Phượng Trữ Lan thở dốc, đột nhiên thả tay Long Y Hoàng – cổ tay luôn bị hắn kềm chặc, đã trở nên sưng đỏ.
Hắn rút khỏi thân thể đối phương, nhìn trên giường dấu vết đỏ tươi cùng chất lỏng hoan ái khi nãy, nhiệt độ trong mắt cũng hạ dần, bước thẳng xuống giường, cầm lấy y phục vừa rồi bị hắn vứt xuống mặc vào, cột lại tóc rối của hắn về phía sau đầu,đồng thời cũng cài lại thắt lưng, đi thẳng tới cửa.
Người nằm trên giường , иgự¢ cũng phập phồng kịch liệt, từ từ lật cơ thể đầy thương tích, vừa rồi hai tay bị Phượng Trữ Lan nắm đến tê rần, run run kéo tấm chăn ở bên cạnh che đi cơ thể.
Nàng từ từ đứng dậy, tóc dài nhẹ nhàng rơi xuống khắp giường, che đi chiến trường đầy máu tanh, bởi vì nàng cắn chặt môi chịu đựng, khóe miệng từ từ có vết máu chảy ra, vì mớ tóc rối của nàng, mà nhìn không rõ vẻ mặt, thứ duy nhất thấy được lúc này là thân thể không ngừng run rẩy của nàng.
Da tay trắng nõn của nàng ứ đọng dấu vết thâm tím, vết máu từ hai chân vẫn không ngừng chảy xuống.
“Phượng Trữ Lan …” Giọng Long Y Hoàng hờ hững truyền đến.
Phượng Trữ Lan dừng lại cước bộ, định xoay người sang muốn nói cái gì đó, ngay lập tức một cái tát tiến thẳng đến gương mặt hắn.
“Bốp!”
Một cái tát rất chuẩn, rất mạnh mang đầy thù hận.
Long Y Hoàng chỉ lấy chiếc chăn đơn bao lấy cơ thể, bởi vì phẫn nộ, hai mắt đã hơi đỏ, nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Phượng Trữ Lan đầu tiên là sững sờ, sau đó từ từ quay đầu đi, tiếp đón hắn sẽ là them một cái tát nữa.
Bất quá lần này đây, hắn vững vàng bắt được tay Long Y Hoàng . Không cho cái tát tiếp theo xuất ra.
“Cầm thú!” Long Y Hoàng vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, bây giờ nàng mới bắt đầu lên tiếng, trong khoang miệng một màu đỏ tươi, khóe mắt, vẫn còn lệ chưa khô.
“Ta là bị ngươi bức , nếu như có thể, ta thậm chí cũng không muốn gặp lại ngươi một lần, ” Phượng Trữ Lan hất tay nàng ra, lạnh nhat nói : “Dù sao, sau này ta cũng sẽ không gặp mặt ngươi, mà ngươi, tốt nhất nên an phận cho ta! Nếu như bị ta tìm được sơ hở, phá nát thể diện sẽ không ai vui vẻ!”
Sau đó, liền rời đi như vậy.
Lúc rời khỏi hắn dùng lực đạo vô cùng mạnh đóng cửa, biểu hiên vô cùng thống hận cùng khó chịu.
Đêm hôm đó, trong phòng sáng đèn cả đêm, cơ hồ có tiếng khóc truyền từ bên trong ra.
Sáng sớm, Oanh nhi theo lệ đi tới hầu hạ Long Y Hoàng, nhưng đã đứng ở ngoài cửa gọi rất lâu vẫn không có động tĩnh. Đột nhiên nhớ ra tối hôm qua ở trong phòng tiếng ồn ào đã kinh động cả thái tử phủ, Oanh nhi chần chờ một lúc rồi cũng đẩy cửa đi vào.
Mọi thứ trong phòng đều rất chỉnh tề,ngoại trừ đống hỗn độn trên giường kia, đệm chăn cùng màn giường đều bị rách tả tơi, cho thấy một đêm vô cùng khủng khi*p.
Thậm chí trên đệm, vẫn còn xót lại dấu vết chưa xóa sạch kia.
Oanh nhi đứng sửng sờ ở cửa, ánh mắt nhìn chăm chú lên mớ hỗn độn trên giường mà không có để ý bên cạnh có người đang dần dần đến gần mình.
“ Tại sao ngươi dám vào đây?”. Long Y Hoàng tựa ma quỷ đột nhiên xuất hiện, giọng nàng lạnh như băng có vẻ hơi khàn khàn cất lên bên tai Oanh nhi.
“Thái, thái tử phi, ” Oanh nhi cả kinh, vội vàng xoay người hành lễ:“Oanh nhi là tới hầu hạ thái tử phi thức dậy , chỉ là ở ngoài cửa gọi mãi mà chưa nghe thấy có động tĩnh gì nên mới tùy tiện xông vào.”
“À.” Long Y Hoàng ứng một tiếng, đi tới trước bàn trang điểm , ngồi xuống, từ từ sửa sang lại đầu tóc.
Long Y Hoàng vừa đi ra từ phía sau bình phong kia, trên người lúc này vẫn còn sót lại khí tức lạnh như băng, hiển nhiên là cho thấy nàng vừa tắm.
Cảnh tượng chật vật, đau khổ tối hôm qua của nàng đã hoàn toàn biến mất, Long Y Hoàng của hiện tai ăn mặc rất chỉnh tề, tóc dài cũng đã được chải thẳng, nhưng Oanh nhi trước mắt nàng trong nháy mắt cũng không dám thở.
Trải qua một đêm tra tấn, ánh mắt Long Y Hoàng đều là mỏi mệt, trên môi vẫn còn đọng lại vết máu, mà trong mắt cũng cả tơ máu hiện rõ.
Thậm chí trên tay cũng như da thịt trên cơ thể nàng có vô số những vết bầm tím còn đọng lại.
Phía trên vết máu bầm, còn có cả những vết cào màu đỏ rải rác, vết tích cogn rất mới, hơn nữa còn dùng một lực rất mạnh gây ra.
Nhất định là muốn xóa đi dấu vết trên người nên mới có thể biến thành như vậy, nhưng mà làm như vậy càng tăng thêm nhiều vết thương hơn. Có thể làm gì được sao?.
Oanh nhi cố gắng ổn định lại tâm tình, đi lên phía trước chuẩn bị cho Long Y Hoàng.
" Không cần, ta tự làm ". Long Y Hoàng nhẹ nhàng đẩy tay Oanh nhi ra, giọng hơi khàn khàn.
Oanh nhi thoáng cái hơi giật mình, vừa rồi nàng vừa chạm vào tay thái tử phi, căn bản không cảm thấy chút độ ấm nào ! Cảm giác như vừa chạm vào tảng băng lạnh giữa trời nóng vậy.
Nhìn lại làn da tay tái nhợt có chút sưng phù kia, chẳng lẽ đã ngâm nước lạnh cả đêm qua?
Thấy thái độ kiên quyết kia của Long Y Hoàng, Oanh nhi cũng khó nói được lời nào, lặng lẽ xoay người sang chỗ khác sửa sang lại mớ chăn đệm hỗn độn kia.
Dấu vết mầu đỏ sậm vẫn y nguyên làm người khác nhìn thấy mà cảm giác đau lòng.
" Không cần phải sắp xếp lại , đốt, toàn bộ đốt hết cho ta ! " Long Y Hoàng dừng tay cầm lược, nắm thật chặt nó trong tay, lớn tiếng phân phó, nhưng không có quay đầu nhìn chiếc giường kia : " Ta không muốn nhìn thấy những dấu vết đó ! Tiêu hủy tất cả cho ta ! "
“Vâng, thái tử phi.” Đối mặt với cơn giận dữ của Long Y Hoàng, Oanh nhi ngay cả thở cũng dè dặt.
Nàng đi tới cửa, vỗ tay gọi thêm vài thị nữ , dặn dò các nàng đem hết chăn màn ra ngoài.
Sau đó cả căn phòng lai chìm vào yên lặng.
" Ngươi đã làm rất tốt ! Oanh nhi!” Long Y Hoàng mở đầu phá vỡ sự im lặng, đột nhiên mở miệng khiến Oanh nhi trở tay không kịp, thanh âm lạnh như băng so với nhiệt độ da tay nàng chỉ có hơn chứ không kém.
“Thái tử phi, ngài đang nói cái gì? Oanh nhi không hiểu .” Oanh nhi gượng cười rất khó khăn, không đủ sức hỏi ngược lại nữa.
" Ngươi đã chơi ta rất tốt? " Long Y Hoàng dùng lược ngọc gõ lên mặt bàn trang điểm, một cái rồi lại một cái, khắc cốt ghi tâm : " Ta nói, ngươi nhìn thấy bộ dạng ta lúc này, có cảm thấy là ngươi đã chơi ta rất tốt sao ? "
“Thái tử phi, chắc hẳn ngài đã hiểu lầm Oanh nhi … "
“Ngươi đã biến ta thành thế này ! Ngươi cảm thấy rằng chơi ta như thế tốt chưa! " Giọng Long Y Hoàng đột nhiên trở lên nghiêm khắc, lược ở trong tay bởi vì dùng lực quá lớn mà lập tức vỡ thành hai đoạn.
”Oanh nhi không biết…”
“Ta sẽ không làm ảnh hưởng đến tình cảm của ngươi đối với Lang Ly Uyên, nhưng hắn thích ai đó là chuyện của hắn, ta không xen vào ! Ta cũng không tỏ thái độ gì với hắn, càng không có chuyện quyến rũ hắn, nhưng ngươi vì vậy còn trả thù ta. Chẳng lẽ hiện tại … ta trở thành thế này còn chưa đúng với ý nguyện của ngươi ! " Long Y Hoàng đột nhiên đứng lên từ từ đi tới gần Oanh nhi, mãi đến khi hai mắt nhìn nhau, Oanh nhi mới chột dạ sau đó khẽ quay đầu.
“Thái tử phi, ta…”
“Có tin ta hiện tại có thể Gi*t ngươi hay không!” Long Y Hoàng đột nhiên xuất thủ, Ϧóþ lấy cổ Oanh nhi, n gón tay mĩ lệ của nàng từ từ nắm chặt, lại lần nữa lôi ra chiếc nhẫn trí mạng kia, mà độc châm lúc này đã sớm ra khỏi vỏ, chỉ kém một phân nữa thôi là lập tức có thể lấy mạng người trước mặt kia.
“Thái, thái tử phi…” Thanh âm của Oanh nhi vang lên vô cùng khó khan.
“Nếu như ta tự mình ra lệnh, cho ngươi tự mình trải nghiệm cảm giác bị người mình không yêu chiếm đoạt có tư vị gì thì thế nào! "
“…”
“Ta nghĩ rằng ngươi chỉ bởi vì ghen ghét mà trả thù ta, nhưng không ngờ lại khiến cho Phượng Trữ Lan đối ta… »Long Y Hoàng đột nhiên nói không được, nhìn Oanh nhi đang khóc trước mặt, chậm rãi để tay xuống : " Đó là ác mộng cả đời ta… đây là sự trả thù của ngươi sao ? Oanh nhi ? Hửm ? Như vậy ngươi đã trả thù thành công rồi đó, Oanh nhi ta có cần phải chúc mừng ngươi không ? Ngươi khiến Phượng Trữ Lan dễ dàng cưỡng chiếm thân thể ta, cũng thuận lợi khiến quan hệ của ta và hắn ngày càng xấu đi, kết cục này tất cả đều do ngươi ? Ha ha , không thể tưởng được, hóa ra ngươi cũng có tâm cơ như thế…”
“Đúng, thực xin lỗi…, Thái tử phi… "
“Ngươi đi ra đi, ta không muốn giận chó đánh mèo ngươi, ngươi cũng bởi vì tình yêu làm cho mờ mắt thôi ". Long Y Hoàng quay lưng đi, phất tay, phát ra một tiếng cười khổ : " Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi… ta cũng không muốn vì thế mà ngươi mất mạng tronng tay ta…
“Nhưng, Oanh nhi, ” Long Y Hoàng suy nghĩ một chút, nói thêm: “Hiện tại ta không quan tâm đến sai lầm cố ý của ngươi mà tha thứ cho ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là sau này ta sẽ thiện lương như vậy nữa, chỉ cần là người thì nhẫn nại cũng có giới hạn, việc này cũng không thể trách ngươi…nhưng nếu ngươi còn dám nhúng tay vào chuyện của ta và Phượng Trữ Lan , khiến ta và hắn tiếp tục gay gắt, chỉ sợ lúc đó không cần ta động tay mà cũng sẽ có người hạ thủ… ".
Oanh nhi không dám lên tiếng, thật lâu sau, Long Y Hoàng lại lần nữa thở dài: “Hoàng hậu…”