Biệt vườn ngoại ô…
Ôn Tiểu Noãn liếc mắt nhìn Trình Nhược đầy hậm hực.
“Bà dùng tôi làm trò nhiều năm như vậy rồi mà không thấy chán sao?”
Trình Nhược bỏ điện thoại xuống bàn, ánh mắt cay nghiệt nhìn chằm chằm Ôn Tiểu Noãn.
“Mày tưởng tao muốn lắm à. Có giỏi thì mày kết hôn với Lăng Trạch Hàm đi. Nó bỏ vợ đã bốn năm rồi mà mày vẫn không ngoi lên được chức bà chủ, thật là nhục nhã.”
Năm xưa, hai mẹ con họ tính toán đủ đường để khiến Lộ Quân Dao và Lăng Trạch Hàm ly hôn nhằm ngoi lên chức bà chủ Fashin.
Nhưng nào ngờ sau khi Lộ Quân Dao rời đi, Lăng Trạch Hàm lại càng lạnh nhạt vô tình với hai mẹ con họ hơn. Chỉ khi nào Trình Nhược gọi tới nói với anh là Ôn Tiểu Noãn quậy phá thì anh mới bước chân tới. Chứ suốt bốn năm qua anh chưa từng chủ động tìm đến.
“Nghe nói Lộ Quân Dao về nước rồi đó. Mày không nhanh chân lên lại bị cô ta ςướק mất lần nữa cho xem.”
Ôn Tiểu Noãn giật bắn người, hai mắt trợn tròn như gặp phải quỷ.
“Bà nói cái gì cơ? Cô ta… trở về rồi sao?”
Đôi lông mày Trình Nhược co rúm lại, khuôn mặt hiện lên vẻ coi thường.
“Mới vậy mà đã sợ rồi à… Đồ vô dụng.”
“Bà cứ chờ đó mà xem. Tôi nhất định phải làm vợ anh Hàm, làm bà chủ Fashin.”
Vừa lúc cửa chính phát ra tiếng động, Lăng Trạch Hàm đã tới nơi. Cuộc trò chuyện bóng gió của mẹ con Trình Nhược cũng kết thúc.
Ôn Tiểu Noãn nằm lăn trên giường, trùm kín chăn lại khóc lóc.
Lăng Trạch Hàm vừa xuất hiện thì Trình Nhược bèn diễn vẻ người mẹ hiền thương con, rơi xuống mấy giọt nước mắt cá sấu.
“Cậu Lăng cuối cùng cậu cũng tới rồi. Từ chiều tới giờ Tiểu Noãn nó… nó… không chịu ăn uống gì, tôi gọi thế nào cũng không trả lời. Không còn cách nào khác nên tôi mới phải gọi làm phiền cậu. Trước giờ Tiểu Noãn nó chỉ nghe lời một mình cậu thôi đó.”
“Bà ra ngoài trước đi.”
“Được…”
Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Ôn Tiểu Noãn và Lăng Trạch Hàm. Anh khẽ gỡ tấm chăn sang bên, lên tiếng gọi.
“Tiểu Noãn… em làm sao thế?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ôn Tiểu Noãn bèn bật người ngồi dậy ôm chầm lấy Lăng Trạch Hàm.
“Tiểu Noãn cứ tưởng là anh Hàm không còn thích Tiểu Noãn nữa.”
“Không có đâu!”
————————————-
Một ngày cuối tuần oi bức, Lộ Quân Dao cùng Cố Tịch đi dạo trung tâm mua sắm. Lâu lắm rồi hai cô gái mới có thời gian khoác tay nhau thảnh thơi như này.
“Dao Dao, xem chiếc đầm kia đi.” .
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
“Dao Dao, màu son này có hợp với tớ không?”
“Dao Dao…”
Lộ Quân Dao bị Cố Tịnh hành xác tới mức mệt lả, khi hai người đang đi tìm cửa hàng cà phê để nghỉ tạm thì vừa lúc bắt gặp bóng dáng quen thuộc.
Bốn đôi mắt chạm nhau, có ngượng ngùng, có khó xử, có cả đau lòng.
Cố Tịnh khinh bỉ nguýt Lăng Trạch Hàm một cái rồi kéo tay Lộ Quân Dao rẽ hướng.
“Chúng ta đi thôi kẻo lại bị bẩn mắt.”
Bỗng nhiên Ôn Tiểu Noãn run rẩy thu mình lại ôm chặt lấy Lăng Trạch Hàm. Điều đó cũng ngăn bước chân Lộ Quân Dao lại.
“Chị ta… chị ta muốn Gi*t Tiểu Noãn.”
“Không sao… không sao…” Lăng Trạch Hàm vỗ về Ôn Tiểu Noãn.
