Khoa ghé. Cũng không nhớ lần cuối cùng anh ghé nhà tôi là khi nào. Chắc khoảng 2 tháng. Dạo này anh bận, nên rảnh là chỉ hẹn tôi hoặc đón tôi đi ăn đâu đó.
“Nghe mẹ nói em đang theo vụ trầm cảm tuổi teen àh?”
“20 thì không phải là teen nữa”
“Ừ thì…sao em cứ thích bắt lỗi những chi tiết phụ mà không trả lời cái ý người ta hỏi nhỉ?”
“Vậy anh không hiểu em đã trả lời rồi à?”
Anh cười xòa, lắc đầu tỏ vẻ đầu hàng. Khoa không hay đôi co với tôi, lúc nào cũng nhường nhịn. Thật khác với những khi anh tranh luận với người khác, nhất là ở trên tòa án.
“Dù sao anh nghĩ, em nên bỏ vụ đó đi. Chuyên môn của em đâu phải là chữa trầm cảm?”
“Mẹ cô gái ấy là bạn thân của mẹ em”
“Thì tùy em quyết định. Anh chỉ sợ, với bản tính của em
thì không khéo lại bị trầm cảm theo con bé ấy thôi”
“Haha”
Tôi cười lớn, nghĩ đến cái trường hợp mình cũng trốn trong 1 góc nào đó, không thích tiếp xúc trò chuyện với ai, thì sao nhỉ?
Chắc là không đâu.
“Anh muốn nói chuyện này…” – Khoa mở lời có vẻ ngập ngừng. Tôi chỉ nheo mắt chờ đợi.
Đột ngột, anh cầm tay tôi.
“Mình đính hôn nhé?”
“Whatt???”
Tíêng tôi kêu lên 1 cách thảng thốt hệt như vừa nghe tin gì kinh khủng lắm. Đính hôn?? Dẫu rằng trong lòng biết sớm muộn gì cũng sẽ cưới Khoa, nhưng tôi chưa từng nghĩ mình lại đính ước với anh lúc này.
“Cơ quan cử anh đi tu nghiệp ở nước ngoài. Ở 1 công ty Luật danh tíêng. 18 tháng…”
“Thì anh cứ đi, việc gì phải đính hôn? Anh sợ em phản bội hả?”
“Không. Em đừng có nghĩ anh như thế”
“Vậy thì có gì đâu, đi rồi về cưới cũng chưa muộn”
“Thực ra anh muốn cầu hôn em ngay, nhưng cưới lại để em chờ chồng lâu vậy cũng không hay…”
Giọng Khoa chùn xuống, giải thích 1 cách buồn bã. Trong phút chốc tôi thấy mình có lỗi, tự hỏi tại sao cô gái nào cũng hạnh phúc khi được cầu hôn, còn tôi lại thấy khó khăn như thế.
“Thôi, anh đi về rồi tính nhé. Em xin lỗi”
Tôi không dám nhìn vào mắt anh, ở đó có lẽ chất chứa nhiều tâm sự và thất vọng lắm. Bên Khoa gần 3 năm, tôi chưa bao giờ có cảm giác này. Sợ phải ràng buộc với anh, 1 loại nỗi sợ lẽ ra không nên có.
Thật chẳng hiểu tại sao nữa.
Khoa ngồi đấy thêm chừng 10 phút thì về. Mẹ tôi chờ xe anh chạy đi, đến khi không còn nghe tiếng máy nữa thì hỏi tôi, giọng nhẹ nhàng.
“Có chuyện gì giữa 2 đứa sao?”
“Đâu có… À, ảnh nói, đi tu nghiệp nứơc ngoài 1 năm rưỡi…”
“Rồi sao nữa?”
“Thì con bảo ảnh cứ đi thôi”
Giấu mẹ chuyện Khoa đòi đính hôn, tôi đánh trống lảng sang chuyện Linh, để mẹ không hỏi nhiều nữa. Có lẽ mẹ sẽ trách sao tôi từ chối.
“Hết tuần này nếu tình hình không khá hơn, chắc con phải cầu cứu mấy đàn anh là bác sĩ tâm lý mẹ à. Con nghĩ mình không làm được rồi”.
Tôi chỉ thoáng nghe thấy mẹ thở hắt ra.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Tôi tranh thủ chạy vào bệnh viện vào buổi tối, gần 9h. Em đang ngồi nói chuỵên gì đó với mẹ em. Cũng không hẳn là nói chuyện. Chỉ là mấy câu đáp ngắn, gật đầu, hoặc lắc, thế thôi.
“Cháu vào trễ vậy?”
“Hôm nay cháu bận nhiều việc… Linh thế nào rồi cô?”
“Cô thấy nó khá hơn đó. Mừng ghê!”
Khá hơn à? Tại sao???
Em ngồi đó, tựa vào tường, mặt đúng là có vẻ sáng hơn mọi khi. Bó hoa phong lan tơi tả hôm qua đập vào mắt tôi 1 cách khó hiểu. Sao nó lại trở về đây? Lại còn cắm trong chiếc bình đó? Không lẽ đó là 1 bó hoa khác? Không, chính là bó hoa của tôi. Chuyện gì đây??
Đầu óc tôi chi chít những dấu hỏi.
“Cháu trò chuyện cùng em nó nhé. Cô lánh mặt đây. Cảm ơn cháu nhiều…”
Cô bạn thân của mẹ tôi cứ siết tay tôi như gửi gắm, như mang ơn. Tôi không nghĩ mình làm được gì trong chuyện này. Mắt tôi vẫn trơ trơ nhìn bó hoa.
“Bó hoa kia là…”
“Của 1 người mang cho em”
“Là ai?”
“Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới^_^”
Ặc ặc. Tôi gần như sặc khi không uống miếng nước nào. Ai là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới? Hay chuyên gia tâm lý xuất sắc nhất?? Tôi phải gặp người này ngay lập tức! Thật phục anh ta sát đất khi làm cho cô bé mở miệng nói, lại còn cười, lại còn…cắm bó hoa mà em đã vứt xuống hôm qua vào bình nữa.
Có lẽ là cái gã xe lăn rồi.
“Người đi xe lăn ngang phòng em hôm qua phải không?”
Cô bé gật đầu, đưa tay vuốt 1 cánh hoa – “Chiều qua anh ấy lại về ngang phòng em, tự dưng gọi em ra, rồi đưa bó hoa cho em…”
“Và em cầm lấy? Cắm vào bình? Sao em thiên vị thế?? >”< ” “Không. Em không lấy, em đóng cửa lại…Anh ấy chỉ đặt bó hoa xuống trước cửa, và nói – “Của Cesar trả lại cho Cesar, tôi chẳng vác cái của nợ này về phòng đâu, chuối cả nải”…” Cái cách em tường thuật câu chuyện, nhớ rõ câu nói của người kia cho thấy anh chàng này đã để lại cho em 1 ấn tượng sâu sắc. “Sau đó thế nào?” “Em mở cửa, thấy anh ấy nhăn răng cười…” “Rồi sao nữa?” “…Hay chị đi cùng em tìm anh ấy nhé?” “Hả?” Sự thân thiện ngoài dự đoán của em làm tôi bối rối. Đi tìm cái gã nào đó trong bệnh viện giờ này thật không ra làm sao, nhưng vấn đề của tôi là không được bỏ lỡ 1 cơ hội nào để giải tỏa sự trầm cảm của cô gái này. Một cô gái 20 tuổi tự dưng không muốn rời khỏi bệnh viện, không muốn nói chuyện với người thân, sau ca nhập viện vì tự sát. “Nhưng chị và em biết tìm bằng cách nào khi không có số phòng, cũng chẳng có tên của hắn chứ?” Nghe tôi hỏi, em chợt ủ rũ hẳn, rúc người vào chăn, bảo tôi về đi, trước khi nói bằng giọng đầy hi vọng – “Thôi, em sẽ chờ anh ấy ghé lại. Anh ấy nói thích đi loanh quanh…” Chân cẳng thế mà đi loanh quanh nỗi gì. Gã khùng. Thế nhưng, cái gã khùng này lại chỉ trong vài phút, làm được cái điều mà đứa chuyên viên tư vấn tâm lý như tôi đang vất vả tìm cách mấy ngày trời. Hắn đã làm gì khiến em cởi mở như thế?? Ngẫm nghĩ 1 hồi rồi tôi cũng mò sang khu điều trị Xương-khớp nội trú. Kệ, cứ thử xem, biết đâu tìm được thì sao. Đẩy cửa khỏang 4 phòng, thì tôi tìm ra anh ta ở phòng thứ 5. Trong phòng còn thêm 1 bệnh nhân khác nữa. Đang ngồi trên giường ăn táo, thấy tôi thì hắn tỏ ra ngạc nhiên, không hẳn là vui mừng, nhưng có chút gì đó thích thú. “Hey, Thiên sứ! Tìm tôi hả??” “Ờ … ừm… tôi vào được chứ?” “Welcome!” Tôi khẽ lách người qua cửa, đi thật nhẹ, vì bệnh nhân còn lại trong phòng đang ngủ thì phải. Thật không hay nếu tôi đánh thức người ta. Còn gã kia, sau khi ngoạm xong mấy miếng cuối cùng của quả táo, chồm người sang đầu tủ, rót 1 ly nước và đưa tôi. Tôi vừa lắc đầu thì hắn đưa ly nước lên miệng uống 1 hơi cạn sạch. “Cần tôi trả ơn gì hả, Thiên sứ?” “Này, tôi đã bảo đừng gọi tôi là Thiên sứ mà!” “Sao cô không thích cái tên hay thế nhỉ? Phụ nữ chẳng phải thích được gọi là Thiên thần, Thiên sứ sao?” “Tôi thì không” “Vậy tôi phải gọi cô là gì? Mà sao cô lại tìm tôi??” “Tôi tên Chi”. Nghe tôi giới thiệu, anh ta khẽ suy nghĩ, trong lúc dùng tay bê cái chân trái đang được nẹp thẳng lên giường và dựa lưng vào tường. “Chi? Tên nghe cũng dễ thương nhỉ. Nhưng tôi vẫn thích gọi cô là Thiên sứ, haha.” “Tôi muốn nói chuyện với anh về Phong Linh…” “Phong Linh? Ai vậy??” “À, là cô bé ở phòng 104. Anh đã trả bó hoa về đó” “Ờ, nhớ. Rồi sao? Nói chuyện gì?” Tự dưng lúc này, tôi bắt đầu thấy bối rối. Nói gì nhỉ? Giải thích tình huống thì hơi dài dòng, nhờ giúp đỡ thì nhờ thế nào? Thấy tôi đưa tay vuốt tóc, vẻ lúng túng, gã chỉ cái ghế ở sát góc phòng – “Cô tự lấy ghế ngồi, bình tĩnh đi rồi nói. Đừng có hồi hộp vì vẻ đẹp trai của tôi, hehe” “Tôi .. à,..thực ra.. Phong Linh… cô gái ấy…” “À, không phải cô, mà là Phong Linh gì đó thích tôi vì tôi quá cuốn hút phải không?” “Anh không thấy là tự tin thái quá hả? >”<”
Giọng tôi rõ ràng là khó chịu, nhưng anh ta lại cười sặc sụa. Sao tôi lại có ý định nhờ vả 1 gã nham nhở như thế chứ??!
“Thế thì có việc gì mà cô phải thấy khó khăn để nói như thế, Thiên sứ cận thị?”
Kết thúc câu nói, nụ cười của anh ta có vẻ thiện chí hơn. Nhưng vô ích, tôi đã thực sự không còn thấy cần thiết phải nói gì với hắn nữa.
“Thôi, chào. Tôi chẳng phiền anh làm gì!”
Ngay lúc tôi quay người định ra cửa, thì anh ta lại kéo tay áo tôi…
“Gì thế??”
“Tôi xin lỗi vì đùa dai. Có vẻ cô cần tôi giúp gì đó. Nào, nói đi, rất sẵn lòng.”
“……”
Hắn đã buông áo tôi ra, nhưng tôi không bỏ đi, không nói gì, 1 sự im lặng mà tôi cũng không biết tại sao. Chỉ biết khi đôi mắt của hắn nhìn tôi chờ đợi 1 cách nghiêm túc, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn để mở lời.
“Chuyện là, cô bé Phong Linh đó… đang trong trạng thái trầm cảm, không tiếp xúc và nói chuyện với người thân, bạn bè, hoặc bất cứ ai…”
“Ừm…”
“Tôi đã cố gắng nói chuyện để giúp Linh trở lại bình thường, nhưng không có kết quả. Hiện tại có vẻ em ấy chỉ thích nói chuyện và vui vẻ được với…anh”
“Tôi á???”