Thái y mở bình sứ, chỉ liếc mắt nhận ra chất lỏng ấm áp bên trong, hắn cả kinh, khó hiểu nhìn Long Y Hoàng : “Thái tử phi, đây là…”
Long Y Hoàng lắc đầu, nhẹ nhàng đặt ngón tay trên môi không để lại một chút dấu vết gì ra hiệu, nói : " Thái y, đừng nhiều lời, cứ yên tâm làm đi, không đến nửa canh giờ, độc trong người Duệ vương sẽ được giải… Bất quá, chính là hi vọng các ngươi có thể giữ bí mật, đừng nói cho hắn dược này là của ta, hãy nói do một cao nhân tặng»
Hoàng thượng ở một bên, sau khi nghe xong, khó hiểu hỏi : “Y Hoàng, tại sao?”
“Phụ hoàng, người cũng phải giữ bí mật, tại sao ! Bởi vì à… Trân đấu trong rừng hôm nay, Duệ vương của chúng ta thua rất thảm, nếu sau khi hắn tỉnh lại biết là ta cứu hắn, đoán chừng sẽ thật mất mặt. " Tay ngọc Long Y Hoàng che môi cười trộm, không có ai thấy được, trong nụ cười đó, chỉ là bất đắc dĩ mà chua sót.
“Ha ha… Trẫm hiểu, hiếm thấy Y Hoàng để tâm như thế, trẫm nhất định sẽ làm vậy…” Hoàng thượng cười to hơn, sau đó phân phó nói: “Như vậy thái y, nhanh lấy giải dược cho Duệ vương đi.”
Thái y tuân mệnh, nhẹ nhàng mở hàm Phượng Ly Uyên ra, mang bình sứ để lên môi hắn, cẩn thận rót hết.
Uống thuốc, nhất là với người đang hôn mê, thuốc sẽ tràn sang hai bên cũng không thể tránh được, chỉ chốc lát, từ bên khóe môi Phượng Ly Uyên có vết máu tràn ra, Long Y Hoàng vội vàng gọi hoàng đế trước mặt, cười nói : «Phụ hoàng, hôm nay Y Hoàng đã thu hoạch không ít, không biết phụ hoàng có nhìn ra được con mồi nào của Y Hoàng hay không? "
Mặc du Long Y Hoàng hết sức muốn che dấu, nhưng ánh mắt lợi hại của hoàng đế đã theo dõi dấu vết bắt mắt đó, rõ ràng, ý cười trong mắt hắn từ từ u ám, Long Y Hoàng cúi đầu, cắn môi cười khổ.
Một lát sau, đường màu đen kỳ dị trên cánh tay Phượng Ly Uyên dần biến mất, thái y lại bắt mạch, vui mừng nói: “Quả thật là kỳ dược! Hiện giờ độc trong cơ thể Duệ vương đang nhanh chóng được giải trừ!”
Hoàng đế lần này đây không cười, chỉ hơi yên tâm, sau đó thuận thế nắm cổ tay Long Y Hoàng đang giấu ở phía sau ra, nhìn trên cổ tay có quấn một miếng vải trắng, còn mơ hồ nhìn thấy vết máu trên miếng vải, thở dài nói : " Tội gì, Y Hoàng, ngươi vốn đang bị thương,l ần này…Không làm bừa sao! "
Long Y Hoàng vốn muốn rút về tay, nhưng bất đắc dĩ khí lực của hoàng đế so với nàng mạnh hơn nhiều, hơn nữa lại là bậc trưởng bối, không thể vô lễ, nàng cũng chỉ có thể ngây ngốc cười, ý đồ che dấu : «Hắc hắc… Phụ hoàng, đây chỉ là cái gì? Chỉ cần có thể cứu người, chẳng qua là thêm một vết thương nữa mà thôi… Điều này đối với Y Hoàng mà nói, chỉ là vết thương nhỏ không đáng quan tâm! Phụ hoàng không cần để ý như thế, ngược lại khiến Y Hoàng xấu hổ .”
“Ai… Ngươi thật là, làm trẫm cũng không thể nói gì hơn! Bất quá, trẫm hiểu tâm ý của ngươi, không nói là được…” Hoàng thượng lắc đầu nói.
“Cám ơn phụ hoàng! Như vậy…” Long Y Hoàng quay đầu đi, thấy người trên giường có dấu hiệu tỉnh lại, vội vàng nói : " Y Hoàng cũng cần phải trở về, nếu như có thể…Phụ hoàng tốt nhất là ngay cả tin Y Hoàng đã tới đây cũng che kín. "
Vì vậy, khi thấy Phượng Ly Uyên chuẩn bị mở mắt, Long Y Hoàng lập tức chạy vội đi, trong nháy mắt không thấy hình bóng.
Nàng chỉ là… Không muốn hai người trong tình cảnh xấu hổ.
Khi ăn cơm chiều, Long Y Hoàng cố tình không muốn ra ngoài, kêu cung nữ nói với Hoàng Thượng là thân thể không khỏe, sau đó một mình ở trong phòng rửa sạch vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Mũi tên này…Thật là tàn nhẫn… Suýt nữa trúng vào chỗ hiểm của nàng!
Long Y Hoàng cắn chặt khớp hàm đang muốn run lên của mình,cố gắng không rơi nước mắt.
Tự mình đổi thuốc xong, nàng cố sức dùng thêm một lớp băng vải nữa phủ lên, dùng răng làm tay phải, sau khi chuẩn bị tốt phủ thêm áo ngoài vào, vỗ vỗ bên ngoài người, tranh thủ không để lại dấu vết gì.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng xốc cửa, nàng hơi bực mình quay lại: " Không phải ta đã nói, không nên vào…. Ách… Phụ hoàng, ngài sao lại rảnh rỗi mà tới đây? " Sau khi thấy rõ người tới, nàng lập tức đứng lên hành lễ.
“Thấy ngươi không tới dùng bữa tối, trẫm tới đây thăm ngươi. " Hoàng thượng ngồi xuống giường cạnh nàng, quan tâm hỏi : " Vết thương đã đỡ hơn chưa ? "
“Đã để phụ hoàng lo lắng, Y Hoàng không sao… Trái lại Duệ vương, huynh ấy hiện tại thế nào rồi ? " Long Y Hoàng hỏi ngược lại.
" Ngươi hình như rất quan tâm hắn ? Thậm chí còn không quan tâm đến bản thân mình " Hoàng đế cười cười nói, đánh trúng chỗ hiểm của Long Y Hoàng.
“Đó là điều đương nhiên, nếu độc của huynh ấy không được hóa giải, sau này nhi thần sao có thể kéo hắn đi làm chiêu bài viết chữ được, như vậy làm sao có thể thu hút người đến chứ ? " Công phu che dấu của Long Y Hoàng cũng không phải tầm thường, trong nháy mắt chọn một cái lý do vô cùng đúng đắn để che dấu cho sự lo lắng trong lòng.
“Hắn đã ổn rồi, hiện giờ đang ở bên ngoài, ngươi quan tâm đến hắn như vậy tại sao không tự mình hỏi hắn ? " Hoàng đế thật sự là lão cáo già, không buông tha ai, chẳng qua Long Y Hoàng đã chừa sẵn cho mình đường lui trước, lập tức tiếp lời.
“Không phải nói lần đi săn này Y Hoàng đã thắng huynh ấy sao, nếu bây giờ gặp lại huynh ấy há chẳng phải không để cho huynh ấy mặt mũi sao, cho nên không gặp sẽ tốt hơn. "
“Ngươi nha, luôn lo lắng cho người khác, chỉ vì lấy đại cục làm trọng, luôn để bản thân chịu ủy khuất. "
“Phụ hoàng đừng lo, nếu như một mình Y Hoàng có thể ổn định cục diện, như vậy Y Hoàng hi sinh cũng không sao, lần này có thể giúp được huynh ấy, ngươc lại khiến Y Hoàng thấy mình vẫn còn có giá trị " Long Y Hoàng cười nói.
“Ngươi có thể nghĩ như vậy, phụ hoàng rất an tâm… Y Hoàng, ngươi biết không? Vừa rồi, Ly Uyên cố ý tới tìm trẫm, nói một việc, mặc dù bây giờ chưa phải lúc công khai, nhưng cũng nên nói trước với ngươi, hy vọng ngươi không kinh ngạc. "
“Phụ hoàng cứ nói.” Long Y Hoàng dè dặt nói.
“Đứa nhỏ đó… Đột nhiên có ý muốn thành thân, hơn nữa còn muốn kết thông gia với Huyền quốc… " Hoàng đế vẫn luôn nhìn sắc mặt Long Y Hoàng, hy vọng có thể tóm được một chút manh mối.
Long Y Hoàng ngụy trang rất tốt, mặc dù giờ phút này mọi thứ trong lòng đang sôi trào, nhưng vẻ mặt thì vẫn không khác với ban đầu: " Đó là chuyện tốt… chỉ cần là nguyện vọng của Duệ vương, huynh ấy vui vẻ là tốt rồi… "
“Y Hoàng, ngươi thật là một hài tử ngoan, khoan hồng độ lượng khiến trẫm cảm thấy hổ thẹn. "
Long Y Hoàng hơi nhếch miệng : " Phụ hoàng nói đùa, Y Hoàng đâu có lợi hại như thế. "
“Còn có một việc khác, về phía bên mẫu hậu của ngươi... cũng mong ngươi hãy chú ý nhiều hơn, ta biết nàng hiện giờ rất coi trọng, chính là ngươi . " Hoàng đế nghiêm túc nói : " Ly Uyên, đứa nhỏ ấy, mấy năm nay ở bên ngoài không biết đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ, bây giờ rất vất vả mới quay về, không nên để nó bởi vì «ngoài ý muốn» mà tiếp tục lang bạc khắp nơi. Trẫm còn có rất nhiều việc, không cách nào chú ý đến những việc này, vả lại… hậu cung đều là hoàng hậu cai quản "
”Y Hoàng hiểu rõ.” Long Y Hoàng gật đầu, quả thật, dù Hoàng thượng không nói, nàng cũng sẽ làm.
“Nếu cần thiết…Với thân phận là hoàng trừ phi [1] của ngươi, cũng có thể nắm quyền hậu cung. " Hoàng đế sắc mặt vẫn không đổi, lời nói ra vô cùng bình thường.
[1]: hoàng trừ là người đã được xác định kế thừa ngôi vua ( Ví dụ: thái tử).
Hoàng trừ phi là chính phi của người đã được xác định kế thừa ngôi vua.
Long Y Hoàng không khỏi cười, quả nhiên, hoàng thượng dốc lòng muốn bảo vệ cho một người, dù thủ đoạn cực đoan ,cũng muốn bảo vệ… Vì thế có thể thấy được vị trí Phượng Ly Uyên trong lòng hắn, nàng nói : " Y Hoàng hiểu rõ, phụ hoàng yên tâm. "
”Trẫm tin tưởng ngươi, chung quy cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy ngươi, lại có cảm giác bất cứ chuyện gì giao cho ngươi trẫm cũng rất yên tâm. " Hoàng đế vui vẻ nói.
“Phụ hoàng coi trọng Y Hoàng .”
“Không phải coi trọng, mà là sự thật… Được rồi, không nói những chuyện này nữa, thành quả đi săn lần này, trẫm nhìn ra được, thú săn được chia thành hai nhóm, phương pháp săn thú của hai nhóm này rất khác nhau, những thú săn bị một mũi tên xuyên qua cổ họng nhưng không để lại hung khí, là thành quả của ngươi. " Hoàng đế nói.
“Phụ hoàng thật sự là có con mắt tinh tường, có thể nhìn ra được. "
“Trẫm rất thưởng thức tiễn pháp của ngươi, tức là nháy mắt mất mạng, nhưng không để lại dấu vết gì, hành sự nhanh gọn lại có thể làm cho người khác hiểu là ngươi làm, thật sự là uy Hi*p không tiếng động gì… Cũng vì thế, trẫm cảm thấy được ngươi rất đáng tin cậy, cao thủ chân chính… không tùy tiện bộc lộ bản thân, nhưng vẫn khiến người khác hiểu. " Hoàng đế nói.
“Phụ hoàng, ngài đừng dọa Y Hoàng, Y Hoàng chỉ là thích mà thôi, đâu có thể lợi hại như vậy.”
“Vậy không nói, nếu ngươi thật sư không muốn ra ngoài, vậy để trẫm sai người mang bữa tối tới, sắc trời cũng không còn sớm, ngươi ăn xong thì hãy nghỉ ngơi đi, ha ha… Nếu như không phải ngươi bị thương, trẫm nhất định sẽ tỉ thí một trận với ngươi, thật sự là khiến người khác kinh ngạc, nhìn ngươi nữ nhi yếu đuối, nhưng văn võ song toàn, tài mao song tuyệt…. " Hoàng thượng vừa cảm khái vừa ra ngoài, Long Y Hoàng ở phía sau cung kính hành lễ : " Cung tiễn phụ hoàng. "
Một lát sau, cung nữ mang đồ ăn vào, Long Y Hoàng ăn một chút, cảm thấy không có khẩu vị, nàng lại bảo cung nữ mang xuống.
Không biết tại sao, trong đầu luôn nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi với hoàng thượng, thực tế là nó rất ảnh hưởng tới nàng, có lẽ là tin tức về Phượng Ly Uyên muốn thành thân.
Ừm, hắn yêu mỹ nhân Huyền quốc thì cưới, đó cũng là chuyện tốt… Dù sao Huyền quốc cũng rất nhiều mỹ nữ, hắn yêu ai, cưới ai mà không được ? Nhưng không hiểu sao mình lại canh cánh trong lòng? Nếu hắn cưới Vân Phượng Loan cũng là phúc khí của hắn, nghĩ lại….
Long Y Hoàng vẫn luôn thuyết phục bản thân, bỏ qua đi, nhưng càng nghĩ càng khó chịu.
Vì vậy, Long Y Hoàng đi ngủ trước.
Sáng sớm hôm sau, sinh lực tràn đầy, sự hăng hái của các hoàng tử cộng thêm hoàng đế đã càn quét khắp khu vực săn bắn, ngay cả người mới được giải độc không bao lâu Phượng Ly Uyên cũng tham gia, nàng cảm thán một chút, không ngờ máu mình lại hữu hiệu đến vậy.
Nhìn bọn họ thúc ngựa chạy xa…Long Y Hoàng cảm thấy khó chịu vô cùng… Được rồi, nàng thừa nhận, tâm nàng ngứa ngáy, tay cũng ngứa, cũng muốn đi săn thú, nhưng mà, hiện tại vai phải vẫn không thể cử động, lại không thể cưỡi ngựa nàng vô cùng buồn bực, chỉ có thể kéo Ô Nhiên đi dạo bờ sông một vòng.
Hoàng thượng nói… Đợi cho kỳ săn thú này kết thúc…sẽ chính thức tới Huyền quốc cầu hôn.
Ôi, phương pháp khiêu khích này…Đúng thật là trẻ con.
Nhìn thấy đội quân lại thắng lợi trở về, Long Y Hoàng trở về lều trước một bước, đúng lúc một cung nữ tiến vào báo tin, nói là có người tìm Phượng Trữ Lan, Long Y Hoàng chưa kịp nói hắn chưa có quay lại, thì Phượng Trữ Lan cũng đã đi vào, vừa vặn cung nữ thỉnh an hắn, sau đó bẩm báo.
Phượng Trữ Lan do dự một chút, lập tức xoay người đi, Long Y Hoàng cảm thấy kỳ quái cũng đi theo ra ngoài, nhìn bóng dáng Phượng Trữ Lan vội vã rời đi, cảm giác xung quanh trời đất điên đảo … Ngay cả Phượng Trữ Lan người như vậy cũng lo lắng sao.
Ngay sau đó là Phượng Vũ Thiên tới trước mặt nàng, cầm khăn lụa lau tay: " Bây giờ cảm thấy thế nào ? Thái tử phi điện hạ xinh đẹp của chúng ta? Vết thương đã tốt hơn chưa ? " Hắn cười quỷ dị nói.
“Ơ kìa, Cửu hoàng tử điện hạ, sao ta lại phát hiện sắc mặt ngài hình như hơi khó coi nha ! " Long Y Hoàng nhướng mi, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Ha ha,đừng nói thế ta thật sự quan tâm ngươi mà, còn đau phải không ? " Phượng Vũ Thiên cười nói.
“Đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng có lẽ phải một thời gian nữa mới khỏi hẳn, trong khoảng thời gian này ta cũng không thể cử động. " Long Y Hoàng thở dài trả lời.
“Không sao không sao, nhìn một chút là được. " Phượng Vũ Thiên hảo tâm vỗ vai nàng an ủi, hậu quả chạm tới vết thương, thiếu chút nữa Long Y Hoàng tát cho hắn một cái.
“Đúng rồi, ca ca ta đâu ? Sao nãy giờ không thấy ? " Phượng Vũ Thiên liếc mắt quan sát khắp nơi, tránh né ánh mắt nguy hiểm của Long Y Hoàng.
“Có người tìm hắn, hắn đã đi gặp rồi. " Không biết có phải vết thương bị nứt không, từng đợt đau nhói, khiến nàng nhăn mi đè lại vết thương.
“Cái gì!” Phượng Vũ Thiên hét ầm lên: “Ngươi là nói hắn đi rồi!”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Long Y Hoàng khó hiểu nhìn hắn, không hiểu Phượng Vũ Thiên sao lại có hành động kỳ quái như vậy.
“Xong rồi! Ta còn chưa kịp nói cho hắn biết! Bây giờ hắn đi nhất định sẽ gặp sự cố…Hắn đã đi đâu ? Ở đâu ? " Phượng Vũ Thiên lo lắng đi đi lại lại, xém phát điên : " Đúng rồi ! Nhất định là rừng phong ! " Phượng Vũ Thiên như bừng tỉnh, chạy như bay về phía chuồng ngựa.
”Này này này này! Phượng Vũ Thiên ! Rốt cục là xảy ra chuyện gì?” Long Y Hoàng hiếu kỳ, cũng chạy theo hắn về phía chuồng ngựa.
“Đừng nhiều lời! Sau này nếu có thời gian ta sẽ giải thích với ngươi! Hiện tại ta phải nhanh lên ! Nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện ! " Phượng Vũ Thiên nhanh chóng đáp lời, phi ngựa rời đi.
Long Y Hoàng vô cùng tò mò, sau đó cũng leo lên lưng Ô Nhiên, đi theo Phượng Vũ Thiên.
Cuối hạ đầu thu, trong rừng phong, lá dần dần chuyển thành màu đỏ chói mắt, thập phần mỹ lệ xinh đẹp.
Nơi này cách chỗ săn thú không xa, lúc Long Y Hoàng xuống ngựa, cũng thấy Phượng Trữ Lan và một người đang giằng co từ xa, không nói câu gì.
Phượng Vũ Thiên nắm chặt dây cương, hết sức khẩn trương đứng tại chỗ, tựa hồ đang băn khoăn đi đến cũng không được ,không đi cũng không được, chỉ lặng lẽ đứng nhìn bọn họ như vậy.
Long Y Hoàng tới bên cạnh Phượng Vũ Thiên, cẩn thận quan sát hình dáng người đang đứng trước mặt Phượng Trữ Lan … nhìn rất quen mắt, đúng, là…Khuynh Nhan !
Phượng Trữ Lan từ từ tới gần Khuynh Nhan, vươn tay ra, nhưng hơi chần chừ, cơ thể Khuynh Nhan chẳng qua chỉ động một cái.
Phượng Vũ mồ hôi lạnh nhễ nhại: “Hiện tại nếu chúng ta đi tới, ca ca nhất định sẽ không tin, nhưng … ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì mới tốt ! "
Đột nhiên, đột nhiên cả người Phượng Trữ Lan cứng lại trong nháy mắt, tựa như không duy trì được, hai tay nắm chặt lấy vai Khuynh Nhan, nhưng mà cả người dần ngã xuống… quỳ rạp dưới đất, Khuynh Nhan cũng bắt đầu thấy hoảng loạn, nửa quỳ xuống, ôm chặt lấy Phượng Trữ Lan .
Phượng Vũ Thiên cả kinh, bỏ dây cương sang một bên, Long Y Hoàng cũng cảm thấy không ổn, chạy tới, cảnh tượng sau đó hiện ra trước mắt, làm nàng ૮ɦếƭ lặng người, suýt nữa thì không thể thốt ra lời!
Ở ngay иgự¢ của Phượng Trữ Lan, rõ ràng cắm một đoản kiếm! Mà Khuynh Nhan không ngừng lắc hỗn loạn, khuôn mặt tinh xảo tràn ngập sợ hãi cùng kinh hoàng.
Long Y Hoàng tới gần hơn, cố gắng nghe rõ giọng nói yếu ớt của Phượng Trữ Lan , hắn nói : " Đúng, có lỗi với…. Nhan nhi… ta xin lỗi…. "
Phượng Vũ Thiên tách hai người ra, điểm huyệt Phượng Trữ Lan, khiến hắn ngất đi, hắn khẽ liếc mắt sang Khuynh Nhan đã trở nên ngây dại kia, nhưng không oán hận mà trong đó tràn ngập đau xót cùng hối hận: «Ngươi đã biết? Ngươi biết hết rồi đúng không ? "
Đôi mắt Khuynh Nhan mờ mịt nhìn hắn, nói không ra lời.
Phượng Vũ Thiên mang Phượng Trữ Lan đang hôn mê rời đi, Long Y Hoàng vẫn đứng tại chỗ, nàng nhìn Khuynh Nhan suy sụp quỳ trên mặt đất, nước mắt hắn từ từ chảy xuống.
Nàng có chút không đành lòng, lấy khắn tay trong Ⱡồ₦g иgự¢ ra, lau nước mắt trên mặt hắn : " Sao vây ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
Nàng gặp Khuynh Nhan cùng lắm chỉ mới ba lần, nhưng mà, giữa Khuynh Nhan và Phương Trữ Lan đã xảy ra chuyện gì thì cũng đã dây dưa rất lâu rồi.
“Tại sao là hắn… Tại sao… Ta thà ૮ɦếƭ, cũng không hy vọng là hắn…” Khuynh Nhan khóc lộ ra bộ dáng làm người khác thương tiếc, so với nữ tử càng thêm mảnh mai, khiến nội tâm người đối diện không khỏi rung động.
Khuynh Nhan ngẩng đầu nhìn Long Y Hoàng, lại nhìn khăn lụa trong tay nàng, sau đó nhàn nhạt nói một câu cảm tạ, xoay người chậm rãi rời đi, gió thu thổi qua, thân hình hắn gầy gò tựa hồ là lung lay sắp đổ.
Mãi đến khi Khuynh Nhan hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Long Y Hoàng, nàng mới lên ngựa, xoay người về phía lều trại.
Tóm lại đã xảy ra chuyện gì?
Có lẽ, Phượng Vũ Thiên là người rõ nhất !