Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 50

Tác giả: Mị Tử Diên

Tâm rất đau!

Cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau, ánh mặt trời xuyên qua những cành lá loang lổ, chiếu vào hai người đang chạy như bay vào sâu trong rừng.
Bầu trời vốn trong xanh dần dần bị mây đen che phủ, sắc trời từ từ tối sầm xuống, ánh sáng chiếu vào rừng cây cũng nhạt đi.
Sâu trong rừng, nơi mãnh thú thường lui tới, Long Y Hoàng giục ngựa chạy lại chỗ đó, tay đột nhiên buông dây cương, cả người vững vàng ngồi trên lưng ngựa, sau đó lắp tiễn giương cung, vọt vào lùm cây … Nàng thậm chí cũng không có thời gian ngắm, phảng phất chỉ là một mũi tên bắn lung tung, nhưng khi mũi tên bay vào lùm cây, một tiếng rống vang vọng đầy đau đớn của mãnh thú.
Sau đó, Long Y Hoàng quay đầu ngựa lại, tới phía sau lùm cây, thuận tiện nhìn lướt qua con mồi vừa bắn, ngay cả một chút biểu cảm cũng không có, cuối cùng, nàng rút mũi tên mình vừa bắn ra, cầm mũi tên dính màu đỏ của máu, tiếp tục đi.
Phượng Ly Uyên ở phía sau đuổi kịp, hắn cũng đến sau lùm cây xem xét… Là một con hổ đã ૮ɦếƭ! Mà một mũi tên vừa rồi của Long Y Hoàng xuyên qua yết hầu của hổ, khiến nó hít thở không thông mà ૮ɦếƭ! Sau khi Long Y Hoàng rút tên, ở nơi con hổ ૮ɦếƭ không nhắm mắt kia, là một vết thương máu chảy không ngừng.
Trong lúc hắn cảm thấy khó có thể tin được,thì trong lúc đó Long Y Hoàng phía trước đã đi xa, lại truyền đến vài tiếng gầm rú các loại dã thú, còn có tiếng ngựa hí, hắn đuổi qua… Chứng kiến cảnh tượng, đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ không quên được.
Dưới vó ngựa là mấy thi thể của sói rừng vĩ đại, Long Y Hoàng khom lưng xuống, nhổ mũi tên mới bắn chúng ra… Lại một mũi tên tinh chuẩn – một nhát kiếm như gió trúng yết hầu! Xuyên qua yết hầu sói rừng, trừ đi lực sát thương, càng không cho chúng nó có cơ hội kéo dài hơi tàn.
Long Y Hoàng nắm mũi tên dính máu trong tay, nhìn Phượng Ly Uyên đang đánh giá thi thể bên cạnh , nhấp môi : “ Còn tiếp tục như vậy nữa, ta có thắng cũng không công bằng.”
“Ta chưa bao giờ thua ai.” Phượng Ly Uyên bỗng nhiên đáp: “Mặc kệ là ở bất cứ phương diện nào… Ta cũng sẽ không thua.”
Nhưng mà, hắn trước mặt Long Y Hoàng sớm đã thua đến rối tinh rối mù… Từng thấy nàng khóc, khe khẽ nghẹn ngào là có thể dễ dàng đánh đổ lý trí của hắn.
“Ngươi quá lương thiện , nhưng nếu như ngươi đã lựa chọn con đường này, vậy hãy quên quá khứ đi.” Long Y Hoàng nói.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Nhân giả bất thành quân [1]… Ngươi nếu đã xác định cục diện cùng ta giằng co, thì không thể nhân từ, tất nhiên, khi thất bại thật sự rất thảm.”
[1]: người hiền lành lương thiện sẽ khó thành quân vương.
“Xem như là đang thiện ý nhắc nhở ta sao? Vậy thì ngươi muốn nhắc nhở ta, ngươi vĩnh viễn sẽ đứng bên Phượng Trữ Lan ?” Ngữ khí Phượng Ly Uyên mơ hồ có tức giận, lại bị nụ cười khinh miệt của hắn che dấu:“ Ngươi có phải muốn nói cho ta biết, ngươi yêu hắn?”
“Nếu như ngươi cho là như thế ….” Long Y Hoàng đột nhiên nắm chặt dây cương thúc ngựa nhanh chóng rời đi.
Phượng Ly Uyên tự giễu – cười nhạo một tiếng, cũng kéo dây cương, phi nhanh về hướng khác.
Hai người đi hai hướng khác nhau… Trong rừng yên tĩnh dị thường chỉ còn lại tiếng vó ngựa vang vọng.
Sắc trời, lại thê lương ảm đạm thêm vài phần.
Càng đi vào sâu trong rừng, dã thú lại càng hung mãnh, tiễn trong tay Long Y Hoàng luôn được giương sẵn, dần dần càng nhiễm màu đỏ tươi.
Cưỡi ngựa bắn cung là thiên phú của nàng, cho nên khi còn nhỏ, chỉ huấn luyện đơn giản, lại lợi hại hơn so với những người đồng trang lứa.
Dọc theo đường đi không biết đã bắn ૮ɦếƭ bao nhiêu dã thú, cũng không biết thi thể phía sau đã chồng chất như núi, Long Y Hoàng cũng chỉ là cầm lấy mũi tên nhuốm đỏ tiếp tục cưỡi ngựa bôn ba phía sâu trong rừng cây.
Nàng chưa từng có kích động như vậy, chẳng qua cảm thấy иgự¢ bị đè ép khó hiểu, muốn làm vài chuyện để phát tiết ….
Mây đen dần dần che đi ánh mắt trời, gió to bắt đầu nổi lên gào thét lay động cả rừng cây, những giọt mưa dày đặc càng ngày càng hỗn loạn, đập vào những chiếc lá dù cách vài dặm cũng nghe thấy âm hưởng.
Mưa to xối vào y phục Long Y Hoàng, tóc dài dính vào người, lông mi dài tựa hồ không chịu được sức nặng của những giọt mưa xối vào, nước mưa hắt vào mặt nàng, khiến sắc mặt ngày càng trắng bệch.
Nàng cũng không có giảm bớt tốc độ của Ô Nhiên, vẫn tiếp tục đi tới vào rừng sâu .
Thật khó chịu… Phảng phất thân thể nàng như bị xé rách, ở trong đầu, chỉ có hình ảnh và thanh âm hai người như không ngừng hiện ra luân phiên trùng lặp, rối loạn tâm trí nàng.
Lang Ly Uyên… Phượng Ly Uyên…
Tại sao lại muốn làm vậy… Chỉ vì tức giận, cũng không đáng giá để ✓út bỏ tự do…. Nếu tiến vào Ⱡồ₦g giam này với nàng thì mãi mãi suốt đời cũng không thể thoát khỏi .
Khóe mắt bỗng nhiên thoáng thấy một bóng người cưỡi ngựa khác dần dần từ trong bụi cây bên cạnh hiện ra, theo bản năng Long Y Hoàng thúc ngựa tới xem… Nước mưa chảy vào trong mắt, khô khốc mà nóng bỏng.
Ngay sau đó, bóng người mơ hồ kia đột nhiên giơ mũi tên lên hướng về phía nàng… Tiếp đó là thanh âm quen thuộc vang lên… Mũi tên nhọn cắt qua không khí, thanh âm xuyên qua những tiếng động của giọt mưa.
Long Y Hoàng mở miệng, trong nháy mắt yên lặng… Chỉ cảm thấy một cỗ lực cường đại không rõ chớp mắt xuyên qua người nàng, vai phải của nàng… Tiếng xương bả vai vỡ vụn, cùng tiếng động trái tim bi phá vỡ nứt ra đồng thời vang lên…
Một mũi tên đó mang theo lực đánh vào buộc nàng ngã xuống lưng ngựa, chưa bao giờ chật vật ngã xuống đất, ᴆụng phải vết thương càng làm cho nàng đau nhức.
Nàng cắn môi, đem tiếng rên đau đớn của mình nuốt xuống cổ họng, khí thế lớn hơn, cảnh tượng trước mắt mơ hồ, nàng dựa vào thân cây bên cạnh từ từ đứng lên, mũi tên vẫn cắm sâu trên vai nàng, khiến cả tay phải không thể động đậy… Nàng dùng sức đè nơi mũi tên xuyên qua, bởi vì đau đớn mà hít sâu, không cẩn thận hít phải nước mưa khiến nàng bắt đầu ho khan.
Cái…này… Chính là quyết định của ngươi sao? Rất… Tuyệt…
Long Y Hoàng kéo bước chân chậm rãi tìm kiếm, mưa cũng lớn dần, trong rừng cây rậm rạp lúc nào cũng nguy hiểm sẽ có dã thú lui tới, chẳng qua bây giờ , Long Y Hoàng đã không còn bận tâm nữa.
Dưới chân đột nhiên giẫm vào khoảng không, thậm chí còn chưa kịp kinh hô, cả người Long Y Hoàng liền ngã xuống …
Đúng vậy, là nàng dạy hắn – nhân giả bất thành quân… Như vậy, nàng cũng không có lý do trách hắn.
Với tư cách là đối địch… Cách làm của hắn là không thể bắt bẻ…
Long Y Hoàng cố sức đứng lên, vừa rồi bởi vì ngoài ý muốn, vết thương bị xé ra, máu tươi bắt đầu thấm đỏ cả y phục nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua màn mưa, dù mơ hồ cũng có thể thấy sơn động cách đó không xa, bản năng cũng không cho nàng có thời gian suy nghĩ nhiều, từng bước từng bước, di chuyển đến sơn động.
Là một động nhỏ trên núi, tối đa chỉ có thể chứa vài người, nhưng vừa vặn có thể che mưa gió… Càng may mắn chính là, không có dã thú.
Long Y Hoàng ngồi xuống dựa vào tường đá, lấy tay lau đi vài giọt nước mưa đọng ở khóe mắt, vẫn còn những bọt nước từ đỉnh đầu rơi xuống, vô cùng thảm hại…
Vết thương ấm áp, nàng dường như đang miễn cưỡng đấu tranh, mới từ từ cúi đầu nhìn xuống… Vết thương máu chảy không ngừng , mà chỗ lông vũ của mũi tên có khắc một chữ…
Nếu như có thể, nàng thà rằng trên đó là chữ viết đại danh Phượng Trữ Lan, cũng không muốn là cái tên này…
Duệ.
Tại sao lại thế, sao lại là cái tên tàn khốc như vậy…
Long Y Hoàng hung hăng cắn môi, dùng sức nắm chặc mũi tên, muốn rút nó ra khỏi người mình.
Nhưng lại không được…mới động một chút, lại giống như bị hàng vạn lưỡi dao sắc bén đâm vào người, khiến tay nàng vô lực.
Hay là, chờ một chút… Hiện tại vết thương còn rất đau, chờ một chút là được rồi, có thể rút ra …
Nàng nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác có giọt nước ấm áp từ gương mặt chảy xuống.
Tự đáy lòng, nàng khinh bỉ bản thân, mới có bị thương một chút mà thôi, vậy mà lại nhịn không được muốn khóc, mới bị thương một chút…
Phượng Vũ Thiên từ trong lều ló đầu ra, phát hiện mưa to ngày càng không dừng, hai người kia đã rời đi cũng lâu nhưng một chút tin tức cũng không có.
Hắn chặn một tên Ngự lâm quân đang vội vã: “Các ngươi đang làm gì?”
“Bẩm hoàng tử, mới vừa nãy Thái tử phi và Duệ vương ở trong rừng cây tỷ thí, bắn ૮ɦếƭ không ít thú săn, bây giờ thuộc hạ phụng mệnh đem những xác thú này thống kê lại.” Thị vệ đáp, hắn vừa nói xong không bao lâu, ngoài lều một số nhân mã đang thúc vài cỗ xe chở đầy xác dã thú chậm chạp đi vào.
Phượng Vũ Thiên đi ra ngoài, bắt đầu kiểm tra từng cái xác… Trên xác thú một phần đều có vết thương ở cổ họng, máu tươi sớm được nước mưa rửa sạch, mặc dù nhỏ không đáng kể, nhưng cũng là vết thương trí mạng… Mà trên một phần xác thú khác có hai mũi tên, có tên xuyên qua người, đầu cũng bị tấn công, thủ pháp so với những xác thú bị tên đâm vào cổ họng lúc trước hoàn toàn không giống nhau.
Hắn nhìn những mũi tên này đều mang ký hiệu của Duệ vương phủ, nhưng mà tiễn mang ký hiệu của Đông Cung, một cái cũng không có.
“Thái tử phi với Duệ vương đâu? Họ đã quay về chưa.” Phượng Vũ Thiên ngẩng đầu hỏi.
“Vẫn chưa, vừa rồi Hoàng thượng đã hạ lệnh đi tìm họ, khó hiểu chính là chỉ có ngựa của Thái tử phi vừa mới trở lại.” Thị vệ đáp.
“Cái gì!” Phượng Vũ Thiên kinh ngạc: “Bọn họ liều mạng ! Ngựa của Thái tử phi đâu?”
“Ở chuồng ngựa, vừa mới nhốt lại, chỉ là tính tình con ngựa kia khó thuần phục, làm thế nào cũng không chịu đi vào, khiến cho thuần mã sư mất không ít sức lực.”
Lập tức Phượng Vũ Thiên chạy về phía chuồng ngựa, vừa rồi liên tục nói chuyện, nếu không lầm thì Phượng Trữ Lan cũng từ từ kéo màn che nghe được toàn bộ nội dung, nhìn bóng dáng Phượng Vũ Thiên chạy đi, lại im lặng thả xuống.
Phượng Vũ Thiên tìm được Ô Nhiên, không hề phân biệt liền cưỡi ngựa đi… Ngựa này quả thực rất thông minh, lập tức đưa Phượng Vũ Thiên phi như bay.
Long Y Hoàng lại thử rút mũi tên trên vai ra, nhưng vẫn không thể được, đau đớn khiến nàng muốn ngất đi, chứ đừng nói tới việc rút tên…. Mà mũi tên này cũng đủ sâu , tay nàng thực sự không thể cử động được nữa.
Tiếng vó ngựa chợt vang lên, nàng kinh ngạc nhìn ra, từ trong màn mưa hiện ra một bóng người, Long Y Hoàng vốn đang muốn cảnh giác, nhưng vừa nhìn thấy Phượng Vũ Thiên đến, lại cảm thấy an tâm.
“Ngươi… Sao thế!” Toàn thân Phượng Vũ Thiên cũng ướt đẫm, đáng lẽ muốn nói những điều mình nghĩ lúc nãy nhưng nhìn thấy mũi tên cắm trên vai Long Y Hoàng thì im lặng.
“Ngươi sao tìm được chỗ này?” Long Y Hoàng đè lại vết thương, bởi vì đau đớn, giọng nói so với trước đây thì nhỏ hơn nhiều.
“Là ngựa của ngươi dẫn ta đến… đã xảy ra chuyện gì ? Ai làm ngươi bị thương?” Phượng Vũ Thiên vừa hỏi vừa đi đến trước mặt Long Y Hoàng, hắn ngẩn người, rõ ràng trên mũi tên khắc một chữ “ Duệ”.
Là ai, không cần nói cũng biết.
Khuôn mặt Long Y Hoàng đã không còn huyết sắc, Phượng Vũ Thiên đi tới, ra vẻ muốn ôm nàng đi: “Ta mang ngươi trở về, vết thương không thể kéo dài, hắn đã làm ngươi bị thương, nhất định không tha cho hắn!”
“Không! Phượng Vũ Thiên ! Ngươi chờ một chút!” Đột nhiên Long Y Hoàng đẩy hắn ra: “Ta không quay về với bộ dạng này!”
“Vậy ngươi muốn làm gì?” Phượng Vũ Thiên sốt ruột nói, mắt thấy vết thương đã đỏ sẫm, không biết đau đớn như vậy mà một mình Long Y Hoàng làm sao có thể chịu được.
