Long Y Hoàng mặc kệ bóng dáng Lang Ly Uyên đứng im như pho tượng nãy giờ, lại liếc mắt nhìn về phía người kia, đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, rất nhanh vươn tay tháo xuống vật trên đai lưng hắn, nhìn lại, thu vào trong tay áo, sau đó vỗ vỗ tay đứng lên: “ Xích Nhiễm, giúp ta mang hắn vào phòng của ta, sau đó xử lý vết thương cho hắn, nơi này mùi giấm chua quá nồng, ta ngửi không nổi nữa.”
Lang Ly Uyên đứng nửa ngày cũn không kịp phản ứng, Xích Nhiễm và Tử Tuyển mang người kia vào trong phòng nàng, Long Y Hoàng đi theo phía sau, Lang Ly Uyên đột nhiên vọt tới chặn đường nàng, lúc này mới có phản ứng lại, kinh ngạc nói : “ Ngươi để hắn ngủ trong phòng ngươi ? Vậy ngươi ngủ ở đâu?”
“Ta? Ta cũng ngủ ở phòng mình.” Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngây thơ… Khiến Lang Ly Uyên nổi trận lôi đình.
“Ngươi muốn ngủ chung với hắn!” Lang Ly Uyên nổi trận lôi đình, hình tượng lập tức bị hủy diệt .
“Có cái gì không thể? Chỉ cần là ta thích, ngủ với ai đều không quan trọng.” Long Y Hoàng cô gắng nhịn cười, nhìn mặt Lang Ly Uyên từ hồng chuyển sang xanh rồi đen, sắc mặt đổi tới đổi lui rất khó coi chuẩn bị muốn Gi*t người diệt khẩu, rốt cuộc tuyên bố đầu hàng : " Tốt tốt , nói đùa thôi, ta bây giờ chỉ nhìn thương thế của hắn, có thể cả tối cũng không ngủ, sao ? Ngươi cũng muốn tới ? "
“Hắn là người thế nào ? Đáng giá để ngươi vì hắn quan tâm ? " Ánh mắt Lang Ly Uyên nổi ngọn lửa nguy hiểm.
“Hắn hả? Ta cũng không biết…” Long Y Hoàng thành thực lắc đầu, sau đó kiên quyết vòng qua người Lang Ly Uyên vào phòng.
Xích Nhiễm đặt Khuynh Nhan ở trên giường Long Y Hoàng,nhẹ nhàng cởi y phục dính máu của hắn ra, Tử Tuyển lấy thuốc, Long Y Hoàng đi tới bên giường, đột nhiên không lên tiếng ánh mắt chăm chú nhìn vết thương đáng sợ! Ngân châm ám khí để lại vết thương sâu như vậy, xung quanh là vết máu đen, lộ ra góc nhọn sắc bén, kéo từ đầu xuống tới vai , không biết đã đâm vào sâu bao nhiêu.
Thật là thị nữ rất tri kỷ, căn bản không người phân phó bất cứ điều gì, cũng đã bưng chậu nước tới rửa mặt, trên mặt nước là chiếc khăn lông màu trắng lơ lủng, Xích Nhiễm lấy khăn lông, vắt ráo nước, lau sạch vết máu còn đọng lại, đối mặt với máu chảy không ngừng kia, sắc mặt nàng ta một chút thay đổi cũng không có, động tác xử lý vết thương rất chuyên nghiệp, nàng ta một tay giữ thân thể người nọ, tay kia cầm nắm chặt ám khí, dùng tốc độ nhanh nhất rút ra… máu tươi tựa cánh hoa anh đào roi tan tác , từng giọt từng giọt bay vào không trung, rơi vào chăn đệm trên giường, nhuộm thành đóa mạn châu sa rực rỡ, bởi vì đau, làn da trắng nõn của Khuynh Nhan càng thêm trắng bệch, nhăn mi lại, đau đớn rên vài tiếng, nghiêng đầu, hô hấp dần trở nên dồn dập, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ xinh đẹp làm lòng người rung động.
