Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ - Chương 34

Tác giả: Tiêu Tiêu Sara

Tưởng chừng đánh xong một trận là anh sẽ ngoan ngoãn đi ngủ. Ai dè chưa tới một tiếng đồng hồ sau anh lại ngoi đầu lên đánh thức giấc ngủ của cô.
“Em buồn ngủ lắm!”
“Nhưng anh lại muốn matxa không ngủ được.”
Không cần biết cô có đồng ý hay không, anh vươn người hôn đắm đuối lên làn môi im lìm của cô, giữ chặt lấy hai cánh tay ra sức phản kháng. Và như thế anh thành công khống chế được con mồi.
Cuộc vui ban nãy kéo dài khiến cô mệt tới mức không thể mở nổi mắt. Bây giờ anh lại cố ý kéo cô dậy tiếp tục đánh. Cứ đà này cô sợ sáng mai mình sẽ không dậy khỏi giường được mất.
Nhưng cô nào có cách gì để ngăn cản, một khi thú săn khát thịt thì con mồi chỉ còn cách sa vào bẫy.
Lần này anh bỏ qua “màn dạo đầu” mà trực tiếp đánh chiếm. Điều đó khiến cô vừa bất ngờ vừa đau âm ỉ. Cũng vì thế mà anh thành công thức tỉnh cô khỏi giấc mộng say.
Cứ mỗi khi cô định nói gì đó liền bị anh dùng môi chặn lại. Không biết là anh mặt dày không có liêm sỉ hay là anh không cần tới chúng nữa. Nhưng mỗi khi anh điên cuồng thì sẽ không một ai cản lại nổi.
Trận đánh này của anh kéo dài thời gian hơn lần trước. Vì thế “hang động ẩm ướt” của cô chưa tạo ra nước nôi kịp thời. Nên làm cho cô cảm giác ran rát.
Mặc dù vậy nhưng anh vẫn thúc đẩy vào ra liên tục, thi thoảng thấy cô nhăn mặt liền đan tay nắm chặt lấy lòng bàn tay cô, rồi nhẹ cúi xuống hôn lên làn môi mềm đầy ngọt ngào.
Chỉ tới khi giới hạn của thợ săn được thoả mãn thì trận chiến mới dừng lại.
Anh thở hổn hển nằm ngả xuống cạnh cô, dùng tay mình để cô gối đầu, cô mệt lả sà vào lòng anh đánh một giấc mộng dài.
Đôi mắt anh ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp và trong trẻo của cô. Bàn tay anh nhẹ vuốt ve làn má mềm mại rồi mân mê ภђũ ђ๏ค nơi đỉnh đồi.
Còn cô, mặc dù hai mắt không vếch lên nổi nhưng vẫn cảm nhận được những gì anh làm.
“Để yên cho em ngủ. Em mệt lắm rồi.”
Anh chỉ mỉm cười nhẹ, ôm chầm cô thật chặt rồi cả hai cùng đưa nhau vào giấc mộng say.
Sáng hôm sau, Lộ Quân Dao thức dậy khá muộn, khuôn mặt cô đờ đẫn đầy mệt mỏi, ánh mắt âm u và trĩu nặng. Đúng là hồi tối hơi quá sức nên bây giờ toàn thân cô nhũn ra như người không xương.
Vừa mở mắt cô đã trông thấy thân hình săn chắc của anh xuất hiện ngay trước mặt, khiến cô chỉ muốn đắm chìm mãi.
Dáng hình cao lớn Tʀầռ tʀʊồռɢ chỉ được che phủ bởi mảnh quần con mỏng manh và nhỏ nhẹ. Các thớ cơ bắp cuồn cuộn, chắc nịch. Cơ bụng lộ rõ sáu múi đều tăm tắp. Đặc biệt là bờ иgự¢ căng phồng và gợi cảm nhưng không kém phần cơ săn chắc. Quả thực giống như một bức tranh phác hoạ thân thể hoàn mỹ của một người đàn ông.
Mặc dù đêm qua họ đã trải qua mấy cuộc âи áι liền nhưng vì bóng tối bao trùm nên cô không thể nhìn rõ. Bây giờ trời đã sáng, ánh sáng tô đậm thêm sự quyến rũ và nam tính của anh.
