Lãng Tích Hương Đô - Chương 517

Tác giả: Yên Lộ Thương Mang

Lâm Bắc Phàm cảm giác như hơi thở của mình bị ngưng đọng lại. toàn bộ máu huyết trong người sôi lên sùng sục như sắp bốc hơi đến nơi. hắn nhẹ nhàng đến bên chiếc giường, rồi nhấc tay lên rờ lên trên người của thiếu nữ, cảm giác trơn mịn của làn da bất giác làm hắn rùng mình, mùi thơm của cơ thể thiếu nữ cũng đủ làm cho hắn rên lên một cách điên dại hắn gầm lên một tiếng như con thú hoang rồi nhảy bổ lên ôm ghì lấy thân hình của đối phương, hôn như mưa lên đôi môi của người con gái.
Thân hình của người đẹp đột nhiên bị tập kích bất ngờ làm cho cô bừng tỉnh. cô định kêu lên một tiếng, nhưng đã bị Lâm Bắc Phàm chẹn lại. cô chỉ biết kêu lên ư ử đề biểu thị sự bất mãn của mình. sau đó tay cô không ngừng đấm vào lưng đối phương thùm thụp. cô muốn dùng hết sức bình sinh hất văng gã đàn ông đang nằm đè trên mình xuống, nhưng tiếc rằng năng lực có hạn. cô đấm chẳng khác gì gãi ngứa cho đối phương,.
Lâm Bắc Phàm không nhịn được cười. cô ả này đúng là lắm chuyện, rõ ràng là muốn mình đến đây. Thế mà khi mình làm rồi thì lại hối hận. Nghĩ vậy, hắn liền bỏ tay bịt miệng đối phương ra rồi nhẹ nhàng rót vào tai đối phương nói: "Là anh đây!"
Nghe thấy Lâm Bắc Phàm này nói vậy, thì thiếu nữ nằm dưới người của Lâm Bắc Phàm im lặng hẳn, không còn phản kháng dữ dội như lúc trước nữa, hai tay cô chuyển từ đấm sang ôm chặt lấy tấm lưng của Lâm Bắc Phàm, thậm chí cô còn cọ sát thân mình vào người của đối phương, như vừa muốn phối hợp với động tác của Lâm Bắc Phàm. vừa muốn khêu gợi hắn.
Lâm Bắc Phàm cảm giác như thân hình của hắn như muốn nổ tung, hắn làm sao có thể chịu đựng được sự khiêu khích này? Hắn dùng lực một cái đã lột sạch quần áo của đối phương xuống rồi rồi sau đó cả hai cùng ôm chặt lấy nhau rên lên ư ử. xen kẽ trong tiếng rên là giọt nước mắt của thiếu nữ chảy dài trong sự hạnh phúc và sung sướng đến tột độ.
Lâm Bắc Phàm làm sao mà có thể ngờ được là lần đầu tiên đến Nhật đã xơi được Tiểu Điền Anh Tử cơ chứ? Cảm giác tuyệt vời của đối phương mang lại cho hắn đê mê. điên dại như loài hoa anh túc vây. lý trí của Lâm Bắc Phàm dần dần bị thú tính chiếm giữ toàn bộ. cảm giác thèm khát trong hắn trào dâng mãnh liệt. hắn quên mất đây là lần đầu tiên của đối phương, liên tục làm cho đối phương lên định ba lần rồi mới chịu dừng. Lâm Bắc Phàm thở hổn hển ôm lấy đối phương vẻ mặt vô cùng mãn nguyện
nào cả. Dường như cô nàng vẫn lên đỉnh vừa xong. cô ôm chặt lấy sự xa cách nào giữa hai cơ thể vậy.
? Em lúc nãy cũng ghê lắm nhé!" Lâm Bắc Phàm Ϧóþ vào иgự¢ của đối phương, sắc mặt của
"Em... Con nhóc này, em muốn vắt kiệt sức anh hả?" phương, tay phải nhè nhẹ vuốt vuốt lấy bộ иgự¢ của nói
Tiểu Điền Anh Tử từ đầu đến giờ không thấy nói câu đang còn thưởng thức dư hưởng của hương vị ngọt ngào thân hình của Lâm Bắc Phàm. Như không
"Sao không nói câu gì vậy? Lâm Bắc Phàm cười cười nói sau đó lại hắn ngay lập tức khựng luôn lại.
иgự¢ của Tiểu Điền Anh Tử tuy không phải là to. nhưng cũng không thuộc loại nhò. ít nhất thì cũng là trên dưới cờ c. vậy nhưng bộ иgự¢ của thiếu nữ này cùng lắm chi là cỡ A. sự khác biệt này rõ ràng là không nhỏ chút nào. Bộ иgự¢ của Tiều Điền Anh Tử không thể nào có thể tự co Ϧóþ lại được như vậy, điều nàv có nghĩa là cô gái vừa XXX với mình xong không phải là Tiểu Điền Anh Tử.
Lúc nãy bị lửa dục thiêu đốt cả lý chí. căn bản không chú ý đến điểm này, bây giờ mới
nhận ra thì
"Em... Em rốt cuộc là ai vậy?" Giọng của Lâm Bắc Phàm run run.
Chỉ vì tiện cho việc hành động đêm nay. nên Lâm Bắc Phàm đã để Tiểu Kim ở nhà tránh nó gây phiền phức cho hắn. nếu như lúc nãy có Tiểu Kim bên cạnh thì hắn chắc chắn đã biết được cô gái vừa bị hắn XX này là ai rồi, bây giờ mình đà làm xong rồi có hối hận thì cũng đã quá muộn.
"Lâm tiên sinh! Là em đây!" Cô gái nằm trong lòng của hắn cất giọng thỏ Thẻ như oanh vàng.
Lâm Bắc Phàm nghe giọng nói này mà đầu của hắn như muốn nổ tung lên: "Em là. -.em
là Vũ Điền Mỹ Tử? Sao lại có thể như vậy được chứ?" Hắn cảm giác như hắn sắp điên
lên đến nơi, nếu như là Y Đẳng Thanh Tử thì có XX nhầm cũng chẳng sao, vì nói cho cùng thì Y Đẳng Thanh Tử cũng thích mình, sớm muộn gì mình cùng sẽ xơi thôi. Nhưng đây lại là cô nàng Lolly Vũ Điển MỸ Tử mới quen. mình làm như vậy chẳng khác nào phạm vào tội quan hệ với trẻ em cả.
Vũ Điển Mỹ Từ cười nhẹ lên một tiếng rồi đưa tay lên bật đèn trong phòng lên. Lâm Bắc Phàm cũng nhìn rõ mặt của đối phương lúc này chính là cô nhóc Vũ Điền Mỹ Tử, làm cho hắn ngây người chẳng biết làm gì cho phải nữa.
"Lâm tiên sinh!! Anh làm sao vậy?" Vũ Điền Mỹ Tử chồm lên người của đối phương ôm lấy cổ của Lâm Bắc Phàm hôn lên môi của hắn cười khanh khách nói: "Lẽ nào lúc nãy anh tưởng em là sư tỷ Anh Tử? Vậy thì thật không may rồi, anh đã làm chuyện đó với em. anh nên xử lý ra sao đây?" Đọc Truyện Online mới nhất ở Thichtruyen.vn
Lâm Bắc Phàm mới đầu còn lo lắng sợ hãi vì nói cho cùng thì nếu để cho Tùng Tinh Vũ
biết hắn mới đến Nhật có một đêm thôi mà đã ρԋá ƚɾιɳԋ cô nàng Lolly Vũ Điền Mỹ Tử. thì không biết đối phương có cho mấy vạn tử sĩ của Nhật Chi Lưu đến Gi*t mình không nữa. Nhưng sau khi bình tĩnh suy sét, thì hắn liền hiểu ra sự việc. đầu tiên đây là phòng của Tiểu Điền Anh Tử. vậy thì Vũ Điền Mỹ Tử tại sao xuất hiện ờ đây? Và trông bộ dạng của đối phương thì hắn cũng hiểu ra được là mình đà bị lừa. Vũ Điền Mỹ Tử đã giăng một cái bẫy để mình tự chui đầu vào rọ.
"Trong nước Nhật thì những chuyện như thế này rất bình thường phải không? Hôm nay không phải là em đã đánh cược với người khác rồi đúng không? Nếu như em thua thì sẽ hầu bọn nó XX. xem ra em thường ngày cũng thích chơi trò chơi này. Lâm Bắc Phàm cười nhạt nói hắn xoa xoa lên làn da mịn màng của đối phương suýt chút nữa thì lại rên lên hư hử.
"Ai bảo anh là em thích chơi trò cá cược kiểu thế? Em ngày trước cũng đã làm việc đó bao giờ đâu, lần này là lần đầu tiên của em đó!" Vũ Điền Mỹ Tử cứ tưởng đối phương sẽ phải cầu xin mình, nhưng không ngờ Lâm Bắc Phàm lại chẳng có biểu hiện gì cả, cứ coi mình như là một con điếm vậy.
"Lần đầu tiên? Ai chứng minh?" Lâm Bắc Phàm nói với giọng vô sỉ.
"Làm chứng? Đây.,.đây này. anh nhìn đây mà xem. có máu đây này, làm sao có thể sai được?\'1 Vũ Điền Mỹ Tử bất chấp tất cả vùng dậy chi vào vệt máu in lên trên ga giường nói.
"Thế mà cũng nói! Nước Nhật của em không phải là có cái phẫu thuật khâu màng trinh rất là tiên tiến hay sao. chi cần mấy phút là khâu lại được. Chảy máu thì nói lên được điều gì? Anh nghe nói nước Nhật của em. các cô gái hơn mười tuổi đều mất cái màng hết cả rồi! Em bây giờ cũng lớn rồi làm gì có chuyện giữ được cái màng đó nữa?\'1 Lâm Bắc Phàm nhún vai nói.
"Anh... Anh đúng là thằng đểu!" Vũ Điên Mỹ Tử nắm lấy tay của Lâm Bác Phàm cắn luôn một cái.
"Ái đau...! Em là cái trò gì vậy?" Lâm Bắc Phàm kêu lên oai oái.
"Anh... anh anh hạ nhục em... Em hận anh...!" Vũ Điển Mỹ Tử khóc như mưa. cô tủi thân vô cùng. lẽ nào lần đầu tiên của cô lại có kết cục bi thảm như thế này sao? Cô không phải là người truyền thống giữ trinh tiết, nếu không cô cũng không mò đến đây để quan hệ với Lâm Bắc Phàm. nhưng tại sao hắn lại không dùng những từ mật ngọt để an ủi mình cơ chứ? Ai mà biết được là hắn lại nghi ngờ cái ngàn vàng của mình. không phải là người ta nói rằng đàn ông Trung Quốc rất tốt hay sao? Lẽ nào mình gặp phải thằng Sở Khanh.
Lảm Bắc Phàm thấy đối phương tủi thân khóc hu hu như vậy thì cũng giật mình kinh hãi
Vũ điền Mỹ Tử nghe Lâm Bác Phàm nói vậy thì lại càng khóc to hơn.
Hắn biết đối phương còn trinh trăm phần trăm. Bởi vì Vũ Điền Mỹ Từ là người của Nhật Chi Lưu, mà Nhật Chi Lưu là nơi đào tạo cao thủ đánh bạc, chứ không phải là đào tạo làm điếm. giống như Tiểu Điển Anh Tử và Y Đẳng Thanh Tử. cả hai đều là nhưng trinh nữ ngu vén vẹn. Lâm Bắc Phàm biết rằng Vũ Điền Mỹ Tử cũng đang giả bộ khóc. nhưng nói cho cùng thì hắn cũng vừa ςướק đi cái ngàn vàng của đối phương, không những thế còn lên đỉnh tận ba lần, vậy mà còn nói những câu vô sỉ như vậy thì thật cũng hơi bị quá đáng. Nghĩ vậy Lâm Bắc liền ôm lấy vai của Vũ Điền Mỹ Tử nhẹ nhàng nói: "Mỹ Tử! Thôi đừng khóc nữa. anh sai rồi, anh biết em là gái trinh, anh không nên nghi ngờ em...!"
"Hu hu hu...."
"Thôi được rồi, Mỹ Tử đừng khóc nữa. hay là em cứ đánh anh. chửi anh gì cùng được. Miễn là em hết giận. em đã cất công hiến dâng cho anh cái ngàn vàng rồi mà anh Lại nghi ngờ em. thật là quá đáng quá!" Lâm Bắc Phàm bắt đầu nói năng lung tung.
"Anh nói vớ vẫn gì thế? Ai cất công để hiến dâng cho anh....?" Vũ Điền Mỹ Tử thẹn thùng nói.
"Sao em lại ờ trong phòng của Anh Tử vậy?" Lâm Bắc Phàm thắc mắc hỏi. "Em và sư tỷ đồi phòng không được sao hả?" Vũ Điền Mỹ Tử cong môi lên nói.
"ờ... Cái này thì dĩ nhiên là được!" Lâm Bắc Phàm hai tay quờ quạng Ϧóþ lấy иgự¢ của đối phương cười dâm đãng nói: "Vậy tại sao em lúc đó cứ để mặc anh làm gì thì làm. lại còn khiêu khích anh nữa chứ?"
"Ai bảo anh làm em.... sướng thế. làm em quên mất tất cả. ai mà biết được anh lợi hại như vậy, ngay cả mấy nam diễn viên trong phim AV cũng chẳng bằng một góc của anh. cái của anh cũng to hơn bọn họ nưa. anh làm em suýt ૮ɦếƭ mấy lần liền...Vũ Điền Mỹ Từ ngượng ngùng nói cái vẻ e thẹn của Loily có lẽ chính là điểm mà đàn ông yêu thích nhất.
Lảm Bắc Phàm tuy không có sở thích chơi Lolly, nhưng sự thật bầy ra trước mặt. có chối cũng không chối được. hơn nữa con bé Lolly này lại còn cho hắn một cảm giác vô cùng mới lạ. Còn Vũ Điền Mỹ Tử thì lại không ngừng oằn oại thân hình của mình trong lòng của Lâm Bắc Phàm. Tay của cô không ngừng kích thích khẩu súng của Lâm Bắc Phàm. còn ánh mắt thì lại vô cùng dâm đãng, đầy khát vọng- Lâm Bắc Phàm thấy vậy thì mĩm cười một cái rồi dùng lực đè ngửa đối phương ra. cười nói: "Vậy anh lại cho em sướng thêm lần nữa...!" Không kịp cho Vũ Điền Mỹ Từ kịp đáp lại. hắn nhấp lên liên tục, làm cho đổi phương chi biết rên lên ư ử.
"Uỳnh...uỳnh....uỳnh....!" Đang trong lúc cao hứng thì bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc