Tôi giật phăng Menu trên tay Khoa, lật nhanh vài trang và chọn đại 1 món.
“Dâu tây sữa chua đi! Lựa chọn thế được chưa, ngài Luật sư?”
“Tùy em. Nhưng anh nói trước, sự lựa chọn của em có thể sẽ khiến em hối hận…” – Khoa nhẹ nhàng cảnh báo và quay sang cô phục vụ – “Em cho anh 1 café đen và 1 dâu tây sữa chua nhé”.
Đợi cô gái đi khỏi, tôi hơi chồm ra trước định hỏi Khoa, nhưng chợt khựng lại khi thấy Linh xuất hiện phía cánh cửa ra vào. Em mặc 1 chiếc váy dài ngang gối màu trắng kem, tóc tết bím vén sang bên phải, đôi giày 乃úp bê ôm bàn chân thon nhỏ, vai đeo 1 cái túi vải to màu xám kết hoa đỏ – tất cả đều ăn khớp và hoàn hảo như 1 nàng công chúa trong cổ tích.
Khoa cũng quay lại nhìn, rồi giật nhẹ bàn tay tôi – “Có cần phải ngẩng ra thế ko em?”
“Anh … biết em ấy chứ?” – Tôi hỏi, mắt vẫn theo sát từng bước chân Linh.
“Ko? Ai thế?”
“Anh nói…quán này là của bạn mẹ?”
“Ừ, thì sao?”
“Thế thì em biết rồi. Anh còn nhớ vụ trầm cảm em theo hồi đầu năm nay ko?”
“Là cô nàng ấy hả? Trông chẳng có vẻ gì là bị bệnh về tâm lý nhỉ?”
Anh buông câu nhận xét có phần hời hợt, ko giống mọi khi. Cũng như tôi, Khoa biết rõ trạng thái tâm lý con người đôi khi ko hề lột tả ra vẻ bên ngoài. Dù vậy, tôi cũng ko phản bác hay trao đổi thêm về 1 đề tài mà anh có vẻ chẳng quan tâm lắm.
Linh ko nhìn thấy tôi. Em dừng lại nơi chiếc đàn piano ở góc trái căn phòng, vén váy ngồi xuống và rút tập nhạc từ trong
túi ra, đặt phía trước mặt. Cô Lan mở cái quán này cho em ư? Thật hay. Một nơi yên tĩnh và dễ chịu thế này rất tốt để em luyện tập và thư giãn. Phải mà tôi cũng có 1 không gian như thế cho riêng mình…
Khi em dạo những nốt nhạc đầu tiên, cả căn phòng bỗng lặng im đến khó tin. Khách ngồi kín hơn nửa số bàn trong phòng, nhưng lại chẳng có 1 tiếng nói chuyện nào.
“Những ngày nắng sớm, mây trời trong xanh
Em chờ một người, đến bên chuyện trò
Một người cho em nhớ, một người cho em yêu
Vì trong đời bão tố, em thấy mình cô đơn…
Rồi thì anh đến, như một giấc mơ
Bàn tay anh ấm, hơi thở anh mềm
Lòng em bao xao xuyến, tình em như bay lên
Mà sao anh cứ mãi, phiêu du hoài nơi nao…”
Tiếng hát Linh thổn thức và ngập tràn những yêu thương dồn nén.
Khách vỗ tay rất nhiều, dĩ nhiên. Cảm xúc thật đến thế mà. Một vài người hỏi nhau tên bài hát. Dù ko nghe nhiều nhạc Việt trẻ gần đây, tôi vẫn tin chắc rằng đây ko phải là 1 sáng tác của nhạc sĩ nào đó, mà là chính em đã viết.
“Món sữa chua thế nào?” – Khoa hỏi 1 câu ko liên quan. Tôi nhìn xuống món thức uống trên bàn và nhận ra mình đã dầm muỗng vào ly nãy giờ khiến những trái dâu tan nát hết cả.
“À, cũng ngon”
“Vậy thì cứ thưởng thức đi nhé. Anh ra kia 1 chút”
Nói rồi, anh đứng lên và hướng về phía trong quầy. Chắc là đi toilet? Linh tiếp tục trình diễn thêm 1 bài nữa, lần này là 1 ca khúc tiếng Anh do ai đó đề nghị. Bỗng dưng tôi thấy ghen tỵ với vẻ đẹp long lanh của Linh, cả với tài nghệ dương cầm của em nữa. Sự ghen tỵ của 1 người phụ nữ đôi lúc chẳng có 1 lý do gì cụ thể.
Đèn trong phòng tự nhiên mờ đi. Cô gái phục vụ ban nãy tiến về chỗ tôi ngồi cùng 1 chiếc bánh có thắp nến. Chuyện gì đây? Sinh nhật tôi đâu phải hôm nay?? Khoa trốn ở đâu rồi? Anh đang bày trò gì vậy?
“???”
“Bánh này của bạn chị đặt ạ”
Trong lúc tôi ngơ ngác lẫn ngại ngùng, Khoa bước ra ngay sau lưng cô gái. Có thể do mải chú tâm vào cái bánh mà tôi ko biết anh đã đến từ lúc nào. Sau khi ngồi lại chỗ của mình, Khoa mỉm cười đẩy về phía tôi 1 tờ giấy được gấp làm tư. May sao nó ko phải là 1 chiếc hộp đựng nhẫn!
Thực tế mà nói, tôi vốn vẫn thích những chiêu lãng mạn của mấy anh chàng trong phim Hàn Quốc. Tuy nhiên, chỉ khi ngồi vào vị trí nhân vật, tôi mới thấy sượng kinh khủng. Những người xung quanh ko bị Khoa “mua chuộc” như trong phim, nhưng họ đều tò mò hướng ánh mắt về chỗ bàn chúng tôi, và đó cũng là điều dễ hiểu.
“Anh làm gì vậy?”
“Em mở nó ra là biết chuyện gì thôi”
Tôi nhìn tờ giấy như nhìn 1 sinh vật lạ, cứ như thể nó chứa đầy nguy hiểm tiềm ẩn. Tờ cam kết ko phản bội? T__T Hay…đơn đăng ký kết hôn?? +___+
“Em làm gì sợ dữ vậy?” – Khoa bật cười – “Ko phải án tử đâu, cưng à”
Nhịp điệu bản nhạc đến lúc cao trào, tôi mới nhận ra bài Can you feel the love tonight?, hẳn là cũng đã được Khoa sắp xếp trước.
Tờ giấy viết toàn bằng tiếng Anh, dòng rõ và lớn nhất mà tôi có thể thấy trước nhất là PSYCHOTHERAPY COURSE.
“Tâm lý liệu pháp?”
“Ừ. Anh thấy nó cách đây 2 tuần và anh nghĩ ngay đến em…”
“Ý anh là gì?” – Tôi ngắt lời Khoa.
“Em có thể bắt đầu vào tháng 4. Việc đăng ký và mọi thứ khác, cứ để anh lo. Dĩ nhiên là, nếu em muốn”.
Những vị khách xung quanh cũng đã thôi tò mò. Bởi họ thất vọng khi ko có vụ cầu hôn nào trong ko khí lãng mạn này. Bánh kem, nến, và 1 bài hát ngọt ngào. Chỉ có 1 lời đề nghị ẩn dụ. Xem nào…Massachusset ư? Đó ko phải là nơi Khoa đang tu nghiệp sao?
“Xin lỗi anh, em chẳng có hứng thú gì với việc học thêm nữa” – Tôi thở dài và gấp tờ giấy lại định trả cho Khoa.
“Anh đã nói với em rồi, em có quyền lựa chọn, nhưng em hãy suy nghĩ đủ lâu để ko phải hối hận với quyết định của mình”
“Vậy anh nghĩ là em luôn sai lầm sao?”
Khoa khẽ cười. Anh cắt 1 miếng bánh kem, cho lên chiếc đĩa để sẵn và đặt xuống cạnh ly dâu tây sữa chua. Thái độ vẫn rất thản nhiên như thể anh đã biết hết mọi phản ứng của tôi từ trước.
“Em biết nhân vật Ethan phải ko?”
“Ethan là ai?”
“Rồi. Vậy là cuốn sách mà anh tặng em hồi đại học, em đã ko bao giờ ᴆụng đến…”
“Cuốn…nào?”
Tôi có phần bối rối và thấy xấu hổ. Khoa tặng tôi khá nhiều sách, đa phần là tiểu thuyết, 1 số là sách chuyên ngành. Lúc này tôi cố nhớ đến quyển nào đó có cái tên Ethan, nhưng vô ích.
“Được rồi. 1 cuốn của Musso thôi. Tóm lại, ý anh là em đừng vội vã quá thế chứ!”
Khoa có vẻ hơi cáu, cho 1 miếng bánh vào miệng. Tôi chẳng biết có nên rút lại tờ giấy hay ko, nhưng sự phân vân cũng lập tức bị cắt ngang khi tiếng Linh cất lên ngay bên cạnh.
“Hi chị!”
Cả tôi lẫn Khoa đều ngước lên nhìn với vẻ bất ngờ. Linh mỉm cười dịu dàng hơn mọi khi, trong ánh mắt có gì đó vui vẻ. Tôi ko rõ nữa.
“Hi em…” – Tôi đáp, tay đã rời khỏi mảnh giấy.
“Em ko nghĩ vị khách đặc biệt hôm nay là chị và…bạn trai chị…Anh chị hạnh phúc quá!”
“À…ừ…chuyện này…”
“Cảm ơn em. Em đàn hay lắm! Mà em ngồi đi.”
Khoa xen ngang khi tôi đang ấp úng, rồi nhã nhặn kéo chiếc ghế mời Linh ngồi.
“Thôi, anh chị cứ tự nhiên. Em gặp bạn 1 chút…” – Linh lắc đầu từ chối, rồi chợt hỏi tôi – “À, mà chị gặp anh ấy chưa nhỉ?”
“Gặp ai?”
“Anh Di ấy!”