Ý nghĩ đó rồi cũng thoắt qua như Di, à ko, như 1 cơn gió. Chẳng biết từ khi nào tôi mặc định gió có nghĩa là anh ta nữa.
Lẽ ra quyết tâm ấy sẽ tồn tại lâu hơn, nếu ko có chuyện Linh gặp ác mộng. Tôi đang hơi liu thiu trên ghế nhựa với chiếc gối kê Di đưa cho, vì cũng quá mệt mỏi sau hàng đống chuyện đã xảy ra chỉ trong vòng 24h, thì nghe tiếng Linh ú ớ, tay huơ loạn xạ trên giường. Người em lạnh ngắt, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tròng mắt lại cựa quậy. Tôi lay em mỗi lúc 1 mạnh, vừa gọi tên em, vừa gọi tên Di, vừa gọi y tá, hầu như chẳng thể biết là mình đang kêu ai.
Từ ngoài cửa, Di ôm nguyên máy tính chạy vào, vẻ lúng túng khi thấy tôi và Linh hoảng loạn như nhau. Em vẫn khua tay lên xuống, quờ quạng, miệng lầm bầm rồi kêu lên thành tiếng – “Anh Di ơi…em sợ….”
Còn tôi, như bị mềm nhũn từ trong xương, trong não, tất cả những gì gắng gượng đều buông hết. Tôi bỏ Linh ra, lùi lại phía sau nhìn em, rồi nhìn Di 1 cách bất lực hoàn toàn.
Mặc dù chiếc laptop có vẻ khá nặng, nhưng anh vẫn bỏ 1 tay ra để níu khuỷu tay tôi, cố kéo tôi về phía mình. Tôi đã muốn dừng lại để tiếp tục, để cùng Di, cùng Linh tìm 1 giải pháp nào đó cho chuyện tình tay ba kỳ cục này. Thế mà diễn biến tình huống cứ như muốn xua tôi đi. Sau những phút bơi trong mộng mị, em bật dậy, mặt hoang mang ngơ ngác cực độ, ko hề giả dối. Cơn ác mộng nào đó là thật, và dẫu tôi ko biết nó ra sao, nhưng tôi chắc chắn 1 điều là có Di trong ấy.
“Em sợ…”
Sợ gì? Sợ Di ko thuộc về em? Sợ tôi và Di hạnh phúc bên nhau bỏ em lạc lõng chơi vơi như kẻ vừa bị kẻ cắp lấy mất cái phao?
Có thể là vậy, bởi khi vừa định thần lại, nhìn thấy Di, em nhảy xuống giường, ôm lấy cổ anh, nói trong tiếng nấc pha lẫn sợ hãi.
“Anh. Anh ko yêu em cũng được…nhưng đừng rời bỏ em…. em làm em gái, làm bạn, làm con chim nhỏ bên cạnh anh cũng được…chỉ cần…để em nghe giọng anh đùa, thấy anh cười…là đủ rồi…”
Chàng lãng tử gió của chúng tôi, đang sắp nghẹt thở vì bị siết cổ, ko thể nói gì được để xoa dịu nỗi sợ hãi vô hình của cô bé, cũng ko thể ôm hay vỗ về em vì 1 tay vẫn cố giữ chiếc máy tính nặng, 1 tay đang chới với chìa ra ko trung sau khi tôi lùi thêm mấy bước để thoát khỏi tầm níu của cánh tay ấy.
Ánh mắt chàng thì vẫn nhìn thẳng vào tôi. Nơi đó, bắt đầu hiện dần lên nỗi thất vọng và mệt mỏi với tất cả những chuyện này.
Và tôi, đầu óc ngu đi như 1 đứa trẻ lên mười. Ko biết phải làm sao để có được thứ mà cả mình, và con nhỏ bạn thân ngồi kế bên cùng muốn nữa. Cuối cùng quyết định cùng nhau tận hưởng, mỗi đứa giữ 1 ngày đeo trên иgự¢ áo.
Thật ra nó chỉ là cái huy hiệu dành cho học sinh giỏi nhất lớp mà cả tôi lẫn nó đều đạt được thôi.
Tình yêu thì ko thể giống như vậy. Nên lúc này đây, tôi hoàn toàn bế tắc.
Do bị ôm cứng, Di phải cố luồn cánh tay chìa ra lúc nãy vào giữa mình và Linh, nhẹ nhàng đẩy em ra và khom người đặt laptop xuống giường bên cạnh.
Linh vẫn chưa cho thấy 1 sự bình tĩnh nào, nước mắt đầm đìa trên má.
“Em mơ thấy gì vậy?” – Giọng Di rất thấp, cố sức dịu dàng.
“Em ko rõ nữa…nhưng cuối cùng em ko còn ai bên cạnh hết…em sợ lắm…”
“Khờ quá” – Di cười hiền, vỗ vai Linh trấn an – “Còn mẹ em. Rồi bạn bè em. Và cái anh quản lý ở quán café thích em mà em kể anh nữa.. Còn anh.. anh cũng muốn có em gái như em..”
“Vậy anh sẽ ko bỏ em?” – Linh cầm bàn tay Di bằng cả 2 tay, ánh mắt lóe chút niềm tin.
“Em ngồi xuống nghỉ đi đã”- Di ấn Linh xuống giường, nhưng em ko chịu, cứ giằng lấy cánh tay anh.
“Anh hãy hứa là ở cạnh em đi…”
“Anh ko thể ở bên em suốt đời. Anh còn phải lấy vợ, em còn phải lấy chồng. Nhưng anh sẽ đến chơi với em, nếu em cần”
Linh buông lỏng tay ra, ngồi xuống giường, đôi mắt thẫn thờ vô vọng. Tôi ko biết sao Di lại cứng rắn đến như vậy. Sao anh ko thể nói 1 điều gì đó tốt hơn để vực dậy tinh thần cô bé?
“Anh ở đây với Linh nhé” – Tôi lên tiếng khi thấy bác sĩ đến – “Em về khách sạn ngủ chút, đuối quá rồi”
Di ngó tôi im lặng, rồi lùi ra cho bác sĩ vào khám nhưng Linh gạt anh bác sĩ, chụp cổ tay Di. Anh gỡ nhẹ những ngón tay Linh, nhưng mắt đanh lại rất đáng sợ – “Buông ra, nếu em còn muốn tôi trở lại đây. Để bác sĩ xem thế nào chứ!”
Lời nói có uy lực như 1 sĩ quan quân đội cao cấp, Linh sợ sệt rút tay lại và ngoan ngoãn ko khác 1 con mèo nhỏ, để bác sĩ nghe nhịp tim và huyết áp, mắt vẫn ko rời Di.
“Em đi gì về?” – Trong lúc chờ bác sĩ, Di quay sang hỏi tôi, giọng thì thào.
“Taxi thôi. Anh coi Linh giùm em… Có anh chắc cô bé sẽ chẳng sao cả”
“Để ra ngoài rồi nói”
Di lạnh lùng ôm laptop lên và bước ra ngoài luôn, thậm chí cũng ko ngoái lại xem tôi có theo ko. Linh có vẻ muốn gọi nhưng ko dám, chỉ nhìn với theo bóng Di. Sau khi bác sĩ khẳng định tình trạng Linh ko quá nghiêm trọng, tôi mới dè dặt nói với em.
“Anh ấy sẽ quay vào với em. Ko sao đâu..”
“Mong là vậy… Cảm ơn chị” – Linh thở dài và nói cảm ơn bằng giọng nghẹn ngào như khóc.
“Chắc trưa nay chị về trước…” – Tôi rút ví ra ít tiền đưa cho Linh – “Em ở lại nghỉ và chơi thêm 1-2 ngày rồi vào cùng Di cũng được. Chị sẽ giải thích với mẹ em”
Nói với em vậy, chứ thực sự tôi cũng chưa biết phải trình bày thế nào với cô Lan nữa. Nhưng sự thật là việc tôi ở lại đây rõ ràng chẳng tốt lành gì, ko những ko bảo vệ che chở được cho em mà còn làm cho em đau đớn khổ sở hơn thôi.
“Ko…chị đợi em bay về cùng…” – Linh từ chối cầm tiền và lắc đầu – “Bữa nay em ra viện mình đi chơi nha… rồi mai về… Ko có chị thì Di cũng ko vui vẻ với em đâu”
Việc Linh đột ngột thay đổi thái độ làm tôi ngỡ ngàng. Cứ như em tỉnh ra chỉ sau 1 đêm chập choạng. Càng lạ ở chỗ em lại tỏ ra chấp nhận sự thật khi vừa trải qua 1 cơn ác mộng xem ra ko hề dễ chịu gì. Thế mới thấy tâm lý con người thực ra ko có khoa học nào có thể lý giải nổi.
“Chị ra đi để anh ấy chờ” – Thấy tôi nghệch ra ko nói gì, em ngả người ra lưng giường, nhoẻn miệng cười. Tảng đá trong lòng tôi như mọc cánh bay ngay sau nụ cười ấy.
…
Phía cổng bệnh viện, trên chiếc ghế đẩu nhỏ của quán café cóc, Di ngồi khua muỗng trong ly cà phê đen có vẻ đăm chiêu. Tôi kéo 1 chiếc ghế khác và ngồi xuống bên cạnh, gọi 1 ly cà phê giống như vậy.
“Sao bảo về ngủ mà uống cà phê làm gì?”
“Chẳng biết nữa”
“Thôi đi về đi mà ngủ. Uống gì nữa” – Di đưa tay kéo ly cà phê vừa được mang ra về phía mình, ngăn ko cho tôi uống. Nhưng tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi, ko cần phải ngủ nữa, và cũng ko cần phải tránh mặt nữa. Dĩ nhiên tôi ko nghĩ Linh dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nhưng ít ra em cũng hiểu chuyện hơn đôi chút.
“Em uống 1 ít thôi, đưa đây nào” – Tôi cười, giơ tay đòi lại ly cà phê của mình.
“Em cứ như được hồi sinh ấy nhỉ? Nãy 2 người nói gì với nhau?”
“Anh hỏi làm gì? Chuyện phụ nữ người ta” – Tôi lại cười tỏ ra bí hiểm. Nhưng một lần nữa Di như đi guốc trong bụng tôi.
“Xời, còn chuyện gì nếu ko phải về anh?”
“Tự tin quá chàng ạ. Chuyện xem có cần đổi giờ bay ko thôi… Còn nếu có nói chuyện về anh thì cũng chỉ toàn nói xấu” – Cũng nhờ đã có kinh nghiệm nhiều khi nói chuyện với hắn, lần này tôi đã biết phòng thủ phản công tương đối tốt. >__>
“Ờ hớ” – Di nhún vai, đưa 2 bàn tay lên vuốt ngược tóc – “Cứ biện minh đi, anh đây ko chấp. Mà… chuyến bay khi nào?”
“Tối mai. Còn anh thì chừng nào vào?”
“Chưa biết nữa”
Trả lại ly cà phê cho tôi, Di mỉm cười. Ko rõ vì sao mà lúc này, khi ngồi cạnh Di chỉ cách 1 cái ba lô, tôi vẫn thấy anh có cái gì đó bí ẩn xa xăm mà tôi ko thể nào chạm tới được. Nắng bắt đầu lên, cái lạnh ban đêm cũng tan dần, nhưng dường như mọi thứ vẫn còn bị bóng tối cuốn lấy.
Giống như Di vậy.
Linh xuất viện vào buổi chiều, lúc tôi đang ngủ như 1 con gà ૮ɦếƭ trong khách sạn, không màng cả ăn uống, mà cũng chẳng thấy đói dù đã gần 3h chiều. Tôi thậm chí còn chẳng nhớ mình đã ngủ vùi từ lúc nào.
“Mình đi chơi Vinpearl nào!”- Em kéo tôi dậy, mặt tươi tỉnh và vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua…
“Em khoẻ hẳn rồi à?”
“Khoẻ rồi mà, em có sao đâu. Đêm qua say rượu thôi”
“Thật ko…?” – Tôi vừa dụi mắt, vừa vỗ vào đầu cho tỉnh hẳn. Ngủ trái giờ nên cứ lừ đừ khó chịu dù đã ngủ 3-4 tiếng chứ không ít – “Mà…Di đưa em về đây à?”
“Ừm, ảnh đưa em về lúc 2h, dặn em nếu chị ngủ thì 3h hãy gọi dậy…” – Nụ cười của Linh có vẻ kém tươi hơn. – “4h30 ảnh sẽ đến đón mình đi chơi, hihi”
“Chiều rồi còn ra Vinpearl thì bao giờ mới về đây?”
“Mình ngủ lại đó luôn chứ. Sáng mai về ra sân bay luôn”
“Ngủ lại RESORT 5 SAO đó à?” – Tôi tỉnh luôn khi nghe Linh nói. Trời ạ, tiền phòng 1 đêm bằng lương cả tháng của tôi, huhu. Vậy mà Linh vẫn tỉnh rụi, thông báo kế hoạch đó em đã chuẩn bị xong hết cả rồi.
“Ăn chơi thì sợ gì mưa rơi? Em xin mẹ rồi. Em đã book phòng bằng Credit card của mẹ, dù sao mẹ cũng có giá cooperate ở đó. hehehhe”
Người thực sự hồi sinh là Linh chứ không phải tôi. Thật lạ lùng! Em nhảy lên giường xua tôi đi tắm, rồi xốc vali chọn đồ cho tôi. Cái vẻ vui tươi hồn nhiên của ngày đầu tiên đặt chân lên đây gần như không hề thay đổi, trừ đôi mắt em có phần đờ đẫn hơn sau 1 đêm nằm viện.
Tôi tự hỏi mình, phải chăng mây đen đã thực sự tan đi?
…
Di đến trễ so với giờ hẹn hơn nửa tiếng, ngồi phía sau xe do Tú cầm lái. Anh nói mình ngủ quên, và phải gửi mail cho người ta nên không đến sớm được. Tú thì vẫn toe toét liến thoắng như hôm trước.
Vì chỉ có 1 xe máy (có lẽ Di không chạy xe nổi nữa) nên bọn tôi gọi taxi ra ga cáp treo và đi cáp lên đảo Vinpearl. Đây là lần đầu tiên tôi đi cáp treo vượt biển, mặc dù không có bệnh sợ độ cao bẩm sinh nhưng tôi cũng chỉ dám nhìn xuống dưới 1 lần, trong khi ai nấy đều thích thú quan sát khung cảnh Vịnh Nha Trang đẹp lung linh với núi, với biển, với mây trời đỏ lựng trong ánh hoàng hôn…
Trừ Di. Anh ngồi tựa vào lưng ghế cabin ở phía đối diện với tôi, mắt nhắm lại như cố chợp mắt được lúc nào hay lúc ấy. Cả đêm làm việc, lại còn lo cho Linh ra viện, trong lúc tôi nằm khò khò ở khách sạn (+__+) rồi lại phải gửi mail, rồi lên đây… Sức nào chịu nổi. Tôi chợt thấy thương Di vô cùng, muốn được ngồi cạnh để cho anh gối đầu lên vai ngủ, muốn nghe hơi thở Di phà vào má mình, muốn nắm lấy bàn tay ấy… Cảm giác này khác hẳn so với trước đây, nó không còn bị lôi kéo hay điều khiển bởi 1 hấp lực mơ hồ nào đó nữa. Tình yêu dành cho anh giờ đây dường như đã bớt vội vã, mà bắt đầu thấm dần vào tôi theo 1 cách rất êm đềm.