, Long Y Hoàng cảm thấy yết hầu căng thẳng tựa như không bao giờ có thể hô hấp nữa.
“Ha ha a… Thái tử phi nương nương, phép khích tướng của ngài quả thật là luyện đến cảnh giới không ai có thể sánh bằng. " Khuôn mặt người kia vẫn trong bóng tối, chỉ là năm ngón tay đã bắt đầu di chuyển tới gần cổ Long Y Hoàng, hắn không ngừng cười lạnh, mang theo thị huyết cũng phẫn hận.
Long Y Hoàng vô ý thức giãy dụa, nhưng mà hai tay vốn dĩ không thể cử động được, cảm giác hít thở không thông thật đau đớn, nàng từ từ tỉnh táo lại, thừa dịp tay đối phương có khe hở thả lỏng, cố gắng trừng hắn, cười lạnh : " Tân minh chủ, ngài vẫn chưa đần…. "
Người nọ nắm chặt năm ngón tay, hận không thể Ϧóþ nát cổ Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng nắm chặt xích sắt, nhắm mắt lại, cảm giác sắp ૮ɦếƭ đó vẫn là bản tính trời sinh ngông nghênh làm nàng không ՐêՈ Րỉ nửa tiếng.
Rất nhanh… Một màu trắng ăn mòn ý chí nàng , tay nắm chặt xích sắt từ từ buông ra, sinh khí trong cơ thể giống như bị mất đi, yếu ớt buông sợi xích …sợi xích quấn lấy cổ tay nàng treo nàng lên trên, đau đớn đến ngất đi.
“Một nữ nhân không thức thời ” người nọ hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, mặc cho Long Y Hoàng ra mê man vô lực, hắn xoay người sang chỗ khác, ra khỏi nhà giam: " Như vậy, hãy mang người đó lên. "
Đau…
Yết hầu phảng phất như còn bàn tay áp chặt, mỗi lần hít thở, cổ đều đau đến thấu xương.
Bên tai, một tiếng kêu thống khổ vang vọng thiên địa, tiếng kêu chấn động màng nhĩ Long Y Hoàng, nàng lắc đầu lấy lại tỉnh táo.
Máu trên môi đã khô, nhưng vẫn không thể động đậy, mà cổ vẫn đang đau, một hồi lại một hồi, đau theo từng nhịp hô hấp của nàng, quả thực là nguy hiểm.
Tiếng thét chói tai đột nhiên im lặng, cửa sắt bị mở ra, một người bị vứt đến bên cạnh Long Y Hoàng, cửa sắt lại bị đóng lại.
“Ngươi cũng không thức thời, như vậy, hãy cùng nhau chờ ૮ɦếƭ đi ! " Giọng nói quen thuộc vang bên tai Long Y Hoàng, vị tân minh chủ kia hình như đang tức muốn thổ huyết, rất tàn nhẫn bỏ lại một câu nói, còn mình thì bước nhanh ra ngoài.
Long Y Hoàng nhìn lại người mới bị vứt vào kia, toàn thân là máu, cả người không ngừng run rẩy, mà đôi chân, huyết nhục mơ hồ.
Nhìn người đó thực sự rất quen…..
“Khuynh Nhan…” Nàng mở mắt, không khỏi ngạc nhiên mà kinh hô, người trước mắt nàng hầu như đã thành tàn phế, dĩ nhiên là Khuynh Nhan.
Người nọ ngẩng đầu lên, tóc tai rối bời, khuôn mặt dính máu tái nhợt…nhưng chắc chắn đó là Khuynh Nhan !
“Thái, Thái tử phi…” Thanh âm của hắn đã rất suy yếu, thậm chí hơi khàn khàn, khiến Long Y Hoàng nhất thời quên đi yết hầu đang đau đớn của bản thân.
" Ngươi tại sao thành ra như thế ! " Chóng mặt vừa rồi đã tan thành mây khói, hai mắt Long Y Hoàng lúc này chỉ có một người là Khuynh Nhan.
" Ta…Hắn muốn ta vào cung, lợi dụng tình cảm của Thái tử làm hoàng thất nội chiến rối loạn, sau đó hắn ngồi làm ngư ông đắc lợi…Ta không đáp ứng, hắn…hắn liền… " Khuynh Nhan đè thấp giọng trả lời, hình như đã không còn hơi sức để nói chuyện nữa.
“Ngươi không sao chứ!” Long Y Hoàng ân cần hỏi.
“Ta thật khờ… Lại có thể đi nhờ vả hắn…phá hủy tâm huyết mười mấy năm của Thái tử…bây giờ lại đổi lấy kết quả như vậy. " Trong giọng nói khàn khàn của Khuynh Nhan là hối hân cùng căm giận, hầu như sắp khóc.
Long Y Hoàng an ủi: " Đừng để tâm đến hắn, tên đó nhất định là kẻ biến thái. "
" Không… đều là ta …gieo gió gặt bão… "
“Ngươi trước tiên đừng nói chuyện! Ngươi còn sống là tốt rồi, ta có cách để ra ngoài! Ngươi lấy chiếc nhẫn ở ngón áp út bên tay trái của ta ra! Nhanh lên một chút ! " Long Y Hoàng thấy toàn thân hắn máu chảy không ngừng, trong lòng bối rối, nhưng không quên mình có thể có cơ hội chạy thoát.
Khuynh Nhan ở bên cạnh nàng, dễ dàng lấy được chiếc nhẫn hỏi : " Là cái này sao.. ? "
“Đúng, ngươi mau mở cái nút trên cùng …đúng là như thế ! Cẩn thận không nên ᴆụng vào ngân châm ! Trên đó là hủ độc ! Nếu ngươi bị thương sẽ mất mạng! " Long Y Hoàng gấp đến độ làm cho sợi xích khẽ động, tiếng vang “Bang, bang”: “Nhanh lên, dùng ngân châm đó châm vào sợi xích để nó bị ăn mòn.
Khuynh Nhan làm theo, đúng là không khó để Long Y Hoàng quan sát, hắn luôn cố gắng dù nửa người đang bất động, tựa hồ nếu cử động sẽ nguy hiểm.
Một bên sợi xích cũng đã bị ăn mòn, Long Y Hoàng nhanh chóng lấy lại chiếc nhẫn, nhanh chóng làm ăn mòn sợi xích ở hai chân và bên tay kia : " Đừng nói nhảm! Bây giờ ta sẽ mang ngươi đi ! "
“Ta không thể đi… Một mình ngươi đi đi." Khuynh Nhan cười khổ hất tay Long Y Hoàng, nói : " Ngươi không thấy sao ?Hai chân ta đã bị phế . "
" Không sao, ta có thể cõng ngươi đi, nếu ngươi còn ở đây chắc chắn sẽ mất mạng ! " Nói xong, Long Y Hoàng đem hắn cõng lên lưng, nhưng Khuynh Nhan giãy dụa, làm nàng tốn công vô ích.
" Ta… Không thể gặp lại hắn, Thái tử phi, người hãy đi đi .. Bây giờ ta và hắn, nếu gặp nhau… nhất định như kẻ thù, ta và hắn….cũng không thể quay lại khoảng thời gian trước nữa rồi. " Khuynh Nhan nói " hắn ", là chỉ Phượng Trữ Lan, Long Y Hoàng biết.
“Nhưng, ngươi ở đây thật sự sẽ ૮ɦếƭ! Bây giờ, ở đây không có ai canh giữ, chúng ta cần phải ra ngoài mới có thể chữa thương cho ngươi! " Long Y Hoàng quýnh lên, xém nữa là nắm áo Khuynh Nhan lôi đi.
«Ta … Dù không ૮ɦếƭ, ta cũng không thể gặp lại hắn… Nếu ta ૮ɦếƭ đi… sẽ không trở thành gánh nặng hay nhược điểm của hắn nữa… Hơn nữa, mối thù diệt môn năm đó… Cũng sẽ không trói buộc ta. " Trong lòng bàn tay nàng, vẫn còn cầm chiếc nhẫn mà ngân châm chứa kịch độc cũng chưa thu hồi.
Khuynh Nhan không cho nàng lấy lại, nắm càng chặt hơn… Ngân châm cắm vào lòng bàn tay hắn, độc tố nhìn không thấy đã nhanh như sét lan tràn toàn thân hắn.
" Không được! Nếu ngươi ૮ɦếƭ! Phượng Trữ Lan sẽ điên mất ! " Long Y Hoàng thấy thế, cắt tay mình lấy máu, nhưng Khuynh Nhan nhanh hơn một bước, ngăn chặn động tác của nàng… Dùng toàn bộ khí lực bản thân, lấy ngọc bội trong người… là Phượng Loan Ngọc, Phượng Trữ Lan đã đưa cho hắn !
“Xin… Xin người chuyển cho Thái tử… " Giọng Khuynh Nhan ngày càng yếu, nhét miếng ngọc bội vào trong tay Long Y Hoàng, nắm chặt cổ tay nàng, gằn từng tiếng, dường như đã dồn hết sức lực cuối cùng nói mấy câu này : " Nếu có kiếp sau…. Khuynh Nhan nguyện làm thân nữ nhi…Cùng quân, cùng quân một đời tiêu dao. "
Đóa hoa héo rũ rơi xuống, thân thể Khuynh Nhan cũng ngã xuống trong lòng Long Y Hoàng, độc tố đã lan rộng ra…không thuốc nào cứu được.
Miệng hắn hơi giương lên, dường như hắn đã gặp người mình yêu thương nhất, đã yên tâm ra đi.
Độc đó có thể làm ૮ɦếƭ người bao nhiêu, Long Y Hoàng biết.
Chợt lòng nàng hoàn toàn lạnh lẽo.
Khuynh Nhan ૮ɦếƭ, Phượng Trữ Lan sẽ điên mất.
Nhưng … Không muốn trở thành gánh nặng và nhược điểm! Thì đây là phương thức giải quyết tốt nhất !
Long Y Hoàng từ từ đặt thi thể Khuynh Nhan xuống, trong lòng khó chịu không rõ, muốn khóc, nhưng không có nước mắt, nàng nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, nhanh chóng làm khóa trên cửa sắt bị ăn mòn, nhìn lướt qua bốn phía, không có người, nàng lại bắt đầu làm ăn mòn khóa cửa lớn, nhanh chóng bỏ chạy.
Trở về… trở về…
Quái lạ, suốt dọc đường, mặc dù là rừng cây hoang vu, nhưng không có một người nào phòng thủ, thậm chí ngay cả tử sĩ cũng không có!
Không đúng ! Không đúng nha !
Nếu như bắt giam người quan trọng, người nọ sao không phái thủ hạ trông chừng?
Long Y Hoàng dừng bước lại, trong tay nắm chặt Phượng Loan Ngọc, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu nàng… trừ khi…tân minh chủ cố ý thả nàng!
Đây là một âm mưu !
Long Y Hoàng đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan, đi cũng không xong, quay lại cũng không được.
Trong lúc nàng đột nhiên nghĩ quay lại ám thất, đã không còn kịp nữa, một đội kỵ mã đang chạy về phía nàng, vui mừng nói : " Đã tìm thấy Thái tử phi ! "
" Tin tức của tên kia cũng không giả ! Thái tử phi ở đây ! "
Nàng sững sờ, lập tức nhận ra đó là Ngự lâm quân của hoàng cung.
Hơn nữa, không chỉ có Ngự lâm quân mà Phượng Trữ Lan cũng tới !
Phượng Trữ Lan xuống ngựa trước mặt Long Y Hoàng, không chú ý sắc mặt Long Y Hoàng tái nhợt trong nháy mắt, hỏi : " Ngươi không sao chứ. "
Long Y Hoàng lắc đầu, vô thức giấu hai tay sau lưng, cố gắng che giấu miếng ngọc bội đó, nhưng mắt Phượng Trữ Lan không phải tầm thường, hắn không nói gì kéo cổ tay Long Y Hoàng đến trước mặt, mở ra : " Cái gì vậy, sao lại bí mật che giấu như thế ? "
Thấy phía sau phượng loan ngọc dính máu, lập tức hắn đờ cả người, ngẩn người tại chỗ.
Đột nhiên Long Y Hoàng hiểu rõ âm mưu của kẻ đó, mở miệng muốn cứu vãn tình hình: “Chờ một chút, Phượng Trữ Lan …”
“Thái tử Thái tử, phía trước cách đó không xa cũng có một gian ám thất! Tin tức của tên kia không sai ! " Một tên Ngự lâm quân nhanh chóng đến chỗ Long Y Hoàng vừa thoát ra.
Phượng Trữ Lan không quan tâm, ςướק lấy miếng ngọc bội, lập tức lên ngựa, hướng ám thất chạy tới.
Long Y Hoàng đau đớn nhăn mày, không để ý toàn thân bị máu làm nhiễm bẩn, nàng đẩy một tên Ngự lâm quân ngay lập tức, cũng đi theo hướng Phượng Trữ Lan .
Chờ nàng đến cửa thạch thất, đã thấy vẻ mặt Phượng Trữ Lan cứng đờ ôm thi thể Khuynh Nhan, đi thong thả từng bước một. dường như toàn bộ thế giới đã không còn tồn tại nữa, sụp đổ thành đống hoang tàn.
Rất tốt, bây giờ mọi thứ đều tiến triển giống như âm mưu của kẻ đó….Long Y Hoàng cười khổ, nhớ đến trước đó không lâu Khuynh Nhan nói lời di ngôn, nàng đi đến bên người Phượng Trữ Lan, nói: " Hắn trước khi ૮ɦếƭ… Để ta chuyển đến ngươi một câu nói, nếu có kiếp sau, Khuynh Nhan nguyện làm thân nữ nhi, cùng quân… Một đời tiêu dao»
Vành mắt Phượng Trữ Lan dần biến hồng, hắn nhìn về phía Long Y Hoàng : " Là ngươi Gi*t hắn…Long Y Hoàng, ngươi lại có thể Gi*t hắn ! "
Nội lực cùng sự tức giận đồng loạt bộc phát, đất đai xung quanh Long Y Hoàng đột nhiên nổ tung, khói bụi bay xa mấy trượng, dường như muốn chôn lấp nàng.