Lãng Tích Hương Đô - Chương 82

Tác giả: Yên Lộ Thương Mang

Lâm Bắc Phàm nói nhưng lời này khiến cho Long Thiên Hữu nghe xong mà hãi hùng khi*p vía. Ngay từ đầu khi nghe con gái nói bị sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn tới gây phiền toái, Long Thiên Hữu đã bị dọa cho hồn vía lên mây. Nhưng sau đó lại nghe nói tới sự thần dũng của Lâm Bắc Phàm mới thoáng an tâm. Long Thiên Hữu đến tìm Lâm Bắc Phàm mục đích duy nhất chính là hy vọng Lâm Bắc Phàm có thể bảo vệ an toàn cho con gái mình.
Nếu như Lâm Bắc Phàm bỏ cuộc không quản nữa vậy thì phải làm sao bây giờ? Long Thiên Hữu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Lâm Bắc Phàm này quả thật là người con rể chỉ có thể may mắn mà gặp, không thể cầu mà được. Hơn nữa nếu như con gái mình còn tiếp tục ngang ngạnh, vậy thì đến cái mạng còn chả còn, vậy thì còn làm được gì nữa?
Sau khi hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của vấn đề, Long Thiên Hữu vỗ bàn đứng lên, cả giận nói:
- Tiểu Nguyệt đúng là hơi quá đáng rồi! Lâm lão đệ, cậu đại nhân đại lượng đừng có chấp nhặt với Tiểu Nguyệt làm gì. Chuyện của Tiểu Nguyệt cứ giao cho tôi đi.
- Cháu là một người rất có nguyên tắc. Nếu Tiểu Nguyệt không thích cháu thì cháu tuyệt đối sẽ không cố nài ép đâu.
Lâm Bắc Phàm khẽ thở dài, cười khổ nói:
- Hai ngày nữa cháu sẽ rời khỏi Nam Thành, về quê thăm ông nội, thuận tiện giải tỏa nỗi phiền muộn này.
- Về quê thăm ông nội cậu sao? Chuyện này quá tốt rồi! Vừa hay cùng mang Tiểu Nguyệt đi, vợ xấu cũng phải về ra mắt bố mẹ chồng mà.
- Chú nói gì?
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc nhìn Long Thiên Hữu, vẻ mặt tỏ vẻ không hiểu:
- Ý chú là, Tiểu Nguyệt cô ấy...
- Hừ, chuyện này còn chưa tới phiên nó quyết! Lâm... Bắc Phàm đúng không?
Bởi vì Long Thiên Hữu đã xác định Lâm Bắc Phàm chính là con rể mình, hiển nhiên không tiện gọi hắn là lão đệ nữa. Ông cười cười nói:
- Cậu nếu không chê Tiểu Nguyệt thì gọi tôi một tiếng nhạc phụ đại nhân. Người ưu tú như cậu, lại chân thành với Tiểu Nguyệt như vậy, tôi không tin là việc này không thành công.
- Nhạc phụ đại nhân.
Lâm Bắc Phàm không chút do dự mở miệng. Dù sao Long Thiên Hữu sớm muộn cũng là cha vợ của mình.
- Tốt, tốt lắm!
Nghĩ tới việc có thể cứu mạng con gái mình, lại có thể có được một chàng rể tốt, tâm tình Long Thiên Hữu đột nhiên tốt lên rất nhiều. Ông hiền lành nhìn Lâm Bắc Phàm, càng nhìn lại càng thích, không nhịn được gật gù liên tục.
- Tiểu Nguyệt cô ấy sẽ đáp ứng chứ?
Lâm Bắc Phàm hơi nhích lại gần Long Thiên Hữu. Hắn hoàn toàn tỏ vẻ mình đúng là con rể Long Thiên Hữu, hiếu thuận rót bia cho bố vợ.
- Chuyện này…
Vốn lúc đầu Long Thiên Hữu khi ở trước mặt Lâm Bắc Phàm có áp lực rất lớn, nhưng hiện tại đã không còn. Lâm Bắc Phàm này đã coi mình là cha vợ. Ông nâng ly, uống một ngụm bia, lấy tư cách của cha vợ thấp giọng nói:
- Phụ nữ phải lừa tới tay. Nó cùng với con đi Lâm Gia Thôn, con cứ đem nó vào trong núi sâu rừng thẳm, giả vờ lạc đường. Sau đó đợi tới buổi tối... con chắc biết, lúc ấy Tiểu Nguyệt làm gì mà không nghe con.
- Thật sao? Tiểu Nguyệt nhà mình có sợ tối không vậy?
- Sợ, con bé ấy thứ khác không sợ, chỉ sợ tối. Nếu trong núi sâu rừng thẳm thì đúng chuẩn, hắc hắc!
- Thật ạ? Bố cảm thấy sau khi gạo nấu thành cơm rồi hậu quả có nghiêm trọng lắm không?
- Chuyện này bố cũng khó nói trước. Con tự mà nắm chắc cơ hội đi, ngàn vạn lần được nên nể mặt bố làm gì. Text được lấy tại Truyện FULL
Một già một trẻ bắt đầu kề vai sát cánh, nước bọt tung bay. Nếu như Long Yên Nguyệt thấy cảnh này không biết là sẽ có cảm tưởng gì....
Thật ra sự việc tới nước này dù là đối với Long Thiên Hữu, Long Yên Nguyệt hay Lâm Bắc Phàm mà nói đều là kết quả tốt nhất.
Chuyến đi tới Kim Sắc Hải Ngạn lần này Long Thiên Hữu lo lắng vô cùng chạy tới, cuối cùng lại cảm thấy mỹ mãn ra về.
Sau khi rời khỏi Kim Sắc Hải Ngạn, Long Thiên Hữu lo đêm dài lắm mộng, trước tiên về nhà mình tìm con gái, chuẩn bị lấy hiếu lấy tình mà đánh động nó, đẩy con gái mình vào lòng Lâm Bắc Phàm.
- Cha à?
Long Yên Nguyệt mặc một bộ áo ngủ màu hồng, thân thể tỏa ra vẻ quyến rũ vô cùng, sau khi mở cửa liền mỉm cười sáng lạng:
- Con không sao đâu, cha không cần lo lắng nữa.
- Yên Nguyệt, cha trở về là có một chuyện rất nghiêm túc muốn nói với con.
Long Thiên Hữu đi tới ghế salon ngồi xuống, rút thuốc lá ra châm lửa, rít một hơi, không nhanh không chậm nói:
- Con thử nói cách nhìn của con về Lâm Bắc Phàm kia xem nào.
- Lâm Bắc Phàm?
Long Yên Nguyệt sờ sờ gáy, vốn định nói hắn chính là một tên lưu manh nhưng rồi lại do dự, cuối cùng cũng không nói ra. Cho tới hiện giờ cô mới phát hiện ra, nếu đánh giá một cách trung thực thì thật ra hình tượng của Lâm Bắc Phàm trong lòng mình cũng không phải là rất xấu. Ngược lại hắn lại nhiều lần giúp đỡ mình, ngay cả tính mạng mình cũng là do hắn cứu.
- Nói về anh ta làm gì chứ?
Long Yên Nguyệt chu mũi, nói lảng sang chuyện khác.
- Thế là con không đúng rồi!
Long Thiên Hữu đặt cái bật lửa xuống mặt bàn, sầm mặt xuống nói:
- Tiểu Lâm tử yêu chân thành như vậy đối với con, thậm chí buổi tối hôm qua cậu ta còn không tiếc mạo hiểm tính mạng để cứu con trong lúc nguy nan, thế mà bảo con nói về cậu ta một chút lại khó thế sao?
- Ai nói là anh ta yêu con chứ?
Long Yên Nguyệt thần xui quỷ khiến thế nào lại hỏi câu này.
- Đương nhiên là chính miệng cậu ta nói cho cha biết, còn ai nói được nữa?
Long Thiên Hữu yêu thương véo véo cái mũi của cô con gái rượu, trách cứ:
- Con ơi là con, cũng không thử nghĩ mà xem. Nếu người khác không thích con thì người ta làm gì giúp con tìm súng? Làm gì giúp con lần ra đầu mối vụ trộm kinh thiên kia? Lại còn tối hôm qua nữa, nếu như cậu ta không thích con thì sao lại vì con mà ra tay chứ?
- Anh ta....
Long Yên Nguyệt hơi nghẹn lời. Mặc dù cô không tin Lâm Bắc Phàm đối mới mình si tình như vậy nhưng mà cô lại không thể phản bác được lời nói của Long Thiên Hữu. Cô thậm chí còn cảm thấy hơi mơ hồ: Chẳng lẽ Lâm Bắc Phàm thật sự, thật sự thích mình rồi sao...
- Tiểu Nguyệt, có một số người, một số việc nếu bỏ lỡ chính là lỡ cả đời. Nghe lời cha đi, tới tìm cậu ta, xin lỗi cậu ta. Lâm Bắc Phàm hai ngày nữa sẽ về quê. Con phải đi với cậu ta. Trước mặt Huyết Sắc Hoàng Hôn ngoài cậu ta ra thì cha nghĩ không còn ai có thể cam đoan cho sự an toàn của con đâu. Mà quan trọng hơn là con có thể mượn cơ hội lần này để nhận rõ tình cảm của Lâm Bắc Phàm dành cho con.
- Nhưng mà, cha à...cha rốt cục là nói chuyện gì với anh ta vậy?
Long Yên Nguyệt trợn mắt há mồm:
- Chị Vi cũng dính dáng với Lâm Bắc Phàm, còn có cả Mộc Tiểu Yêu cũng rất thân thiết với anh ta.
- Liễu Vi là bà chủ của Lâm Bắc Phàm, bọn họ có dính dáng là chuyện bình thường. Còn về Mộc Tiểu Yêu kia, cha nghĩ là còn có ẩn tình khác. Con hẳn là biết, Lâm Bắc Phàm tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện của cậu ta. Cậu ta không cần thiết phải lừa con.
Long Thiên Hữu hút điều thuốc, nghiêm mặt nói:
- Với thực lực của cậu ta, muốn trái ôm phải ấp, nằm giữa rừng hoa thì quá đơn giản. Thế mà cậu ta lại năm lần bảy lượt dành thời gian cho con. Sở dĩ cậu ta làm như vậy chứng minh là cậu ta thật lòng đối với con.
- Cha!
Long Yên Nguyệt đứng dậy, dậm dậm chân, vội kêu lên:
- Không phải như cha tưởng đầu. Lâm Bắc Phàm lừa cha đấy.
- Làm càn! Con mới lừa cha thì có. Ba tháng trước chuyện con mất súng sao không nói cho cha biết?
Long Thiên Hữu đứng dậy, phất tay áo nói:
- Nói gì thì nói, con phải đi tìm Lâm Bắc Phàm, xin lỗi cậu ta cho cha.
- Con không!
- Lại còn không? Không nói tới chuyện Lâm Bắc Phàm có yêu con hay không, nếu lần này con không đi tìm cậu ta vậy thì mạng con làm sao đây?
- Con... Lâm Bắc Phàm mặc dù không phải là một người bại hoại thì cũng là một kẻ lưu manh. Con đi tìm anh ta, anh ta sẽ bắt nạt con.
- Bắt nạt con là đáng rồi! Con không nghĩ tới bản thân thì cũng phải nghĩ tới cha, tới mẹ con chứ. Con nếu có xảy ra chuyện gì thì mẹ con sống thế nào? Cha sống thế nào đây? Hơn nữa Lâm Bắc Phàm có chỗ nào không tốt hả?
Long Yên Nguyệt khẽ cắn răng, cúi đầu. Một lát sau hai giọt nước mắt ủy khuất rơi xuống mũi chân cô.
- Tiểu Nguyệt, con là con gái duy nhất của cha mẹ, cha mẹ không muốn con gặp chuyện gì không hay.
Long Thiên Hữu thấy con gái rơi lệ cũng mềm lòng, xoa đầu Long Yên Nguyệt, trấn an nói:
- Cha đã nói chuyện với Lâm Bắc Phàm rồi, không sai đâu.
- Cha nguyện tin tưởng Lâm Bắc Phàm chứ không tin con gái cha, hu hu....
- Được rồi, đừng có khóc. Cha tin tưởng Tiểu Nguyệt, cha tất nhiên là tin tưởng Tiểu Nguyệt.
Long Thiên Hữu nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng, hít sâu một hơi, vẻ ưu sầu và lo âu trên mặt đã biến mất.
- Hu hu... Lâm Bắc Phàm...là một tên lưu lanh, là đồ bại hoại, con muốn cha nói, Lâm Bắc Phàm là đồ lưu manh bại hoại, hu hu...
- Lâm Bắc Phàm là lưu manh bại hoại, Lâm Bắc Phàm là lưu manh bại hoại...
Long Thiên Hữu khe khẽ nói, đôi mắt đã ngân ngấn nước mắt.
Tình thương của mẹ vô tư có thể sánh với nhật nguyệt, tình thương của cha vô bờ bến có thể khiến thiên địa động lòng!
Nằm trong lòng cha mình một lúc lâu, Long Yên Nguyệt cuối cùng cùng ngừng khóc.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, cô ngẩng khuôn mặt còn ngấn lệ lè lưỡi nhìn cha mình, cười nói:
- Cha, con cũng nên đi tìm Lâm Bắc Phàm. Cha biết con gái cha mà, chỉ có con bắt nạt người khác, không ai có thể bắt nạt con!
- Đương nhiên rồi!
Long Thiên Hữu cười sang sảng, vỗ vỗ vai Long Yên Nguyệt.
Hừ, Lâm Bắc Phàm, lão nương cũng nên tìm anh. Chẳng lẽ anh tưởng là lão nương không xơi được anh sao....
....
Ăn cơm tối xong, Lâm Bắc Phàm lại như mọi ngày xuất hiện ở quán mạt chược gần Kim Sắc Hải Ngạn.
Bà chủ quán Từ Đan vội đứng dậy nhiệt tình đón tiếp. Chồng cô thường trú ở nước ngoài, ai có thể hiểu nổi nỗi cô đơn trong chốn khuê phòng đây? Rất nhiều lúc Từ Đan đã cố tình và như vô ý nhìn ra bên ngoài quán, hy vọng là thấy hình bóng Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm là một thanh niên, mặc dù biểu hiện tùy tiện phớt đời nhưng nụ cười của hắn lại trong sáng. Ánh mắt hắn nhìn mình cũng không có vẻ ngụy quân tử giả mù sa mưa như những người khác, khiến mình thoải mái biết bao!
Trước kia thầy Lý một lần chơi mạt chược với Lâm Bắc Phàm sau khi thấy Lâm Bắc Phàm liền theo bản năng mà run rẩy. Cái con chó nhật này mình đánh với hắn một lần, hắn không ngờ lại liên tục mấy lần Thiên Hòa, khiến mình thua tới không biết nam bắc, đến buổi tối về nhà dưới dâm uy của bà xã, mình bị phạt quỳ cả đêm trên tấm gỗ dùng để giặt đồ.
- Thầy Lý, cùng nhau đánh một vòng không?
Từ Đan vội vàng gọi người chơi.
- Không đánh, không đánh, tôi còn phải đi mua tã cho cháu.
Ông lão vội vã khoát tay, chạy trốn.
Bên trong quán mạt chược người đến kẻ đi, muốn tiếp cận vài người rất dễ dàng. Đặc biệt là Lâm Bắc Phàm lại là khách quen của quán, rất nhiều người đã nghe kể về chuyện Thiên Hòa của Lâm Bắc Phàm. Nhưng làm bọn họ cảm thấy hứng thú chính là thái độ giả dối của Lâm Bắc Phàm trước mặt mỹ nữ. Nghe đồn hắn đã cự tuyệt mỹ nữ này hai lần, thật là khốn kiếp mà.
Liên tục Thiên Hòa, mặc dù là vận khí quá tốt nhưng mọi người cũng chỉ cười mà cho qua. Nhưng hai lần cự tuyệt yêu cầu của mỹ nữ thì lại khiến đám đàn ông tức giận! Hai tên thường phối hợp ở nơi này liếc nhau một cái, hướng về phía Lâm Bắc Phàm đi tới từ xa đã hô:
- Đến đây, chúng ta mấy người làm một bàn nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc