Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 24

Tác giả: Mị Tử Diên

Thân thế!
Chim sơn ca kêu ríu rít , từng đàn từng đàn cùng nhau bay qua mái hiên cổ kính ẩm ướt kia, những nhánh cây, lầu các đều như được rửa qua, tươi tốt sáng sủa, giọt sương sớm mai đang chuyển, cố phản chiếu những tia sáng mặt trời cuối cùng xuyên qua nó trước khi tan hết thành hơi nước.
Trên cành cây một đóa hoa lan đang nở rộ, làm đẹp cả một vùng , xuyên qua không khí , giúp mọi người nhìn rõ những cảnh vật đang diễn ra bên trong đấy.
Nhìn qua cửa sổ đối diện, ở hai bên giường , là hai hàng thị nữ đứng nghiêm chỉnh cầm trong tay quần áo cùng đồ dùng rửa mặt, ở trên giường, một nữ tử vẫn đang ngủ say, trên người mặc duy nhất một bộ y phục màu trắng phong phanh, hai cánh tay lộ ra khỏitay áo kia là những vết thương lờ mờ cơ bản đã nhìn không thấy nữa , trên cổ tay đeo chiếc vòng màu bạc, năm ngón taycũng là những chiếc nhẫn màu bạc.
Ừ, đầu tiên xác định, đây là phòng của Long Y Hoàng , bất quá… Hiện tại người đang ngồi bên giường nàng, là một người đang nhẹ nhàng … nhẹ nhàng kề sát gần nàng, ách, nam nhân…, không sai, chính xác là một nam nhân, hắn là đang muốn làm gì vậy ????
Nam tử liên tục hạ thấp người xuống gần hơn nữa… gần hơn…, tóc dài từ trên vai rơi xuống nhẹ nhàng, che đi gương mặt tuấn mỹ đó, nhưngvẫn có thể nhìn thấy mũi cao thẳng kia, còn có đôi môi cong cong duyên dáng!!!
Có lẽ là cảm nhận được luồng khí áp bức từ đâu đó, Long Y Hoàng đang ngủ say mi khẽ động đậy, hơi nhíu nhíu, từ từ mở mắt…. Một bóng đen mơ mơ hồ hồ, không suy nghĩ gì nhiều nàng trở mình, tiếp tục ngủ.
Khoan!
Sau khi lật người Long Y Hoàng thong thả nhắm mắt lại, chưa đầy ba giây sau, giật mình mở mắt thật to.
Mới vừa rồi, mới vừa rồi cái…bóng đen đó.. Nàng cẩn thận xoay mình lại, cố gắng điều chỉnh ánh mắt, nhìn rõ ràng hơn,
Oanh!
Sét đánh hoảng sợ!
Hiện tại mặt của hắn chỉ cách mặt nàng chưa đầy một tấc , là… là… Phượng Vũ Thiên !
“Heo, còn chưa ngủ đủ sao?” Hắn rất mặt dày mày dạn cười.
Sắc mặt Long Y Hoàng trong nháy mắt xanh mét, tay trái hướng về phía bên cạnh mình, nắm một cái gối, ném vào hắn, trúng đầu Phượng Vũ Thiên , sau đó đứng dậy, đá một cước, thuận lợi để hắn ngã xuống giường.
“Phượng Vũ Thiên ! Giữa thanh thiên bạch nhật , ngươi muốn dọa quỷ ta sao!!!” Sau đó, tiếng rít gào vang vọng khắp cả căn phòng, kinh động đến những chú chim sơn ca ngoài kia khiến chúng bay tán loạn lên không.
Nàng chính thức đã tỉnh ngủ, bọn thị nữ bắt đầu hầu hạ nàng, иgự¢ Long Y Hoàng phập phồng, càng ngày càng kịch liệt,bộ dáng vô cùng tức giận, con ngươi trợn trừng hình viên đạn, lườm người ngồi trên ghế đang bắt chéo chân, một tay chống cằm, đầu ngón tay gõ nhịp trên bàn, chăm chú nhìn nàng cười, cười đến vô tâm vô phế! Chính hắn -Phượng Vũ Thiên .
“Tìm ta có chuyện gì không?” Sau khi thị nữ hầu hạ nàng xong, Long Y Hoàng gẩy gẩy tóc dài, ngồi xuống đối diện hắn, nhìn hắn cười đến hai mắt muốn nhắm lại mà tức giận, thật muốn trực tiếp nói ra một câu “ Ngươi còn nhìn nữa, ta sẽ móc mắt ngươi”.
“Buồn chán, tìm ngươi chơi đùa.” Phượng Vũ Thiên lấy tay sờ sờ cằm gầy của mình , con ngươi sáng lên lấp lánh.
“Ngươi đúng là nhàm chán…” Long Y Hoàng cười nhạo một tiếng, liếc mắt mình nhàn nhạt nhìn hắn, sau đó hơi gật đầu, chỉnh sửa lại nếp nhăn tay áo: “ Tối hôm qua ta một đêm mất ngủ?”
“À, ngủ không được.”
“Có thể nói như vậy,bất quá ta cũng còn thắc mắc về thân phận người kia?”
”Rất khó nói, đó là cả một câu chuyện dài rối rắm a…”
“Ta đây không quan tâm mấy vẫn đề lằng nhằng đó, hắn tên là gì? Đừng nói với ta cái này cũng rất lằng nhằng nha!”
“Nhan khuynh thiên hạ, Khuynh thiên tuyệt nhan.”
(câu này có nghĩa là nhan sắc nghiêng thành nhất thiên hạ và trong thiên hạ nhan sắc đó là vô song. Tóm lại có thể hiểu Hồng nhan họa thủy, tuyệt sắc khuynh thành)
“Hắn tên Khuynh Nhan?”
“Ngươi còn không chưa ngốc”
“Phượng Vũ Thiên ! Ngươi không nên ép ta đánh ngươi!”
“Khụ, cái…này, ý tứ của ta là muốn nói ngươi đặc biệt thông minh”
“Lại hỏi thêm một vấn đề! Hắn và Phượng Trữ Lan đã từng xảy ra chuyện gì!”
“Ta làm sao có thể biết nhiều như vậy! Ta biết hắn cũng chỉ mới có mấy ngày thôi! Còn nhiều bí mật chờ khai thác lắm!” Phượng Vũ Thiên vứt ra cái bộ dáng có ૮ɦếƭ cũng không nói.
“Phượng Vũ Thiên , ta tại sao ta khôngphát hiện ngươi cũng rất muốn uống rượu phạt nha!”
“Hình tượng, hình tượng, bình tĩnh một chút chớ nóng vội, chớ nóng vội, nhìn đi, tức giận sẽ không tốt đâu…”
“Cút!” Long Y Hoàng không bao giờbận tâm đến cái hình tượng nữa, rít lên một tiếng toàn trường đều kinh ngạc.
“Không nói cái…này , ” Phượng Vũ Thiên vội vàng nói sang chuyện khác:“Chúng ta đi ra ngoài chơi nha, chị dâu thân mến…”
“Chơi cái gì? Có cái gì để chơi!”
“Hôm nay là hội du hà, trên đường có rất nhiều người , ca ca, còn có phi tử của hắn cũng đi .”
“Nhan phi hay Khuynh Nhan?”
“Ngươi cứ đoán đi?”
“Nhan phi, ta nghĩ Phượng Trữ Lan còn không muốn sẽ phá hủy thanh danh của mình.”
“A! Thái tử phi vĩ đại của chúng ta quả thật không ngu ngốc!” Phượng Vũ Thiên cảm thán liên tục.
“Ngươi muốn ૮ɦếƭ!” Long Y Hoàng trực tiếp đá cái ghế sang phía hắn.
Một lát sau, hai người xuất hiện ở trên phố.
Trên đường cái đều là đôi tình nhân, vô cùng náo nhiệt, tiếng rao hàng ven phố trỗn lẫn nhau, tiếng người huyên náo.
Long Y Hoàng ngẩng đầu, bốn phía tửu lầu không ít người, toàn bộ đều là tình nhân, mặc những trang phục đại khái đều giống nhau, thật sự là hình thành nên phong cảnh mang phong cách riêng.
“Đều là những cặp tình nhân đến đây , chúng ta đến làm gì.” Khóe miệng Long Y Hoàng co quắp.
“Vui đùa thôi! Chẳng lẽ cứ ở mãi trong phòng không phải không có gì chơi sao?” Phượng Vũ Thiên vẫy vẫy tóc, sau đó dắt tay Long Y Hoàng, lôi kéo nàng về phía bờ sông: “Tẩu, ta mang ngươi đi du hà.”
Long Y Hoàng hoàn toàn muốn ngất, nàng cho rằng bản thân đã đủ hiếu động, càng không nghĩ tới trong kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn! Ngoài núi núi xanh, tầng ngoài tầng! Giống như Phượng Vũ Thiên , căn bản là một tiểu cường [2] tinh lực tràn đầy !
[2] con gián
Xem ra Phượng Vũ Thiên là đã có an bài trước, bè trúc đã chuẩn bị sẵn, trên mặt sông không ít những đôi uyên ương, Long Y Hoàng nhìn lại bản thân, lại nhìn sang phía Phượng Vũ Thiên , đột nhiên rất đau đầu về quan hệ không rõ ràng như thế .
Phượng Vũ Thiên đột nhiên đứng bất động ở bờ sông, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú một chiếc thuyền hình là chu du trên mặt sông.
Đằng trước bè trúc, ngồi cùng Phượng Trữ Lan là Nhan phi, Nhan phi ngả đầu vào vai Phượng Trữ Lan , nhắm mắt dưỡng thần, biết bao mãn nguyện, Phượng Vũ Thiên thì vẫn nhìn bọn họ như thế, không rời mắt khỏi bọn họ.
Phượng Trữ Lan trong tay cầm một cành trúc thật dài, liếc mắt thoáng nhìn qua, thấy Phượng Vũ Thiên trên bờ, không nói lời nào, chỉ là ôm chặc mỹ nhân bên cạnh người.
Long Y Hoàng cảm thấy kỳ quái, nếu Phượng Vũ Thiên còn nhìn như vậy chắc sẽ hóa thành tượng đá mất, nàng đi tới chỗ hắn, đưa tay lắc lắc trước mặt Phượng Vũ Thiên: “Nhìn cái gì? Ngươi muốn thành hòn vọng phu luôn à.”
“Tại sao lại giống như… Ca ca hắn, rốt cuộc là từ nơi nào lại tìm một người giống tới như vậy.” Phượng Vũ Thiên không để ý đến Long Y Hoàng, chỉ lầm bầm lầu bầu một mình.
“Phượng Vũ Thiên ?” Long Y Hoàng tiếp tục gọi hắn.
“Nhưng, giống tương tự thì thế nào, chẳng lẽ có thể thay đổi cái gì sao … Cho dù làm tất cả cho thế thân này để bù đắp mọi chuyện, chẳng lẽ có thể thay đổi được những sai lầm năm đó?” Phượng Vũ Thiên bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, từ đầu đến cuối chỉ lầm bầm lầu bầu.
“Phượng Vũ Thiên , ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” Long Y Hoàng không hiểu ra sao.
“Không có gì! À, đợi lát nữa ta sẽ nói với ngươi, lên bè trúc đã rồi nói sau.” Phượng Vũ Thiên nắm chặt tay nàng, làm bộ muốn kéo nàng xuống bè trúc.
“Ngươi giải thích cho ta đã” Long Y Hoàng không nể tình, giật tay hắn ra,lạnh nhạt nói: “Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra? Nói trước đi rồi đi lên cũng không muộn.”
“Ôi, nữ nhân đều cố chấp như vậy, thôi, ta đây trước tiên sẽ nói cho tẩu tẩu mội chút... ” Phượng Vũ Thiên phủi vạt áo, ngồi tại chỗ, Long Y Hoàng cũng ngồi xuống theo hắn: “Ngươi biết võ lâm minh không?Thống trị các phái trong thiên hạ - võ lâm minh, ở trên giang hồ hô phong hoán vũ, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, trời sanh tính phóng túng không kiềm chế được, song luôn một mực muốn đối nghịch với hoàng thất, là địch, nhưng là có một môn phái không có thực lực, môn phái đó gọi là Vô Danh môn, nó tồn tại giữa giang hồ cùng hoàng thất, không liên quan với nhau, song cũng có lực ảnh hưởng rất lớn.”
“Sau đó thì sao?”
“Vô Danh môn, là ca ca lập ra.”
“Phượng Trữ Lan ?”
“Ừ,vì muốn cho hắn một chỗ cư trú, cũng muốn cho hắn một cái công đạo, từ thời niên thiếu luôn luôn liên tục áp dụng các thủ đoạn thành lập nên Vô Danh môn, cho tới bây giờ cũng đã được hơn mười năm, nhưng môn chủ như hắn đúng là vô danh trong môn không hề lộ diện, mà Khuynh Nhan, là thi*p thân hộ pháp của hắn, lúc hắn không có ở đó, mọi quyết định đều nằm trên tay Khuynh Nhan”
“Vậy sau đó thế nào?”
” Còn Khuynh Nhan,lúc hắn còn bé không biết đã tìm ở đâu về một cô nhi - là Khuynh Nhan.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc