Nhấn chuông cả buổi, cửa căn hộ của nó vẫn im ỉm ko 1 chút phản ứng nào. Tôi định mở máy gọi điện thoại, nhưng rồi ngẫm nghĩ 1 lúc, tôi quay ra bấm nút thang máy, vừa đúng lúc Đạt xuất hiện từ buồng thang bên cạnh.
“Ơ…chị.. Quỳnh Chi phải ko?”
“Ừ…hi!…”
“Chị tìm Bảo Anh hả?”
Tôi gật đầu, thấy hơi lạ trong cách cậu nhắc tới Bảo Anh. Ko phải là “chị Bảo Anh” mà là “Bảo Anh” thôi. Hehe.
“Ko ai mở cửa sao? Chắc ngủ say quá rồi…”
“Chắc vậy” – Tôi đồng tình, vừa nhận ra Đạt có mang theo 1 bịch gì đó trên tay – “Mang đồ ăn sáng cho cô nàng hả?”
Anh chàng “thầy bói” cười thẹn, đưa tay nâng cái bịch lên – “Hủ tiếu thôi, sẵn trên đường nên em mang qua…”
“Vậy gọi nó đi, bấm chuông chẳng nghe đâu”
Đạt hơi suy nghĩ và do dự 1 lát, rồi lắc đầu, kéo tay tôi quay lại thang máy, giải thích để tôi khỏi mất công thắc mắc – “Thôi, cứ để người ta ngủ cho đủ giấc”.
…
Để giải quyết tô hủ tiếu, Đạt rủ tôi ra ngồi café khu Hồ Con Rùa. Café ăn sáng cũng hay, dù gì tôi cũng định rủ nhỏ Bảo Anh café đấy thôi. Chỉ khác là ngồi với Đạt, tôi phải nói nhiều hơn là ngồi với cô người mẫu kia.
“Hôm Noel đi chơi vui ko?” – Tôi lên tiếng khi thấy Đạt chẳng nói gì, chỉ ăn 1 cách ngon lành sau khi tôi từ chối xử lý thay Bảo Anh món hủ tiếu nam vang đầy thịt và tôm ấy.
“Cũng vui” – Cậu ngẩng lên, ko cười nhưng ánh mắt chất chứa hạnh phúc – “Còn chị?”
“Chị?”
“Chị đi đâu? Vui chứ?”
Nhớ đến đêm Giáng sinh khổ sở ấy, tôi thở dài, chẳng đáp lời nào.
“Lúc nào trông chị cũng đầy tâm sự!”
Sau khi ăn xong và dọn dẹp lại mặt bàn, Đạt phán theo cái kiểu cậu đã làm lúc bói bài cho tôi vài tháng trước.
“Em này…” – Tôi cất giọng thận trọng như để mở màn 1 buổi nói chuyện nghiêm túc. “Em có tin vào định mệnh như những lá bài Tarot đã nói ko?”
Nhận ra thái độ băn khoăn của tôi, Đạt ấn mạnh chiếc muỗng vào ly café đá, môi hơi mím lại, như đang tìm 1 câu trả lời thích hợp nhất.
“Thực tình thì… em ko tin vào mấy lá bài…” – Cậu tỏ vẻ thành thật.
- “Nhưng em tin vào định mệnh”.
Tôi chăm chú lắng nghe lời Đạt, gật gù tiếp thu giống hệt như khách hàng mọi ngày vẫn thường như thế với tôi. Có cảm giác như xung quang thật tĩnh lặng, chỉ nghe mỗi tiếng Đạt đang vang vang trong gió, dù trong phạm vi 3 bước chân chỗ tôi đang ngồi có đến 4 người là ít nhất. Quán café buổi sáng khu này vẫn thường đông như vậy.
“Nếu…định mệnh bắt em phải phản bội thì sao?” – Phải mất 1 lúc, tôi mới đưa ra câu hỏi thứ 2.
“Định mệnh ko bắt chúng ta làm gì cả. Định mệnh tạo ra tình huống, còn hành động như thế nào lại là quyết định của chính chúng ta”.
Trong phút chốc, những lời Đạt nói cứ như biến tôi thành 1 đứa học trò ngờ nghệch với những câu hỏi dở ơi là dở. Tôi thầm nghĩ có lẽ Bảo Anh nên cân nhắc đàng hoàng khi phát triển mối quan hệ với anh chàng này, bởi Đạt ko hời hợt sáo rỗng như những gã đàn ông mà nó đã từng gọi là yêu đương hò hẹn.
“Vậy em sẽ làm gì khi định mệnh tự dưng mang đến cho em 1 người xa lạ khiến em bấn loạn?”
“Bấn loạn kiểu gì?”
“Kiểu như…yêu”
“Thì yêu”.
“Nhưng nếu khi đó em lại đang có người yêu rồi??”
Buổi nói chuyện bỗng dưng nhanh đến mức cao trào, ko còn rào trước đón sau hay tâm tình ỉ ôi như ban đầu. Cuối cùng, cuộc đối đáp kết thúc với gương mặt căng thẳng của tôi và thái độ bất ngờ của Đạt. Cậu ấy im bặt và tỏ ra bối rối.
Tôi ngả người ra lưng ghế, thở 1 hơi thật nhẹ. Lúc này, âm thanh huyên náo tại quán đã bắt đầu có tác dụng lên cảm nhận của tôi.
“Đây là vấn đề của chị sao?”
“Chị ko biết. Hình như vậy”
“Chị yêu người yêu hiện tại chứ?”
Ko ngoài dự đoán, tôi biết thế nào Đạt cũng sẽ hỏi tôi câu này. Chính tôi cũng đang tự hỏi mình như thế thôi.
“Thôi, kệ đi. Thật ngại khi bắt em làm tư vấn trong khi đó là nghề của chị” – Tôi nhe răng cười, và cậu ấy cũng cười theo mà ko hỏi thêm gì nữa. Ko biết tôi có nói cho bạn chưa, nụ cười của Đạt rất, rất hiền. Tự nhiên tôi lại muốn xen vào chuyện tình cảm của Bảo Anh. Muốn gọi ngay cho nó, bảo nó nên yêu Đạt, yêu 1 người như thế thực sự tốt cho nó. Dù thật tình tôi vẫn biết rằng, tình yêu ko có nên, hay ko nên, tốt hay ko tốt, mà chỉ là bạn yêu người đó vì con tim bạn muốn như thế.
Thật là sến!
Chia tay Đạt lúc 11 giờ, thấy trời vẫn mát 1 cách hiếm thấy, tôi cuốc xe lòng vòng khu quận 1, dạo qua mấy con đường rợp bóng cây, thả tự do cho tâm trạng mình. Thôi thì 1 ngày ko để lý trí làm chủ xem thế nào.
Thế nào ư? Tôi đã chạy vào cái khu hẻm nhà Di.
Ko thể nói là vô thức, vì tôi vẫn biết mình đang đi đâu, biết rõ mình đang chạy vào đó, để đến căn nhà cổng trắng ấy, biết căn nhà đó của Di, và biết mình muốn gặp hắn. Điều duy nhất tôi ko biết là gặp hắn để làm gì.
Vậy mà khi thấy cái dáng quen quen của Di đang lơn tơn đi bộ phía trước 1 quãng, tôi vội vã cua đầu xe sang phải thật nhanh vì sợ hắn bắt gặp. Tôi sợ Di nghĩ tôi đi tìm hắn, sợ Di biết tôi đang … phát khùng vì hắn!
Uỳnhhhhhh.
Một chiếc xe từ hướng bên trong chạy ra bị tôi tông phải, nhưng kẻ ngã sóng soài dưới đất lại chính là tôi. T___T Người thanh niên đi xe đó dừng lại, ko quát nạt hay trách cứ, mà chỉ đưa mắt ngó 1 lúc để biết tôi ko ૮ɦếƭ hay bất tỉnh nhân sự, rồi vọt đi ngay.
%^##^$^#@&&#
Dẫu biết mình là kẻ có lỗi vì cua gấp, ko dòm trước ngó sau, tôi vẫn cảm thấy bất mãn với thái độ của gã nọ. 1 gram gallant cũng ko có. Ôi, đã bảo cha là tôi ko hợp đi xe này rồi mà. Cha cứ bảo nó bền, tốt, dáng thanh lịch lại rất thời trang. Giờ tôi chỉ thấy nó nặng khi*p.
Một bóng người mờ mờ phía xa bước đến, tôi nhận ra Di ngay dù kính cũng rơi đâu đó mất sau pha va chạm. Hic, có muốn trốn cũng ko được nữa rồi.
Sau khi đỡ tôi và dựng xe lên, hắn cúi xuống nhặt chiếc kính, dùng vạt áo mình lau sạch và đeo lại cho tôi. Người tôi như mềm ra, có lẽ ko phải vì vụ tông xe.
“Đi đâu đây?”
“Lang thang”.
“Gì chứ?”
“Tôi lang thang ko được à? Hay chỉ mỗi anh mới được lang thang hả, lãng tử gió?”
Dường như lúc này tôi ko thể kiểm soát được lời nói lẫn cảm xúc của mình. Di tiếp tục tròn mắt nhìn tôi sau câu nói. Hắn cứ như ko hiểu tôi đang lảm nhảm điều gì. Để tránh làm bản thân trở nên kỳ quặc, tôi phủi quần áo vài cái rồi bước lên xe.
“Đang chảy máu kìa” – Di giữ cổ tay trái tôi lại. Đúng là bàn tay trái của tôi đang túa máu do ban nãy đã chống xuống đất khá mạnh sau cú ngã.