"Ta hy vọng ngươi đang nói đùa, hơn nữa vui đùa này cũng quá lố rồi." Long Y Hoàng cúi đầu, giận, thấp giọng phản bác.
"Ta không phải nói đùa, ta rất hiểu suy nghĩ của mình, còn không có khả năng ta lẫn lộn cảm giác của mình, giống như ngươi nói , yêu chính là yêu, không yêu sẽ là không yêu, không cần thiết phải lừa gạt mình." Lang Ly Uyên chiếm thế thượng phong, nói chuyện đúng lý hợp tình, vẫn nắm chặc tay nàng, giống như dự định vĩnh viễn cũng không buông ra.
"Ngươi có biết người ngươi yêu là ai không?" Long Y Hoàng giương mắt nhìn hắn, ép hỏi.
"Ta biết, nàng là Long Y Hoàng." Lang Ly Uyên không khách khí phản kích, hạ quyết tâm nhất định phải đem phòng ngự của Long Y Hoàng công phá, song lại đáng tiếc, phòng ngự mà Long Y Hoàng tích lũy đã trải qua mười bảy năm, đã không thể phá vỡ từ lâu .
"Nàng không chỉ là Long Y Hoàng."
"Nàng còn là đương triều Thái tử phi, nhưng còn ta cũng không rời khỏi thân phận của nàng."
"Nàng ấy không chỉ có là Thái tử phi, mà là Thái tử phi hòa quốc , nàng đã không thể là đại biểu chính mình từ lâu, từ khi nàng đặt chân lên quốc gia khác, nàng là đại biểu cho một quốc gia! Nếu chỉ bởi vì sợ sệt sự tàn khốc và lạnh lùng do trượng phu đối với mình, trong lúc đó không để ý đến quan hệ hai nước cùng nam nhân mà chạy trốn, nàng sẽ không là Long Y Hoàng!" Long Y Hoàng kiên quyết hơn, từng câu từng chữ giống như đao chém 乃úa bổ: "Long Y Hoàng biết, trên người nàng có trách nhiệm của mình, nàng không hề có khả năng lùi bước như vậy, càng không thể sợ hãi bất cứ điều gì, còn Lang Ly Uyên, Long Y Hoàng biết hảo ý của hắn, nhưng chỉ có thể nhận tấm lòng mà thôi."
"Ngươi càng ngụy trang cho mình, càng làm cho người khác muốn nhìn kỹ hơn sự kiên cường mà yếu ớt của ngươi ... Hay là ngươi cố ý kiên cường cho ta xem? Đặc biệt muốn làm lòng ta đau đến mức sống không bằng ૮ɦếƭ?" Lang Ly Uyên thở thật dài, từ từ ôm Long Y Hoàng chặc trong иgự¢ mình, mở to mắt men say ௱ôЛƓ lung, giọng hắn trầm thấp khàn khàn, tà mị mê hoặc: "Như vậy, ngươi hãy trả lời ta, nếu sau này ta thắng Phượng Trữ Lan ... Có phải ngươi sẽ cam tâm tình nguyện đi theo ta hay không ?"
"Đi theo ngươi... Để ta cả đời đều đeo trên lưng hai chữ loạn luân, vong bản, cả tội danh phản bội bất trinh [1] ?" Long Y Hoàng khép hai mắt đầy mệt mỏi lại, tựa vào cái ôm ấp ấm áp đến tận đáy lòng, lẩm bẩm nói: "Ta không biết..."
[1] tội danh phản quốc không tiết hạnh
Âm cuối tiêu tán vào không trung, không khí từ từ yên lặng, Long Y Hoàng trằm lắng nằm ở trong lòng Lang Ly Uyên, vẫn không nhúc nhích.
Cửa sổ rộng mở, lá bị gió thổi bay tạo nên âm vang rì rào, hiện ra trong đôi mắt như ngọc của Lang Ly Uyên những mảnh rụng lả tả, hắn cúi đầu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt Long Y Hoàng bình thản ngủ, nửa ngày sau: "Vậy, ngươi nói cho ta biết một ít đi, Vân Lang đã nói với ta, ngươi cũng có người mình thích, người kia là ai?"
Nhắm mắt lại, Long Y Hoàng nghiêng đầu, hơi hơi nâng mi: "Hắn a... Hắn... Hắn là người tốt, thật sự, thật sự tốt lắm, lần đầu tiên Long Y Hoàng cao ngạo tâm động, lần đầu tiên hạ mình với hắn, tháo xuống tất cả phòng bị... Nhưng mà hắn, vẫn luôn ngoan cố như thế , mười tám năm trước mẫu thân với hắn chỉ là quan hệ hôn phu hôn thê hữu danh vô thực, hắn vẫn nhớ đến bây giờ... Trong mắt của hắn, chỉ có mẫu thân, hắn nói... chỉ coi ta như nhi nữ, nhi nữ mà thôi..."
Lang Ly Uyên hơi hoảng hốt, chậm rãi nhìn tóc đen của nàng rơi trên giường : "Nếu hắn không thích ngươi, vậy ngươi hãy quên hắn, cũng không phải chỉ có mình hắn, sẽ có một người quý trọng cùng yêu thương ngươi..."
"Ta, ta quên hắn không được ... Vẫn quên không được, " Giọng Long Y Hoàng dần dần nghẹn ngào, Lang Ly Uyên không biết nàng có phải đang khóc không: "Hắn yêu chỉ có mỗi mẫu thân, mười tám năm trước như vậy... Mười tám năm sau cũng như thế, không có ta... Chưa từng có cho ta..."
"Người kia không biết quý trọng ngươi, là hắn không tinh mắt, ngươi không cần vẫn nhớ thương hắn ." Lang Ly Uyên chậm rãi khuyên bảo, nhưng mà dần dần, hắn nhận ra tâm mình đột nhiên co rút đau đớn, càng ngày càng đau.
"Lang Ly Uyên... Ta rất mệt ... Trước tiên, ngươi không cần thả ra, để cho ta ngủ một lát..." Long Y Hoàng nắm chặt góc áo hắn, cuộn mình trong иgự¢ hắn.
"Ừ, ta sẽ không bỏ ngươi, bất kể là như thế nào, cũng sẽ không lại rời khỏi ngươi." Lang Ly Uyên cũng xiết chặt tay, nhìn Long Y Hoàng từ từ ngủ say, đột nhiên mình cảm thấy rất khó chịu.
Thật lâu… thật lâu… về sau, Lang Ly Uyên chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình cũng sẽ gặp nam nhân Quân Linh – người chính miệng Long Y Hoàng nói- người duy nhất làm cho nàng động tâm , chỉ là lúc ấy, đã có rất nhiều thứ không thể vãn hồi được nữa, mà thê tử của mình, cũng sắp lâm bồn, hắn nhìn thấy nam tử Quân Linh kia, trong nhất thời, nhớ lại mà đau lòng .
Đó là Long Y Hoàng tự tay tạo ra, nện ở đáy lòng hắn vết thương thật sâu.
Bầu trời tối đen, lúc Long Y Hoàng tỉnh lại, qua quýt cáo biệt với, xoay người quay về Đông cung.
Lang Ly Uyên yên lặng đứng sau lưng nàng không xa, đưa nàng quay về, sau đó đứng lặng ở trước đại môn Thái tử phủ thật lâu, mới chậm rãi rời đi.
Ngày hôm sau, Long Y Hoàng lập tức lấy một cớ thân thể không khoẻ, muốn ra ngoài tĩnh dưỡng , tiến cung hành lễ đơn giản với Hoàng Thượng và Hoàng hậu, sau đó đưa ra thỉnh cầu, nhìn vào giống như hành động thực bình thường, thân thể không khoẻ ra ngoài tĩnh dưỡng, đây là lý do rất nhiều hoàng thất đều đã dùng, rất nhanh được phê chuẩn, Phượng Trữ Lan một câu cũng không hỏi đến, nhưng bọn họ ai cũng không có chú ý, Long Y Hoàng đưa ra cớ tĩnh dưỡng, cũng không có nói rõ thời gian, mà biệt viện nàng lựa chọn tĩnh dưỡng cách rất xa đế đô, ở vùng ngoại ô, là biệt viện quạnh quẽ không có người ở .
Lời đồn đãi cũng không yên, nàng trước dời đi, sau lập tức lại truyền ra bởi vì thi*p phi mang thai, chính cung ở Thái tử phủ đã không có vị trí, cho nên bị trục xuất, chuyển đến lãnh cung.
Dưới sự bàn luận sôi nổi đó, bất cứ ai đều không có dám nói ra ngoài —— bọn họ còn giác ngộ nếu vì điều đó mà làm cho quan hệ hai nước rạn nứt thì… . Hoàng hậu sau phía rem che trong phòng trầm mặc, không có làm gì để đáp lại, ai nấy đều không nhìn rõ đôi mắt đen như bảo thạch của nàng, đến cuối cùng có hay không có?
Long Y Hoàng đi thật hờ hững, lời ly biệt cũng không nói với Phượng Trữ Lan, nàng đối với hắn sớm đã hết hoàn toàn hy vọng . Đơn giản, thu thập một chút vật dụng này nọ, rất nhanh rời đi. Lúc nàng đi , một tỳ nữ hay thị vệ đều không có đem theo, chỉ dẫn theo Oanh Nhi, vừa đến gần biệt viện lãnh cung , nàng cho Oanh Nhi quay về hoàng cung.
Long Y Hoàng sớm đã không sao, cho dù nàng ở trong gian phòng ở Thái tử phủ hoa lệ thì như thế nào? Ở trong mắt kẻ khác, đã sớm biến thành lãnh cung bên ngoài vô cùng hào nhoáng , trò cười mỹ lệ , bây giờ rời đi, trong lòng ngược lại thoải mái rất nhiều.
Vùng ngoại ô cảnh sắc hơi tiêu điều, cũng có cây cối xanh um, biệt viện có phần cũ nát, cũng rất sạch sẽ, lầu các bởi vì hầu như không có người ở nên nơi này đã không còn lộng lẫy như ngày xưa, nhưng cũng vẫn duy trì được vẻ tinh xảo như cũ.
Long Y Hoàng đứng ở trước sân, nhìn nhìn tấm bia đá kia, đột nhiên bật cười.
Không biết là 乃út ký của ai, cứng cáp có lực, bốn chữ to được khắc thật sâu, Ngạn Chỉ Đinh Lan.
Ngạn Chỉ- là tục danh của mẫu thân nàng .
Đây, coi như là một loại an ủi trong lòng đi.