Tôi cố nhớ lần đầu nắm tay Khoa, nhưng trong tâm thức lại chẳng thể khơi lại kỷ niệm ấy, rốt cục là chúng tôi nắm tay nhau lần đầu khi nào?
Đoạn quay về ko hiểu sao lại có vẻ dài hơn, khi cả 2 chẳng nói câu nào. Di vẫn đi trước, tôi đi sau, nhưng cách 1 khoảng xa hơn lúc đầu. Mặt đất bỗng có vẻ dao động nhẹ. Có tiếng rầm rập. Tôi vội bước nhanh hơn lên để theo sát Di. Hắn cũng tự dưng bước chậm lại.
“Sợ voi rừng hả?”
“Không. Đi nhanh để còn về đoàn thôi…” – Tôi tỏ vẻ bình thản dù thực dạ cũng hơi…run. =_=
“Yên tâm đi. Chỉ là người ta mang gỗ đi thôi. Có gặp voi rừng thật thì tôi cũng ko bỏ mặc cô như cô bỏ mặc tôi đâu”
“Nói thì ai chẳng nói được?!”
Vừa nói, tôi vừa lườm, vừa cười mỉm. Trong khi đó, Di chỉ nhún vai, rồi tiếp tục quay đi, bước nhanh trong tiếng chim hót tíu tít. Tôi nghe loáng thoáng giọng hắn hát nho nhỏ – “I promise you, I’ll never hide…”
……….
Tôi chỉ ở buôn trên rừng thêm 1 đêm là sáng hôm sau phải về thành phố Buôn Mê Thuột dự hội nghị. Hôm trước mong sớm được về để nghỉ khách sạn, chăn êm nệm ấm lại còn an toàn. Vậy mà hôm nay tự dưng thấy muốn ở lại thêm chút thời gian. Có lẽ cũng như Di, từ khi gặp lại nhau, tôi thấy bớt chán hơn, nếu ko muốn nói là vui hơn.
Đoàn tôi ở ngay sát cạnh chỗ nhà người quen của bạn Di, khu vực có vẻ là đông đúc nhất ở nơi này. Buổi tối ăn cơm xong, phụ trách gọi mọi người tụ tập đốt lửa trại để liên hoan chia tay. Mấy anh trai trong buôn mang tặng cho tảng heo rừng nướng, xẻ ra mỗi người chỉ được 1 góc, ăn thấy ngon ko phải vì vị thịt thơm mềm, mà ngon vì chẳng biết bao giờ mình mới lại được ăn trong hoàn cảnh gần gũi thân tình nơi hoang sơ này.
Vừa ngồi xuống, anh Hòa hỏi tôi ngay – “Em ko rủ bạn ra chơi hả?”
“Bạn em?”
“Hồi sáng thấy em gặp ai đó ở bên kia mà?”
“À…người đó…”
“Gọi cậu ấy ra đi, bạn bè mà bỏ quên là sao?”
Tôi hơi ngập ngừng chốc lát, rồi cũng rút điện thoại ra. Sóng chập chờn khi được khi mất, nên tôi chỉ nói được mỗi 1 câu – “Ra ngồi cùng cho vui”.
Mất tín hiệu. Ko biết hắn nói Ok hay là ko.
Ngồi đợi hơn 15 phút chẳng thấy Di đâu, tôi hơi bực bực. Mọi người vẫn kể chuyện gì đó về tình yêu giữa trai làng này và gái làng nọ. Có anh bạn đang dạo đầu 1 khúc nhạc bằng đàn ghi-ta… Tôi thì ko tập trung được, cứ thỉnh thoảng ngó sang khu nhà bên kia, bồn chồn nhấp nhổm như thể đang chờ người yêu vậy. +_+
Cuối cùng, hắn xuất hiện bằng 1 cái vỗ vai. – “Này, tôi ngồi bên kia với thằng bạn từ nãy giờ. Tìm kiếm gì thế?”
“Ngồi bên kia?”
“Cô chỉ lo nhìn về hướng đó, có thấy tôi vào đâu”
“Ừ… vậy anh về chỗ đi”
“Về chi nữa? Ngồi đây luôn”.
Ko đợi tôi đồng ý hay ko, Di tỏ ý xin người ngồi cạnh xích sang chút cho hắn chen vào. Tỉnh như ruồi. Lại còn bỏ mặc bạn mình nữa chứ.
…..
“Dạo này anh có gặp Linh ko?” – Ngần ngừ mãi tôi cũng hỏi được 1 câu khi chợt nhớ đến em. Di lắc đầu.
“Linh ko tìm anh à?”
“Có gọi 1 lần, nhưng hôm đó tôi ko vui, nên ko gặp”.
Chắc Linh buồn nhiều khi bị Di từ chối. Cũng lâu rồi ko thấy em và mẹ sang chơi. Có vài lần tôi nhắn tin hỏi thăm, nhưng em trả lời có vẻ hờ hững, thế nên tôi cũng chẳng liên lạc nữa.
“Thế cô có gặp cô bé đó ko?”
“Cũng ít”
“Cứ tưởng chị em thân thiết lắm. Khách hàng tư vấn thôi à?”
“À…”
Anh chủ đoàn kiêm quản trò chợt đứng dậy kêu gọi tập trung chơi trò chơi, làm tôi phải ngưng lại câu nói. Trò hát chuyền nón vẫn hay chơi hồi sinh viên, bây giờ có dịp được ôn lại. Tập thể sẽ hát và nón thì chuyền đi cho đến khi kết thúc bài hát, cái nón vào tay ai thì người đó sẽ giới thiệu về mình, trả lời 3 câu hỏi của người ngồi cạnh bên trái.
Cuộc chơi diễn ra đến vòng thứ 3 thì chiếc nón có nguy cơ vào tay tôi. Là đứa hơi khớp trước đám đông, tôi ko thấy thoải mái cho lắm nếu phải đứng lên nói chuyện trước gần hai chục người ngồi xung quanh như thế này, tệ hơn nữa khi người ngồi bên trái tôi lại chính là Di.
Thế nên tôi nhanh chóng chuyền cái nón sang tay hắn khi nhạc vừa dứt được vài giây, cố đùn đẩy “món nợ” đi. Nhìn tôi bằng 1 cặp mắt giương to , Di ghìm giọng – “Này, chơi xấu nhé?!”
Trong tình thế mà mọi người xung quanh đều có thể nhận thấy rằng tôi mới là người cầm nón khi bài hát chấm dứt, tôi đành phải ra vẻ xin xỏ – “Thôi mà, anh dù sao cũng thích hợp với việc tự giới thiệu hơn tôi ở đây!”
Liếc thấy anh quản trò đang đi đến gần để xác nhận “nạn nhân”, Di liền nháy mắt tinh ranh – “Nhớ là nợ tôi đấy!”
“Bài hát kết thúc chỗ của Chi phải ko?”
“Ko, là chỗ của tôi” – Di trả lời và đứng dậy, lấy giọng – “Tôi, xin tự giới thiệu, tên là Lê Nhật Di, hai mươi mấy tuổi, vừa bị bồ bỏ. Đang muốn vui chơi cho hết đời trai, xin các chư vị chỉ giáo thêm!”
Dứt lời, hắn đưa tay ra làm điệu bộ của những hảo hớn trong phim kiếm hiệp Tàu, khiến mọi người thích thú vỗ tay tán thưởng. Tôi chỉ ngồi nhìn với 1 tâm trạng nhẹ nhõm, rõ ràng là “gánh nặng” của tôi khi đưa sang hắn lại cứ nhẹ nhàng như ko.
“Rồi, chào anh bạn tên Di” – Anh trưởng đoàn nói, bắt tay hắn và mời người ngồi cạnh Di bên trái – 1 cô gái trông khá lí lặc, hình như làm Marketing bên nhà tài trợ – đưa ra 3 câu hỏi cho hắn.
Cô gái, nếu tôi nhớ ko lầm, tên Trang, cười tươi đứng dậy, nhìn Di 1 vài giây rồi bắt đầu ra câu hỏi thứ 1.
“Anh làm gì khi bị bồ bỏ?”
“Tôi uống rượu”.
“Sao đàn ông các anh cứ thất tình lại đi uống rượu thế nhỉ?”
“Có lẽ do chẳng biết làm gì khác. Bạn còn 1 câu hỏi cuối cùng”
“Ôi, câu vừa rồi ko tính chứ!”
“Nó vẫn là 1 câu hỏi, phải ko, người lãnh đạo?”
Bằng vẻ mặt có phần ngạo nghễ, Di quay sang nhìn anh trưởng đoàn, và dĩ nhiên là anh ấy phải cười và gật đầu – “Trang, em cố hỏi câu cuối sao cho hóc 乃úa đi”
“Hic, cái anh này ghê thật” – Trang tặc lưỡi, mặt hơi nhăn lại suy nghĩ. Mọi người cũng chăm chú quan sát và chờ đợi.
“Nếu phải lựa chọn, anh chọn gì giữa tình yêu và sự tự do?”
Những cô gái có mặt trong đoàn tỏ ra thích thú, nét mặt ai cũng háo hức muốn nghe câu trả lời. Di trở thành trung tâm của vũ trụ khi 3 vòng trước, những câu hỏi cũng chỉ là cho vui vì mọi người cũng biết nhau hết cả rồi.
Hắn chỉ khoanh tay lại, đầu hơi cúi thấp, rồi lại ngước lên nhìn quanh 1 lượt tất cả mọi người, trả lời bằng giọng thấp và mặt thì ko cười.
“Cũng khó. Nhưng, tôi cần tự do”.