Hành động ấy vô tình khơi nguồn nỗi đau trong lòng Lộ Quân Dao. Lòng bàn tay cô nắm chặt cố gắng để kìm cảm xúc lại. Mâu thuẫn và uất hận ẩn duật trong đáy mắt cô.
Trước đây anh không hề tin cô, hiện tại lại càng không. Cô không cần nhìn vào đôi mắt anh vẫn có thể tưởng tượng ra nó đáng sợ tới mức nào.
Cố Tịnh nhếch nụ cười nửa vời, cô chỉ hận không thể lập tức lôi bộ mặt giả tạo của Ôn Tiểu Não ra cho cả thiên hạ nhìn thấy.
“Giỏi diễn thật. Bảy năm rồi vẫn một bài cũ. Chỉ có kẻ ngu như Lăng Trạch Hàm mới tin.”
Cắn chặt môi đến mức tứa máu, Lộ Quân Dao khó khăn lắm mới thốt được thành lời.
“Tịnh Tịnh, đi thôi!”
Nhẹ nhàng lướt qua như chưa từng gặp nhưng thực chất lòng cô đã bị cứa vỡ tan thành vạn mảnh. Đau đến mức không còn cảm thấy đau. Bốn năm rồi nhưng vết thương ấy vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu tiên.
Lăng Trạch Hàm ngoài mặt thì dỗ dành Ôn Tiểu Noãn nhưng thực chất sâu trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu gì. Dáng vẻ lạnh lùng không một chút cảm xúc của Lộ Quân Dao khiến tâm can anh vụn vỡ. Anh không rõ là vì lí do gì, chỉ cảm thấy lòng mình như có hàng ngàn mũi kim thống ngự, càng đâm càng sâu.
Ôn Tiểu Noãn lay bên tà áo khiến anh tỉnh mộng, anh bàng hoàng nhận ra dạo gần đây mình thường xuyên nghĩ tới người phụ nữ ấy. Trước kia anh đâu có như thế, cho dù cô ấy có dịu dàng hiền thục bao nhiêu thì anh vẫn cảm thấy chán ghét kia mà.
“Anh Hàm, chúng ta đi thôi.”
“Ừm…”
Mặc dù đang đi dạo cùng Ôn Tiểu Não nhưng thần trí Lăng Trạch Hàm như mây mưa cứ bay lơ lửng, thi thoảng lại đừ người vẻ nghĩ ngợi.
Buổi tối biệt thự Lăng gia…
Lăng Trạch Hàm vừa mới chợp mắt đã bị ác mộng làm cho thức giấc.
“Quân Dao… Quân Dao… đừng… đừng mà…”
Anh bật người ngồi dậy, dùng tay lau đi những giọt mồ hồ hôi lấm tấm trên vầng trán.
Bốn năm qua anh vẫn thường xuyên bị những cơn ác mộng tới làm phiền. Dường như thâm tâm anh chưa bao giờ thật sự bình yên.
Thời điểm ấy đã là mười hai giờ hơn đêm, ngoài trời bao phủ một màu đen tăm tối, cuối chân mây hiện lên tia sáng loé rạng như đang xé toạc cả bầu trời.
Vén tấm chăn sang bên, Lăng Trạch Hàm xuống khỏi giường, anh đi tới đứng bên cửa kính, hướng mắt nhìn ra bầu trời giông gió.
Không gian căn phòng đen như mực, dáng hình anh nhỏ bé ẩn hiện, thi thoảng lại có vệt sáng cắt ngang đầu khiến anh như biến thành ma quỷ.
Đôi mắt anh khẽ nhắm chặt, những hình ảnh trong quá khứ một lần nữa lại hiện về. Bên tai anh văng vẳng lại câu nói của Lộ Nguyên.
“Con gái ta từ nay về sau sẽ giao lại cho con. Nếu như con để nó phải chịu bất cứ ấm ức gì thì ta sẽ không để cho con yên đâu!”
Con người Lăng Trạch Hàm trước nay chưa từng tin vào tâm linh ma quỷ, nhưng kể từ sau khi ly hôn với Lộ Quân Dao hầu như đêm nào anh cũng bị ác mộng tới làm phiền, khiến anh không thể không tin.
Cứ tưởng là bốn năm đủ lâu để anh không còn nhớ tới người phụ nữ ấy. Nhưng hoá ra những khi anh gặp ác mộng đều sẽ vô thức gọi tên cô.
Trước kia anh lầm tưởng người trong lòng mình là Ôn Tiểu Noãn nhưng kể từ sau khi gặp lại Lộ Quân Dao thì trái tim anh một lần nữa thắt lại. Những lần gọi tên cô trong giấc mơ lại càng dày đặc hơn, nhiều tới mức khiến anh cảm thấy mình gần như phát điên.