Bởi vì cứ bị u mê mà cô không hề hay biết anh đứng cạnh mình từ lúc nào. Anh Chầm chậm cúi đầu xuống đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên bờ môi cô.
“Từ bây giờ anh cũng sẽ dùng nụ hôn để đánh thức em mỗi sáng.”
Nói xong lời anh liền đỡ cô ngồi dậy, trông sắc mặt mệt mỏi của cô khiến anh có chút xót xa. Nhưng thực sự anh cũng bó tay bất lực, tất cả cũng vì trên bảo dưới không nghe.
Bầu không khí đột nhiên chùn lại khi tiếng gõ cửa vang lên.
“Mẹ Dao… mẹ Dao ơi…”
Là tiếng của Thiên Thiên, thằng bé đang vừa khóc vừa gọi cửa. Lộ Quân Dao lo lắng vớ vội chiếc áo sơ mi của chồng mặc vào rồi chạy ra đón con trai.
Cánh cửa vừa mở, Thiên Thiên lao tới mà ôm chầm lấy Lộ Quân Dao, tiếng khóc của nó mỗi lúc một lớn thêm.
Nhẹ nhàng xoa đầu con trẻ, Lộ Quân Dao âu yếm hỏi:
“Thiên Thiên, con sao thế?”
“Đêm qua con mơ thấy ác mộng. Có rất rất nhiều siêu nhân muốn đánh con.”
Lăng Trạch Hàm đứng từ xa bất lực. Mới sáng ra đã bị con trai làm phiền khiến anh có chút không can tâm. Cảm giác như có kẻ đang ςướק đoạt vợ ngay trước mắt anh. Điều đó khiến anh không thể nào nhẫn nhịn nổi.
Rảo chân bước tới gần con trai, anh chủ động tách thằng bé ra khỏi cô, ánh mắt và giọng nói của anh đều tỏ rõ sự nghiêm túc.
“Con trai, giờ con đã lớn rồi không thể chuyện gì cũng mách mẹ như thế được. Là đàn ông cần phải mạnh mẽ đánh lại đám siêu nhân kia, như thế con mới có thể bảo vệ được những người mà con thương yêu.”
Đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên bờ mi Thiên Thiên, Lăng Trạch Hàm tỏ ra đĩnh đạc mà dạy bảo.
“Đàn ông lại càng không được khóc. Mình là phái mạnh thì phải mạnh mẽ để bảo vệ phụ nữ chứ! Vì thế từ nay về sau, sáng mai dậy con phải tự mình vệ sinh cá nhân, tự ăn sáng, sau đó ba mẹ sẽ đưa con tới trường. Con phải nhớ là sau này không được khóc, càng không được gọi mẹ sớm như hôm nay nữa. Nếu cần thiết quá hoặc là những việc con không thể tự mình làm được thì con qua kêu bà Phụng, bà ấy sẽ giúp con. Đã hiểu chưa?”
Không rõ là Thiên Thiên nó thấu hiểu được bao nhiêu chỉ thấy nó gật đầu và nhoẻn miệng cười.
“Vâng… con biết rồi…”
Buông cánh tay mình khỏi người con trai, Lăng Trạch Hàm khẽ mỉm cười nhẹ nhàng.
“Tốt… mau xuống nhà chuẩn bị đi, lát nữa ba mẹ sẽ xuống đưa con tới trường.”
“Được…”
Khi Lộ Quân Dao định đi theo giúp đỡ con trai liền bị Lăng Trạch Hàm đẩy vào phòng, đóng rầm cửa lại.
“Anh làm gì thế?”
“Con đã có dì Phụng lo rồi. Việc của em là lo cho mình anh là đủ.”
Tận sâu trong đáy mắt Lộ Quân Dao hiện rõ vẻ bất lực, miệng cô cười nhưng lòng có chút không can tâm.
“Anh lớn rồi còn cần em lo cái gì nữa?”
“Nhưng anh muốn mặc quần áo vợ chọn để đi làm.”
Chữ “vợ” thốt ra từ miệng Lăng Trạch Hàm khiến Lộ Quân Dao hơi sững lại. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô chính tai mình nghe thấy anh gọi như thế. Tuy không nói ra nhưng lòng vui phải biết.
Mặc dù biết rõ anh đang cố ý làm “nũng” như đứa trẻ con nhưng cô vẫn tự mình chọn một bộ đồ để anh mặc đi làm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc