Hòa thân Quận chúaThị nữ vương phủ làm mới lại giá y, Long Y Hoàng mặc ở trên người, gật đầu hài lòng .
Thị nữ đem y phục đặt lên bàn, lui người đi ra ngoài, đem cánh cửa khép lại.
Vải sa tanh màu đỏ tươi như máu, tơ sắc màu vàng cao quý, bên ngoài thêu một con phượng hoàng màu vàng tuyệt sắc, trông rất sống động, giương cánh bay lên.
Y phục rất đẹp, rất hoa lệ, đáng tiếc, nàng không có hứng thú.
“Y Hoàng? Có ở đây không?” Bên ngoài có người gõ cửa, Long Y Hoàng thoáng cái liền nhận ra đây chính là thanh âm của Long Diệp Dực.
” Có, Nhị ca.”
Long Diệp Dực đẩy cửa đi vào, cùng nàng giống nhau, sắc mặt cũng không tốt than: “Mới vừa rồi thấy đại ca rất sinh khí, các người làm sao vậy?”
“Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi.”
“Khụ, Y Hoàng, nói thật, chúng ta cũng không hy vọng muội xúc động nhất thời quyết định chung thân đại sự của bản thân như vậy, đại ca cũng là lo lắng cho muội thôi.”
“Kết cục đã định, Nhị ca, hiện tại nói những điều này liệu còn có ích?”
“Ân, kỳ thật huynh muốn nói, muội đối Vân Lang, chẳng lẽ không có một chút cảm giác?”
“Không có.”
“Không có việc gì , bất quá, huynh nghĩ nên nói cho muội một tiếng, lần này tướng quân hộ tống muội rời đi, đã chọn người .”
“À.”
“Là Vân Lang.”
“Hắn có ý gì?”
“Hắn tự động xin đi Gi*t giặc.”
“Không cần phiền hắn lo lắng, cũng chuyện này không phải cái gì rất nghiêm trọng.” Long Y Hoàng quay đầu đi chỗ khác.
“Chính là thúc thúc đã chuẩn, hiện tại hắn đang chuẩn bị.”
“Hắn làm như vậy cũng không thay đổi được cái gì, chỉ làm cho mọi người không tự nhiên.”
“Hắn muốn giữ lại một chút tình yêu cuối cùng, chẳng lẽ muội không thể cho hắn cơ hội này hay sao?”
“Nói thúc thúc thay đổi người.”
“Thúc thúc nói, nếu muội không thay đổi người, hắn cũng không thay đổi.”
“A! Hắn muốn sao thì tùy ! Dù sao người cuối cùng khóc chính là hắn không phải muội !” Long Y Hoàng trở mặt.
“Y hoàng! Đừng tùy hứng như vậy!”
“Nhị ca! Muội muốn nghỉ ngơi , huynh đi ra ngoài đi.”
Long Diệp Dực há miệng muốn nói nhưng lại thôi, muội muội của mình cá tính quật cường cũng không phải ngày một hai ngày, nói thêm gì đi nữa cũng sẽ không thay đổi được gì.
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, tựa hồ chỉ có chỉ như chớp mắt, nàng mặc hỉ phục tuyệt thế, ngồi trên kiệu hoa nạm vàng, đội ngũ nghênh thân một hàng dài đi phía trước hướng về phía Huy quốc.
Long Diệp Vũ nói chuyện giữ lời, nói không đến thì nhất định không đến, tất cả mọi người tới rồi chỉ mình hắn vắng mặt, nói đúng ra, Long Y Hoàng cũng có vài ngày không nhìn thấy hắn .
Long Cảnh Lân thật sự rất không nỡ, trước khi lên kiệu dặn dò nàng phải cẩn thận, cân nhắc chuyện nặng nhẹ, ngẫm lại, nếu như đổi thành mẫu thân của nàng, có lẽ chỉ cho nàng tám chữ cho xong chuyện.
Nhìn việc mà làm, tùy cơ ứng biến.
Vân Tẫn hiếm khi vồn vã, đối mặt với việc Long Y Hoàng sắp đi xa, vẻ mặt bi thương thiếu chút nữa rơi lệ, sau đó lau lau khóe mắt, đem hết tất cả độc dược mới lẫn cũ, ám khí linh tinh bỏ vào tay nàng, còn không quên dặn dò nếu có kẻ dám khi dễ nàng, mượn cái…này, cái…này, cái…này hoặc cái…kia.
Cuối cùng, Long Diệp Dực kéo tay nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng một câu: “Kỳ thật đại ca không muốn thừa nhận chuyện muội rời đi là thật, cho nên không có tới, Y Hoàng, muội có thể hiểu cho hắn?”
Long Y Hoàng gật đầu, tram vàng ở hai bên phát ra ánh sáng lấp lánh, càng khiến cho nụ cười của nàng thêm chói mắt.
Giờ đến, cho dù có không nỡ cũng phải chia lìa, Long Y Hoàng nhẹ nhàng bỏ tay ra khỏi ca ca: “Nhị ca, nhớ kỹ sau này có thời gian hãy tới thăm muội.”
Long Diệp Dực gật đầu: “Yên tâm đi, còn có đại ca, nhất định sẽ đi tìm muội.”
Giày kim Phượng hoàng, hàng thêu Hồ Nam bước lên cỗ kiệu, Long Y Hoàng ngồi lên kiệu 10 người khiêng, thị nữ bên cạnh sửa sang lại áo váy cho nàng, bốn phía cỗ kiệu lập tức hạ rèm, thủy sa màu đỏ, trên đó dùng tơ vàng thêu bức đồ án long phượng trình tường.
Đây là lần đầu tiên Long Y Hoàng rời xa quê hương, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Có lẽ giờ đây trước mặt nàng là một tương lai không biết trước.
Đội ngũ bắt đầu khởi hành, tiếng ca nhạc cụ không ngừng, ca múa vui vẻ.
Cỗ kiệu bị người khiêng lên, từ từ chuyển động, tao nhã theo làn váy Long Y Hoàng.
Đi đầu quân ngũ, một nam tử trẻ tuổi thanh tú cưỡi ngựa, thân mặc chiến giáp, chỉ là ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, quay đầu lại nhìn thoáng qua cỗ kiệu hoa lệ, sau đó ngay lập tức quay đi, mặt không chút thay đổi.
Có lẽ từng có yêu thương, nhưng cũng lại là sai lầm, không có bắt đầu, sẽ không có kết thúc.