Tiến tới ngồi vào bàn, Lộ Quân Dao chống cằm, lơ đễnh nghĩ ngợi, tuy cô không thể vạch rõ đường đi cho tương lai, nhưng cô nhất định sẽ không chịu thua số mệnh.
Cô sẽ chứng minh cho cả thế giới này biết: yêu một người không sai?
Ly hôn rồi tái hôn với chồng cũ thì có làm sao chứ!
Chỉ cần đủ chân tình, đủ yêu, đủ hiểu, thì không gì là không thể.
Trên đời đâu phải tình yêu nào cũng thuận buồn xuôi gió, hoà hợp không tan, điều đáng nói hơn, là khi xa nhau mới nhận ra đối phương là mảnh ghép hoàn hảo của cuộc đời mình.
Tại sao đầy người ngoài kia thì được, còn anh với cô lại không?
“Dao Dao, nghĩ gì thế?”
Chỉ khi bị Lăng Trạch Hàm lay tỉnh thần thức, mới khiến Lộ Quân Dao thoát tục ra khỏi những luồng suy nghĩ viển vông. “Không… không có gì. Chỉ là em đang nghĩ làm sao để yêu anh nhiều hơn thôi!”
Nhìn sâu trong đôi mắt sáng quắt của cô, anh thừa nhận, là bản thân bị cưỡng chế, khi bị chìm đắm bên trong đó, không thể phân biệt nổi phải-trái, đúng-sai, cứ răm rắp tin là thật.
“Thế thì em không cần phải nghĩ đâu! Chỉ cần ở bên anh là được, còn mọi chuyện cứ để anh lo.”
Lời anh như luồng nước ấm chảy vào lòng Lộ Quân Dao, sự nhu tình của anh khiến trái tim cô rung lên, như muốn phá vỡ đi giới hạn Ⱡồ₦g иgự¢, mà bay ra ngoài.
Chạm tay lên иgự¢ trái, hành động hái tim mình trao cho anh, nhẹ nhàng và ấm áp, như luồng gió xuân dịu êm truyền thẳng vào người anh, xoa dịu đi bao phiền ưu trong lòng, sưởi ấm cho cơ thể, thẩm thấu chảy trong máu thịt, như muốn nhắc nhở anh, là tình yêu thâm tình của cô đang lưu giữ bên trong, hoà cùng hơi thở của anh.
“Trao cho anh.”
“Anh đồng ý đón nhận.”
Vô tình hình ảnh tình tứ ấy trở thành điều đáng ngưỡng mộ trong ánh mắt của mọi người xung quanh.
“Khoan đã. Hình như có người đang lén chụp ảnh chúng ta.”
Cặp mắt tinh tường của Lộ Quân Dao quả nhiên không tầm thường, chỉ liếc sơ đã nhận thấy sự tồn tại của đám phóng viên. Vừa định đứng dậy liền bị anh cản lại: “Đừng đi!”
Sự điềm tĩnh trong mắt anh nói cho cô biết là anh đã biết trước, so với thường ngày, thì làm sao mà anh chịu để yên, chỉ có thể là…
“Do anh sắp xếp?”
“Phải, chúng ta có thể dùng loạt ảnh tình tứ hôm nay dìm những tin tức sai lệch kia xuống. Có phải em nên phối hợp chút không?” Lời anh cao thâm khó đoán, nhưng khi dừng lại ở ánh mắt chao đảo lên xuống liên tục trên bàn thức ăn, cô liền hiểu ý.
“À…à…à… Há miệng nào.” So đũa, gắp miếng thức ăn cho lên miệng anh, một giây kế tiếp, cô liền mỉm cười nhẹ nhàng, càng ngày gương mặt cô càng hiện rõ vẻ hạnh phúc.
Lăng Trạch Hàm chủ động lấy di động ra, chụp bức hình chung đầy âи áι, với kế hoạch đăng avata đôi trên watchat, có lẽ, làn sóng ngọt ngào ấy sẽ thành công khiến đám dân mạng thay đổi chiều gió, luôn tiện để tuyên bố với cả thế giới: cô ấy là của tôi!
Không nằm ngoài dự đoán, tiêu đề “cặp đôi vàng trong làng stylist” đã lên hottag, nhưng luồng dư luận đang dần đổi chiều, nhiệt tình ủng hộ, đẩy thuyền cập bến.
Vừa lúc đó, Cố Tịnh gọi điện tới, Lộ Quân Dao nhảy xổm lên giường, dang rộng tay chân thoải mái, vui vẻ chấp nhận cuộc điện thoại.
“Lộ Quân Dao, cậu được đấy! Lại ăn riêng đánh lẻ một mình đi biển, không rủ đám này.” Đầu giây bên kia oang oang nói.
“Là tình cờ.” Đưa điện thoại ra xa, Lộ Quân Dao cố cười đáp lại.
“Cậu nghĩ mình tin sao?” Trên màn hình điện thoại, hình ảnh full của Cố Tịnh hiện lên rõ nét, mi tâm nhiu lại, ẩn duật trong ánh mắt hiện lên vẻ giận dỗi.
“Thật mà… Hôm đó, mình bị fan của Trạch Hàm tấn công, vô tình anh ấy xuất hiện, không thể về nhà, chỉ có thể đưa nhau đi trốn, phiêu dạt kiểu gì lại trôi dạt ra biển.” Lộ Quân Dao kiên nhẫn xoa dịu.
“Cậu đang viết ngôn tình à?” Sắc thái không thay đổi, nhưng cơn giận đã dần nguôi đi.
“Cậu nghĩ mình có thể không?” Hé lên nụ cười, Lộ Quân Dao hỏi ngược.
“Không thể.” Lắc đầu đáp lại, Cố Tịnh như hắt một gáo nước lạnh lên mặt Lộ Quân Dao.
“Ò… Thế thôi!”
Mấy ngày qua, vì quá áp lực mà Lộ Quân Dao tắt máy, cho nên Cố Tịnh không liên lạc được, khiến cô ấy phát điên, lại càng tức hơn khi thấy cô đăng ảnh tình tứ bên Lăng Trạch Hàm, có thời gian đăng ảnh mà không có thời gian gửi một tin nhắn sao?
“Lộ Quân Dao, cậu là đồ phản bội, cưa đổ được chồng cũ rồi bỏ rơi tớ sao?”
“Làm sao mà tớ dám.” Lộ Quân Dao giật mình, hai mắt trừng lớn, diễn ra vẻ vô tội vạ.
“Không dám…?” Bếu môi phản đối, Cố Tịnh cố ý nhấn mạnh lại lời của Lộ Quân Dao.
“Vì không muốn bị tin tức xấu làm phiền nên tớ mới tắt máy. Tịnh Tịnh cô nương, Tịnh Tịnh xinh đẹp, Tịnh Tịnh bao dung độ lượng, xin hãy tha thứ cho sự thiếu sót của tại hạ.” Thu mình xin xỏ, Lộ Quân Dao mật ngọt hót bên tai Cố Tịnh, như hoạ mi tấu bản nhạc ngân nga, khi nhẹ êm, khi cao ✓út, thành công chọc cười cô bạn thân.
“Được, được rồi. Không sao là tốt.” Nhoẻn miệng cười tươi, Cố Tịnh vốn là thế, chưa từng cưỡng chế lại được mấy lời đường mật phát ra từ miệng Lộ Quân Dao.
“Tớ biết Tịnh Tịnh không nỡ giận mà. Chụt chụt… yêu cậu nhất.”
Cảm giác một bàn tay choàng qua eo, hơi thở nam tính kề cạnh, Lăng Trạch Hàm nghiêm khắc hỏi:
“Em yêu ai nhất cơ…”
“Anh nhất…” Cười cười ngoái đầu sang nhìn, Lộ Quân Dao trơn mượt đáp lại, kế tiếp, Lăng Trạch Hàm liền hôn nhẹ lên làn môi anh đào của cô.
“Tớ cúp đây. Không thể nhìn nổi cảnh tưởng khiến người ta sởn da gà của hai người.”
Nói xong lời, Cố Tịnh tắt rụp, còn cô với anh tiếp tục lại vấn đề, chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào.
Như thế giới của riêng, họ quyện chặt vào nhau, cuồng đắm hôn, say nồng xâu xé cơ thể đối phương, đi sâu vào cơn ảo mộng tê tái, đưa nhau bước lên đỉnh cao của sung sướng.