Mặc dù tôi đã quen với việc Linh nhắc đến tên Di rồi, tôi vẫn như bị sốc khi em hỏi như vậy. Ở trong hoàn cảnh này, trước Khoa, và sau màn lãng mạn vừa rồi, tôi chẳng thể mô tả được phản ứng của mình 1 cách chính xác nhất. Chỉ biết dù cố tỏ ra tự nhiên, giọng tôi vẫn có gì đó hồi hộp và gấp gáp.
“….chị…ko gặp…Di có ở…đây sao?”
“Anh ấy ngồi ở góc kia…”
Linh quay đầu chỉ sang phía khuất sau 1 bình hoa lớn, gần đàn piano. Có chiếc bàn nhỏ với 1 ly nước uống dở, nhưng lại ko có ai ngồi.
“Ơ… đâu rồi ??”
Thế là em vội đi tìm chàng Lãng tử gió của em, vừa ngồi đấy và bây giờ thì thoắt đi mất biệt. Gió mà!!
“Di là ai vậy?”
“Một người bạn”
“Em biết anh ta à?”
“Ừ…”
“Ko có gì đặc biệt với anh chàng đó chứ?”
“Tại sao anh hỏi vậy?”
Khoa nhún vai, rồi ra hiệu cho phục vụ tính tiền, trước khi trả lời tôi với vẻ mệt mỏi.
“Anh ko biết. Hỏi thế thôi”
Tờ giấy Khoa đưa vẫn ở đó. Anh ko lấy lại, cũng chẳng đẩy về phía tôi. Phục vụ mang bill và lấy tiền. Chúng tôi ngồi im lặng với nhau như những đối tác ko còn gì để trao đổi nữa. Nghĩ ngợi 1 lúc thì tôi cũng cầm lại tờ giấy và cho vào túi xách.
…..
Khi đứng ngoài cửa quán chờ Khoa lấy xe, tôi nhìn thấy Di. Hắn đứng tựa vào 1 cây cột đèn ở phía bên kia đường, cách tôi chỉ hơn 10m, 2 tay cho vào túi áo khoác, mắt hướng thẳng sang tôi.
Mọi thứ như dừng hẳn lại vào giây phút đó.
Tôi đứng im, như chôn chân giữa đường, tay nắm chặt túi xách và chẳng biết phải làm gì nữa. Bọn tôi cứ nhìn nhau như những pho tượng. Chợt Di quay lưng bỏ đi. Trong khoảnh khắc, tôi ko hiểu chuyện gì đã xảy ra trong trí óc mình. Tôi lao theo, băng qua con đường ngắn nhưng ko ít xe, gặp vài lời quát nạt của người điều khiển, nhưng thực sự tôi ko nghe được họ nói gì cả.
Mắt tôi vẫn đuổi theo Di nhưng chân thì ko thể, cái bậc vỉa hè khiến tôi vấp ngã chúi về phía trước.
Di mất hút ngay sau đó, lẫn trong mớ người qua lại trên đường.
Tại sao?
Tại sao anh có mặt ở đó? Linh đã mời anh đến ư?
Tại sao anh xuất hiện chỉ để tôi nhìn thấy và rồi bỏ đi như 1 bóng ma?
Tại sao?
Tại sao tất cả những điều này lại xảy đến như 1 thứ định mệnh quái gở?
Tại sao….
“Em làm sao vậy?”
“Em ko biết…”
“Em đứng lên đã”
Một cách nhẹ nhàng, Khoa nâng tôi lên, phủi bụi trên quần áo và đưa tôi ra xe đang dựng sát bên. Khi Khoa chìa chiếc mũ bảo hiểm cho tôi, tôi bật khóc.
“Em xin lỗi. Em ko thể tiếp tục thế này được nữa. Anh về đi… Em muốn lang thang 1 mình…”
“Có phải…em vừa gặp anh ta?”
Với giọng khá thấp, Khoa gần như thì thào 1 mình hơn là hỏi tôi. Anh cúi mặt, treo lại chiếc nón vào xe chậm rãi, rồi ngồi lên xe và nổ máy vọt đi, ko đợi tôi trả lời, cũng ko nói thêm 1 câu nào nữa.
Tôi vẫn đứng ở bên vỉa hè, với 1 tâm trạng ngổn ngang chới với. Phía bên kia đường, chỗ quán café ấy, Linh bắt 1 chiếc taxi với điện thoại đang áp vào tai. Em gọi ai? Là Di. Chắc chắn là Di. Cô gái trẻ ấy cứ mải đuổi theo 1 cơn gió, với mộng tưởng xa vời sẽ bắt được nó, giữ nó lại bên mình, để mỗi ngày chuông lòng reo vui những giai điệu tình yêu trong trẻo mãi.
Nhưng gió thì làm sao giữ?
Di ko yêu Linh.
Tôi biết.
Còn tôi? Giữa tôi và Di, liệu có phải là 1 cơn say nắng? Chuếnh choáng vội vã và mơ hồ. Bạn thử chui ra đường vào giữa trưa rồi trở về nhà xem. Bạn thấy choáng, 1 thứ cảm giác xảy ra rất thực nhưng vô cùng chóng vánh.
Vậy mà tôi cũng có khác gì Linh? Tôi lao ra đường trong vô thức chỉ để đuổi theo hắn. Cái gã chẳng biết đến từ đâu, gia cảnh, nghề nghiệp, tuổi tác đều như 1 tấm màn mờ ảo. Ngay cả cái tên Di của anh ta có bao nhiêu % là thật? Tôi ko biết! Tôi chỉ thấy 1 điều duy nhất là mình vừa tổn thương người đàn ông gắn bó với mình trong mấy năm qua chỉ vì 1 gã như thế.
Khi chiếc taxi mang Linh chuyển bánh, tôi cũng bắt đầu bước đi về hướng có nhiều ánh đèn và bảng hiệu. Khu ăn đêm của người Sài Gòn. Ốc. Nước mía. Hột vịt lộn và bia.
Tôi bấm máy gọi Bảo Anh. Nhưng nó tắt máy. Cuối năm show diễn chắc cũng ko ít. Gọi thêm 2 nhỏ đồng nghiệp. Đứa nào cũng có hẹn. Ngày nghỉ mà. Tôi cũng vừa hẹn hò với người yêu đấy còn gì. Thôi thì ngồi 1 mình. Có sao đâu.
Lần đầu tiên tôi ăn ốc ở quán cóc 1 mình, với 1 chai bia trên bàn, chẳng khác nào những gã thất chí chán đời tìm quên trong men rượu nhan nhản quanh đó. Họ cũng chẳng để ý đến tôi, trừ nhóc phục vụ. Nó cứ tủm tỉm cười trước bộ dạng 1 cô gái tóc dài ngang vai, đeo kính, mặc áo voan hoa màu vàng chanh và quần tây đứng với túi xách vải giả da ngồi…nhậu.
“Chị thất tình hả?” – Cuối cùng nó cũng ko nén nổi tò mò.
“Ờ… thất tình…hi hi…” – Tôi phì cười.
“Hông iu thì thôi, tội gì mà
khổ mà buồn!”
“Ờ, tội gì hen…” – Tôi lại ực 1 ngụm bia đắng nghét. Thứ này, nói chung là chẳng ngon lành gì, nhưng uống 1 lúc tự nhiên…thấy sảng khoái lạ. T__T
Ông chủ quán lại gọi nó, nên thằng nhóc vội chạy đi. Tôi nhân tiện kêu nó mang ra 1 chai nữa. +___+
Khi gió đêm mỗi lúc 1 mạnh hơn, tôi bắt đầu thấy run rẩy. Gió lạnh quá. Gió ૮ɦếƭ tiệt! Ghét gió!! Mình ko có áo khoác! Mình lại đang uống nước đá!! Thế là tôi cứ lảm nhảm trong đầu 1 hồi, rồi rút điện thoại, dò tên Di trong danh bạ và gọi. Lúc này, có lẽ men bia đã làm chủ lý trí đầu óc tôi hết rồi.
Chuông đổ khá lâu, tôi vẫn kiên nhẫn đợi, tay còn lại thì xoay ly bia trên bàn. Đến lúc gần dập máy thì bên kia có tiếng – “Alo”
“……………”
“Sao ồn vậy?”
“Ừ…quán nhậu mà….hì hì hì” – Thực sự tôi cười rất ghê.
“Hử?…”
“Ra đây uống ko??”
“………….”
“Ra đây điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii” – Tiếng tôi lại ghê hơn cả giọng cười.
“…………Được rồi, quán nào?”
“Biết ૮ɦếƭ liền!”
“Thôi, đừng lè nhè nữa. Quanh quẩn đó thì chắc cũng chỉ có mấy quán ấy thôi. Ngồi yên nhé?”
“OK!”
………
Ko biết bao lâu sau đó thì Di tìm ra tôi, trong khi tôi đã gần như đổ gục xuống bàn. Hắn cố xốc tôi dậy và thanh toán tiền trước khi đưa tôi ra khỏi đó, đến 1 quán nước yên tĩnh hơn và gọi tắc muối nóng cho tôi.
Ly dâu tây sữa chua cộng với món ốc xào dừa và 2 chai bia đã khiêu khích ngài Tào Tháo. Ngài đuổi tôi ra vào WC của quán nước nọ 2-3 lần mới tạm tha. Dù sao đi nữa, cũng nhờ ngài mà tôi tỉnh hơn được chút xíu, dù người vẫn còn lâng lâng.
“Thế nào rồi?” – Di nhăn mặt hỏi khi thấy tôi lau mồ hôi trên trán.
“Chắc phải uống Smecta quá”.
Hắn hơi cười – “Cần ko, tôi đi mua cho…?”
“Thôi, chắc tạm ổn rồi”
“Sao lại uống nhiều vậy?”
“Thích thì uống!”