Xích Nhiễm vứt ngân khí dính máu, dùng khăn lông phủ lên vết thương máu chảy không ngừng, Tử Tuyển kịp thời mang thuốc trị thương đến, thuốc trị thương nhanh chóng được bôi vào vết thương, máu chảy như dòng suối nhỏ dần dần cũng dừng lại, Xích Nhiễm lại cầm băng gạc tới, băng bó vết thương lại.
Long Y Hoàng vẫn đứng ở bên cạnh nhìn, trầm mặc quan sát , nhìn chằm chằm gương mặt tinh tế của nam tử kia, vẫn không lên tiếng, Lang Ly Uyên đi đến phía sau nàng, bộ mặt hoàn toàn như oán phụ bị bỏ rơi nói : " Bị thương đến như vậy còn chưa ૮ɦếƭ, thật sự là mạng lớn ".
“Nếu hắn ૮ɦếƭ, Phượng Trữ Lan chắc chắn sẽ nổi điên? Thú vị…quả thật là tuyệt sắc- khuynh quốc khuynh thành, cũng khó trách vì sao lại mê muội như thế. " Long Y Hoàng nhẹ nhàng nói ra, có chút bất đắc dĩ cùng thương xót, nàng kéo chiếc ghế quý phi đặt cạnh giường, bản thân ngồi xuống, vén tóc lòa xòa trên trán Khuynh Nhan đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng sang một bên,tiếp tục quan sát mặt hắn.
Trắng noãn giống như hoa ngọc lan, khí chất thuần khiết như ngọc, môi tái nhợt, nhưng không làm ảnh hưởng đến vẻ ôn nhu trời sinh trên gương mặt hắn, cằm gầy, tinh sảo đến tận xương tủy.
Lang Ly Uyên vô phương lầm bầm lầu bầu cười nhạo động tác khó hiểu của Long Y Hoàng, cũng đi tới bên giường, quét mắt qua người nọ, có lẽ vì trong lòng đã có chút hiềm khích, chỉ cảm thấy người đó bộ dạng cũng bình thường, cũng lười lên tiếng, chỉ đứng một bên, cùng Long Y Hoàng nhìn hắn.
Miệng vết thương sau khi xử lý xong, Xích Nhiễm và Tử Tuyển ngoan ngoãn lui sang một bên đợi lệnh, Long Y Hoàng nhìn các nàng : " Các ngươi vất vả rồi ? Các ngươi có thể nghỉ ngơi, một mình ta chăm sóc hắn là được rồi. "
Các nàng ngẩng đầu, thấy Lang Ly Uyên gật đầu, lúc này mới từ từ lui xuống, Long Y Hoàng lại nhìn về phía Lang Ly Uyên: “Ngươi không nghỉ ngơi sao?”
“Ta không mệt, có liên quan gì tới ngươi không ?” Lang Ly Uyên cười nói.
“Vậy được rồi, ngươi giúp ta trông hắn, ta đi ngủ trước, có động tĩnh gì thì gọi ta.” Long Y Hoàng đứng lên khỏi ghế, đi tới giường bên cạnh, nghiêng người nằm xuống, năm ngón tay khép làm gối đặt phía sau đầu, dần dần ngủ say.
Lang Ly Uyên thở dài, đến bên cạnh kéo ra tấm chăn, cẩn thận đắp cho nàng, rồi ngồi vào chiếc ghế nàng đã ngồi lúc nãy, nhìn chằm chằm Khuynh Nhan đến ngẩn người.
Ừm… Nếu như hắn ta dám đối với nàng có hành động gì quá thân mật, nhất định sẽ Gi*t hắn ta ! Nhất định !
Đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái không ít, Lang Ly Uyên đặt khuỷu tay chống lên tay vịn của ghế, mu bàn tay chống vào đầu, hai mắt cũng nhắm nghiền.
Chờ Lang Ly Uyên ngủ đủ rồi tỉnh dậy, hắn thấy trời đã sáng,hắn nhanh chóng đứng lên, ánh mắt bỗng nhiên trợn to… Nhìn lại giường đã không thấy bóng dáng Long Y Hoàng đâu, người trên giường nọ cũng không thấy tăm hơi.
Mím môi bước nhanh đi ra cửa phòng, Lang Ly Uyên liếc mắt nhìn thấy người đang ngồi trong đình viện kia, trên con đường đá nhỏ đan xem, Long Y Hoàng nhàn nhã ngồi trên ghế, trước mặt nàng là môt bàn hoa quả cùng điểm tâm, Lang Ly Uyên ngẩn người, lúc đang chuẩn bị xuống lầu, thì bắt gặp một bóng dáng đang đi tới chỗ Long Y Hoàng, đột nhiên hấp dẫn chú ý của hắn- Là kẻ đã cứu hôm qua.
Long Y Hoàng ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng càng ngày càng gần nàng,đột nhiên cười một tiếng, tay phải hướng tới chỗ trống bên cạnh: “Mời ngồi.”
Khuynh Nhan y phục đã chỉnh tề, tóc dài dùng lụa trắng buộc lại, mắt phượng xinh đẹp như xưa có một tầng sương mờ gợn sóng, càng lộ ra vẻ tiều tụy cùng thương tiếc, hắn nhìn Long Y Hoàng, miệng khẽ nhấp nháy, yết hầu khô khốc khiến hắn không thể nói , chỉ có thể gật đầu, sau đó ngồi xuống cái ghế cạnh nàng, chỗ bị thương cũng không linh hoạt, vẫn không nhúc nhích, khẽ cúi đầu, không nói.
“Công tử là Khuynh Nhan? Quả thật là tên xứng với người .” Long Y Hoàng vẫn mỉm cười, nụ cười vạn năm không thay đổi, cầm lấy ấm trà như muốn rót vào cái chén trước mặt hắn, nghe nàng nói như vậy, thân thể gầy yếu của Khuynh Nhan hơi cứng đờ , sau đó chậm rãi gật đầu.
“Như vậy miếng ngọc bội này, chính là của công tử?” Long Y Hoàng mang đồ để tới trước mặt hắn, Khuynh Nhan bỗng nhiên trở nên kinh ngạc, sau đó sờ sờ đai lưng, cầm lấy miếng ngọc bội: “Đa tạ tiểu thư cứu giúp…” Giọng nói mềm yếu nhưng lại không giống mềm yếu, không giống nữ tử, cũng không giống nam tử, nhưng cũng có phần êm tai.
“Ngươi nên biết ta là ai?” Long Y Hoàng nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên đôi mắt có thêm vài phần thâm thúy, tại saongay từ đầu nàng lại mượn ngọc bội của Khuynh Nhan, là bởi vì nhìn hơi quen quen… Nếu như không phải miếng phượng loan ngọc của Nhan phi vỡ nát ra trước mắt mình , nàng thực sự khó có thể tin nổi có miếng ngọc giống nhau như thế.
”Thái tử phi.” Khuynh Nhan nhìn thẳng Long Y Hoàng, lạnh nhạt thốt ra ba chữ.
Long Y Hoàng cười càng thêm sáng lạn, sau đó bảo thị nữ bưng lên một chén thuốc đặt trước mặt hắn: “Tốt lắm tốt lắm, không nói cái này nữa, ngươi bị thương không nhẹ, tạm thời ở chỗ của ta an dưỡng trước, hiện tại mau uống thuốc này đi. "
Khuynh Nhan nhìn thuốc trong chén, không nói gì, Long Y Hoàng suy nghĩ một chút: “Đúng rồi, còn về phần Phượng Trữ Lan, ta rất nhanh sẽ thông báo với hắn, để hắn tự mình đến đón ngươi thế nào ? "
”Không! Không được cho hắn biết!” Khuynh Nhan nhanh chóng ngẩng đầu lên, cắt đứt lời Long Y Hoàng , thậm chó có phần lúng túng.
Lang Ly Uyên cứ đứng ở trên lầu nhìn hai người cười cười nói nói phía trước như vậy , mà bản thân mình lại không nghe được chút gì… Sắc mặt chợt u ám, đột nhiên nhún người nhảy, từ từ đáp xuống trước mặt hai người, giọng nói lạnh như băng: “Tại sao, ăn điểm tâm cũng không gọi ta nữa?”