Cây thông Noel sau hơn 1 tháng nằm ở phòng khách và bám đầy bụi, đã được thay bằng chậu mai kiểng to hoành tráng của 1 trong những học trò lớp cao học cha dạy biếu tặng. Nghe đâu ông này là phó giám đốc 1 công ty liên doanh nào đó. Cứ mỗi độ Tết về là cha lại có rất nhiều quà cáp kiểu như thế này, nhưng ko phải ai cha cũng nhận, mà theo cha, ông chỉ nhận quà của những ai mà ông cho là “được”. Khoa là 1 trong số ít những người như vậy.
Tôi cuốn mình vào trong sự bận rộn để ko nghĩ đến những chuyện về Di, những chuyện mà có thể sẽ đẩy tôi vào 1 mớ rắc rối ko thể nào tháo gỡ được. Ngày nào làm về tôi cũng lôi đống đồ đạc ra sắp xếp dọn dẹp, lau tất cả cửa sổ và cửa đi trong nhà, thậm chí giặt cả rèm cửa và khăn trải bàn. Nhưng chẳng hiểu sao khi bạn cố tình vùi lấp đầu óc mình vào nhiều thứ để quên 1 thứ, thì cái thứ đó lại cứ mỗi lúc một bám rễ sâu hơn trong tâm trí bạn.
“Em nghĩ gì vậy?” – Khoa giật cái giẻ lau trên tay tôi. Hầu như hôm nào anh cũng đến vào giờ này, khi tôi chỉ ở nhà và chúi mũi vào việc lau dọn.
“Anh về bao lâu? Khi nào sang lại bên ấy?”
“Chẳng biết. Có thể anh sẽ ko sang lại…”
“Sao vậy??”
Ko cố ý nhưng giọng tôi hơi lớn. Khoa cười nửa miệng, đẩy cái giẻ qua lại trên mặt sàn.
“Có sao đâu. Anh chán cảnh sống ở đó mà hằng đêm phải lo sợ mất thứ quan trọng hơn cả sự nghiệp của mình…”
“Dài dòng quá. Anh muốn nói gì đó? Anh sợ mất cái gì?”
“Em giả nai giỏi nhỉ?”
Lần đầu tiên, Khoa dành 1 câu như thế cho tôi, kiểu như anh đang chất vấn 1 bị cáo trước phiên tòa. Đôi mắt anh hơi nheo lại đầy ẩn ý, thoáng chút khinh mạt. Có vẻ Khoa ko còn nhường nhịn hay tin tưởng tôi như trước nữa.
“Đừng có nhìn anh như vậy. Anh hiểu em quá còn gì. Chỉ có em là ko hiểu anh, và chưa từng muốn hiểu anh”
“Anh hiểu gì về em chứ?”
“Mọi thứ”
“Ví dụ xem?”
“Ví dụ bây giờ, ngay lúc này đây, em đang ước gì ko phải là người yêu anh!!”
Mọi giác quan của tôi gần như đều căng ra, ko khác thứ cảm giác của 1 tên thủ phạm đang bị vạch trần . Khoa vẫn ngồi 1 tư thế từ nãy giờ, ko hề chuyển động. Đôi mắt anh sắc hơn lưỡi dao khiến tôi chưa bao giờ thấy sợ anh như lúc này.
“Anh nói trúng tim đen của em rồi chứ gì?” – Thấy tôi làm thinh ko đáp, Khoa dịu giọng dù vẫn giữ vẻ thắng thế.
“Thực sự…em chẳng biết phải nói sao với anh…” – Mắt tôi như ghim hẳn xuống dưới sàn.
“Cho dù vậy, anh sẽ ko chia tay đâu. Xin lỗi em!” – Khoa đột ngột đứng lên, và nói tiếp, phớt lờ câu tôi vừa thốt ra. Tôi ngước lên với nỗi sợ đã tăng lên gấp bội. Anh đưa bàn tay véo nhẹ má tôi, cười rất ngọt, làm như chưa hề có cuộc nói chuyện căng thẳng vừa rồi.
“Anh xuống nhà đây, chắc mẹ em đã dọn cơm xong…”
“Khoan đã…” – Tôi bỗng mạnh miệng – “Em muốn nói chuyện, anh ngồi ghế đi!”
Nụ cười của Khoa tắt nhanh. Anh thở hắt ra, và chỉ nhìn tôi bằng 1 vẻ ơ hờ.
Gương mặt Khoa, theo nhiều người nhận xét, là kiểu đàn ông khó đoán. Chẳng hiền lành chân chất, cũng chẳng đểu giả mưu mô. Chỉ toát lên 1 vẻ từng trải và khôn ngoan vừa đủ khiến đối phương phải dè chừng. Bây giờ, tôi mới nhận rõ điều đó.
“Nếu là chuyện em muốn dừng lại, hay đại loại như vậy, thì em ko phải nói ra. Anh ko phải thằng ngu mà ko nhận thấy là em đã chán anh…” – Nói tới đó, Khoa tự dưng cười như mếu.
“Ko phải là em chán anh…”
“Hoặc có thể là có 1 gã nào đó hấp dẫn em hơn anh?”
“Em nghĩ…tình cảm bấy lâu của chúng ta…ko phải là tình y…”
Tôi chưa kịp nói hết câu, Khoa đã vòng tay ôm lấy eo tôi bằng tất cả sức lực khiến tôi gần như ko thể thở được.
“Đừng nói, xin em”
Từ vị trí của 1 công tố viên, anh giờ đây trở nên yếu đuối đáng thương như 1 kẻ sắp chịu án tử đang xin được thẩm phán khoan hồng.
Do Khoa ôm quá chặt, phần mạn sườn bên hông phải chưa khỏi lại thắt lên, và tôi bật khóc. Hẳn ko phải vì đau, mà vì nó chỉ khiến tôi nhớ Di đến cùng cực. Những ký ức ngắn ngủi và chóng vánh về hắn cứ ùa về như bão tố. Ko thể giấu Khoa thêm được nữa. Thế này chẳng tốt 1 chút nào.
Một giọt nước nóng hổi rớt trên vai tôi.
“Anh đang khóc à?”
“Người đang khóc ko phải anh…”
Giọng Khoa mệt mỏi hơn là có vẻ nghẹn ngào, nên tôi ko chắc đó có phải là nước mắt của anh hay ko, chỉ biết nó đã khiến tôi giữ lại những điều định nói hết ra. Dù thế nào đi nữa, làm tổn thương 1 ai đó có khi còn khổ sở hơn cả việc mình bị tổn thương rất nhiều lần.
…
Để tránh gặp Khoa ở nhà, tôi đi làm lại dù cũng chỉ còn hơn nửa tháng nữa là nghỉ Tết. Thời gian này có lẽ những ngày mệt mỏi nhất từ khi tôi sinh ra đến giờ. Hoàn toàn ko có nơi nào để ẩn náu hay thư giãn, cố gắng chạy trốn thì lại toàn ngõ cụt. Càng lúc tôi càng thấy chới với, cảm tưởng mình đang cố lết qua khỏi giai đoạn khủng hoảng mà lúc nào cũng như sắp sửa đầu hàng.
Mối quan hệ của tôi và Khoa ko tệ hơn, cũng chẳng khá khẩm gì. Dù anh chẳng hề bắt ép mỗi khi hẹn tôi đi đâu đó, tôi vẫn ko có lý do gì để từ chối.
“Em đến đây bao giờ chưa?” – Khoa hỏi khi chúng tôi vừa chọn được 1 chỗ trong căn phòng màu vàng nhạt có những chiếc bàn màu nâu gỗ, phủ khăn ca rô sọc đỏ đen. Quán café ko to lắm, có 2 gian chính, 1 là căn phòng này-khoảng 40m vuông, 1 là khu ngoài trời cũng khoảng chừng ấy diện tích.
“Chưa”
“Biết của ai ko?”
“Của ai?”
“Bạn mẹ em đấy. Quán này mẹ giới thiệu cho anh… Cũng vừa khai trương thì phải”.
“Thế à? Em chưa nghe mẹ nói bao giờ”
“Cứ như anh là con của mẹ chứ ko phải em nhỉ?”
Khoa vừa nói vừa cười nửa miệng. Có phải anh đang ám chỉ điều gì? Tôi cứ thấy căng thẳng và nghĩ ngợi rất nhiều mỗi khi anh phát biểu kèm kiểu cười như thế.
“Đừng có cố suy đoán tâm lý của anh, em ko làm được đâu” – Anh giở menu và đảo mắt 1 lượt trong khi nói – “Em uống gì? Lipton bạc hà sữa đá? Hay chanh dây soda?”
“Gì cũng được”
“Em ko muốn chọn lựa à?”
Lại 1 câu nói đầy vẻ ẩn ý. Anh muốn gì đây chứ???