Long Y Hoàng yên vị ngồi xuống ghế phía sau bình phong, ghế được làm từ gỗ lim nguyên chất vô cùng chắc chắn,sợi tơ màu hồng được buộc nhẹ nhàng vào huyệt đạo trên tay nàng, Phượng Vũ Thiên thật sự cẩn thận, từ từ đi đến phía sau bình phong kia, cố dỏng tai lên tỉ mỉ nghe bọn họ nói chuyện, hô hấp ngày càng trở nên thận trọng.
Thật lâu, cũng không có động tĩnh gì truyền tới, trong lúc Phượng Vũ Thiên cho là Long Y Hoàng đã im lặng không phát ra hơi thở gì nữa ,đúng lúc đó truyền đến giọng lạnh như băng của nàng, cho thị nữ bốn phía lui xuống: “Những người không liên quan, lập tức ra ngoài hết đi.”
“Thái tử phi, ta…” Oanh Nhi cẩn thận nhắc nhở nàng,giọng điệu quyết đoán cùng kiên quyết chưa bao giờ có của Long Y Hoàng lạnh lùng thốt lên: “Ngươi cũng đi ra ngoài, nhớ kỹ, không được cho bất kỳ kẻ nào tới gần nơi này, trừ phi ta đi khỏi.”
“Vâng, thái tử phi.” Mặc dù lòng đầy thắc mắc cũng ghi nhớ lời của Phượng Vũ Thiên dặn dò bảo nàng hầu hạ Long Y Hoàng cho tốt, nhưng mệnh lệnh chủ tử là không thể cãi, Oanh Nhi cũng là bất đắc dĩ mà đi ra.
Đến tột cùng là có chuyện gì,ngay khi Oanh Nhi mở cửa. Nỗi lo lắng của Phượng Vũ Thiên lại tăng lên lần nữa, bầu không khí cũng trở nên nghiêm túc hơn, tất cả như không dám thở nữa, chỉ sơ suất một chút thôi là không nghe được nội dung quan trọng, mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên đã lâu, giọng Long Y Hoàng lại vang lên lần nữa: “Đại phu… Người nói đi, đến cuối cùng là ta bị sao vậy?” Phượng Vũ Thiên không nhìn thấy được sắc mặt Long Y Hoàng lúc đó tái nhợt thế nào, lòng bàn tay đang nắm chặt kia đều là mồ hôi lạnh, sau khi đại phu chẩn bệnh xong, nàng thu tay vào trong tay áo,mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay này từ từ cọ xát sang lòng bàn tay kia, dĩ nhiên có chút lo lắng. Nàng mặc trường bào tím tinh sảo, trên cổ áo cùng tay áo đều là đường viền hoa màu bạc tinh xảo, hiện tại thoạt nhìn, trang sức kia … rất lạnh.
“Chúc mừng thái tử phi, ngài đã có thai ,tin vui như vậy, cần phải cho thái tử biết sớm mới được.” Đại phu cung kính, trong giọng kiềm chế không được hưng phấn cùng kích động.
Oanh!
Tin trấn động vang trời như vậy, nàng như bị ném từ trên xuống dưới, Long Y Hoàng sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe được câu trả lời của đai phu cũng không giữ được bình tĩnh nữa. Nàng mím chặt môi, vệt son lúc sáng cũng biến mất mà thay vào đó là đôi môi trắng bệch nhợt nhạt.
Bất quá, bị sét đánh không chỉ có nàng, còn có người trốn phía sau bình phong vẫn một mực nghe lén – Phượng Vũ Thiên , lời vừa rồi như một tiếng sét ngang tai hắn, khiến hắn thành tượng đá.
“Ngài, ngài chắc chắn chứ? Chuyện như vậy có thể nhẫm lẫn không ?” Nàng cố níu kéo tia may mắn cuối cùng, Long Y Hoàng nhịn không được hỏi, dù sao, nàng cùng Phượng Trữ Lan mới có một lần mà thôi, sao lại có thể trùng hợp đến thế… Chỉ có một lần…”Cựu thần đến nay, chưa bao giờ chẩn bệnh sai lần nào, hơn nữa biểu hiện thái tử phi có thai đã rất rõ ràng, thân thể biến đổi cũng rất lớn , rất dễ dàng nhìn ra được, có thai là chuyện tốt, hiện tại ngài chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là, chú ý điều dưỡng thân thể, chỉ cần chờ đến mười tháng sau thôi.” Đại phu rất mừng rỡ, lại nói tiếp: “Thần sẽ đi bẩm báo tin vui này với thái tử, sau đó sẽ tới hoàng cung báo tin vui, tin chắc Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ rất vui.”
Long Y Hoàng suy nghĩ một chút, lại suynghĩ, lòng bàn tay vô ý thức xoa xoa bụng, nhưng lập tức giống như điện giật:“Ta…”
“Đứa bé này là điều ngoài ý muốn! Lập tức bỏ nó đi! Ngay lập tức!” Trong nháy mắt Phượng Vũ Thiên nói chen vào, thân hình từ phía sau bình phòng ló ra, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“Phượng Vũ Thiên ?” Long Y Hoàng cứng lưỡi, sững sờ nhìn hắn, giống như lời vừa rồi không phải nói ra từ miệng hắn vậy. Ánh mắt lo lắng của Phượng Vũ Thiên khẽ nhìn Long Y Hoàng: “Tuyệt đối không thể giữ!”
“Cửu hoàng tử điện hạ.” Đại phu vội vàng hướng hắn hành lễ, kết quả bị hắn bỏ mặc.
“Tại sao… Chuyện này không liên quan đến ngươi.”Long Y Hoàng quay đầu đi chỗ khác, trong lời nói cũng mơ hồ có tức giận.
Phượng Vũ Thiên ngẩn ra, lập tức hiểu thái độ mới vừa rồi của bản thân hơi mạnh mẽ quá, vội vàng hạ giọng nói, nhưng hắn cũng lắc đầu liên tục: “Ta hiểu rất rõ hoàng huynh ,với tình huống hiện nay, ngươi mang thai hài tử của hắn, hắn không những không thay đổi thái độ với ngươi , ngược lại sẽ càng đối xử tệ hơn, khiến ngươi tổn thương nghiêm trọng hơn… trước hết bỏ hài tử này đi, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, nếu đợi đến khi hoàng huynh thật sự tức giận. Chẳng những là hài tử , khả năng hai mẹ con ngươi cũng sẽ bị nguy hiểm.”
“Ta cũng không muốn có đứa bé này… Nhưng Phượng Vũ Thiên, ngươi có biết không? Một sinh mệnh đã được hình thành trong bụng ta, cũng như chân với tay của ngươi, muốn ngừng mà không thể… Ngươi có hiểu tâm tình một mẫu thân như ta sao?”
“Tính khí hoàng huynh bây giờ cũng rất kinh khủng, nếu mà thấy được cái bộ dáng này của ngươi, không chừng hắn sẽ lại càng ђàภђ ђạ ngươi” Ánh mắt Phượng Vũ Thiên lóe lên tia hoảng sợ.
“ Ta biết … ta có thể tưởng tượng được…” Nàng chần chừ gật đầu, sau đó lại nói: “Chuyện ngày hôm nay chỉ được có ba người chúng ta biết, không ai được nói ra ngoài… Đại phu, ngươi cũng không được nói ra , nếu không sẽ lại bị vạ lây, hậu quả ngươi cũng không thể gánh vác nổi đâu.”
Từ cuộc đối thoại của hai người, đại phu cũng dần dần hiểu được hoàn cảnh bây giờ lập tức gật đầu: “ Thần hiểu, nhưng việc này cũng không thể dấu diếm mãi được, thái từ cuối cùng rồi cũng sẽ biết chuyện mà thôi.”Phượng Vũ Thiên hạ mi mắt, lông mi dày kia giúp hắn che đi ánh mắt bất ổn.
”Ta muốn đích thân nói với hắn, sau đó… Vô luận trở thành phát triển thành gì đi nữa, đó cũng đều là chuyện của hai chúng ta, tóm lại, trước khi ta nói chuyện này với hắn, ai cũng không được nói lung tung ra ngoài, nếu như không giữ được hài tử… Làm chấn động tới mọi người, bình tĩnh mà làm mọi việc, nếu Phượng Trữ Lan vẫn còn lương tâm, thì hài tử vẫn có thể bình an , đến lúc đó để tin tức truyền ra ngoài cũng chưa muộn.” Tâm tình Long Y Hoàng khó có thể bình tĩnh, lo lắng nắm chặt tay, kết quả ngân châm đột nhiên bật ra, cắt qua đầu ngón tay nàng. Bị đâm đau khiến tâm trí nàng dần thanh tỉnh, cầm lấy khăn tay từ từ lau vệt máu.
“Cứ như vậy đi… Ta mệt, về nghỉ ngơi trước , các ngươi nhớ kỹ, coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, những việc còn lại, đều là chuyện riêng của ta.” Long Y Hoàng xoa ấn đường, đứng lên chỉnh lại y phục, đi tới mở cửa, Oanh Nhi vẫn đang chờ đợi nàng bên ngoài, chủ tớ hai người cùng nhau rời đi.
“Cửu hoàng tử, việc này, vậy bây giờ nên làm gì …” Đại phu mê mang hỏi, thanh âm chuyển hướng sang Phượng Vũ Thiên .
“Cứ làm theo lời nàng nói, …trước tạm thời không cần phát sinh thêm chuyện gì nữa… nếu như hoàng huynh ta thực sự làm gì quá đáng ta sẽ cố gắng ngăn cản hắn, nếu không thể thì đành chịu thôi.”Phượng Vũ Thiên chán nản ngồi xuống ghế phía sau, nhắm mắt lại an thần.
Long Y Hoàng sau khi về phòng cũng không có đi ra, mãi cho đến sáng ngày thứ hai mây đen đã đi bớt, nàng mới từ từ mở cửa ra ngoài, nhưng tinh thần vẫn không tốt hơn, vẻ mặt tiều tụy cùng mệt mỏi, nàng giống như một xác ૮ɦếƭ tùy ý để cho thị nữ mặc y phục, trong lúc nàng quyết tâm lấy hết dũng khí đi đến nói rõ mọi chuyện cho Phượng Trữ Lan, một nô tì bị kích động chạy vào phòng nàng, sợ cả thế giới không biết tới sự xuất hiện của mình mà nói rất to: “ Khởi bẩm Thái tử phi, tin tức từ Khuynh Thiên uyển truyền tới, Nhan phi được chẩn đoán là có thai, hiện nay thái tử đang ở đó, ngài có muốn qua đó không?”
Long Y Hoàng nhìn vào gương đồng thấy vẻ mặt mệt mỏi của mình, khóe miệng nở ra nụ cười nhạt, lơ đãng nhẹ tay chạm vào bụng mình, từ từ bỏ xuống: “Được, ta đây sẽ qua nhìn.”