Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 33

Tác giả: Mị Tử Diên

Muốn gặp ngươi
Long Y Hoàng đi vào đại sảnh, hấp dẫn ánh mắt mọi người, một đám người oanh oanh yến yến ăn mặc trang điểm xinh đẹp quấn quít lấy công tử thiếu gia quần áo lụa là, vui thì cười giận thì mắng không dứt bên tai, chung quanh đều là màn lụa phấn hồng mỏng bay lên, một mảnh mờ ám, đèn Ⱡồ₦g đỏ treo trên cao thật lớn, ngay cả đèn Ⱡồ₦g đỏ và bốn vách tường treo đầy bức tranh Xuân cung đồ, khó tránh khỏi không có người nào không mơ tưởng.
Long Y Hoàng bị một mảnh phấn hồng này làm cho hoảng và hoa mắt, dạo qua bốn phía một vòng sau đó mới tìm được cửa cầu thang, chậm rãi đi đến trên lầu, nhưng đi chưa được mấy bước, tức khắc bị một phụ nữ trung niên bộ dáng vẫn còn thướt tha ngăn lại, Long Y Hoàng đang chuẩn bị cảm khái một chút gần đây tại sao lại bị chặn đường nhiều thế, đồng thời không quên ngẩng đầu lên, biểu hiện ra khuôn mặt thuần khiết nhất của mình , ánh mắt vô tội chớp chớp: "Xin nhường được một chút được chứ?"
"Ôi chao, thật sự là báu vật của trời, báu vật của trời! Bất quá tiểu cô nương, đây cũng không phải là nơi ngươi nên tới, nếu xảy ra chuyện gì, ta phụ trách không được, bằng không, ngươi đang chuẩn bị gia nhập Thiên Hương Viện của chúng ta ?" Nữ nhân cười cười, phe phẩy quạt tròn trong tay tơ lụa bay lượn, làn váy trên người là đóa mẫu đơn lớn đang nở rộ trông phức tạp, móng tay đỏ tươi, ngón tay tùy ý sờ không ngừng trên mặt Long Y Hoàng .
Nữ nhân này, tỷ lệ chín mươi chín phần trăm là tú bà, Long Y Hoàng cực kỳ có kiên nhẫn, hoàn toàn xem nhẹ kẻ đang tới gần nàng không ngừng cũng như các đóa hoa khác cùng các gia công tử bạn hữu, tươi cười kinh thiên tuyệt thế: "Ta tìm người, Lang Ly Uyên, hắn ở đâu?"
"Lang Ly Uyên? Lớn như nơi này, đa số đều là khách quen, không có ai kêu Lang Ly Uyên a... Hiện giờ minh chủ võ lâm gọi là Ly Uyên đúng vậy, nhưng Lang Ly Uyên là ai? Tiểu cô nương, nếu nơi này không có ngươi người muốn tìm, vẫn nhang rời khỏi đi, nếu không thật sự phải gặp chuyện không may ." Tú bà nhìn thoáng qua vẻ mặt bọn nam tử đáng khinh bên cạnh đang vuốt cằm đánh giá, xem như thiện ý nhắc nhở: "Ngươi còn trẻ như vậy lại có dung mạo đẹp, đơn thuần thiện lương như thế, ta cũng không nhẫn tâm lấy lòng dạ hiểm độc mà mua bán."
"Không phải họ Lang sao..." Long Y Hoàng nhẹ giọng nỉ non, đột nhiên hiểu ra, giọng lại đề cao lần nữa: "A, đúng rồi, là ta nhớ lầm , không phải gọi là Lang Ly Uyên, như vậy... Minh chủ võ lâm hắn ở đây?"
"Ngươi là ai? Tin về minh chủ cũng không phải tùy tiện lộ ra ." Tú bà bắt đầu cảnh giác, cao thấp đánh giá Long Y Hoàng.
"Ta sao? Ngươi để hắn nhìn thấy ta sẽ biết, nhanh lên, dẫn ta đi đi! Ta bây giờ đang muốn gặp hắn!" Long Y Hoàng vội vàng lôi kéo tay áo tú bà .
"Nhưng mà..." Tú bà muốn nói lại thôi, tuy rằng rất muốn nhắc nhở Long Y Hoàng hiện tại minh chủ võ lâm không có tiện, nhưng lại e sợ là chuyện rất gấp gáp, chỉ có thể kìm nén sợ hãi mà hạ quyết tâm: "Được, vậy, ngươi đi theo ta!"
Ách, nói thật, thực ra hiện tại Long Y Hoàng tuy bảo muốn nói rõ thay Oanh Nhi , nhưng mà, không thể phủ nhận, nàng muốn gặp Lang Ly Uyên, còn nhớ kỹ lúc hắn rời đi đã nói rằng nàng phải tiễn hắn, kết quả nàng không đi, không biết lúc đó chuyện quan trọng cần nói là gì? Vì sao hai lần Oanh Nhi tới gặp hắn là hai lần khóc quay về, vừa rồi hắn với Oanh Nhi mới gặp mặt không lâu, nhưng Oanh Nhi lại khóc chạy về Thái tử phủ, hắn lại chạy vào thanh lâu, hay là hai người này lại bổ sung quan hệ?
Lại có một điểm quan trọng, Long Y Hoàng cảm thấy, nếu như nói ở bên cạnh hắn thực an tâm, thật giống như... Ở bên cạnh Long Diệp Vũ vậy, từ trong nội tâm có một người đáng giá để mình dựa vào.
Nàng, chỉ là rất muốn gặp Lang Ly Uyên như vậy , giống như vừa thấy được hắn, tâm tình của mình sẽ tốt hơn, thật tình , đã biến hắn thành ca ca của mình.
Tú bà dẫn Long Y Hoàng ở một gian phòng, bên ngoài trang trí vô cùng hoa lệ, trước sương phòng thì dừng lại, nàng dùng cây quạt chỉ chỉ cánh cửa nói: "Chính là nơi này , nhưng mà hiện tại..."
"Không có việc gì , đã làm phiền ngươi. Ta sẽ đi ra rất nhanh ." Long Y Hoàng rất cảm kích cười cười, sau đó đẩy cánh cửa, tự mình đi vào, hoàn toàn quên mình đang ở chỗ nào.
"Này... Má ơi! Hy vọng minh chủ không trách tội mới tốt." Tú bà rất khó xử dùng cây quạt quạt gió.
Trong sương phòng xa hoa vượt qua tưởng tượng của Long Y Hoàng, tất cả đều là tinh xảo cùng hoa mỹ, cổ kính, màn lụa phấn hồng, bạch trân châu, điêu khắc sắc sảo và điêu luyện ... Bên ngoài là một phòng khách không có ai, hẳn đang ở bên trong phòng, ách, nói đúng ra, phải là ở trên giường bên trong phòng.
Màn lụa tung bay một tầng lại một tầng, bồng bềnh, hơi thở ám muội, Long Y Hoàng dừng một chút, đột nhiên dừng lại không tiến thêm bước nào: "Lang Ly Uyên? Ngươi ở đấy sao?"
Không ai trả lời, Long Y Hoàng lại tiến lên một chút, nhưng mà màn lụa như mưa bay đầy trời che đi tầm mắt của nàng: "Lang Ly Uyên?"
Bóng dáng nàng dừng lại lần nữa, theo khoảng cách gần , vốn dĩ tiếng ՐêՈ Րỉ nghe không hiểu càng ngày càng rõ hơn... Là một nữ tử.
Long Y Hoàng ngẩn ra, đột nhiên hiểu rằng mình tới không phải lúc, xoay người muốn đi, tiếng nữ tử phía sau ՐêՈ Րỉ bỗng nhiên thay đổi: "Minh chủ?"
Màn lụa vốn nhẹ nhàng đột nhiên bị cơn gió lớn thổi bay, chợt giữa không trung một bóng dáng to lớn bay xẹt qua, tầng tầng màn lụa bị tách ra... Long Y Hoàng cảm giác đang có người nhanh chóng tới gần, đang muốn quay người phòng thủ, nhưng mới xoay được nửa người thì hai vai lập tức bị người ta giữ chặt, có người dùng sức đem cả người nàng đè lên tường phía sau người nọ, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng chờ đợi nàng, chỉ là một nụ hôn bá đạo đầy xâm lược, dây dưa rất lâu, làm nàng không thở nổi, không có kỹ xảo gì , không có thương tiếc, chỉ còn lại có cừu hận, tình dục cùng chiếm đoạt.
Triền miên một hồi lâu nụ hôn kia mới chấm dứt, lập tức nàng lại tiến vào cái ôm bình thường đầy cứng rắn, người kia đem nàng ôm nhanh như vậy... Dường như sợ nàng sẽ biến mất không thấy ngay tức khắc.
Lần đầu tiên, thân thể hai người tiếp xúc thân mật như thế, thậm chí Long Y Hoàng cũng có thể cảm nhận được tim hắn đập dồn dập , mà mùi nàng vẫn quen thuộc bao phủ..."Lang, Lang Ly Uyên? Là ngươi sao?" Nàng sắp bị đè ép .
Người kia không nói gì, chỉ là càng ôm chặt lấy eo nàng, thân trên trần trụi, hơi hơi thở dốc.
Long Y Hoàng thấy hắn không nói lời nào, vươn tay muốn ngăn khoảng cách hai người trong lúc này , nhưng mới giơ tay lên... Bụng vốn đau âm ỉ nháy mắt chuyển hóa thành đau đớn dữ dội như kim đâm!
Vì sao... Vì sao lại biến thành như vậy..."Long Y Hoàng... Ngươi cút đi cho ta! Không cần hiện ra trước mặt ta!" Giọng Lang Ly Uyên vô cùng phẫn nộ truyền đến, cánh tay buông ra, cả người đều tách ra, ép buộc mình không cần nhìn Long Y Hoàng.
Khoảnh khắc đang đau đớn này làm Long Y Hoàng không thể mở miệng nói chuyện, dựa vào vách tường, chậm rãi trượt xuống... Thấy phía sau chậm chạp không có động tĩnh, giọng Lang Ly Uyên lại to hơn: "Long Y Hoàng! Ngươi lập tức rời đi nơi này cho ta! Không bao giờ muốn ngươi xuất hiện trước mặt ta!"
Long Y Hoàng miễn cưỡng mở mắt nhìn tấm lưng hắn ngạo nghễ, cắn chặt khớp hàm không thể nhả ra, đột nhiên, trước mắt tối sầm, nàng lại bất tỉnh nữa, tứ chi bởi vì không có khí lực mà té trên mặt đất.
"Long Y Hoàng, ngươi có nghe hay không, ngươi..." Lang Ly Uyên rất tức giận, cả người quay lại, đang muốn đuổi người, vừa nhìn thấy Long Y Hoàng té trên mặt đất , cơn tức nhất thời biến mất không thấy tăm hơi: "Long Y Hoàng? Long Y Hoàng?" Trong lòng hắn chưa bao giờ hỗn loạn như thế, vội vàng xông lên trước đem người đang mê man ôm lấy, kết quả bị làn váy nàng có vết máu đỏ tươi làm hai mắt đau đớn .
"Khốn khi*p!" Hắn nguyền rủa một tiếng, ôm lấy Long Y Hoàng , chạy ra phòng, màn lụa hồng phấn lại bị gió lớn thổi bay.
Y hành thiên hạ, y quán.
Trong phòng lớn như thế, chỉ bày vài tủ thuốc lớn, với dược phẩm khô, các loại thảo mộc được xắp xếp gọn gàng ở trên đấy, mùi thảo dược nhè nhẹ vờn quanh, thấm vào lòng người, vài tên dược đồng đứng sau quầy nhanh nhẹn cân thuốc, sau đó đóng gói phân loại, cũng có một số loại thảo mộc được nghiền thành bột, sau đó đổ vào một bình sứ. Ở đây vô cùng bận rộn, không ít người đang chờ đại phu chẩn bệnh, Lang Ly Uyên chính là một trong số đó.
So với bình thường, hắn càng không kiên nhẫn, đứng ngồi không yên, bất kể là tư thế nào đều không có biện pháp gì để duy trì trên nửa khắc đồng hồ, luôn luôn đảo đi đảo lại một chỗ, lòng nóng như lửa đốt mà chờ đợi kết quả.
Trước đó không lâu, hắn ôm Long Y Hoàng người đầy máu chạy vào, giống như kẻ điên gấp gáp đẩy đại phu vào buồng trong, bắt buộc hắn nhất định phải trị liệu cho Long Y Hoàng trước, rồi sau đó lúc đại phu chẩn bệnh cho Long Y Hoàng được một lát, hắn lệnh cho thuộc hạ đưa y phục đến, lúc này mới duy trì được phong độ quân tử .
Hắn chưa từng lôi thôi như vậy... Hoặc là nói, không hề kiên nhẫn như vậy, Ϧóþ nát ngọc bội thành hai , tóc bị rơi xuống vài sợi, ngay cả cây quạt luôn luôn mang theo nhất cũng không may mắn thoát khỏi số phận, rất nhanh bị hắn bẽ gãy.
Rốt cục, sau một hồi dày vò, tên đại phu đáng thương từ buồng trong với bên ngoài chỉ cách nhau bức rèm che vươn đầu ra, vẫy tay ý bảo hắn vào, vì thế, hắn giống như sấm sét vội vàng chạy đến trước mặt đại phu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc