Lộ Quân Dao ủ dột đứng dậy, lê thê định rời đi thì vừa lúc chạm mặt Cố Tịnh trước thang máy.
“Dao Dao, sao cậu lại ở đây? Cậu không sao chứ? Bị thương ở đâu à?”
Một loạt câu hỏi của Cố Tịnh càng khiến đầu óc Lộ Quân Dao hỗn loạn hơn. Mặc dù miệng nở nụ cười nhưng trong đáy mắt dập dìu mảng tối tăm, điều đó hoàn toàn không qua mặt được Cố Tịnh.
“Tớ không sao?”
“Không sao thì cậu tới đây làm gì?”
“Thăm một người bạn thôi!”
Mi tâm của Cố Tịnh nheo lại, rõ ràng là Lộ Quân Dao đang nói dối, mỗi khi cô nói dối sẽ cúi gầm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Hơn nữa, Cố Tịnh ở bên Quân Dao đủ lâu để biết rằng cô ấy căn bản không có nhiều bạn bè, ngoài cô ấy ra thì còn có ai thân thiết tới mức nửa đêm đi thăm bệnh như này.
Dọc theo hành lang, Cố Tịnh truy lùng từng phòng bệnh, mặc sự ngăn cản của Lộ Quân Dao, cô ấy vẫn nhất mực tìm ra cho bằng được người bạn mà cô nói.
Dừng bước trước cửa một phòng bệnh vip, Cố Tịnh cảm thấy phát tiết khi nhìn thấy bản mặt Ôn Tiều Noãn, thậm tệ hơn nữa là, Lăng Trạch Hàm đang ngồi cạnh cô ta, đôi gian phu *** phụ này lại dám công khai giữa thanh thiên bạch nhật như này sao?
Thật đúng là khiến người ta ghê tởm…
Lúc Cố Tịnh nắm lấy then cửa định mở thì Lộ Quân Dao liền cản lại.
“Tịnh Tịnh, là mình bảo anh ấy tới. Ôn Tiểu Noãn cắt cổ tay tự vẫn, anh ấy không thể không quan tâm.”
“Vậy còn cậu,… cậu thì sao?”
Đôi con ngươi của Cố Tịnh trầm mặc nhìn Lộ Quân Dao, cô gái này đúng thực quá ngốc nghếch, sẵn sàng để chồng mình ở cạnh người phụ nữ khác, rồi tự mình ủ dột một góc.
“Tớ không sao. Chẳng phải tớ đang định về nhà ngủ đây sao?”
Miệng mỉm cười nhưng lòng đắng buốt, làm sao mà cô có thể không đau, làm sao mà cô cam lòng, nhưng mà cô còn biết làm sao nữa. Hoàn cảnh đâu cho phép cô có quyền chọn lựa.
“Cậu còn có thể ngủ được sao? Thật là…”
Tính khí vốn nóng nảy, lại phải chịu đả kích bởi lời nói dửng dưng như không có chuyện gì của Lộ Quân Dao, khiến Cố Tịnh tức muốn ói máu. Dù là cô ấy biết rõ tận cõi lòng cô không hề dễ chịu gì.
Nhưng mà tại sao? Tại sao không nói ra mà cứ phải tỏ ra là mình ổn?
“Được rồi. Đây là bệnh viện, làm ầm ĩ cũng không được gì đâu! Tớ chỉ tạm thời để Trạch Hàm ở cạnh cô ta tới lúc tinh thần cô ta ổn định thôi, chứ không có ý định nhường.”
Thở dài một hơi đằng đẵng, Cố Tịnh đành buông tay khỏi then cửa, kéo tay Lộ Quân Dao rời khỏi, cô ấy biết rằng, nếu như còn ở lại thì cô sẽ đau gấp vạn lần.
“Đi thôi! Tớ đưa cậu về.”
“Ừm….”
——————————————-
Ngày hôm sau….
Lộ Quân Dao căn dặn dì Thanh hầm một ít canh gà để đưa tới bệnh viện cho Lăng Trạch Hàm và Ôn Tiểu Noãn. Khi cô định mở cửa bước vào, vô tình bắt gặp cảnh cô ta ôm chầm lấy anh.
Đúng là cô đồng ý để anh tới chăm sóc cô ta, nhưng không có nghĩa là cô nhường chồng.
Hơn ai hết, cô hiểu rõ tình cảm mà Ôn Tiểu Noãn dành cho Lăng Trạch Hàm không đơn giản chỉ là tình anh em, mà cô ta muốn mình là người phụ nữ của anh. Nói thực ra, nếu như cô ta không đòi sống đòi ૮ɦếƭ thì cô sẽ không đồng ý để anh lại gần cô ta, cô thà mang danh ích kỉ còn hơn phải chịu cảnh dùng chung.
Thời thế bây giờ đã đổi thay, trước kia anh nghe lời cô ta, nhưng hiện tại, anh đã răm rắp theo sự sắp đặt của cô.
Vì thế, mọi chuyện cũng cần phải có giới hạn…
Không kìm được xúc cảm, Lộ Quân Dao mở “rầm” cửa, ánh mắt tà đạo nhìn Ôn Tiểu Noãn, với hạng người tiểu nhân như cô ta thì cô cũng không thiết phải e dè, nói trắng ra, càng nhân nhượng quá mức thì cô ta sẽ càng được đà mà lấn tới.
Kéo anh thoát khỏi vòng tay yêu nghiệt của Ôn Tiểu Noãn, nhanh như cái chớp mắt, Lộ Quân Dao nhón chân trực tiếp hôn lên môi anh, sự mạnh bạo của cô là điều mà cô ta không thể ngờ. Cô ta càng rơi vào thế tuyệt vọng khi anh cũng đáp lại nụ hôn ấy.
Nắm chặt bàn tay anh, cô cao lãnh nhìn Ôn Tiểu Noãn, tận sâu trong đôi con ngươi chim ưng sâu lắng ẩn duật sự tối tăm đầy thách thức, tựa hồ nó có thể hút trọn sinh lực của người đối diện, khiến họ không cách nào đoán được cô đang muốn gì.
“Tôi đồng ý để anh ấy tới chăm cô là vì không muốn nhà họ Lăng mang tiếng hại ૮ɦếƭ người, chứ không phải tác thành cho những ý niệm đen tối của cô. Nhưng mà cô đã không biết thân, biết phận của mình thì Trạch Hàm cũng không cần phải tới nữa. Chúng tôi đã làm hết mọi khả năng có thể, còn sống ૮ɦếƭ của cô thì cô tự mình lo liệu đi, sẽ không còn liên quan gì tới chúng tôi nữa.”
Câu chữ của Lộ Quân Dao đanh thép khiến Ôn Tiểu Noãn câm lặng, không nói nổi nên lời.
Cô ta căm hận nhìn cô, tựa hồ đáy mắt chứa đầy sự tàn ác.
“Chị đúng là phù thuỷ mà.”
Lộ Quân Dao điềm tĩnh nhìn cô gái yếu ớt đang ngồi trên giường, mép môi nhếch lên nụ cười quỷ dị.
“Thì tôi đúng là phù thuỷ mà. Cô đã từng nghe qua cái danh “phù thuỷ makeup Lộ cô nương” chưa? Mà quên mất… một người khùng điên suốt ngày ru rú ở nhà như cô thì làm sao mà biết được sự thay đổi của thể giới rộng lớn ngoài kia.”
Không thể không thừa nhận sự nổi dậy của Lộ Quân Dao quá lớn, bình thường ôn nhu bao nhiêu, khi vùng lên lại sắc bén bấy nhiêu, câu từ khiến người nghe phải tâm phục khẩu phục, và có cảm giác sảng khoái vô cùng.
Người ta nói chớ có sai, đừng chọc vào phụ nữ uỷ mị, vì khi họ nổi loạn không biết sẽ đáng sợ tới mức nào.
Lộ Quân Dao chính là nhân chứng sống.
Kéo tay Lăng Trạch Hàm rời xa căn phòng thị phi, Lộ Quân Dao không hề ngoái đầu nhìn lại, nói thật lòng, anh có chút say đắm với dáng vẻ hiện tại của cô, thực khí chất và uy mãnh.