Chiếc xe hơi hạng sang rẽ vào biệt thự Lăng gia, trên mặt đường thênh thang, xe vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, rồi dừng hẳn lại trước cửa biệt thự chính.
Lăng Trạch Hàm ga lăng xuống xe mở cửa giúp Lộ Quân Dao, khoảnh khắc anh và cô nhìn vào mắt nhau, cô đã thấy được sự thâm tình và dịu dàng của anh.
Theo bản năng đôi tay cô ôm chặt lấy cổ anh, giật mình vì bị anh bế lên, lúc này thân thể cô dán chặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ rộng rãi bền chắc của anh.
“Anh làm gì thế? Mọi người đang nhìn kìa.”
“Nhìn thì đã làm sao? Anh bế vợ anh thì ai dám cấm.”
Thanh âm của anh như rượu ngon thượng đẳng, khiến người nghe khó lòng có thể quên, giọng nói tràn đầy từ tính xông thẳng vào trái tim cô, khiến nó rung lên từng nhịp dữ dội, nét mặt cô, càng ngày càng tràn ngập niềm hạnh phúc.
Lộ Quân Dao nhìn chằm chằm gương mặt điển trai trước mắt, anh thay đổi rồi, sự lãnh đạm u uất trong mắt anh hoàn toàn tiêu tán, thay vào đó là bao nhiêu nhu tình ấm áp. Nếu trước kia anh là ác ma bước ra từ nhà tù tu la thì giờ đây anh là thiên sứ đến từ điện Mặt Trời.
Vòng tay anh càng lúc càng siết chặt lấy cô, cứ như là không cho cô cơ hội phản kháng. Anh lên thẳng phòng, đi luôn vào nhà tắm, sắc mặt anh không chút biểu cảm, môi nhếch lên nụ cười xảo quyện.
Điều đó khiến nỗi lòng cô mơ hồ trồi lên dự cảm xấu, đi tới cửa, cô vung tay giữ chặt cánh cửa, nhất quyết không thể vào trong. Ngàn vạn lần không thể vào…
Mặc dù không có ác ý nhưng con người sắc như chim ưng ẩn duật một mảng tối tăm không đáy, tựa hồ có thể hút cạn mọi loại sinh lực, khiến người ta không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
“Ngoan, buông tay ra nào.”
Thanh âm của anh nhẹ như dương cầm ngân nga, nghe thật êm tai, cứ như một luồng nước ấm truyền thẳng vào trái tim cô, nhất thời khiến cô bị dao động.
Như có thế lực ma mãnh nào đó đánh thức, Lộ Quân Dao cảm nhận thấy có điều gì đó bất thường, cô nhất mực không buông.
“Anh muốn làm gì?”
Lăng Trạch Hàm nhàn nhạt nhếch miệng như vừa hé lên nụ cười, nụ cười tinh ranh và quỷ quyệt.
“Anh muốn tắm cùng em.”
Làn má cô ưng ửng đỏ, khắp người nóng ran, như có một luồng điện vừa xẹt qua, khiến cô thẹn thùng.
“Không… không… được…”
Trong ánh mắt Lăng Trạch Hàm hiện ra vẻ sắc bén, một giây sau, làn môi mềm của Lộ Quân Dao liền bị chặn đứng.
Anh như loài sư tử ma mãnh, mà cô chính là miếng mồi béo bở sắp bị anh cấu xé.
Nhưng đó không phải là điều cô muốn, suốt mấy ngày liên tục cô đã bị anh hành xác tới mức mệt lử, đã cố ý trốn tránh, nhưng nào ngờ anh lại lưu manh tới mức không từ mọi thủ đoạn.
Bởi vì hôm qua cô lén chạy qua phòng Thiên Thiên khoá trái cửa ngủ, mà hôm nay anh chơi trò bắt nhầm còn hơn bỏ sót, không cho cô cơ hội phản kháng nào.
Đôi môi mềm không ngừng ʍúŧ mát, chầm chậm đặt cô chạm chân xuống sàn, tay vuốt ve nơi yếu điểm của cô. Theo bản năng cặp chân thon dài của cô queo quắp lại, mặc dù bị giữ chặt nhưng những ngón tay của anh vẫn hoạt động linh hoạt, chạm tới nơi “thiên đường” đầy hưng phấn.
“Á…” Tiếng thét thất thanh vang lên nền nã, anh тһô Ьạᴏ đánh dấu chủ quyền lên cổ cô, một vết cắn để lại dấu răng in hằn, thêm một vài đốt thâm sạm thấy rõ trên nền da trắng sáng như ngọc trai của cô.
Dường như cô cảm nhận thấy sự căm phẫn trong anh, chẳng lẽ vì chuyện đêm qua cô bỏ anh lại một mình trong phòng sao?
Không ngờ tổng tài cao lãnh cũng có lúc giận dỗi trẻ con như thế…
Bất ngờ cặp chân thon dài của cô bị cưỡng chế banh rộng ra, vật cứng nhọn một đường quyền xâm chiếm lấy thân thể đang run rẩy ấy, vô thức hai cơ thể quấn chặt vào nhau, hoà làm một.
Sau mỗi tiếng hét lên vì có chút đau điếng của cô liền bị những nụ hôn тһô Ьạᴏ chặn lại.
Chưa bao giờ cô thấy sự cuồng điên của anh như hiện tại, anh xâm chiếm cô, anh khao khát sở hữu, giống như đã lâu ngày chưa được nếm trải, giống như cơn thèm khát thịt đã dâng lên tới mức cao trào.
Trong khi cô còn chưa thích ứng được sự mạnh bạo của anh, thì cơ thể đã bị xoay một vòng hoàn hảo, từ sau lưng anh ôm chầm lấy cơ thể Tʀầռ tʀʊồռɢ của cô, Ϧóþ chặt lấy hai vẩu иgự¢ mềm mại đầy sung sướng. Phía dưới lại vô cớ đâm sâu vào cơ thể cô, thi thoảng lại rít lên những cơn dữ dội.
“Á… Trạch Hàm… đau em…”
Hơi thở anh phà phà xuống dần tới ráy tai cô, trong chất giọng cao lãnh pha lẫn với nhu tình ấm nóng truyền thẳng tới tim cô.
“Cho chừa cái tội trốn anh.”
Hình như sau mỗi lần than vãn của cô, anh sẽ tăng tốc không phanh, cứ đành đạch thẳng tiến, mạnh dạn xuyên thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, dần dần khiến vùng dưới của cô tê tái vì gò bó, bụng dưới cũng gằn lên từng cơn nhói đau dữ dội.
“Á… thực sự em rất đau. Xin anh nhẹ một chút. Sau này em sẽ không dám trốn anh nữa.”
Tư mật anh dần giảm tốc độ, nhẹ nhàng xoa Ϧóþ nơi ẩm ướt, nhìn sâu vào đôi mắt tràn đầy linh khí và thuần khiến của cô, khiến anh có chút không nỡ, nhưng, cũng không thể để cô tự tác oai tác quái nổi hứng trốn tránh mãi, vì anh cần chứng thực mình là đàn ông.
Cô cũng đâu nói anh không phải đàn ông?
Sao anh cứ phải hoá toạc vấn đề lên như thế?
Anh nhẹ nhàng bế bổng cô lên, theo bản năng hai tay cô ôm chầm lấy cổ anh, từ dưới anh đâm một đường xông thẳng vào nơi cơ mật của cô, nhanh và dữ dội. Dẫu biết phần dưới của cô sẽ ran rát nhưng anh lại không thể tự khống chế sự sung mãn của bản thân.
Nói thực, chút ít sung sướng trong cô bị nhấn chìm bởi sự тһô Ьạᴏ của anh. Sâu trong đáy mắt anh tràn ngập Dụς ∀ọηg chiếm hữu, như có một mị lực vô hình quấn lấy thân anh, khiến anh không cách nào chế ngự. Bởi vì càng cố chế ngự càng khiến cơn thèm khát trong anh trỗi dậy lớn hơn.