Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 17

Tác giả: Mị Tử Diên

Bị buộc thất thân.
Hoàng hậu lôi kéo Phượng Trữ Lan ra phía hậu viện hàn huyên thật lâu, Long Y Hoàng không thể làm gì khác ngoài việc đứng tại chỗ chờ.
Bọn họ nói chuyện nhưng động tĩnh rất lớn, thường xuyên có âm thanh kỳ lạ truyền tới, nhưng đều là tiếng rống giận của hoàng hậu.
Sau một hồi, Phượng Trữ Lan hoàn toàn không có thanh âm gì, dường như đã thỏa hiệp dưới oai phong của hoàng hậu.
Giữa lúc đó hai người nói khe khẽ với nhau điều gì, Long Y Hoàng không có nghe thấy, nhưng dường như đó là chuyện rất quan trọng, bởi vì Phượng Trữ Lan không còn phản bác gay gắt như trước nữa.
Một lát sau, hoàng hậu mới từ từ trở về, nhưng ngay cả bóng dáng của Phượng Trữ Lan cũng không thấy, có thể là đã quay về phòng trước .
“Đứa nhỏ này nhất định cố chấp, bất quá không có vấn đề gì, ta nghĩ, sau này có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn lắm, hớn nữa nếu là hắn còn có chỗ nào không đúng, Y Hoàng, hy vọng ngươi có thể thông cảm nhiều hơn.”
Hoàng hậu mỉm cười hòa ái, nghiễm nhiên mang bộ dáng một bộ trưởng bối , Long Y Hoàng hoàn toàn không thể đem nàng cùng người phụ nữ mới rống giận vừa rồi ở sau hậu viện liên tưởng thành một được.
“Vâng, mẫu hậu.” Long Y Hoàng nhỏ giọng trả lời.
Lúc đầu, nàng cũng không hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của hoàng hậu, nhưng rất nhanh sau đó, nàng đã hiểu.
Hoàng hậu ở lại thêm một lúc, dặn dò môt số truyện sau đó rời đi,Long Y Hoàng vẫn đi cùng nàng,đến lúc nàng đi khỏi, Oanh nhi cũng vừa kịp trở về.
Oanh nhi hình như đã khóc, ánh mắt hơi hồng và sưng, vẻ mặt cũng không tốt, vừa nhìn thấy Long Y Hoàng, cũng cười miễn cưỡng.
Long Y Hoàng không nói gì thêm, khuyên nàng vài câu, sau đó hai người cùng nhau trở về.
Trong phòng một mảng yên tĩnh , trống trải không có người nào, thảm đỏ, sa giường đỏ, cơ hồ là muốn phô bày tất cả đều màu đỏ, giữ lại điều vui mừng cho ngày tân hôn, chói mắt mà châm chọc.
Long Y Hoàng ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng mở ra một cái hộp gỗ, bên trong châu báu rực rỡ muôn màu, trang sức,tất cả đều rất đẹp rất đắt tiền nhưng dù để chúng trước mặt, vô luận thế nào cũng không tìm được một cây trâm xuất sắc nhất.
Màu vàng, cuối cùng là bảo thạch sen hồng nở rộ.
Long Y Hoàng cầm lên , đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua đường nét cẩn thận tinh tế , khóe miệng đột nhiên cong lên.
Sắc trời tối dần.
Thói quen của nàng là sẽ tắm trước khi ngủ, nàng không chịu được để bụi bặm trên người mình mà qua đêm.
Cung nữ bên cạnh nàng đang tất bật chuẩn bị nước tắm cùng hương liệu cho nàng,nàng tháo nhẫn trên tay để sang một bên, sau đó đi tới phía sau bình phong ϲởí áօ ra.
“Binh!”
Trong lúc y phục đã rơi được một nửa , đột nhiên cửa truyền đến tiếng vang thật lớn, tất cả mọi người bỗng nhiên cả kinh, Long Y Hoàng đầu tiên là sững sờ, từ từ kéo chiếc áo ngoài đã cởi đươc một nửa khóat lên người,vòng qua bình phong, nhìn hướng đã phát ra tiếng vang.
Là Phượng Trữ Lan .
“Ngươi đến làm gì.” Long Y Hoàng theo bản năng –nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lùng pha chút tức giận nhìn về hướng Phượng Trữ Lan .
Phượng Trữ Lan không để ý lời nói của nàng, bước thật nhanh về phía trước,không kịp để ý đến phản ứng của Long Y Hoàng, тһô Ьạᴏ nắm cánh tay nàng, cơ hồ lôi kéo nàng lên giường vô cùng mạnh mẽ, càng không lưu tình một tay ném nàng lên trên giường.
Long Y Hoàng bị đau nên phản kháng, nhưng đối với ý ngoan cố cùng lực đạo của Phượng Trữ Lan phản kháng của nàng đều vô dụng .
“Ta nhớ rõ người nào đó nói qua, không bao giờ bước vào phòng ta nửa bước.” Long Y Hoàng cố gắng ổn định lại Ⱡồ₦g иgự¢ đang phập phồng lo sợ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng vẫn như trước nhìn Phượng Trữ Lan , cười lạnh nói: “A, hôm nay mới có mấy ngày mà thôi, không nghĩ rằng thái tử điện hạ cũng là người lật lọng.”
Phượng Trữ Lan không đếm xỉa đến,nhanh chóng ra lệnh cho thị nữ phía sau: “ Lui ra”.
“Dạ” Bọn họ hiểu ý chủ tử, nhanh chóng hạ thấp người từ từ lui ra, thuận tay đóng luôn cửa.
“Kẻ nên đi là ngươi.” Long Y Hoàng chỉnh lại y phục, từ trên giường đứng lên, khóe mắt đảo qua bàn trang điểm , nàng mới vừa ngồi tại đó, nhẫn tất cả đều ở đó, nếu như lấy nó, như vậy nàng sẽ lại nắm quyền chủ động:” Đây không phải là điều ngươi muốn sao? Long Y Hoàng, ngươi hao tổn tâm sức, còn đặc biệt đi nói cho mẫu hậu biết ta lạnh nhạt với ngươi, không phải hy vọng ta có thể tới gặp ngươi, sau đó thật tốt – thương yêu ngươi?” Trong giọng nói của Phượng Trữ Lan tràn ngập tia khinh thường, ánh nhìn hiểm ác, cánh tay dài duỗi ra, lại lần nữa túm lấy Long Y Hoàng , vứt lên giường: “Hiện tại, ta đã đến như ngươi mong muốn , vậy ngươi cần phải nhiệt tình nghênh đón mới đúng, cần gì phải giở chiêu vô tội như thế.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, Phượng Trữ Lan , cái gì mà cố ý cho mẫu hậu biết? Không có chứng cớ thì đừng vu oan ta!”
“Trừ ngươi ra, còn có ai có thể làm chuyện nhàm chán như thế, vốn dĩ ta còn tưởng rằng ngươi đã chịu yên phận, nhưng hiện tại, ngươi khiến ta một tia hảo cảm với ngươi cũng không có .” Phượng Trữ Lan khóe miệng gợi lên sự tàn khốc , chậm rãi đè người xuống giường, hoàn toàn không để cho Long Y Hoàng phản kháng ,xương thay thôn dài của Phượng Trữ Lan đột nhiên nắm chặc hàm dưới của nàng, dùng hết sức như muốn Ϧóþ nát nó đi: “Ngươi chờ đợi ta như vậy , ta như thế nào lại không biết xấu hổ mà khiến thái tử phi thất vọng?”
“Phượng Trữ Lan , ngươi dám!” Cằm vì đau nhức khiến nàng nhăn mày lại, hai tay nàng dùng hết sức chống cự, nhưng cũng không thể làm cho tay của hắn dời đi nửa phần.
Phượng Trữ Lan chẳng muốn nói thêm lời nào, buông nàng ra, chớp mắt lại nắm chặt lấy hai cổ tay nàng, tay kia cũng giơ xuống , không chút khách khí xé y phục trên người nàng .
“Ngươi dừng tay! Hỗn đản! Nếu như hôm nay ngươi dám ᴆụng đến ta , ta nhất định sẽ Gi*t ngươi! Phượng Trữ Lan ! Ngươi là tên cầm thú!” Đột nhiên sợ hãi trong nàng chiến thắng tất cả, Long Y Hoàng bắt đầu đem hết khí lực toàn thân phản kháng, nước mắt thiếu chút nữa sẽ không kiềm chế được mà chảy xuống.
Phượng Trữ Lan mím môi, không nói gì, không mang theo nửa phần thương tiếc xé nát y phục trên người nàng, mượn thế đè ép toàn bộ phản kháng của nàng, sau đó tiếp tục cởi y phục trên người mình.
“Ngươi cút! Cút đi! Hãy đi đến nơi khác! Đừng chạm vào ta! Vô sỉ!” Dù kiệt sức nhưng giọng nàng vẫn tiếp tục, mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở
Phượng Trữ Lan không một chút thương hương tiếc ngọc, sau khi buông hai tay nàng ra, lại lập tức đè lên vai nàng , một tay còn lại dọc theo đường thắt lưng mà đi xuống, sau đó đè mạnh lên người nàng, nhằm có thể để mình tùy ý chà đạp bông hoa đang nở rộ kia.
Dụς ∀ọηg giữa hai chân hắn đã ngẩng cao,mạnh mẽ, to lớn và dữ tợn, đã vận sức chờ cơ hội phát động.
Nhưng đây không phải là Dụς ∀ọηg mang theo tình yêu, mà là sự báo thù vô cùng thê thảm, báo thù, còn có hận.
“Phượng Trữ Lan … Ta xin ngươi, không nên ᴆụng ta… Cầu xin ngươi… tha cho ta có được hay không?” Long Y Hoàng phản kháng không có kết quả, toàn thân đã run rẩy đến mức không biết phải làm sao, hai tay nắm lấy tay hắn, gần như đang khẩn cầu.
Không biết từ lúc nào, mang theo nước mắt khuất nhục đã giàn giụa khắp gương mặt nàng, chậm rãi lăn từng giọt theo tóc đen xuống đệm.
“Hầu hạ trượng phu, vốn không phải là nhiệm vụ của thê tử sao?Huống chi, vinh dự này chỉ có một lần mà thôi! Đến chỉ một lần!” Thấy bộ dáng Long Y Hoàng, trong lòng hắn cũng có chút dao động, nhưng lửa giận đã đốt đi lý trí của hắn, hạ thân ra sức một cái, Dụς ∀ọηg khủng bố như vậy hoàn toàn chôn nhập vào cơ thể đối phương.
Đột nhiên đau nhức khiến toàn thân Long Y Hoàng run rẩy,nàng cố gắng chịu đựng , cắn môi không cho ՐêՈ Րỉ phát ra.
Phượng Trữ Lan không để cho nàng có bất cứ cơ hội thích ứng nào,hắn di động thân thể, mang theo Dụς ∀ọηg cuồng dã, bắt đầu đâm vào lại lấy ra.
Ra chậm vào nhanh, một cái lại một cái, không chút lưu tình, không có thương tiếc, phảng phất chỉ là phát tiết giống như muốn nghiền nát .
Thân thể Long Y Hoàng vẫn run rẩy, cơ thể lay động cùng với động tác của hắn, hồi lâu sau, nàng từ từ buông… tay Phượng Trữ Lan ra, nhắm mặt tuyệt vọng, mười ngón tay đâm vào đệm chăn.
Nước mắt không còn kiềm chế được, giống như hồng thủy vỡ đê.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc