Sương tan đi.
Trời dần dần sáng.
Chân trời phía đông nơi giao nhau giữa ngày sáng và đêm tối có một ngôi sao sáng ngời lấp lánh.
Phòng của anh có thể nhìn thấy biển.
Cô tỉnh lại từ giấc mơ, cảm thấy người đàn ông khoan khoái sau lưng cô, ôm cô, hơi thở chậm rãi, tim đập có quy luật. Chân anh dài cường tráng áp lên đùi cô, cánh tay ngăm đen một tay trên một tay dưới vắt ngang gáy và eo cô, bàn tay to thì đặt trong lòng cô.
Thật ấm áp.
Mới đầu cô không thể hiểu được vì sao mình có cảm giác như lềnh bềnh trong nước, sau đấy cô biết anh đã tỉnh rồi, có lẽ luôn luôn tỉnh.
Tâm hồn anh cứ mở ra mà không hề phòng bị, dịu dàng vây quanh cô, bảo vệ cô.
Đã rất lâu rồi cô chưa được ngủ ngon như vậy, sâu như vậy, thả lỏng như vậy. Khi anh ở bên cô, cô chỉ cảm nhận được anh, chỉ để ý đến anh. Mà tâm hồn người đàn ông này, mạnh mẽ lại xinh đẹp, chống đỡ tất cả cho cô, để cô cảm thấy bình tĩnh.
Anh nhìn nắng sớm xa xa trên biển, nhìn cảnh vật thay đổi, đám mây trôi lững lờ.
Anh và cô cùng chìm vào biển sâu ấm áp, để cô cùng bồng bềnh giữa đám mây mềm mại, để cô cùng cảm nhận sự tự do và yên tĩnh sâu trong nội tâm của anh.
Cô bất giác phủ lên bàn tay to của anh, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh. Anh nắm tay lại, cùng ngón tay cô giao nhau.
Cô phát hiện ra phía trên có vết sẹo cũ đã nhạt, sau đấy cô nhìn thấy trong trận tuyết ở châu Úc, có người đàn ông lấy dao đâm anh bị thương.
Anh không che giấu. Anh để cô xem tất cả những gì đã trải qua, không hề giấu giếm.
Cô bất giác xoay người vào lòng anh, nhìn đôi mắt đen sâu âm u của anh.
Trên cơ thể người đàn ông này có rất nhiều sẹo, cũ, mới, to, nhỏ, vết dao, bỏng lửa, vết đạn. Mỗi khi cô khẽ vuốt qua những vết thương kia, cô có thể nhìn thấy.
Anh ở Paris, ở Ai Cập, ở Newyork. . . . . . Ở Scotland, ở Nhật Bản, ở Thái Lan. . . . . . Anh đã từng đi qua sa mạc, xuyên qua đầm lầy, leo lên núi cao, tiến vào biển lớn, thậm chí đã từng đến Nam Cực. . . . . .
Anh đi đến những nơi cô chưa bao giờ nghĩ đến; anh gặp được những chuyện cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Vì không thể cứu mẹ, cho nên anh đi cứu người khác. Hết lần này đến lần khác lấy sinh mạng bảo vệ chính nghĩa.
Từng vết thương trên người anh đều khiến cô đau nhói. Cho dù đã khỏi hẳn, đã qua rất nhiều năm, vẫn khiến cô cảm thấy đau lòng.
Vết sẹo mới nhất trên bụng anh trước kia cô đã nhìn thấy.
Cô đã thấy cuộc chiến đấu kia, thấy cô gái nhỏ kia, thấy người tấn công họ, thấy anh làm chuyện gì.
A Lãng để cô xem, sau đấy chờ, nín thở chờ.
Lòng Như Nhân co chặt lại. Cô hiểu vì sao anh để cô xem. Anh e cô sẽ ghét anh, gần như là sợ hãi. Nhưng anh muốn biết, nếu thấy được sự thật rồi cô còn có thể yêu anh hay không.
Anh không tin sẽ có người yêu anh.
Người đàn ông này cần cam đoan, rất nhiều cam đoan.
Vỗ nhẹ lên vết sẹo, Như Nhân ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đang cảm thấy mờ mịt kia, vô cùng đau lòng dịu dàng hôn môi anh, vuốt ve bờ môi anh nói nhỏ: “Anh thật khờ. . . . . . Khi anh thà làm bẩn mình cũng muốn tiếp tục cứu người, sao em lại có thể không yêu anh được? Anh không giống ông ta, cũng không giống họ.”
“Anh không phải là bạch mã hoàng tử.” Anh khàn giọng nói.
“Quả thật anh không phải.” Như Nhân nhìn anh chăm chú, vuốt ve khuôn mặt căng thẳng của anh, nói: “Bạch mã hoàng tử đâu có giống như anh, cho dù hai tay bẩn, tư thế khó coi, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, cũng vẫn đứng lên từ bùn đất, bảo vệ người khác? Bạch mã hoàng tử là phải ngồi trên lưng ngựa, đội vương miện châu báu, mặc áo giáp sáng ngời, vung bảo kiếm kim quang lấp lánh, quần áo luôn luôn được giữ sạch sẽ, trang phục đẹp đẽ, tư thái tao nhã, không thực tế, thoát ly khỏi hiện thực ngu ngốc.”
Hình dung của cô làm khóe miệng anh cong lên mỉm cười.
Nụ cười của anh khiến cô cũng mỉm cười.
“Anh không phải là bạch mã hoàng tử, đương nhiên không phải.” Cô lấy ngón tay miêu tả mặt mày của anh, vuốt môi anh, sau đấy bàn tay nhỏ bé trượt xuống, áp vào lòng anh, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc tuyên bố.
“Anh là anh hùng.”
Anh sững sờ, đồng tử đen co rụt lại, tim đập thình thịch.
Cô không ngừng dịu dàng nhìn anh, chậm rãi nói: “Có lẽ có hơi bẩn, trên người có vài vết thương, nhưng anh vẫn là anh hùng trong lòng họ. Một anh hùng nhếch nhác, lấm lem, mặt mũi bầm dập, nhưng chắc chắn sẽ đứng ở phía trước bảo vệ họ.”
Từng chữ cô nói nhẹ nhàng gõ vào lòng anh.
Cô gái trước mắt nở nụ cười dịu dàng, “Anh là anh hùng của em.”
Anh vẫn cho rằng cô rất ngây thơ, nhưng cô không ngây thơ. Thế giới của cô không phải màu hồng. Cô nhìn thấu hiện thực, cô biết đời người tàn khốc đến mức nào. Nhưng ngay cả khi như vậy, cô vẫn nguyện ý yêu anh.
Cô cảm thấy anh là anh hùng.
Tình cảm khó diễn tả bằng lời, lấp đầy Ⱡồ₦g иgự¢.
A Lãng vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ đắm chìm trong nắng mai của cô, nghẹn ngào nói: “Em thật kỳ diệu.”
Mắt Như Nhân hơi ẩm, đau lòng nói: “Kỳ diệu chính là anh.”
Cô biết rõ khi làm những việc này anh mệt biết bao nhiêu, đau đớn biết bao nhiêu. Mỗi lần bất đắc dĩ phải ra tay dùng bạo lực đều tạo thành những vết thương đầm đìa máu tươi trong lòng anh, một nhát lại một nhát, hết lần này đến lần khác. Nhưng chưa bao giờ vì thế mà anh lùi bước, anh cũng không để mình quên đi.
Anh rất ít khi trở về, vì phần lớn thời gian anh đều ở nơi nguy hiểm nhất. Trước giờ, anh vẫn luôn nhận nhiệm vụ nằm vùng của Hồng Nhãn, để bản thân trở thành mục tiêu rõ ràng nhất, hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch, để đồng bạn anh có đủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết vấn đề.
Cô rất muốn khuyên anh đừng tiếp tục nữa, nhưng cô biết không thể được.
Anh cần làm việc này, anh cần cứu vớt người khác, mới có thể cứu vớt linh hồn anh.
Đã nhiều năm như vậy, thật ra anh có rất nhiều cơ hội để đồi bại. Gặp phải loại chuyện này thì dù cho anh có sa đọa cũng rất đương nhiên. Nhưng anh chưa bao giờ đi lệch khỏi hướng đúng, không một chút nào.
Anh không chọn đường tắt dễ đi. Anh chọn một đường khó đi nhất.
Anh lựa chọn không trở nên giống cha anh. Anh lựa chọn trở thành một người bảo vệ, mà không phải là kẻ phạm tội.
Anh chọn trở thành người đàn ông thương tích đầy mình như bây giờ.
Cổ họng cô co rút, trong lòng tràn đầy thương tiếc. Như Nhân vỗ về иgự¢ anh, nói với anh: “Có lẽ anh không có áo giáp mới tinh sáng bóng, nhưng trái tim anh tỏa sáng lấp lánh, mà em sẽ vĩnh viễn yêu anh.”
Đó là một lời thề, một lời hứa hẹn.
Anh không thể mở miệng, chỉ không thể nhịn được co cánh tay dài, ôm chặt cô vào trong иgự¢.
“Mắt của thần Horus là thiên nhãn.”
Khi mặt trời mọc, anh ôm cô đến phòng tắm tắm rửa.
Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, cô đứng trước gương, anh thì ở sau lưng cô, cởi vòng bạc trên cổ anh xuống, đeo vào cho cô.
“Thật lâu trước kia, lần đầu tiên anh đến Cairo nhận nhiệm vụ, có một ông già cho anh vòng cổ này. Ông ấy nói với anh, đây là mắt thần, mắt Horus có thể nhìn thấy rõ tất cả thế gian. Nó sẽ giúp anh phân biệt được đúng sai, luôn luôn bảo vệ anh. Sau này anh trở lại công ty, anh Võ thích ý nghĩa của nó, mọi người cũng đều thích nó, cho nên mới lấy nó làm ký hiệu trở thành phù hiệu của công ty.”
Mắt Như Nhân nhìn vòng bạc rơi xuống иgự¢ cô, có chút giật mình nhìn người đàn ông kia.
Vòng cổ này có ý nghĩa quan trọng với anh. Cô biết anh luôn luôn đeo nó, chưa bao giờ rời khỏi người.
Mà lúc này, anh muốn cho cô thứ này?
A Lãng nhìn cô trong gương, ngón cái sờ vòng cổ trong lòng cô, nói: “Nhưng nói thật, anh nghĩ đó chỉ là thần thoại, một truyền thuyết. Anh nghĩ rằng mắt Horus ông già kia nói là chỉ vòng cổ này, đến tận khi anh gặp em.”
Nghe vậy, trong lòng cô run lên.
“Đến khi anh gặp em, anh mới biết được, ông già kia chỉ chính là em.” Anh nhìn trong gương cô trắng noãn và mình ngăm đen, nâng tay vòng quanh cô, nhìn thẳng vào mắt cô, hôn lên tóc cô, giọng khàn khàn dịu dàng nói: “Em là thiên nhãn của anh, người bảo vệ trái tim anh.”
Cô cảm giác mình được tình cảm nồng nhiệt của anh vây lấy, ấm áp lại mãnh liệt như thế.
Như Nhân không dám tin, dường như sợ hãi, sợ mình quá khát vọng cho nên sinh ra ảo giác, nhưng tiếp theo anh đã mở miệng.
“Anh yêu em.”
Cô thở gấp một hơi, bịt lấy môi, tim đập nhanh.
A Lãng nhìn cô, cảm giác иgự¢ siết lại thật chặt, giống bị cái gì tóm chặt vậy.
Đàm Như Nhân thật sự là cô gái tốt, cuộc sống của cô đáng lẽ nên rất tốt, có đối tượng tốt, mà không phải là người đàn ông như anh.
Nhưng anh không thể buông tay, cánh tay dài của anh ôm cô lại thật chặt.
“Anh có một giấc mơ, một giấc mơ nho nhỏ. Anh cứ nghĩ anh đã quên, đã sớm từ bỏ, nhưng anh không. . . . . .”
Anh thâm tình nhìn cô, tiếng nói khàn khàn quanh quẩn bên tai cô, con ngươi tối tăm xuyên qua gương nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
“Anh hi vọng có gia đình của mình. Anh thề anh sẽ không đánh người phụ nữ của anh, sẽ không đánh con anh. . . . . .”
Cô không nhịn được run rẩy, nhìn người đàn ông đang ôm cô nói ra khát vọng sâu trong nội tâm anh, sâu nhất.
“Anh muốn có một gia đình.”
Anh lặng lẽ nói, rất nhỏ, rất nhỏ, khiến lòng cô cũng run rẩy.
“Anh thề, anh sẽ yêu em, đến ngày thế giới này diệt vong.”
Giữa nắng sớm vàng óng ánh, gương mặt anh như phủ thêm một lớp vàng.
“Nhân Nhân, xin em hãy gả cho anh.”
Đó là lời khẩn cầu, không phải hỏi. Anh không hỏi, bởi vì anh không muốn nghe thấy đáp án khác.
“Xin em.” Anh nói.
Giọng anh vô cùng khàn khàn, có chút không thấp thỏm.
Cô nắm cánh tay anh đang ôm lấy mình, cảm nhận tim anh đập thình thịch, sự căng thẳng và bất an của anh trộn lẫn sâu bên trong tình yêu. Hai mắt Như Nhân đẫm lệ xoay người trong lòng anh, ngửa đầu nhìn người đàn ông kia, nở nụ cười.”Anh không cần xin em, gả cho anh luôn là mộng đẹp mà em không dám với tới. Chỉ cần anh muốn, em sẽ cùng anh đi đến chân trời góc biển, đi với anh đến tận cùng thế giới.”
Con ngươi đen của anh ánh lên ánh sáng lấp lánh.
Niềm vui sướng vô hạn điên cuồng trào dâng, anh cúi đầu hôn môi cô gái trong lòng. Cô vừa khóc vừa bật cười.
Sau khi sương mù tan, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây.
Vừa mới sáng sớm, Phượng Lực Cương huýt sáo, tâm trạng vui vẻ xuống nhà đi vào phòng bếp.
Hai người kia đã ngồi ở bàn ăn, chẳng qua anh ta không để ý đến A Lãng, ưu tiên cô gái nhỏ sáng chói đến đáng yêu bên cạnh, giơ tay lên vui vẻ chào cô.
“Hi, Tiểu Nhân, sớm ghê!”
Thấy anh, Như Nhân đặt chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu mỉm cười đáp lại, “Chào buổi sáng.”
Ai biết, trong nháy mắt người đàn ông kia lại trợn tròn mắt, hít vào một hơi rồi chửi tục một câu.
“Shit!” Phượng Lực Cương ôm иgự¢, vẻ mặt kinh hãi, “Không! Đây không phải sự thật! Tiểu Nhân, nói với anh em vẫn chưa bị tên háo sắc kia ăn?”
Mấy câu này làm cô lắp bắp hoảng sợ. Cô xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, không hiểu sao anh ta lại biết được. Cô không biết phải phản ứng thế nào, xấu hổ lúng túng lo sợ cùng trào dâng.
Cô không biết nguyên nhân, nhưng A Lãng biết rõ vì sao tên kia biết được. Một tay anh kéo lấy cô gái của anh ngồi lên chân mình, đưa tay che đi cảnh xuân tươi đẹp trong cổ áo cô, quang minh chính đại mở miệng cảnh cáo tên kia.
“Phượng Lực Cương, không được đùa giỡn vợ bạn, thu ánh mắt gian tà của cậu lại đi.”
“Cái gì?! Vợ? Vợ! Tiểu Nhân kết hôn với cậu lúc nào hả? Cậu cậu cậu. . . . . .” Sợ hãi trợn mắt nhìn A Lãng, lại nhanh chóng quay đầu nhìn cô gái nhỏ xấu hổ lúng túng kia. Không cần hỏi, Phượng Lực Cương đã nhìn ra đáp án trên gương mặt thẹn thùng của cô. Anh ta không khỏi lảo đảo lùi ra sau ba bước, tay bắt đầu run rẩy chỉ vào A Lãng, gào thét mắng một câu: “Mẹ nó! Quan Lãng! Tôi chẳng qua là ngủ một giấc, tên tiểu nhân nhà cậu có phải tay chân quá nhanh rồi không?”
“Cô ấy yêu tên tiểu nhân tôi đấy.” Anh nhíu mày, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Cảm giác thắng lợi thật sự là mẹ nó thích!
Cô lúng túng đấm nhẹ иgự¢ anh.
“Là vô cùng. . . . . .”
Anh há miệng, nhưng cô vội bịt miệng anh lại, không để anh nói chữ kia ra.
A Lãng nhìn cô gái trong lòng đỏ bừng mặt, nở nụ cười xấu xa.
Anh cố ý, cô biết, nhưng anh không nhịn được muốn khoe ra, tuyên bố chủ quyền của anh.
“Em có biết tại sao cậu ta biết được không? Tên ૮ɦếƭ tiệt kia sáng sớm đã nhìn chằm chằm kênh rạch của em. Cậu ta thấy vòng cổ của anh trên người em.”
Cô sửng sốt, vội cúi đầu. Cổ áo của cô hơi mở, vòng cổ của anh nằm trên làn da trắng nõn của cô, còn có dấu hôn không che đi được.
Như Nhân hít vào một hơi, mặt càng thêm đỏ, thu bàn tay đặt trên miệng anh lại, nhanh chóng kéo chặt vạt áo. Giờ phút này thật sự không biết nên nhắc nhở kẻ vô lại đằng sau hay tên lưu manh đằng trước này.
‘Vô lại’ vươn tay ôm cô càng chặt hơn. Cô liếc mắt nhìn anh, vẫn không đành lòng, kệ anh muốn làm gì thì làm, cô biết rõ anh không có cảm giác an toàn.
Cho nên cô tiếp tục ngồi trên chân anh, không đứng lên, để anh khẳng định, triển lãm, kiêm khoe khoang.
Nhìn Đàm Như Nhân thẹn thùng e lệ ngồi trên đùi A Lãng, Phượng Lực Cương suy sụp ngã ngồi trên một cái ghế khác, vẻ mặt cầu xin nói: “Không thể, không thể, chỉ là một đêm thôi, một đêm thôi! Nhưng trời đất thay đổi, nhật nguyệt vô quang! Tiểu Nhân, em thật sự bị ăn rồi sao?”
Vì muốn ngăn anh ta cứ nhắc đi nhắc lại vấn đề cô bị ăn này, Như Nhân xấu hổ lúng túng quay đầu, nhìn dáng vẻ ‘lưu manh’ chịu đả kích, đỏ mặt, cho anh ta một đáp án uyển chuyển.
“Sáng hôm nay, em và A Lãng đã đính hôn rồi.”
“Thật quá đáng, còn có công lý nữa không?” Phượng Lực Cương vỗ trán, lắc đầu, ai oán nhìn cô hỏi: “Rõ ràng anh đẹp trai, hài hước, đáng yêu, dũng mãnh cường tráng, rốt cuộc phụ nữ các em bị làm sao vậy?”
“À. . . . . .” Nhìn anh ta nói hợp tình hợp lý như vậy, khiến Như Nhân á khẩu không trả lời được. Có một chớp mắt, cô nghi ngờ người đàn ông này thật sự không biết nguyên nhân khiến anh ta luôn bị phụ nữ vứt bỏ.
“Có lẽ anh nên sửa lại thói xấu của anh đi.” Cô mở miệng đề nghị.
“Thói xấu nào?”
Câu này là ‘lưu manh’ và ‘vô lại’ cùng nhau mở miệng hỏi.
Cô nhìn ‘lưu manh’ phía trước, lại nhìn ‘vô lại’ ôm cô phía sau. Cô kinh ngạc nhìn hai người họ, họ cũng dùng vẻ mặt mờ mịt nghi hoặc nhìn cô.
“Các anh không biết?” Chuyện này khiến cô ngạc nhiên.
“Bởi vì cậu ta phong lưu sao?” A Lãng hỏi.
“À. . . . . . Có thể. . . . . .” Tầm mắt cô hơi liếc sang bên cạnh.
“Không đúng. Tôi nghĩ là vì miệng tôi quá ngọt rồi.” Hai tay Phượng Lực Cương khoanh trước иgự¢, nghiêm túc gật đầu.
“Có thể. . . . . .” Cô suy nghĩ ậm ờ đáp lời.
“Cái quái gì, là miệng rất tiện thì có?” A Lãng cười nhạt.
“Cứt chó!” Phượng Lực Cương trừng mắt nhìn anh, nói: “Miệng cậu mới tiện, đừng có chó chê mèo lắm lông!”
“Miệng tôi tiện chỗ nào. Cậu nói xấu tôi trước mặt vợ tôi. . . . . .”
“Ôi mẹ nó! Có vợ thì rất giỏi à! Đính hôn thôi, tiểu Nhân vẫn chưa gả cho cậu! Trước khi cưới, mọi người đều có cơ hội. . . . . .”
Thấy hai người đàn ông này chưa gì đã đấu võ mồm, cô trợn trừng mắt, dứt khoát đứng lên.
“Em muốn đi đâu?” A Lãng bỗng chốc túm lấy cô.
“Em lại thấy buồn ngủ rồi.” Cô nhìn anh, mỉm cười chế nhạo: “Không quấy rầy hai người các anh liếc mắt đưa tình nữa.”
Liếc mắt đưa tình?
Hai người đàn ông đồng thời cứng đờ, hơi run lên, trong nháy mắt da gà nổi đầy cánh tay.
Mẹ ơi, kinh quá đi.
“Ai liếc mắt đưa tình với cậu ta? Muốn liếc mắt đưa tình cũng phải là với em.” A Lãng đứng lên, ôm lấy eo cô rồi lên cầu thang.
Ai biết, hai người chưa lên đến tầng hai lại nghe thấy Phượng Lực Cương ở phía sau tỉnh ngộ đập bàn, hét to: “Tôi biết rồi, là vì tôi rất đẹp trai, cho nên khiến phụ nữ không có cảm giác an toàn!”
Kết luận này làm cô bật cười một tiếng.
“Cứt chó gì thế? Rõ ràng miệng tiện còn không thừa nhận, anh thấy đầu cậu ta hỏng rồi!”
Người đàn ông bên cạnh lẩm bẩm, nhưng cô thấy bên môi anh có ý cười. Cô biết thực ra anh không hề ghét Phượng Lực Cương, cho nên mới không phát hiện ra vấn đề kia.
Phượng Lực Cương là người vạn người thích, đàn ông phụ nữ đều thích anh ta, A Lãng không biết vấn đề của anh ta ở chỗ nào.
Mấy phút sau, khi Đàm Như Nhân nằm lên giường, người đàn ông kia cũng nhất quyết lên theo. Lúc này anh vẫn không nhịn được hỏi.
“Rốt cuộc vì sao cậu ta lại bị phụ nữ vứt bỏ?” Theo anh biết, không có một người phụ nữ nào khóc lóc cầu xin cậu ta đừng đi. Nói dễ nghe, Lực Cương và đám phụ nữ đó đến được với nhau thì cũng có thể chia tay trong hòa bình được, nói khó nghe chính là không có lấy một người phụ nữ muốn ở cạnh cậu ta, không có người phụ nữ nào sống ૮ɦếƭ quấn quýt lấy Phượng Lực Cương.
Như Nhân nhìn anh, biết anh tò mò muốn ૮ɦếƭ, lúc này mở miệng giải thích.
“Anh ấy là bạn tốt của anh, đúng không?”
“Ừ.” A Lãng cố mà gật đầu thừa nhận.
“Các anh là bạn bè rất rất thân, chân thành, cùng sống ૮ɦếƭ cùng chung hoạn nạn. Anh tuyệt đối tin tưởng anh ấy.”
“Đúng.” Điểm này tuyệt đối không có vấn đề.
“Nhưng anh có thể tưởng tượng đến việc ở cùng với anh ấy không? Ở cùng một nhà, ngủ cùng một phòng, nằm cùng trên một cái giường, dùng cùng một cái nhà vệ sinh, cùng nhau sống mỗi ngày, không phải là một ngày hai ngày, một năm hai năm, em nói là. . . . . .” Cô nhướn mày, nhấn mạnh ba chữ cuối cùng: “Cả, đời!”
A Lãng hơi ngây người.
“Nếu là em thì em không làm được.” Như Nhân cười nhìn anh, “Anh có thể không? Thử ngẫm lại xem.”
Anh giật mình, sau đấy bật cười, thật không ngờ vấn đề lại rõ ràng như thế.
“Anh cũng không được.” Anh cười nói, anh có thể dễ dàng tha thứ cho thói quen của Phượng Lực Cương trong một hai tháng, nhưng có lẽ ba tháng đã là giới hạn rồi.
Như Nhân xòe tay nhún vai, buồn cười nói: “Anh và anh ấy thân nhau như vậy còn không chịu được. Em nghĩ hẳn là không người phụ nữ nào có thể, đương nhiên em lại càng không thể. Cho nên anh thật sự không cần phải ghen tị với anh ấy đâu. Ngay từ đầu Phượng Lực Cương đã hoàn toàn nằm ngoài danh sách của em rồi.”
Khuôn mặt ngăm đen hơi hơi đỏ lên, anh thành thật thừa nhận: “Đúng là anh ghen, ghen đến mờ mắt rồi.”
Cô cười vòng tay ôm eo anh, dịu dàng hôn иgự¢ anh, tim anh, nói: “Anh mới là tình yêu của em.”
A Lãng ôm lấy cô, chỉ cảm thấy cả trái tim bay lên.