Khi cô y tá nhắc nhở chúng tôi đừng đứng choáng lối đi của khu vực, Di xin lỗi và choàng vai kéo tôi ra khỏi đó, thẳng tới chỗ hành lang bên ngoài.
“Nghe này…” – Di đưa tay vén mái tóc phía trước trán của tôi lên – “Anh sẽ vào. Em có thể đi làm thủ tục hoặc gì đó tùy em. Nhưng đừng đi lạc, ok?”
“Đi lạc?” – Tôi tỏ ra ko hiểu ý Di.
“Ừ. Lạc khỏi anh vì những điều vớ vẩn mà em đang nghĩ. Trò chơi con nít mà anh ghét nhất là trốn tìm”
“………”
Di nheo mắt, kéo đầu tôi vào иgự¢ mình rồi hôn nhẹ lên tóc, trước khi bước lùi hướng vào trong phòng cấp cứu. Tôi quay đi nhanh để Di ko nhìn thấy những giọt nước đang trào ra trên má.
Nếu tôi muốn bỏ trốn, chắc cũng ko phải vào lúc này.
…………….
Khi quay lại phòng cấp cứu, tôi thấy Linh đã ngồi dậy, tựa lưng vào tường, cười nói gì đó với Di, nhưng vẻ mặt vẫn tái nhợt nhạt. Thoáng nhìn thấy tôi ở cửa, nụ cười của em vụt tắt, rồi lại tiếp tục theo 1 cách khác. Em cười khá tươi và vẫy tôi.
“Chị Chi, chị vào đây với em…”
Đang ngồi xoay lưng, Di nghe thế liền quay lại, đẩy ghế đứng dậy và ra hiệu bảo tôi vào. Tôi cũng cố toe ra 1 nụ cười đáp trả lại Linh, như 2 diễn viên trong 1 vở kịch mà tôi ko hề cố tình tham gia.
“Em thấy trong người thế nào?”
“Chắc ổn rồi…Chị lo lắm hả? Em xin lỗi…”
“Đừng xin lỗi chị.” -Giọng tôi đầy vẻ đề phòng – “Tí nữa người ta sẽ chuyển em về phòng nghỉ lại đêm nay. Trưa mai ra viện là mình có thể về…”
“Về sớm vậy?” – Linh phụng phịu – “Em còn chưa được đi chơi đâu cả…”
“Đã thế này còn muốn đi đâu chơi?” – Nãy giờ im lặng, Di đột nhiên lên tiếng bằng 1 thái độ chán ngán. Tôi ko có ý kiến thêm, vì chị y tá đẩy 1 chiếc xe lăn vào, yêu cầu chuyển bệnh nhân sang khu nội trú.
….
Ổn định xong chỗ nằm cho Linh, Di bảo phải về nhà lấy laptop. Linh hơi ko vui nhưng em ko mè nheo nằn nì gì, chỉ kêu Di hứa sẽ trở lại. Ko có Di ở đó, ko gian trở lại thời kỳ ngột ngạt, gượng gạo, nhưng thà thế còn hơn phải giả tạo vui vẻ với nhau. Chẳng ai nói gì với ai cho đến khi em uống xong ly sữa cùng 1 cái bánh ngọt, và kêu buồn ngủ.
“Chị về khách sạn đi. Chị mệt rồi… Chút có Di ở với em mà..”
Là em lo cho chị, hay em muốn đuổi chị đi? Tôi thầm nghĩ và nhìn Linh với tất cả sự dè dặt chưa từng có. Đây là 1 cô gái mỏng manh, đáng thương vì phải chịu nhiều thiệt thòi, hay 1 cô nàng ích kỷ đến khó lường?
“Ko phải lo cho chị, em cứ ngủ đi” – Tôi hạ giọng, đẩy cái gối thấp xuống – “Chị biết phải thế nào rồi”.
Dường như ko tin lắm lời tôi, em vẫn mở mắt nhìn theo cho đến khi tôi rời khỏi phòng bệnh. Đôi mắt ấy giống hệt những ánh đom đóm lập lòe giữa trời đêm, mờ ảo kỳ diệu nhưng đôi lúc dễ khiến người ta rùng mình sợ hãi.
Bấy giờ đã là nửa đêm. Trăng khuyết chỉ còn lại 1 mảnh liềm nhỏ treo trên cao tít, ánh sáng vốn yếu ớt càng bị lấn át bởi bóng đèn cao áp của bệnh viện. Ngồi 1 góc ở khuôn viên rộng với ly cà phê sữa, tôi nhớ đến thèm khát chiếc giường ở nhà, nhớ những luồng gió thoảng nhẹ dịu dàng của ban đêm Sài Gòn. Ở đây gió lớn quá, lại còn hoang vu và cô độc lạ.
Chị lao công quét rác đưa cây chổi qua lại 1 cách cần mẫn đều đặn. Tôi tránh chỗ cho chị làm công việc của mình, và nhận được từ chị 1 nụ cười thân thiện. So với nụ cười của Linh dành cho tôi, nó chân thật và dễ chịu hơn nhiều, dù từ 1 người xa lạ. Bỗng dưng như đứa trẻ được phép đùa chơi sau thời gian căng thẳng, tôi trở nên cởi mở khác thường.
“Chị phải làm khuya thế này à?”
“Một tuần có 2 ngày làm ca đêm thôi em. Em ngồi đây coi chừng cảm lạnh đó”
“Dạ…em ngồi chút cho khuây khỏa rồi vào”
“Vậy em ngồi đi… Mà em có cái nhẫn đẹp ghê hen”
Nhẫn ư? Chiếc nhẫn có hạt đá màu xanh biển. Tôi vẫn ko nghĩ mình cần tháo nó ra hay trả cho Khoa. Tại sao người ta khi chia tay nhau thường phải xóa hết mọi thứ về người cũ? Rũ bỏ hay sợ kỷ niệm làm mình ko thể bình yên?
Chị lao công đã đi 1 đoạn xa… còn tôi thì cứ xoay cái nhẫn trên tay mãi, trước khi rút điện thoại gọi cho Khoa.
“Ừ…anh nghe”
Tiếng Khoa đáp khi tín hiệu kết nối ko phải là “Alo” như thường lệ. Dường như anh đã nhìn số của tôi 1 hồi lâu mới quyết định nghe máy.
“Em quên là đã khuya lắm rồi” – Tôi nói 1 câu khách sáo, hơi ngần ngại.
“Ko sao, anh đâu ngủ trước 2 giờ sáng. Em ko ngủ được à?”
“Ko hẳn. Em có nghe Bảo Anh nói anh ở Đà Lạt…”
“Ừ, anh lên chơi. Em có đi đâu chơi ko?”
“Mai anh bay sang kia lại hả?” -Tôi tránh câu hỏi của Khoa – “Em sợ là em ko tiễn anh được nên em gọi”
“Vậy thôi à?”
Tiếng anh ko giấu được sự hụt hẫng, câu hỏi rơi tõm vào khoảng ko vô định. Ko biết phải trả lời thế nào, tôi giữ máy trong im lặng, tưởng chừng tiếng gió ở quanh đây có thể lọt vào và bay tới tận Đà Lạt sương mờ qua… đường viễn thông.
“Được rồi. Anh cũng ko mong em ra tiễn anh làm gì. Em ngủ đi.”
Khoa ngắt máy. Những tiếng tút tút khô khốc dội vào tai tôi, trước khi tôi có thể nói điều gì đó dễ nghe hơn. Mình ko phải là 1 chuyên viên tâm lý. Ngay cả 1 câu nói tốt đẹp dành cho người yêu cũ trước khi chia xa cũng ko thể tìm ra thì tư vấn được gì cho ai?
“Định ngủ ngoài đây à?”
Trước khi ngồi xuống bên cạnh, Di ném lên mình tôi cái áo khoác kaki màu xám anh mặc ban nãy. Tôi nhìn Di 1 lúc rồi cũng tự mặc áo vào, dù ko hẳn vì lạnh. Cái cảm giác mặc áo của chàng trai ta yêu, nói thế nào nhỉ, giống như bạn đang được ôm hoài, ôm mãi vậy.
“Cho em cái áo này nhé?” – Tôi buột miệng trong lúc nghĩ vu vơ.
“Biết chọn nhỉ. Hàng xịn đấy”
“Bao nhiêu? Em trả”
“10.000 đô đi”
“Áo nạm kim cương à?”
“Ôi nàng, mùi của
anh trong đó còn hơn cả kim cương đấy”
Dù cười và làm vẻ khinh bỉ nhưng mặt tôi ko giấu được vẻ ngượng ngùng. Di biết tỏng ý đồ xin áo của tôi rồi còn gì.
“Giữ đi. Yêu em ϲởí áօ cho em, về nhà nói mẹ là cho bồ mất tiêu”
“Hử?” – Tôi tròn mắt ngó Di, vì chưa nghe câu nhạc chế này bao giờ >”<
“Kia là hoa quỳnh phải ko?” – Di chỉ dẩn bằng ánh mắt đến chỗ cái bồn hoa ở góc xa, phía đối diện. Khoảng 3-4 đóa hoa với những cánh trắng mỏng, tinh khiết đang xòe ra trong đêm tối, kiêu hãnh vươn mình đúng kiểu nữ hoàng.
“Ừ. Hoa quỳnh đó. Nếu anh quan sát có thể thấy nó nở từ từ… trong vài tiếng”
“Ai rảnh ngồi xem?”
“Nhưng nếu anh biết nó chỉ nở 1 đêm rồi tàn, anh có kiên nhẫn chiêm ngưỡng ko?”
Ko rõ có phải vì câu nói của tôi mang nhiều ẩn ý hay vì giọng tôi hơi nghèn nghẹn, mà Di thôi cái vẻ cà rỡn, đôi mắt đọng lại những cảm xúc yêu thương, nhoẻn cười dịu dàng.
“Em muốn nói gì đây?”
“Anh biết tên em nghĩa là 1 nhánh hoa quỳnh ko?Dẫu vớ vẩn nhưng đôi lúc em cũng thấy sợ cái tên nó vận vào đời…”
“Thôi đi nàng.” – Gã lãng tử cười xòa giựt đuôi tóc tôi – “Tên anh có nghĩa là “di chuyển cả mặt trời” đấy. Nếu nó vận thật vào đời thì anh đã thành anh hùng vĩ đại của địa cầu rồi”
“Tốt thì ko vận, xấu thì vận mới nói chứ. T___T” – Nhìn những cánh hoa quỳnh rạng ngời phía đằng xa, tôi thực sự thấy đau xót khôn tả khi nghĩ đến việc nó sẽ tàn héo vào buổi sớm ngày mai, chẳng có bao nhiêu người có thể thấy được vẻ xuân sắc kiêu kỳ lúc này của nó.
“Anh tự hỏi sao các cô gái cứ hay bày trò để lâm li hóa bản thân vậy? Đời chưa thử thách em thì em đã tự đánh sập mình rồi”
Có lẽ thấy tôi vẫn còn u sầu kiểu 1 cô nàng trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, Di tỏ ra bực dọc. Hắn đeo balo đựng laptop lên vai, rồi đứng dậy, kéo tôi đứng lên theo. – “Hoa có nở 1 đêm hay nhiều đêm thì mặc xác nó, anh chỉ biết cái tên chỉ là để gọi chứ chẳng để giải thích ý nghĩa với vận mệnh gì cả.”
Thế là tôi bị Di lôi theo lên phòng bệnh của Linh, nhưng anh ko vào trong mà đưa tôi 1 cái gối nhỏ, bảo tôi dùng tạm để dựa cho đỡ mỏi, còn anh thì ngồi xếp bằng ở hành lang bên ngoài, với chiếc máy tính của mình, làm việc gì đó có vẻ là gấp và nghiêm trọng, với 1 loạt các đoạn mã mà tôi nghĩ mình có cố đọc cũng chẳng hiểu mô tê gì.
Chỉ có 1 điều tôi vừa nhận ra, là Di lúc tập trung làm việc trông … quyến rũ và hấp dẫn vô cùng. Hơn cả Ben Affleck, Hugh Grant hay Aston Kutcher, những người đã khiến tôi bằng mọi giá xem hết các phim của họ 1 cách mù quáng +__+
Lần đầu tiên tôi nghĩ mình sẽ ko buông Di ra cho dù có vì ai đi chăng nữa.