Hận thấu xươngLong Y Hoàng là một người rất có quan niệm về thời gian, khi mệt tất nhiên phải ngủ, nhưng nhất định khi trời sáng thì tỉnh giấc. Đương nhiên cũng có ngoại lệ như lúc bị thương, hay hôn mê,….
Hôm nay, lại là ngày nắng khí trời ngày càng tốt, trời không có mây, tiếng chim kêu ríu rít, tia nắng đầu tiên rốt cục cũng chui vào cửa sổ. Long Y Hoàng mở mắt ra, cảm giác mới ngủ dậy khiến tinh thần đặc biệt thoải mái, khóe miệng nhàn nhạt, theo thường lệ là xoay người rời khỏi giường, sau đó sai cung nữ vào hầu hạ rửa mặt.
A?
Từ trong cơn say dần dần cả người khôi phục tính mẫn cảm, Long Y Hoàng cảm thấy mình đang nằm ở chỗ vô cùng ấm áp, được bảo vệ an toàn nhưng không thể động đậy.
Dừng!
Đầu nàng đầy mồ hôi lạnh, đây là tình huống gì? Này này….
Long Y Hoàng cúi đầu xuống, một vòng tay rắn chắc thon dài đang ôm nàng, làn da trắng ngần, ngón tay thon dài, còn có áo ngủ tơ thêu hoa sao nhìn quen đến thế?
Trong lòng không ngừng tự hỏi, nàng giật giật đầu óc, cả đêm duy trì tư thế này thật khó chịu, nhưng vừa xoay đầu, trên cổ lập tức chạm phải thứ gì đó cứng cứng, nhưng cũng rất ấm áp, thậm chí cảm thấy trên cổ mình là hơi thở ấm áp từ từ phả vào, cả người Long Y Hoàng cứng đờ, nghiêng đầu một chút, không khỏi kinh ngạc, nhờ ánh sáng thật tốt, vừa quay lại đã thấy thật rõ ràng.
Là một cái đầu, mà dung nhan cực kỳ tuấn lãng. Mái tóc đen xõa dài bên cạnh người, từng sợi từng sợi vô cùng mượt như tơ mà chỉ cần nhìn qua là đã biết nếu chạm vào thì sẽ rất mềm mại.
Nhìn xuống một chút, là chân mày bảy phần kiên định hai phần khí khách còn một phần nhu hòa, giống như thanh gươm nhưng lại không phải gươm, tựa như cành liễu xinh đẹp hơn nữ nhân vạn phần.
Long Y Hoàng nén lửa giận đang tràn đầy, tiếp tục nhìn xuống.
Đôi mắt hẹp dài nhắm lại, cho thấy người đó vẫn đang ngủ say, hàng mi dài đậm, xinh đẹp đến yêu mị dù đang nhắm chặt nhưng lại giống như phượng hoàng giương cánh.
Chiếc mũi thẳng cao, từ góc độ của nàng nhìn lại vừa đúng lúc chia ánh sáng thành hai phần bên sáng bên tối, giống như một nhát đao chém thẳng xuống, không có đường cong lại càng thêm xinh đẹp.
Nàng tiếp tục nhịn, tầm mắt vừa chuyển tới đôi môi của hắn, màu sắc nhạt nhạt thản nhiên, khẽ mím, thật câu hồn.
Nhìn xa hơn chút nữa, làn da trắng ngần, hắn ngủ ngon lành, mềm yếu như không phòng bị, thậm chí còn hàm chứa vui vẻ.
Long Y Hoàng nhìn kỹ Phượng Trữ Lan, cúi đầu phát hiện hai tay hắn vẫn đang ôm chặt lấy người nàng không buông, mặc cho nàng cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra, rốt cuộc không nhịn được nữa đành phải bùng nổ!
“Phượng Trữ Lan” Nàng hét ầm lên: “Ngươi. Cút. Xéo. Cho. Ta!”
Giọng nào cất cao chọc thủng trời mây, lại kinh động đến những chú chim đang ríu rít trên cành lần nữa. Khẳng định lần sau chúng sẽ không còn dám quay lại.
Phượng Trữ Lan bị thanh âm chói tai kia đánh thức, nhanh chóng mở mắt, ý cười vẫn đọng trên gương mặt, lập tức thấy bộ dáng Long Y Hoàng đang nghiến răng nghiến lợi hoa tay múa chân đạp hắn xuống giường, ánh mắt độc ác như mũi tên khiến hắn dựng thẳng tóc gáy.
Người nào ngủ gần mép giường rất bất lợi, Phượng Trữ Lan còn chưa kịp phản kháng, cũng đã cảm thấy nửa người mình đã treo ngoài giường, hắn cắn răng một cái, dứt khoát trở mình bay lên, nhẹ nhàng đứng trên mặt đất.
Tay áo trắng bay lên không trung, như cánh bướm bay lượn đẹp mắt.
“Lại làm sao vậy?” Hắn đứng cạnh giường, nhìn vẻ mặt oán giận của Long Y Hoàng, cũng không dám tiến thêm: “Mới sáng sớm đã không để ai sống yên ổn.”
“Làm sao? Làm sao?” Long Y Hoàng tức giận đến toàn thân phát run, đưa tay chỉ vào hắn, ấm ức nói: “Rõ ràng chúng ta đã quy định ranh giới rõ ràng, nhưng ngươi lại thừa dịp lúc ta ngủ mà làm chuyện xằng bậy.”
Phượng Trữ Lan đau đầu: “Ta nào có làm cái gì với nàng, hơn nữa, là nửa đêm nàng tự nhích đến chỗ ra, ta còn có cách nào khác, nếu ta lại di chuyển một chút chẳng phải sẽ phải ngủ dưới đất cả đêm sao.”
“Bụp!” Một cái bóng đen bay tới, Phượng Trữ Lan còn không kịp nhìn xem đó là gì, vội vàng đỡ lấy, là một cái gối.
“Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên nhất thời nhân từ cho ngươi ở lại.” Long Y Hoàng vừa nói ánh mắt cũng đỏ lên: “Ta phải nghĩ đến, ngươi căn bản là không có lòng tốt...”
Phượng Trữ Lan lui về sau một bước, hoàn toàn trầm mặc.
“Cốc...cốc...” Có tiếng gõ cửa, Phượng Trữ Lan quay đầu nhìn lại.
“Thái tử điện hạ...Thái tử phi nương nương, nô tỳ đến hầu hạ hai người rời giường.” Thanh âm cung nữ từ ngoài cửa truyền tới.
“Vào đi.” Phượng Trữ Lan nhàn nhạt nói một câu, để gối lại trên giường, thấy Long Y Hoàng đang ngồi trên giường hai tay ôm lấy mặt, sói tru hồi lâu, nhưng không ra một giọt nước mắt nào, hắn đi tới: “Được rồi ta sợ nàng rồi, đừng khóc, dù sao khóc cũng đâu có nước mắt.”
Lại là một cái gối nữa bay đến, Phượng Trữ Lan may mắn tránh kịp, giả vờ vui vẻ và tiêu sái đi đến trước mặt cung nữ đang cầm y phục và đồ dùng rửa mặt, hai tay nhẹ nhàng mở ra, nói: “Thay y phục.”
Sau khi cung nữ hầu hạ xong, đã thấy Long Y Hoàng ngồi ở trước bàn trang điểm, cung nữ đang giúp nàng chải tóc, nhưng ánh mắt nàng vẫn trừng lớn như mắt cá ૮ɦếƭ, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp hơi méo một chút khí chất cũng không có.
Sau đó cung nữ lại mang đồ ăn sáng vào, bàn ăn thịnh soạn đầy sơn hào hải vị bày ra trước mặt vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Sắc mặt Long Y Hoàng lạnh như băng lại vô cùng khó coi, da mặt dần xanh lại, xem ra là đang tức giận cực điểm.
Nàng di chuyển chiếc đũa dạo một vòng quanh bàn, sau đó đặt tại chỗ cũ, sắc lạnh nói “Không ăn!”. Sắc mặt lúc này muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
Tất cả cung nữ đều toát mồ hôi lạnh, một cung nữ đột nhiên quỳ rạp xuống mặt đất, kêu khóc thảm thiết: “Thái tử phi nương nương! Ngài tuyệt đối không được ђàภђ ђạ thân thể mình như vậy... Thỉnh ngài hãy ăn một chút....Mong ngài hãy vì tiểu hoàng tôn mà suy nghĩ lại.”
Long Y Hoàng nắm chặt tay, hàm răng cắn chặt vào nhau, ánh mắt mệt mỏi đáp: “Phiền phức.”
Phượng Trữ Lan đã an vị đến bên cạnh nàng, hắn phất tay cho cung nữ đứng lên, lui sang bên, còn mình thì cầm bát cháo tổ yến lên: “Nàng hãy ăn một chút đi! Đừng dỗi nữa!”
"Không ăn." Long Y Hoàng quay đầu đi.
“Được! Được! Là ta sai rồi! Ta xin lỗi nàng được chưa?” Phượng Trữ Lan cong cong khóe mắt, vui vẻ dỗ ngon dỗ ngọt nàng: “Nhưng nàng cũng không thể không ăn sáng, đừng vì tức giận mà tổn hại bản thân.”
Long Y Hoàng hừ hừ! Nhất quyết không đáp.
“Đừng ủy khuất đứa bé mà!” Phượng Trữ Lan tiếp tục cười: “Nàng phải biết rằng, giờ nó đang ăn nhờ vào miệng của nàng mà!”
Long Y Hoàng dừng lại, suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt đã dịu đi chút chút. Phượng Trữ Lan nhân cơ hội rèn sắt ngay khi còn nóng, mang bát cháo tổ yến lại gần, xúc một thìa lên đưa gần miệng nàng: “Ta đút cho nàng nha! Có được không?”
Long Y Hoàng chần chờ một chút, đột nhiên hé miệng, ngoan ngoãn ăn cháo có lẽ nàng thật sự đang đói bụng, cũng có thể là bởi vì lời nói của Phượng Trữ Lan quá mức lợi hại, lấy đứa bé ra làm lý do, nàng không thể không nhận thua.
“Như thế này mới tốt!” Phượng Trữ Lan cười đắc thắng, còn tỏ vẻ nghiện đút cho nàng.
Sau khi ăn được một nửa số cháo, Long Y Hoàng thật sự không chịu được nữa, đoạt lấy bát cháo: “Để ta tự ăn đi, nhìn ngươi cười đến như thế, ta thật sự mất khẩu vị.”
Phượng Trữ Lan thu bát cháo về, lắc đầu vẫn cười vớ vẩn: “Ta muốn đút cho nàng.”
Long Y Hoàng suýt nữa ngã xuống bàn.
Cửa đột nhiên mở, một cung nữ bước vào hành lễ: “Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương mời ngài tới.”
"Ta không đi." Phượng Trữ Lan mỉm cười, cúi đầu, dùng thìa gẩy gẩy cháo, giúp cháo nguội đi một chút, sau đó múc một thìa, đưa tới trước miệng Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng cảm thấy tâm tình vất vả mới khôi phục lại, thì bị cung nữ này quấy rầy, buồn bã ăn cháo, không nói thêm lời nào. Xem ra, Hoàng hậu không muốn nàng tới.
"Mong Thái tử không làm khó nô tỳ.” Cung nữ suýt chút nữa quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương nói, Liễu tiểu thư đang đợi ngài, ngài nhất định phải tới.”
Tay Phượng Trữ Lan lập tức trở nên cứng ngắc, đầu quay qua chỗ khác không nói gì.
Long Y Hoàng đột nhiên cười một tiếng, thuận thế lấy bát cháo khỏi tay hắn: “Cho nên cứ để ta tự ăn là được, lần này, mẫu hậu tìm ngươi, ngươi cũng không thể vì bận đút ta ăn lấy một lý do hết sức buồn cười như thế để cự tuyệt người ta.”
Phượng Trữ Lan nhìn lại nàng, ánh mắt phức tạp, sau đó chậm rãi đứng lên, đi tới cửa, đã có kiệu chờ sẵn bên ngoài.
“Ta sẽ trở về nhanh thôi.” Hắn đi đến cửa quay lại nhìn Long Y Hoàng, ánh mắt sáng ngời như trăng rằm.
"Không tiễn." Long Y Hoàng hơi hơi bối rối, chỉ mím môi, cười yếu ớt nhìn hắn. Phượng Trữ Lan xoay người nhanh chóng đi ra ngoài, lần này, chỉ còn lại một mình Long Y Hoàng.
Nàng bây giờ không có nơi nào để đi, trong cung quá mức yên bình, thật không có gì vui vẻ.
Nàng chỉ là làm mỗi một việc là uống thuốc nghỉ ngơi an nhàn, thỉnh thoảng đi dạo ở hậu hoa viên một chút Gi*t thời gian.
Long Y Hoàng lặng lẽ ăn hết chỗ đồ ăn sáng, ngẩng đầu lên mới phát hiện, ánh mắt các cung nữ đang gắt gao nhìn nàng không tha.
Nàng nhàn nhạt thở dài, sau đó đứng lên, cười một tiếng: "Theo ta đi ra ngoài một chút đi."
Long Y Hoàng chỉ không muốn làm không khí trong phòng trở nên căng thẳng, nhưng nàng lại không biết nàng vừa bước chân ra khỏi phòng, thì mọi chuyện tiếp theo lần lượt kéo đến hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Nàng đi dạo hoa viên một vòng, không gặp được người quen nào, nghe nói Phượng Mộ Tử đã ra ngoài cung chơi, chỉ còn mình nàng bị nhốt trong những bức tường đỏ ngói vàng.
Gió lạnh thổi qua, mặt hồ gợn sóng.
Long Y Hoàng mấy lần đi qua chỗ gần Phượng Tê các, sau đó lại quay trở về.
Đó là chỗ mà Hoàng hậu Phượng Trữ Lan và Liễu Thiên Trừng đang vui vẻ trò chuyện, nàng muốn tới đó xem náo nhiệt gì đây?
Lắc đầu, nàng tiếp tục trở về, đi được một đoạn đột nhiên ngừng lại, một đám người đang đi ngược về phía nàng, vô cùng nhàn nhã, kẻ dẫn đầu là người mà nàng không muốn gặp.
Là Vân Phượng Loan.
Bất quá mấy ngày không thấy, Long Y Hoàng phát hiện hình dáng nàng đã nhợt nhạt đi rất nhiều, đôi mắt cũng không còn thần thái phấn chấn như ngày xưa nữa, chỉ là một mảnh hoang vu mênh ௱ôЛƓ, vẻ mặt cũng không tốt, giữa mày liễu còn có dấu vết mệt mỏi, son môi dù đã đỏ nhưng không dấu được vẻ nhợt nhạt vô lực.
Mà thân hình ả mỗi ngày đều đầy đặn thêm. Long Y Hoàng đã trải qua giai đoạn đó rồi nên có thể hiểu.
Ngã bệnh sao?
Long Y Hoàng nhíu mày, ả đã tới trước mặt nàng, khó khăn hành lễ: “Thỉnh an Thái tử phi.”
“Không cần khách khí.” Long Y Hoàng nhẹ nhàng nâng nàng ta lên: “Ở đây không có người ngoài.”
"Khụ khụ..." Vân Phượng Loan đột nhiên lấy khăn che miệng, ho nhẹ, sau đó gật đầu với Long Y Hoàng.
"Chẳng lẽ là bị bệnh?" Long Y Hoàng vô thức hỏi: "Có thể tuyên thái y xem?” Nàng ngẩng đầu nhìn lại, phía sau Vân Phượng Loan là một mảnh tiêu điều thê lương, không có ai khác, hoặc dễ hiểu hơn là, không có Phượng Ly Uyên.
"Chỉ là phong hàn, cũng không có gì nghiêm trọng.” Vân Phượng Loan biểu hiện yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, một chút huyết sắc cũng không có, mà hiện giờ đang có chút ốm khiến mặt mũi ả càng thêm gầy gò: “Đa tạ Thái tử phi quan tâm.”
Long Y Hoàng chợt cảm thấy khó thở, cho dù Vân Phượng Loan trước mặt không phải là Vân Phượng Loan mà nàng quen biết nhưng bây giờ ả lại như thế này khiến nàng không quen, vẫn cảm thấy không quen.
“Duệ vương đâu? Ngươi đã ốm thế này, hắn cũng không quan tâm tới ngươi sao?” Long Y Hoàng không đành lòng nói.
Từng ngón tay Vân Phượng Loan siết chặt, giương mắt nhìn thẳng Long Y Hoàng, Long Y Hoàng đột nhiên cảm nhận được hàn ý trong ánh mắt đó.
Đôi mắt ả khẽ động, chứa đựng không ít oán hận cùng không cam lòng.
“Vương gia được Hoàng thượng triệu kiến…khụ khụ…không biết là có chuyện gì?” Khẩu khí Vân Phương Loan đột nhiên dịu đi một chút, nàng ta vẫn dùng khăn tay che miệng ho khan.
"Vậy ngươi cũng nhanh trở về nghỉ ngơi đi, đừng để bệnh nặng hơn.” Long Y Hoàng có chút cảm thông.
“Không cần, luôn ở trong phòng cũng cảm thấy chán nản nên ra ngoài hóng gió một chút cũng tốt.” Vân Phượng Loan đột nhiên dừng lại, nắm lấy tay Long Y Hoàng: “Thái tử phi…người muốn đi đâu?”
"Ta cũng không có việc gì để làm.” Long Y Hoàng nhìn ả lạnh nhat nói.
"Nghe nói Thái tử muốn nạp thi*p." Vân Phượng Loan thì thào.
"Phải…" Long Y Hoàng gật đầu.
"Xem ra Thái tử phi đối với việc này cũng không để ý?!” Vân Phượng Loan trợn mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Nhưng Vương gia thực sự rất lo cho ngài, hình như người lo lắng nhiều hơn cả ngài.”
Long Y Hoàng cả kinh, không nói ra lời.
"Thái tử phi người có thể di dạo cùng ta một chút được không?” Vân Phượng Loan hỏi, Long Y Hoàng chỉ cảm thấy ngạt thở, nhìn Vân Phượng Loan một chút rồi gật đầu.
Hai người cùng sóng vai đi dạo, lá cây ven đường đã sớm chuyển sang màu vàng từ bao giờ, chỉ còn vài cành cây trụi lủi lung lay trong gió, mà những cây hoa mai đó, đã bắt đầu nở ra những cái nụ đầu tiên.
"Về chuyện Phượng Trữ Lan muốn nạp thi*p, ta không biết hắn nghĩ như thế nào, nhưng đó là sự thật, nếu tránh không được, thì không phải nên trực tiếp đối mặt sao?” Long Y Hoàng thản nhiên cười: "Ta rất cảm kích Duệ vương quan tâm tới ta, ta không có chuyện gì.”
"Khụ khụ..." Vân Phượng Loan một mực ho khan, tựa như không chút để ý.
"Vương gia biết Thái tử muốn nạp thi*p, cả ngày bất an, lúc nào cũng chỉ lầu bầu, “hắn mà nạp thi*p thì nàng sẽ ra sao….nàng phải làm sao bây giờ?” cả ngày hắn chỉ nói vậy, ta nghe đến nhàm chán.” Vân Phượng Loan cố gắng nói thật nhỏ, Long Y Hoàng từ từ nắm chặt tay.
"Ừ, thế à..." Nàng cười khổ.
"Thái tử phi, người có từng yêu Duệ vương?" Vân Phượng Loan ngẩng đầu nhìn trời, một mảnh hiu quạnh.
“Chuyện đó đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi… !” Long Y Hoàng cắn răng nói.
Vân Phượng Loan không hề nói thêm điều gì nữa, ả đi tới bên hồ nước, đột nhiên lại sát gần, Long Y Hoàng nhắc nhở: "Đừng lại gần quá, nguy hiểm lắm. ”
Ả không để ý tới lời khuyên đó, ả nhìn xuống những chú cá dưới hồ, còn có thể thấy từng làn sóng gợn lăn tăn bên trong hồ.
“Thái tử phi, người xem những chú cá này…” Ả mỉm cười một tiếng, đưa tay chỉ chỉ những chú cá: "Ta từng nuôi hai con cá, để chúng cùng lớn lên, xây dựng tình cảm dần dần, sau đó lại tách chúng ra, để một con cá tìm một người bạn mới, nó đối với người bạn mới rất tốt, nhưng con cá ban đầu đó, dù người bạn mới có làm gì cũng không được, để cho chúng bên cạnh nhau, quả thực chuyện nực cười.”
"Vân Phượng Loan..."
"Buồn cười nha... Thật sự là quá buồn cười, nó còn đơn thuần cho là, mình có thể chiếm lấy….nhưng... chuyện đó ngay từ đầu đã là một chuyện cười!” Vân Phượng Loan cười, thân thể loạng choạng, từ từ đi tới cạnh cái hồ.
"Ngươi đừng đến đó, nguy hiểm lắm." Long Y Hoàng vội vàng đi lên trước, vốn dĩ muốn kéo tay ả lại, nhưng vừa mới chạm nào người ả, thoáng cái thấy ả quay người lại đối mặt với mình, cả người từ từ ngã xuống hồ.
Giống như bị vướng chân nên té ngã, làm nàng không kịp đề phòng.
"Vân Phượng Loan!" Long Y Hoang tiến lên phía trước, tới gần hồ, vươn tay nhưng vì thân hình đồ sộ nên có chút chậm trễ, theo sau đó là tiếng nước vang lên thật lớn, nước bắn lên đầy người nàng, Long Y Hoàng cơ hồ cũng muốn nhảy xuống theo luôn cung nữ sau lưng vội vã giữ lấy nàng, có người vội vàng chạy tới, lúc này cả người Long Y Hoàng mới ổn định, cũng có người thì quên mình lập tức lao xuống cứu người.
Đầu óc Long Y Hoàng có chút trống rỗng, không chỉ bởi vì đột nhiên xảy ra chuyện mà còn vì những lời nói lúc nãy của Vân Phượng Loan.
Nàng ta vì muốn nói những lời đó, nên đã cố tình giữ khoảng cách với các cung nữ đi cùng, nhưng lúc này…
Mặt nước ầm ĩ một hồi, không lâu sau người đã được cứu lên.
Được ôm từ trong nước ra toàn thân Vân Phượng Loan ướt đẫm, lớp son trên mặt đều bị tẩy đi, lộ ra dáng vẻ tái nhợt. Người đã ngất đi nhưng vẫn còn hơi thở yếu ớt.
Long Y Hoàng cúi đầu nhìn, y phục của mình đã ướt phân nửa, cung nữ bên cạnh cũng đã định thần lại, khuyên nàng nên về thay y phục trước, nàng vốn muốn nói xem tình trạng Vân Phượng Loan trước đã nhưng những tiếng bước chân ở phía sau đã hoàn toàn làm nàng rối trí.
Long Y Hoàng quay đầu nhìn lại, không biết Phượng Ly Uyên đã nhận được tin tức từ lúc nào mà chạy đến như bay, vừa thấy Vân Phượng Loan toàn thân ướt đẫm không nói không rằng lập tức bế nàng ta lên, cuống quít đưa nàng ta đi, cũng không quên phân phó cung nữ gọi thái y.
Long Y Hoàng ngẩn người, phát hiện mình đã thất thần được một lúc, nhìn lại bản thân mình một chút, lúc này mới cười nói: “Trở về thôi, ta cũng nên thay y phục rồi. ”
Nếu đã có Phượng Ly Uyên nàng cần gì phải lo lắng nữa.
Những chuyện nàng đã làm bởi vì lo lắng lại vô ích, vốn bỏ ra quá nhiều, nàng không dám nếm thử nữa, sợ có một ngày bị cắn trả lại đến thương tích đầy mình.
Mà chuyện xảy ra tiếp theo đây, nàng cũng có thể đoán ra được bảy tám phần, bất quá đó cũng không phải chuyện quan trọng nữa rồi.
Phượng Trữ Lan vẫn chưa có quay lại, sau khi nàng thay xong y phục thì Hoàng hậu tới.
Long Y Hoàng vẫn bình tĩnh như nước, đứng dậy nghênh đón, sau khi hành lễ xong với Hoàng hậu, nàng mới nhìn sang bên cạnh Hoàng hậu, Liễu Thiên Trừng đang ở đây nhưng Phượng Trữ Lan không có mặt.
Lần này, chung quy đúng là không thể thoát khỏi tai vạ?
Nàng chỉ lắc đầu, không có cách nào suy xét.
“Tại sao ngươi có thể làm ra loại chuyện độc ác như thế?” Hoàng hậu phẫn nộ hỏi: “Mặc dù, Bổn cung cũng bất mãn với Duệ vương phi, nhưng cũng không dùng đến thủ đoạn ti tiện bỉ ổi như ngươi, lại còn trước mặt nhiều người chứng kiến! Sau này Thái tử phi nên giữ thể diện như thế nào đây? Ngay cả một chút phong thái cũng không có.”
Long Y Hoàng cũng rất bình tĩnh, nàng chỉ nhìn thoáng qua Liễu Thiên Trừng: “Mẫu hậu, nếu nhi thần nói, nhi thần tuyệt đối không làm những chuyện thế này, người có tin nhi thần không?”
"Tin? Nhiều người chứng kiến như vậy, ngươi nói xem Bổn cung làm sao có thể tin tưởng!” Hoàng hậu giận tím mặt, thai độ giận dữ với Long Y Hoàng: "Trừng nhi, ngươi nói cho Thái tử phi nghe, ngươi đã nhìn thấy gì?"
"Dân nữ mạo phạm." Liễu Thiên Trừng quay ra đối mặt với Long Y Hoàng, quỳ gối cúi đầu nói: “Lúc nãy dân nữ đi qua hậu hoa viên, thì thấy ngài cùng Duệ Vương phi đang ở bên cạnh hồ, thật sự là nguy hiểm, dân nữ chuẩn bị đi tới thì thấy…”
"Trừng nhi, không cần sợ hãi, nói đi!" Hoàng hậu gầm lên.
Long Y Hoàng cũng vẫn bình tĩnh như trước, nhìn Liễu Thiên Trừng, nàng chỉ mỉm cười như trước.
“Thái tử phi, dân nữ biết ngài bất mãn, nhưng đây là sự thật… dân nữ chính xác là đã nhìn thấy ngài đẩy Duệ Vương phi xuống nước.” Liễu Thiên Trừng dừng một chút rồi lấy lại tinh thần, nói một mạch.
"Vô lý, không phải mẫu hậu đã triệu kiến Thái tử và ngươi sao? Sao có thể trùng hợp như vậy?” Long Y Hoàng nheo mắt lại.
“Là Bổn cung bảo nó đi tìm ngươi, vốn dĩ là muốn để cho hai ngươi gặp mặt cùng nhau nói chuyện một lần.” Hoàng hậu giận dữ nói: “Thật không ngờ là lại xảy ra chuyện đó. Thái tử phi, ngươi nghĩ mọi chuyện lúc này còn chưa đủ loạn sao? Ngươi hãy để Bổn cung nghỉ ngơi một chút được không?”
Thái độ Long Y Hoàng khác thường, cũng không có tức giận, thậm chí ngay cả bối rối cũng không có.
Nàng đã biết, bây giờ Hoàng hậu đối với nàng sớm đã hận thấu xương, nếu tóm được bất cứ cơ hội nào cũng sẽ không buông tha, dù là chuyện giả dối cũng sẽ khiến nó trở thành sự thật, nói trắng ra, bất quá chỉ là đang tìm cơ hội khiến nàng khuất phục.
Mà cũng nhân cơ hội này để Liễu Thiên Trừng bên cạnh Phượng Trữ Lan, thật là một cái cớ hợp lý!
“Như vậy nhi thần thật không còn gì để nói vì nhi thần có nói gì đi nữa mẫu hậu cũng sẽ không tin, vậy, thỉnh mẫu hậu trách phạt.” Long Y Hoàng vừa nói vừa cười khiêu khích.
“Bổn cung chắc chắn sẽ trách phạt ngươi nghiêm khắc làm gương cho kẻ khác, đừng tưởng rằng, ngươi là Thái tử phi thì có thể làm gì thì làm…” Hoàng hậu đột nhiên cong khóe miệng: “Thái tử phi hành vi bất chính, ảnh hưởng tới tôn nghiêm hoàng thất, nhưng Bổn cung nể tình đang mang thai, phá lệ khai ân, cấm túc ngươi trong lãnh điện hai tháng, không được bước ra đó nửa bước.”
Trừng phạt nghiêm khắc như vậy, đích thật là rất nhẹ.
“Mẫu hậu thái tử đâu?”
"Đừng vọng tưởng thái tử sẽ đến cứu ngươi, nó cũng có trách nhiệm của nó, sao có thể vì một kẻ như ngươi mà làm hỏng đại sự!” Hoàng hậu phất tay áo, chiếc áo choàng màu vàng tung lên, thực rất hoa mắt.
“Vậy! Rất tốt! Nhi thần còn có một thỉnh cầu quá đáng.” Long Y Hoàng khẽ hạ mi.
"Nói đi."
"Nhi thần muốn biết tình trạng lúc này của Duệ vương phi, thỉnh mẫu hậu cho nhi thần tới thăm một chút.”
Vân Phượng Loan sớm đã tỉnh lại, cũng không có gì nghiêm trọng lắm, cũng không ảnh hưởng tới thai nhi, nhưng thái y nói là do gió rét, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, nhất định phải chăm sóc cẩn thận.
Khi ả tỉnh lại, điều đầu tiên mà ả nhìn thấy là Phượng Ly Uyên đang đứng ở cửa sổ, trong mắt hắn là tràn đầy lo lắng cùng sốt ruột.
Phượng Ly Uyên nắm chặt tay, nhìn thấy nàng vừa tỉnh lại lập tức hỏi han ân cần, mà câu đầu tiên ả nói là về Long Y Hoàng.
Ả nắm ngược lại tay Phượng Ly Uyên, vội vàng nói: "Không phải Thái tử phi."
Đôi mắt Phượng Ly Uyên đã dịu đi không ít, hơi nhăn mày.
Sau đó hắn nhanh chóng chuyển đề tài, những lời hắn nói ra đều là những lời ngon tiếng ngọt, những câu xin lỗi.
Nói là: sau này mình tuyệt đối sẽ không xem nhẹ nàng, nhất định sẽ nhất mực yêu thương nàng.
Sau này tuyệt đối sẽ không rời xa nàng, sẽ không để nàng một mình.
Nói là tự cảm thấy vạn phần có lỗi với nàng, sau này nhất định sẽ bồi thường cho nàng tất cả.
Những lời nói đó khiến ả bị chọc cười không thôi, so với bộ dáng ấm ức trước đây, phong thái này càng là hiếm có.
Long Y Hoàng đứng ở ngoài cửa, không có đi vào, cũng không cho người thông báo, chỉ là đứng đó, nhìn Phượng Ly Uyên an ủi dỗ dành Vân Phượng Loan…Thậm chí nàng còn nghe thấy rất rõ ràng những lời họ nói.
Nàng chỉ cảm thấy trái tim mình ૮ɦếƭ lặng, hốc mắt hơi ẩm ướt.
Cuối cùng thì Phượng Ly Uyên cũng không biết nàng đã đứng ngay cửa phòng, chứng kiến toàn bộ sự yêu thương mà hắn dành cho Vân Phượng Loan.
Long Y Hoàng xoay người, cười đến mơ hồ: “Mẫu hậu, xem ra Duệ vương phi đã bình yên vô sự, lo lắng của Y Hoàng cũng đã hết, chỉ là hi vọng sau khi Thái tử về, người sẽ nói cho hắn mọi chuyện, để hắn hiểu, đừng để cho hắn tùy tiện giận chó đánh mèo với Liễu tiểu thư, đây cũng là thỉnh cầu cuối cùng của Y Hoàng.”