”Ngươi… Giúp ta một chút, ta không làm được.” Nàng khẽ động tay: “Rút ra.”
“Không được! Nếu như bây giờ rút ra vạn nhất máu chảy không ngừng thì sao! Ngươi yên tâm, đi săn lần này có mang theo thái y, ngươi đừng sợ… Chờ một chút… ngươi muốn rút ran gay bây giờ, là có ý gì?” Phượng Vũ Thiên lui ra sau vài bước, đột nhiên hiểu được điều gì.
“Rút ra, không thể để cho người khác biết ta bị thương là do mũi tên này làm…”
“Ngươi che giấu cho người kia? Hắn làm ngươi bị thương, ngươi còn che giấu cho hắn!” Phượng Vũ Thiên cười lạnh nói: “Bây giờ muốn lợi dụng ta tiêu diệt chứng cớ? Bất quá ta nhìn thấy hắn là không vừa mắt, nếu người khác biết hắn cố ý đả thương ngươi, tin rằng hắn ở trong hoàng cung cũng không lâu được.”
“Phượng Vũ Thiên !” Long Y Hoàng gầm lên: “Ngươi câm miệng cho ta!”
“Hừ!” Phượng Vũ Thiên quay đầu đi.
“Sớm biết là không nên trông cậy vào ngươi!” Long Y Hoàng cắn răng nói, tay đè vết thương, ngược lại tay khác nắm chặt mũi tên, tức giận dùng sức rút tên ra khỏi vai…
“Ngươi làm cái gì!” Phượng Vũ Thiên kinh hoảng, vội vàng chạy tới cản động tác của nàng :”Đằng sau mũi tên này có đảo câu! Ngươi rút nó ra như vậy so với việc đem thịt mình xé ra có gì khác nhau!”.
“Ngươi không giúp ta, ta tự mình rút nó ra! Tóm lại tuyệt đối không thể để cho người khác thấy…” Nói xong, tiếp tục động thủ.
“Xem như ta sợ ngươi !” Phượng Vũ Thiên lấy tay nàng ra, lấy tiểu đao, tước rơi mũi tên có đảo câu phía sau Long Y Hoàng, sau đó một tay đỡ lấy vai nàng : " Sẽ rất đau, nếu nhịn không được có thể kêu lên, ta sẽ làm rất nhanh. "
Long Y Hoàng gật đầu: “Cám ơn ngươi… Phượng… A!”
Nàng chưa nói hết lời, Phượng Vũ Thiên đã động thủ, dùng sức rất nhanh đã rút mũi tên ra khỏi vai nàng !
Máu bắn ra tung tóe, theo bản năng Long Y Hoàng cắn chặt môi, lúc mũi tên ra khỏi người nàng, nàng chỉ cảm thấy giống như có thêm một mũi tên khác bắn vào tim nàng.
Phượng Vũ Thiên vứt mũi tên sang một bên, lập tức xé một mảnh vải dài từ vạt áo, quấn quanh vết thương máu chảy không ngừng : " Ta cũng chỉ biết làm như vậy ! Ngươi hãy kiên trì ! "
Long Y Hoàng nới lỏng hàm răng, tay hoàn toàn lạnh ngắt xoa xoa vết máu do lúc nãy cắn môi, trong lúc nhất thời, trừ bỏ cám ơn, nàng cũng không tìm được lời nào để nói với Phượng Vũ Thiên .
“Làm vậy cũng không được! Ta mang ngươi trở về” Phượng Vũ Thiên nói xong, lập tức ôm lấy Long Y Hoàng chạy ra ngoài.
Ô Nhiên đứng ngoài động.
Hai người cùng lên ngựa, cấp tốc quay về doanh địa.
Long Y Hoàng cảm thấy trên vai một mảnh nóng bỏng, có một chất lỏng chảy ra ấm ấp không ngừng… Ý thúc nàng ngày càng mơ hồ mờ nhạt. Nhưng mà, nàng cảm thấy rất đau đớn không phải do miệng vết thương, mà là… Tâm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc