Lần đầu tiên ôn nhu "Thấy ngươi ngủ rất say, không dám gọi, cho nên đi ra ngoài trước, hiện tại đến đúng lúc, đúng lúc vậy lại đây ngồi đi." Long Y Hoàng một chút cảm giác không tự nhiên cũng không có , vui vẻ mỉm cười nhìn Lang Ly Uyên, hoàn toàn không để ý đến cả người hắn bốn phía đang tỏa ra mùi nguy hiểm, nhìn Lang Ly Uyên ngồi xuống bên cạnh, sau đó, tiếp tục quay đầu hỏi Khuynh Nhan : "Vừa rồi chúng ta đang nói đến đâu?"
Không đợi Khuynh Nhan trả lời, đột nhiên Lang Ly Uyên lợi dụng ưu thế gần nàng, ôm lấy thắt lưng Long Y Hoàng, nhẹ nhàng kéo vào lòng иgự¢ của mình, làm như không có chuyện gì đánh tan lời của nàng, lấy cớ đường hoàng: "Nhìn nàng không có ăn cái gì cả, muốn ăn cái gì, ta gắp giúp nàng."
Long Y Hoàng vươn tay muốn duy trì khoảng cách giữa hai người, cố sức nghiêng đầu qua nhìn vẻ mặt Khuynh Nhan đang không hiểu gì : "Ta...". Không đợi nàng nói hết chữ "Ta", Lang Ly Uyên đem một miếng điểm tâm bay tới, nhét vào miệng nàng, ngăn chặn lời nàng, vẻ mặt quan tâm tươi cười: "Ăn trước một ít đi, nếu không lát nữa bụng lại đau."
Long Y Hoàng thình lình bị điểm tâm đưa đến làm nghẹn, khó khan lắm mới nuốt xuống sau đó bắt đầu ho khan, lấy tay lau lau miệng sừng sộ, nhìn Lang Ly Uyên: "Ngươi làm gì thế, muốn hại ૮ɦếƭ ta !"
Lang Ly Uyên vẫn mang vẻ mặt tươi cười, mang theo quan tâm sâu sắc, tay phải rót một ly trà, sau đó đưa tới trước mặt Long Y Hoàng: "Nhìn nàng kìa, sao lại không cẩn thận vậy , bị nghẹn rồi phải không? Trước tiên, uống nước đi."
"Có việc cứ nói thẳng! Không cần phải làm hành động kỳ lạ như thế!" Long Y Hoàng bực mình đẩy tay cầm ly trà của Lang Ly Uyên ra, ly trà bị ngoại lực tác động, đột nhiên nghiêng, đương nhiên nước bên trong đó toàn bộ đều đổ trên người Long Y Hoàng .
Long Y Hoàng sửng sốt, nhanh chóng lấy tay vẫy đi nước trà nóng, tức giận nói: "Lang Ly Uyên! Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm này!"
"Hắc... bẩn cũng không sao, quay về đổi váy thì tốt rồi." Lang Ly Uyên phun một hơi dài, thuận thế ôm lấyLong Y Hoàng, trước khi đi liếc liếc mắt một cái, nhìn trạng thái mơ mơ mộng mộng của Khuynh Nhan trước mắt , coi thường nói: "Thật sự có lỗi quá, bây giờ chúng ta phải rời khỏi một chút, mời ngươi cứ tự nhiên."
"Chỉ ướt một chút, không cần thay y phục, cũng không có gì nghiêm trọng đến..." dư âm lời nói của Long Y Hoàng còn đang luẩn quẩn tại chỗ, nhưng Lang Ly Uyên cũng không muốn ở lại hơn nửa khắc, nhanh chóng bước đi chạy lấy người.
Hắn ôm Long Y Hoàng vào phòng, sau đó lấy tay đóng cửa lại, Long Y Hoàng nghiêng đầu nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu: "Này, ngươi không phải nhỏ mọn như vậy chứ! Ta vớihắn cũng không phải là rất quen ."
Lang Ly Uyên đột nhiên xoay người lại, chỉ vài bước bức lui Long Y Hoàng đến bên tường, cánh tay đè hai bên người Long Y Hoàng, khóa chặt nàng, trên đầu mây đen Lang Ly Uyên bay bay: "Ta không quen nhìn ngươi đối với người khác tốt như thế. Nhìn. Không. Quen!"
"Thật sự là... Một đại nam nhân, lòng dạ còn hẹp hòi hơn so với nữ nhân ." Long Y Hoàng không ngừng thối lui hắn thì càng lấn đến đè vào mình, buồn cười nói.
"Khi ngươi ở một chỗ cùng người đàn ông khác , ta không cần phải hào phóng ." Lang Ly Uyên kìm hãm cánh tay đang ngăn cản của nàng, nghiêng mặt, từ từ cúi đầu hôn nàng.
"Người ta là danh hoa có chủ , làm sao ta có thể tùy tiện hái?" Long Y Hoàng đưa tay ra, ngăn môi Lang Ly Uyên, sau đó từ từ rời khỏi иgự¢ hắn, đột nhiên tươi cười sâu xa, nàng chỉ để ý để ý những chuyện bên ngoài: "Ta chẳng qua là hỏi thăm một chút để hiểu thêm vài việc thôi, ngươi lại nhạy cảm như vậy."
"Danh hoa có chủ? Ngươi..." Lang Ly Uyên cứng người, đột nhiên không biết nói gì cả.
"Hắc... Nhìn bộ dáng người ghen trông rất đáng yêu nha. Long Y Hoàng nhẹ nhàng ôm cổ hắn, dáng vẻ tươi cười từ từ ảm đạm đi, chậm rãi nhắm mắt lại: "Nhưng Lang Ly Uyên, ta có phải đòi hỏi ở ngươi quá nhiều. Kết quả... sẽ ra sao đây, đến lúc chúng ta phải tách ra, thì sẽ biến thành thế nào?"
"Sẽ không tách rời, ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi, trừ phi ngươi bỏ ta, bằng không ta sẽ mãi quấn quít lấy ngươi." Lang Ly Uyên đột nhiên hơi kinh hoảng ôm chặt lấy nàng: "Y Hoàng, chúng ta không nói những điều đáng sợ như vậy nữa!”
"Nhưng... Lấy thân phận hiện tại của ta và ngươi, có khả năng ở cùng với nhau được bao lâu? Hơn nữa, Lang Ly Uyên... Ngươi với ca ca ta rất giống nhau, ta không thể nảy sinh tình cảm nào đối với ngươi ngoài tình huynh muội... Vô cùng xin lỗi." Long Y Hoàng cúi đầu, cắn chặt môi, che đậy hai mắt.
Lang Ly Uyên nhẹ giọng mắng nàng, cũng không có bị những lời nói cự tuyệt rõ ràng của nàng mà vứt bỏ mọi thứ hay dao động: "Không sao, ta chờ nàng."
Long Y Hoàng trầm mặc, Lang Ly Uyên buông nàng ra, nắm chặt tay nàng, rồi đi ra ngoài: "Không phải nói tìm người kia còn có việc gì sao? Vậy nhanh lên đi nói đi, đừng để cho người ta đợi lâu."
Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng vì ngược với ánh sáng, mặt Lang Ly Uyên nghiêng đi chỉ nhìn thấy rất lờ mờ, nàngkhông thấy rõ vẻ mặt của hắn lắm. Nhìn thấy hai người quay lại, Khuynh Nhan che miệng vết thương đứng lên: "Đa tạ cô nương cứu mạng, nhưng bây giờ Khuynh Nhan vẫn có chuyện quan trọng phải làm, không tiện ở lâu, ngày khác nhất định sẽ báo đáp ân huệ của cô nương."
"Muốn đi? Ngươi bây giờ đang bị trọng thương, có thể đi tới đâu chứ? Chẳng may, nửa đường gặp phải kẻ thù, ngươi có mấy cái mạng để dùng đến, đừng nói giỡn ?" Long Y Hoàng nghiêm túc nói: "Hãy ở trong này nghỉ ngơi đi, nơi này rất an toàn, ta sẽ bảo toàn tính mạng cho ngươi."
"Kỳ thật, nếu như hắn cố ý muốn đi, ta cũng có thể phái người bảo vệ hắn." Lang Ly Uyên vẻ mặt xấu xa chen mồm vào.
"Khởi bẩm chủ thượng, ngoài cửa có một đám người khí thế mạnh mẽ, nói muốn vào tìm người." Xích Nhiễm xuất hiện vô thanh vô tức , đánh vỡ cục diện xấu hổ : "Đã có mấy người bị họ đả thương , nói là nhất định phải tiến vào để hỏi rõ ràng."
Long Y Hoàng nhìn ra hướng cửa lớn, thanh âm tranh cãi ầm ĩ ẩn ẩn truyền đến, sau đó nhìn lại Khuynh Nhan, sắc mặt của hắn bỗng nhiên trắng bệch. Cuối cùng Long Y Hoàng nói: "Nói các nàng cho vào, ta nghĩ, ta đã đoán được là ai."
“Tuân lệnh." Xích Nhiễm lui ra, Lang Ly Uyên thuận miệng nói tiếp: “Ai vậy?"
"Nếu không đoán sai, phải là Phượng Trữ Lan ." Ánh mắt Long Y Hoàng không rời khỏi khuôn mặt Khuynh Nhan, Lang Ly Uyên ngẩn ra, buông tay nàng : "Ta đây nên tránh mặt trước, thật sự không có tiện thấy hắn."
Long Y Hoàng gật gật đầu. Khuynh Nhan đứng im tại chỗ, mím môi không nói, cúi đầu.
Quả nhiên, không quá nửa khắc đồng hồ, Phượng Trữ Lan mang theo một đội nhân mã hùng hổ tiến về phía nàng, Phượng Trữ Lan đi đầu cười lạnh, trong khi đó giọng hắn thì quanh quẩn ở đại viện: "Long Y Hoàng, mặt mũi cũng lớn nhỉ, vậy mà ngay cả ta muốn đi vào gặp ngươi đều phải trải qua việc thông báo!"
"Ta đang gặp một vị khách quan trọng, cho nên không có để ý là ngươi đến, thật sự là thất lễ..." Long Y Hoàng khẽ cười một tiếng, hồi đáp: "Như vậy thì, Thái tử điện hạ, người cố ý đến thăm, chưa hề đặt chân đến lãnh cung, lại có dụng ý gì?"
"Ta tới để hỏi ngươi, trước viện có một đường máu, vì sao vừa đến Ngạn Chỉ Đinh Lan lại... Nhan..." Ánh mắt Phượng Trữ Lan tùy ý quét tới người bên cạnh Long Y Hoàng, đột nhiên dừng lại, giọng điệu trước sau và cả lời nói không hề khớp nhau, kinh ngạc đến luống cuống.
"Chủ, chủ thượng." Khuynh Nhan từ từ nghiêng người hướng mắt về phía Phượng Trữ Lan , cúi đầu, âm thanh thấp đến mức nghe không ra, giây tiếp theo, Phượng Trữ Lan lập tức vọt tới trước mặt hắn, muôn phần khẩn trương nắm tay hắn, hoàn toàn quên mất người đang đứng bên cạnh: "Ngươi… tối hôm qua tại sao lại xúc động như vậy! Vậy mà tự mình đi chấp hành nhiệm vụ! Ngươi có biết thiếu chút nữa đã hù ૮ɦếƭ ta hay không !"
"Thật xin lỗi, chủ thượng." Có lẽ vì hành động của Phượng Trữ Lan làm ảnh hưởng đến vết thương của hắn, Khuynh Nhan âm thầm nhíu mi, nhưng Phượng Trữ Lan đối với mọi việc của hắn mẫn cảm hơn ngàn vạn lần, bỗng chốc nhìn ra điều bất thường: "Ngươi bị thương! ૮ɦếƭ tiệt! Ta sẽ không bỏ qua cho những kẻ đó!"
“Đúng vậy, là Thái tử phi cứu thuộc hạ, nếu không thuộc hạ đã sớm mất mạng..." Thanh âm Khuynh Nhan vốn đã yếu đuối, lần này, càng khiến cho Phượng Trữ Lan đau lòng mãnh liệt, hắn ngẩng đầu nhìn Long Y Hoàng, không nói gì, lại nhìn Khuynh Nhan, nhẹ nhàng mở miệng: "Chúng ta trở về, ta sẽ tìm đại phu tốt nhất chữa thương cho ngươi."
“Vâng." Khuynh Nhan chậm rãi gật đầu.
Phượng Trữ Lan lôi kéo hắn đi cùng, đi được một nửa, đột nhiên ngừng lại, xoay người sang, lần đầu tiên không có cơn thịnh nộ hay sự chán ghét nào, chỉ có niềm vui mừng như được sống sót lại sau tai nạn và một chút cảm kích.
Hắn… lần đầu tiên đối với Long Y Hoàng ôn nhu như thế .
Hắn nói: "Cám ơn ngươi... Long Y Hoàng."