Vương gia trở về - Phượng Ly Uyên Long Y Hoàng phát hiện, sự việc không may cuối cùng cũng đến gần, hơn nữa tất cả đều ngược với nguyện vọng của nàng, cho dù nàng làm rất nhiều chuyện... Nhưng, vẫn không ngăn được sự tình phát sinh.
Trước khi đi săn bắn một ngày, Hoàng Thượng đột nhiên triệu tập toàn thể hoàng tộc, muốn tuyên bố một việc làm người phấn chấn.
Ngày đó, Long Y Hoàng cũng hoàn toàn chứng minh được suy đoán trong lòng mình là đúng , Lang Ly Uyên cũng không phải họ Lang, mà là họ Phượng.
Chính là đại hoàng tử mất tích hơn mười năm trước, hiện giờ lại nổi lên mặt nước lần nữa, với phong thái mạnh mẽ, tin tức này làm chấn kinh trong ngoài hoàng cung.
Long Y Hoàng đứng bên cạnh Hoàng Thượng và hoàng hậu, cùng hắn cách nhau chỉ có gang tấc, nhưng khoảng cách giữa hai người so với bất cứ cái gì đều rất xa.
Hiện tại, Lang Ly Uyên lại trở lại đúng về vị trí của hắn lần nữa ... Nhưng xuất hiện cùng thân phận đối địch với nàng, hắn xuất hiện, nhất định sẽ không bỏ qua hoàng vị, mà nàng là hoàng trừ phi... Ha ha, hoàn cảnh như vậy thật xấu hổ nha.
Vẻ mặt của Phượng Trữ Lan so với kẻ nào đều lạnh nhạt, phảng phất như mọi chuyện không liên quan đến mình, đối với Lang Ly Uyên... Không, là Phượng Ly Uyên, vẫn duy trì thái độ cư xử nên có với huynh trưởng, Phượng Vũ Thiên đối với hắn thì tỏ vẻ khinh thường cùng thù hằn, hoàng hậu vẫn cười, cười đến bí hiểm... Mà Long Y Hoàng cười không nổi, nàng nhìn Lang Ly Uyên đi vào từ cửa chính Kim Loan điện, một thân y phục quý giá chói mắt, khí phách hoàng gia trời sinh lại càng mạnh mẽ, ánh mắt lông mày ngày xưa là phóng túng không khuất phục , kiệt ngạo bất tuân hoàn toàn biến mất, trở thành trầm ổn cùng khí phách... Là một người nàng hoàn toàn xa lạ.
Nàng nhìn hắn từ Lang Ly Uyên lột xác thành Phượng Ly Uyên, từ minh chủ võ lâm tự do tự tại khắp nơi nơi bước vào vị trí trói buộc hoàng tử đầu tiên cho vị trí kế thừa ngôi vị... Đến tột cùng là quật cường, hay vẫn là trả thù?
Từ khi Lang Ly Uyên dùng thân phận mới chính thức bước lên vũ đài, tầm mắt Long Y Hoàng không rời khỏi hắn, nhưng hắn lại cảm nhận giống như bình thường, dứt khoát đi qua, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không có đảo qua hướng Long Y Hoàng, so với người xa lạ còn hơn người xa lạ.
Long Y Hoàng cố gắng giữ lại những thứ vì hắn ... Hắn một mực đem phá hủy.
Hoàng Thượng vô cùng vui mừng khi đại hoàng tử trở về, hôm ấy lập tức mở yến vì hắn tẩy trần, không biết là áy náy bởi vì năm đó sai án hay bởi vì hắn thật là người có tài, sau chót ở tiệc tối, trước mặt mọi người Hoàng Thượng tuyên bố sắc phong hắn là vương, phong hào là Duệ.
Long Y Hoàng ngồi đối diện hắn, mỉm cười giơ lên ly rượu chúc mừng, Lang Ly Uyên cũng không để ý đến, trực tiếp coi nàng như trong suốt, cùng Hoàng Thượng hai người nói chuyện phiếm thường ngày, như phụ tử thất lạc nhiều năm vô cùng thân thiết.
Long Y Hoàng còn đang cười tươi, cho thấy nàng vui vẻ cực kỳ, nhưng lại có vẻ cứng ngắc, chậm rãi thả tay xuống, một mình nâng cốc uống cạn, một ly lại một ly... Cố ý chuốc say chính mình.
Nàng cũng không phải nữ tử ngoan ngoãn không uống rượu, lại cũng không phải người ngàn chén không say, yến tiệc theo thời gian trôi qua, nàng dần dần say men.
Nàng đột nhiên nhớ tới khi mình đầy tháng, nữ nhi hồng mẫu thân tự ủ ... Chôn dưới đất đã mười sáu năm, chỉ có một mình Quân Linh uống qua, nhưng mà...
Bản thân chính xác đã say, chỉ chốc lát, Long Y Hoàng đột nhiên phát hiện trước mắt mình mọi vật đều bắt đầu xoay tròn đảo ngược... Hoa cả mắt, nhìn thấy nàng không thoải mái, hoàng hậu lo lắng vỗ vỗ vai nàng, sau đó lệnh Oanh Nhi dẫn nàng về trước.
Long Y Hoàng lắc lư lảo đảo đứng lên, qua quýt cáo lui một tiếng... Trong hoảng hốt , nàng như nhìn thấy Lang Ly Uyên đang nhìn nàng, nhưng... Vẻ mặt của hắn lại mờ hồ như thế, Long Y Hoàng xả ra một cái tươi cười cực kỳ khó coi, chậm rãi xoay người đi, dựa vào cánh tay Oanh Nhi, rời khỏi yến tiệc.
Dạ dày đột nhiên đau đớn dữ dội, đi không bao xa, Long Y Hoàng phải dựa vào hòn giả sơn, đem những thứ đã ăn được trong yến tiệc nôn ra hết, sau khi nôn xong, cảm thấy bụng như được dễ chịu một chút, nàng dứt khoát dựa vào hòn giả sơn nghỉ ngơi, gió đêm thê lương... trong bóng đêm im lặng, nửa vầng trăng khuyết sáng ngời.
Trước mắt vẫn nóng hổi, một mảnh mịt mù, sức lực cơ thể tựa hồ cũng không còn, tựa vào trên giả sơn, nhưng lại không muốn rời đi... Oanh Nhi ở bên cạnh khuyên hồi lâu, một chữ nàng cũng không có nghe vào, chỉ cảm thấy rằng mệt mỏi quá...
Không biết qua bao lâu, cả người nàng bay lên được một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, một trận rung chuyển, Long Y Hoàng cố sức mở mắt ra, khuôn mặt gần mình cũng lại quen thuộc như vậy ...
"Lang, Lang Ly Uyên..." Mang theo men say nồng đậm , nàng nhẹ nhàng nỉ non gọi tên người kia, nghĩ nghĩ, rồi lại cười khổ sửa lại: "Không đúng... Hẳn nên gọi Phượng Ly Uyên , Lang... Vốn chỉ là cái họ mà ngươi tạm thời ứng phó với ta."
"Ngươi say." Đón gió đêm, người đang ôm nàng đi qua ngự hoa viên chỉ lạnh nhạt nói một câu.
"Từ khi gặp ngươi, ta vẫn chưa bao giờ thanh tỉnh..." Long Y Hoàng thản nhiên cười, đầu tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, chậm rãi mê man.
Đúng là... Say.
Ở phía sau hai người, một bóng dáng khác từ từ lộ ra khỏi giả sơn, nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ đi xa, không nói.
Sáng hôm sau, say rượu bắt đầu phát huy tác dụng, đầu Long Y Hoàng như muốn nứt ra đau đớn, khổ không thể tả, vẫn không thể nghỉ ngơi, từ sáng sớm nay sẽ chuẩn bị xuất phát đến khu vực săn bắn.
Các cung nữ nhanh chóng giúp nàng thay y phục , sau đó thu thập u phục... Long Y Hoàng mặt mày thống khổ xoa huyệt Thái Dương, trí nhớ về yến hội tối qua nhất thời thành một mảnh mơ hồ, cái gì đều không nhớ ra, nhưng nàng lại nhớ rõ, nàng bị người kia ôm trở về.
"Oanh Nhi... Hôm qua người ôm ta trở về, kia là ai ..." Nhớ lại, hình như là Lang Ly Uyên, nhưng lại không giống...
“Là Thái tử điện hạ." Oanh Nhi vừa sửa lại vạt áo cho nàng, vừa trả lời rõ ràng.
"Oanh Nhi, ngươi đừng làm ta sợ!" Long Y Hoàng lập tức tỉnh táo một chút, kinh hãi: "Ta thà tin rằng quỷ ôm ta trở về, cũng không tin là tên lãnh huyết kia!"
“Là thật, ngài có thể hỏi bất cứ người nào, hơn nữa, trừ Thái tử điện hạ, có ai có thể công khai mà ôm người quay về chứ?" Oanh Nhi sửa sang xong, đứng sang một bên, cúi đầu nói: "Xong rồi, Thái tử phi."
"À..." Long Y Hoàng nhìn mình trong gương đồng, kiểm tra y phục và những thứ cần dùng, sau khi xác định không có gì bất trắc, lập tức đi ra phòng: "Chúng ta đi thôi, cũng sắp đến giờ rồi."
Đi đến cửa cung, hàng dài đội ngũ dường như sớm đã vận sức chờ phát động, không một sự kiện nào của hoàng thất mà không oanh động , Long Y Hoàng đi đến trước long liễn, hành lễ với Hoàng Thượng, sau đó hoàng hậu đến bên cạnh nàng, dặn nàng mọi chuyện phải cẩn thận.
Kỳ thật, trường săn bắn vốn không phải là nơi các tần phi nên đi, chỉ là lúc này đây Long Y Hoàng lại có thể ngoại lệ, một nguyên nhân là vì nàng đã đáp ứng với Phượng Vũ Thiên rồi, cái thứ hai, hoàng hậu cũng vô cùng đồng ý cho nàng đi... Tiếp đó, nàng ta bắt Nhan phi ở lại trong cung, ngụ ý này, không lẽ chẳng hiểu rõ.
Thuần mã sư dắt tiểu hắc mã đến, vô cùng cung kính đem dây cương trong tay giao cho Long Y Hoàng, Long Y Hoàng nhìn nhìn một chút, vết roi trên mình ngựa quả nhiên không còn, thật không biết bọn họ dùng phương pháp gì.
"Thật sự là tiểu mã đáng yêu ..." Long Y Hoàng sờ sờ bờm ngựa, biểu hiện yêu thích: "Vậy ta sẽ gọi ngươi là Ô Nhiên, ngoan, ta cho phép ngươi giữ nguyên bản tính cũng không phải muốn ngươi ngay lúc ta đang đi săn mà đá ta xuống lưng….”
Ô Nhiên đối Long Y Hoàng thập phần thuận theo, cúi đầu, nhẹ nhàng vẫy đuôi.
Phía sau, đột nhiên một trận tiếng động lớn vang lên... Long Y Hoàng nhìn qua, Phượng Ly Uyên mặc một thân thường phục màu trắng tinh mỹ chậm rãi hiện ra trong tầm mắt của mọi người, tua bạc trên ngọc quan buộc tóc nhẹ nhàng rơi xuống, tràn đầy màu sắc lấp lánh. Long Y Hoàng mím môi, vỗ vỗ cổ Ô Nhiên, xoay người sang chỗ khác, cố gắng không nhìn hắn... Mà Phượng Ly Uyên, cũng không có đưa mắt nhìn Long Y Hoàng.
Lúc này, Phượng Trữ Lan xuất hiện vô cùng trầm mặc, đi đến một bên, giống như chuyện không liên quan đến mình, hành lễ với Hoàng Thượng, sau đó phân phó người hầu đem ngựa dắt tới, mạnh mẽ, không để ý đến bất kỳ kẻ nào.
... Lúc xuất hành, hoàng thượng đặc biệt hạ chỉ, toàn thể cưỡi ngựa, không được ngồi kiệu.
Này… Hoàng Thượng... Dù sao chỉ tới trung niên, đúng là nhiệt huyết sôi trào, tài nghệ cũng không có đi theo tuổi, chăng qua khổ cho những nhi tử hắn đã nuông chiều từ bé.
Đột nhiên Phượng Vũ Thiên hiện ra phía sau Long Y Hoàng, Long Y Hoàng không sao, chỉ là bị giật mình, nhưng Ô Nhiên bên cạnh nàng lại bị kinh động thét dài, nếu Long Y Hoàng không tận lực áp chế, khẳng định nó sẽ đạp cho Phượng Vũ Thiên một gót sắt trên người .
Mặc dù có chút vội vã, nhưng rất nhanh đội ngũ liền xuất phát... Đi đầu tiên phong là vài tên tướng quân, thống lĩnh ngàn vạn nhân mã phía sau, rầm rập bụi mù vô số, thành viên hoàng thất được bảo vệ ở bên trong, quân đội chia làm hai bên, bao vây rất nghiêm kín... Lần đầu tiên Long Y Hoàng cảm thấy được cưỡi ngựa lại buồn bực như vậy .
Ô Nhiên không kềm chế được dã tính bị Long Y Hoàng cưỡi ngựa thành thạo khuất phục, mang mỹ nhân một đường lao nhanh, so với đồng bạn của mình có vẻ hăng hái hơn.
Rất nhanh đội ngũ ra khỏi đế đô đi vào vùng ngoại ô, Hoàng Thượng đột nhiên tăng tốc độ nhanh hơn, vượt qua phạm vi bảo hộ, dẫn đầu, tuy rằng trung niên, thân thủ lại nhanh nhẹn như trước, xem nhẹ ngày tháng trôi qua, chỉ bằng ánh mắt đang lúc kiên cường kia, là có thể đọc ra tuấn lãng cùng thân thủ bất phàm năm nào ... Trên bầu trời, một con cự điêu bay qua, động tác Hoàng Thượng nhanh nhẹn giương cung lắp tên, sau đó tính toán thời cơ... Bắn!
Mũi tên dài nhỏ mang theo lông vũ màu trắng xẹt qua bay vào không trung, nháy mắt đâm xuyên qua thân thể cự điêu, cự điêu đột nhiên bị kiềm hãm, tiếp theo lại là mũi tên thứ hai xuyên qua cánh chim, cự điêu từ không trung rơi thẳng xuống, trên mặt đất giãy vài cái, được một Ngự lâm quân nhặt lên, đưa tới trước mặt hoàng thượng.
Hoàng Thượng nhìn cự điêu, trong lòng được thỏa mãn, ngửa mặt lên trời cười to... Quân đội phía sau rất là phối hợp, than phục reo hò hoan hô.
Long Y Hoàng vô cùng thương xót nhìn cự điêu hấp hối, trong lòng yên lặng mà thở dài thương tiếc, Phượng Vũ Thiên giục ngựa đi lên trước mặt nàng, cười nói: "Không phải chứ, mới ngày đầu lại sợ choáng váng? Nếu thực sự tới khu vực săn bắn, nhìn thấy mãnh thú không biết ngươi sẽ khóc thành cái dạng gì nữa, bây giờ trở về hoàng cung còn kịp đấy."
Long Y Hoàng không đếm xỉa đến hắn... Nàng nên giải thích với Phượng Vũ Thiên như thế nào mới tốt...
Dọc theo đường đi ngàn vạn lần giày vò, đi một chút dừng dừng, hình như đến đây, hoàng đế hưng trí dọc trên đường bắn ૮ɦếƭ không ít sói hoang cùng lợn rừng, cự điêu trên không trung cũng không thể tránh né bị sát hại... Càng bất đắc dĩ hơn là một đám người phải đi theo yêu thích của hắn lại phải dừng cũng theo hắn , biến Long Y Hoàng chưa tới khu vực săn thì thể xác và tinh thần cũng mỏi mệt .
Vất vả lắm mới tiến vào phạm vi khu vực săn, hoàng thất công tử bạn hữu hoàn toàn không có ý dừng lại nghỉ tạm, lúc đại quân dừng lại thì tập thể đi theo Hoàng Thượng vào khu vực săn trong rừng cây, chỉ có một vài người không chịu nổi ở lại địa điểm đóng quân nghỉ ngơi, Long Y Hoàng cũng dừng lại, nhưng không có nghỉ ngơi, mà kéo Ô Nhiên đến bên sông, phủi đi bụi bậm trên người nó, cũng an ủi nó đi đường đầy gian khổ.
Ở trên một mảnh đất trống, Ngự lâm quân đứng lặng bốn phía, ở chính giữa nổi lên vài cái lều trại thật lớn, ma ma và cũng nữ đã đến sớm ra ra vào vào chuẩn bị , sửa sang lại tất cả mọi chuyện cho tốt cung kính chờ đợi chủ nhân đến bất cứ lúc nào.
Long Y Hoàng nhàn rỗi không có việc gì, mặc dù nói muốn hỏi Phượng Trữ Lan , nhưng vừa rồi hắn cũng vào rừng cây, phỏng chừng hồi lâu đều không đi ra, nàng dứt khoát ngồi ở trên cỏ, cầm khăn trắng lau chùi cung tiễn màu bạc hình trăng non vừa nãy mình đã chọn, từ từ đợi cho hết thời gian... Vừa nãy nhiều người như vậy, cho dù nàng đi theo vào rừng cây phỏng chừng cũng không thấy được một người sống.
Trên mỗi cung tiễn của mỗi hoàng tử đều có ký hiệu độc nhất vô nhị dùng để phân chia thành tích săn bắn lẫn nhau .
Vài canh giờ qua đi, đội ngũ dần dần từ trong rừng cây đi ra, tiếng vó ngựa rung trời, trên lưng ngựa mỗi người đều có thu hoạch không nhỏ.
Mắt thấy Phượng Trữ Lan và Phượng Vũ Thiên ngay đó cách không xa, Long Y Hoàng chuẩn bị đi tìm bọn họ, nhưng một bóng người đột nhiên chặn lại, làm nàng không thể không lập tức ghìm ngựa... Ngăn người đón mã, dĩ nhiên là người vừa mới đi săn trở về - Phượng Ly Uyên!
Long Y Hoàng không khỏi sửng sốt, nhìn hắn, không rõ nguyên do.
Phượng Ly Uyên sai người đổi ngựa, ngay phía sau hắn, trừ bỏ trên lưng ngựa của hắn có thú săn, ngay cả trên lưng ngựa vài tên tùy tùng đi theo cũng chất đống xác mãnh thú.
Ngựa mới đã đến, mặt Phượng Ly Uyên vẫn không hề thay đổi cuối cùng cũng mang ý cười, hắn lại lên ngựa lần nữa, trong tay thị vệ mangcung tiễn tới , ngẩng đầu, nhìn thẳng Long Y Hoàng, ánh mắt không hề ôn nhu giống như trước nữa , mà là lạnh như băng: "Thái tử phi, tài cưỡi ngựa bắn cung của ngài tại hạ đã thấy qua, hôm nay nhất thời cao hứng , muốn mời Thái tử phi đi săn cùng, không biết có hân hạnh được Thái tử phi nhận lời cho?"
Hắn một hơi một gọi Thái tử phi, tuyên bố rõ quan hệ trước đây với Long Y Hoàng phủi bỏ sạch sẽ .
Long Y Hoàng trở tay, lập tức đoạt được túi tiễn trên tay thị vệ theo bên cạnh , nắm chặt dây cương trong tay, đồng thời cũng nắm chặt cung, chống lại tầm mắt Phượng Ly Uyên, đột nhiên cười đến mức đau đớn: "Khiêu khích, chấp nhận."
Nàng vung mã tiên lên , hung hăng đánh vào Ô Nhiên, phi nhanh như tên bắn vào trong rừng cây, Phượng Ly Uyên đứng tại chỗ sợ run nửa khắc, cũng giục ngựa theo sau tiến lên phía trước.
Phượng Vũ Thiên nhìn bóng dáng bọn họ một trước một sau phi nhanh rời đi , đột nhiên có phần hỗn loạn: "Không muốn nghỉ ngơi sao? Bọn họ lại đi vào làm gì? Thái tử phi thực không muốn sống nữa? Một nữ hài tử lại tiến vào nơi nguy hiểm như vậy !"
Phượng Trữ Lan cũng nhìn thoáng qua hướng rừng cây, cũng không có tò mò một chút nào , âm thanh lạnh lùng nói: "Không sao, không liên quan đến chúng ta."