Thất thần và ướt sũng, cả người Lộ Quân Dao không ngừng run rẩy, lớp trang điểm tỉ mỉ trên gương mặt đều bị màu mưa gột trôi, để lộ rõ sự nhợt nhạt và trắng bệch.
Không rõ là hạt mưa hay giọt nước mắt còn vướng trên bờ mi hoen sầu, nhưng nhìn dáng vẻ cô hiện tại thực khiến người ta cảm thấy xót xa, đáy mắt đen huyền ẩn duật bao trăn trở.
Lăng Trạch Hàm vội vàng bước tới, định nắm lấy cánh tay run lẩy bẩy của cô, nhưng không ngờ cô lại xoay người tránh né.
“Đừng động vào tôi.”
Thực sự phải tuyệt tình như thế sao?
“Quân Dao, nghe anh giải thích.”
Cố vớt vát đi chút thương hại cuối cùng, Lăng Trạch Hàm như kẻ say mất phương hướng, đầu óc hỗn loạn không ngừng, trái tim như có một bàn tay vô hình Ϧóþ chặt, kéo theo nhịp thở yếu ớt và tụt hơi hẳn đi.
“Tôi không muốn nghe giải thích. Dì Phụng lên nhà thu dọn đồ đạc, chúng ta đi.”
Cô thật sự muốn đi sao?
Có như nào vẫn không muốn nghe lời giải thích của anh nữa sao?
Khoảnh khắc cô thẳng đường lướt qua anh thì trái tim anh bỗng thắt quặn lại, ánh mắt anh thẫn thờ và lạnh tanh, đứng ngẩn người nhìn màn mưa tối mịt.
Vô thức quay đầu, anh chạy tới níu tay cô lại, sự khẩn thiết trong mắt anh dường như đã khiến cô có chút rung động, nhưng không đủ để hạ gục mối hận trong lòng cô.
“Đừng đi… Quân Dao… em đừng đi mà.”
Không nói không rằng mà trực tiếp gỡ cánh tay anh ra khỏi cổ tay mình, ánh mắt sắc như dao, lạnh như băng, cứng như đá, sừng sững như núi Thái Sơn của cô như một đao chí mạng chém lên người anh.
Vết thương không chảy máu nhưng lại đau hơn bất cứ khi nào.
Giọt lệ hiếm hoi của người đàn ông mặt lạnh rơi xuống bên đôi gò má, anh thực không biết tiếp theo nên làm gì, không nhẽ cứ để cô như thế mà rời đi. Cắn chặt răng cố hít sâu để bó cảm xúc, Lăng Trạch Hàm nói trong nghẹn ngào.
“Mẹ con em không cần đi đâu hết, anh sẽ đi.”
Vừa xoay lưng anh đã nghe thấy giọng cô cao lãnh vang âm.
“Không cần. Đây là Lăng gia, là nhà của anh, không phải của tôi. Cho nên tôi mới là người cần phải ra đi.”
Nhà anh, nhà tôi, nhất định phải phân chia rạch ròi như thế sao?
Đôi chân dài đầy mãnh lực của anh nhất thời bị mềm nhũn, bên tai anh nghe rõ tiếng “rầm” đóng chặt cửa, một giây kế tiếp, lại văng vẳng lên tiếng lục lọi, kiếm tìm.
Tay thoăn thoắt sắp xếp đồ đạc vào va li, thi thoảng lại gạt vội đi dòng nước mắt. Rõ ràng là rất đau nhưng tại sao cô cứ phải cắn răng chịu đựng một mình?
Dì Phụng đau lòng bước tới, nhẹ vuốt ve nơi bàn tay lạnh của Lộ Quân Dao, khó khăn lắm dì mới nói được nên lời.
“Nếu con không muốn thì đừng đi. Thật lòng dì cảm thấy bây giờ Trạch Hàm nó đã thay đổi đi nhiều, không còn độc đoán như ngày xưa nữa.”
“Phải, anh ấy đã tốt hơn nhiều, nhưng mà, anh ấy vẫn dối lừa con như ngày xưa đấy thôi. Nếu như anh ấy chịu nói thật cho con biết từ trước, để con không phải nghe những lời ấy từ người phụ nữ kia thì có lẽ giữa hai bọn con sẽ còn cơ hội. Nhưng anh ấy lại chọn cách lặng im, không nói bất cứ lời nào, đến bây giờ con thật sự không biết điều gì anh ấy nói là thật, điều gì là giả dỗi nữa.”
Dì Phụng bị giật mình khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và sâu thẳm của Lộ Quân Dao. Cô gái nhỏ bé này đã chịu quá nhiều khổ đau cho nên bây giờ chỉ là một chút dối lừa cũng không thể chấp nhận.
“Nhưng mà…”
“Dì không cần phải khuyên can nữa đâu, con đã quyết định rồi.”
Lời nói của Lộ Quân Dao thành công cắt ngang những gì dì Phụng muốn nói, trong lòng cô đã mang sự sắt đá bền vững, lần này nhất định cô sẽ phải dời khỏi nơi này, tránh xa anh càng xa càng tốt.
Thiên Thiên đứng ngoài cửa vô tình nghe thấy, thằng bé lon ton chạy tới ôm lấy chân mẹ, ngước ánh mắt thơ ngây lên nhìn gương mặt phờ phạc của mẹ.
“Mẹ Dao, chúng ta thực sự sẽ phải rời khỏi đây hả? Nhưng mà con không muốn, ở đây con có ba, có mẹ, ba Hàm cũng rất thương con nữa.”
Lời đứa trẻ khiến Lộ Quân Dao thoáng chạnh lòng, không biết có phải là chùn bước hay không, chỉ là cô cảm thấy thật khó chịu, như bị giằng xé ác liệt trong mảng tâm hồn sâu thẳm.
“Con trai à… Chú Hàm không phải ba con, nơi này không phải nhà của chúng ta, cho nên mẹ con mình phải dọn đi thôi!”
Thằng bé ngây ngô hỏi lại ngay:
“Tại sao ạ?”
Miệng cười nhưng lòng buốt đắng, như có một luồng khí chua xót trào trực nơi cổ họng cô.
“Sau này con lớn lên rồi sẽ hiểu thôi!”
Một tay kéo vali, một tay dắt theo Thiên Thiên, Lộ Quân Dao hối hả bước xuống cầu thang, hướng ra phía cửa chính của biệt thự.
Tự nhiên đôi bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Thiên tuột khỏi lòng bàn tay cô, nó thoăn thoắt chạy tới ôm chầm lấy Lăng Trạch Hàm, khoé mắt thằng bé khẽ rơi xuống những giọt nước mắt, có lẽ là không nỡ chia tay.
Điều đó dấy lên một làn sóng dữ dội trong cõi lòng Lăng Trạch Hàm, đứa trẻ này thực ngoãn ngoãn và hiểu chuyện khiến người ta phải xao lòng.
Anh quỳ gối ôm chầm lấy Thiên Thiên, vuốt ve nhẹ sau tấm lưng nhỏ gầy của thằng bé, rồi khẽ lau khô đi giọt nước mắt trên gò má của con.
“Thiên Thiên, ngoan, đừng khóc. Là đàn ông thì không thể dễ dàng rơi nước mắt được.”
Bỗng nhiên, thằng bé ghé sát tai anh thầm thì:
“Sau này, con vẫn muốn gọi ba là ba, cho dù ba không phải là ba ruột của con nhưng ba lại đối với con rất tốt. Con sẽ giúp ba canh chừng mẹ, đợi tới khi mẹ thực sự sẵn sàng thì gia đình ba người chúng ta lại trở về đây cùng chung sống.”
Lời nói cùa nhóc con khiến Lăng Trạch Hàm không kìm được mà rơi nước mắt, có lẽ là giọt nước mắt hạnh phúc vô ngần.
“Được, chúng ta hứa nhé!”
“Ngoắc tay nào…”
Sau khi ngoắc tay hứa hẹn, làn môi chúm chím của Lộ Thiên Thiên hé lên nụ cười rạng rỡ, tươi tắn như hoa trong màn ánh nắng ban mai rực sáng.
“Ba vừa nói con xong giờ ba lại khóc sao?”
Sụt sịt lau khô đi hạt lệ, Lăng Trạch Hàm cố gượng cười:
“Ba không khóc, chỉ là bụi bay vào mắt thôi!”