Bạch Minh Phong đứng ở đó, giống như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, ủy khuất và mất mác nói không nên lời, nếu là lúc xưa, em gái vừa nhìn thấy mình, khẳng định là vui vẻ vô cùng, còn chạy lại ôm mình một cái thật to, nhưng mà bây giờ? Còn sống đứng sờ sờ ở đây, còn nói thêm mấy câu, mà em gái vẫn không nhìn một cái.
Tiểu tử này có cái gì tốt, mà lại làm cho đầu óc của em gái ngốc như hoa như ngọc của mình choáng váng, rốt cục là hắn có chỉ số thông minh cao, hay là chỉ số thông minh của em gái mình thấp? Anh ta cảm thấy thế giới này quá điên cuồng rồi, ngay cả chuột mà cũng đi làm phù dâu cho mèo.
Bạch Minh Phong nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đang diễn trò trước mặt mình, lừa gạt em gái ngốc của mình, mà em gái ngốc của mình lại bị lừa đến hồ đồ, xem tất cả là sự thật, không nhịn được chua xót nói: "Em gái ngốc, tiểu tử này lừa em đó, sao ngay cả một chút mà em cũng không nhận ra?"
Bạch Nhạc Huyên bây giờ thương tâm quá độ, thiếu chút nữa đã trở thành Mạnh Khương nữ khóc Trường Thành rồi, nghe thấy câu này, nhất thời giật mình, quay đầu lại nhìn thấy anh trai đứng cách đó không xa,, trên khuôn mặt đầy nước mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, cuối cùng mới nói một câu: "Anh hai?"
"Là anh!"
Bạch Minh Phong thấy em gái còn nhận ra mình, trên mặt liền xuất hiện nụ cười xán lạn.
Em gái của mình quả nhiên không hổ là em gái của mình, vẫn còn biết nghe lời mình.
Nhưng mà ai ngờ Bạch Nhạc Huyên lại nói ra một câu khá là ngây thơ: "Anh... anh đến lúc nào vậy? Ơ, anh về kinh thành khi nào thế? Sao em lại không biết?"
"Hu hu...." Bạch Minh Phong hầu như muốn khóc luôn rồi, em gái của mình từ lúc vào đến giờ không thấy mình, thật là đau lòng.
Bạch Nhạc Huyên chỉ nhìn anh trai một lần, rồi quay đầu lại, thấp giọng nói với Lâm Bắc Phàm: "Lâm đại ca, em.. em đưa anh đến bệnh viện, anh phải làm phẫu thuật, như vậy mới có cơ hội hồi phục, anh sẽ không sao đâu!"
Thì ra nàng ta căn bản là không nghe Bạch Minh Phong nói cái gì, tâm tư đều đặt lên trên người của Lâm Bắc Phàm.
Thân thể của Bạch Minh Phong lắc lư, thiếu chút nữa ngã cái rầm xuống đất.
Tính cách của em gái mình tuy rằng hơi đơn thuần, nhưng mà cũng đâu có ngu như vậy? Anh ấy túm lấy Trương Minh Thắng, thấp giọng hỏi: "Tiểu mập mạp, mày thành thật khai báo, bọn mày có phải là đã cho em gái của tao uống thuốc rồi không, biến nó thành như vậy? Đây là em gái của tao sao? Không khác gì một con ngốc!"
"Ơ, anh có ý gì? Tôi và lão đại đều là người tốt, chúng tôi tán gái cũng sử dụng thủ doạn bình thường, sao lại dùng cái trò đó chứ? Hả, anh vừa gọi tôi là gì? Anh dám gọi tôi là tiểu mập mạp, sát, tôi liều mạng với anh!"
Trương Minh Thắng tức đến đỏ mặt, thằng nhãi này tưởng nó là ai chứ? Dám gọi mình là tiểu mập mạp, hắn giơ vuốt lên, chuẩn bị nhào đến đối phương, muốn đối phương biết sự lợi hại của mình.
"À, tiểu mập mạp cũng bố láo nhĩ, muốn chống lại tao? Vậy được rồi, tao chơi với mày một chút, nhìn xem mày rốt cục có chổ nào lợi hại!"
Bạch Minh Phong vốn đang khó chịu trong lòng, nhìn thấy tiểu mập mạp còn kiêu ngạo trước mặt mình, tiện tay túm lấy đối phương, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném thẳng ra ngoài cửa.
"Vèo...."
Trương Minh Thắng cảm thấy mình như được gắn tên lửa, bay lên khoảng ba bốn mét, trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, thì đã rơi ngay ngoài cửa, cái bụng phệ của hắn tiếp đất một cái, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hai tay ôm lấy bụng, khóc không ra nước mắt.
Sao mình lại xui quá vậy? Liên tục bị ăn Hi*p và chà đạp.
Cảm giác bây giờ của Lâm Bắc Phàm, chỉ có thể dùng hai chữ "sảng khoái" để hình dung.
Đối phương ôm chặt lấy mình, sợ mình biến mất vậy, mà hai khối thịt trước иgự¢ cạ mạnh lên trên иgự¢ mình, làm cho bụng của hắn nổi lửa lên, thiếu chút nữa đã biến hình thành siêu nhân cầm thú rồi.
"Khụ khụ... Nhạc Huyên, anh không sao, không phải chỉ là bị trúng đạn thôi sao. Anh nghĩ đến việc em còn chờ anh, đừng nói là trúng ba bốn viên, cho dù có đỡ một quả bom nguyên tử, anh vẫn sẽ vui vẻ trở về!"
Lâm Bắc Phàm vô sỉ vươn tay ra, ôm lấy đối phương, ngửi thấy mùi tóc thơm thoang thoảng của đối phương, thật sự làm cho trái tim của hắn nhộn nhạo.
Đám người xung quanh đều có cảm giác xúc động, ngay cả lời vô sỉ này mà cũng nói được.
Tiểu Kim sùi bọt mét, bất tỉnh nhân sự, trong miệng còn lẩm bẩm: "Vô sỉ... vô sỉ...."
Khổng Băng Nhi nhìn thấy bọn họ anh anh em em ở đó, trong lòng cũng có chút ghen, cái đôi cẩu nam nữ này, lẽ nào muốn hồ đồ ở đây? Thật sự là quá vô sỉ rồi, cũng không sợ người khác nhìn sao? Trong đầu nàng ta không ngừng hiện ra cảnh tượng hôn môi với đối phương tối ngày hôm đó, nụ hôn đầu tiên của mình đã bị tên khốn nạn này lấy đi, hơn nữa cái thứ kia của hắn còn chạm vào bụng của mình, giống như là muốn chọc thủng bụng của mình vậy, không phải cái thứ này của đàn ông trong phim AV thường rất nhỏ sao? Không khác gì ngón cái cả, nhưng mà tại sao của hắn lại lớn quá vậy? Nêu 1nhu7 bỏ vào trong, chảng phải là xé rác mình sao? Nàng ta nghĩ bậy nghĩ bạ một hồi, cả người nóng lên, có một khát vọng khó chịu từ dưới bụng chậm rãi lan tỏa ra, giống như đối phương đang cùng tiếp xúc thân mật với nàng vậy. Nàng khẽ cắn răng, làm cho mình không phát ra tiếng rên có xử, nhưng mà càng như vậy, càng cảm thấy bộ иgự¢ của mình căng cứng lên, hơn nữa phía dưới còn có cảm giác khác thường, ҨЦầЛ ŁóŤ cũng trở nên ẩm ướt hơn, hận không thể để cho Lâm Bắc Phàm đối xử tốt với mình một chút, làm chuyện kia với mình. nàng sợ rằng mình càng ở lâu, càng không khống chế được mình, cho nên vội vàng quay đầu đi ra ngoài.
Những người khác thấy nàng như vậy, còn tưởng rằng nàng ta muốn cho hai người này không gian riêng tư, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười xấu xa, cũng đi ra ngoài, Bạch Minh Phong còn muốn ở lại, nhưng đã bị Từ Chính và Triệu Phong kéo ra ngoài.
"Này, này, này, các người làm gì vậy? Em gái của tôi rất ngây thơ, nếu như để hai người ở lại trong phòng, em gái tôi sẽ chịu thiệt, mau buông tôi ra!" Bạch Minh Phong còn muốn giãy dụa, nhưng mà đã bị Trịnh Dũng nhét nguyên một cái vớ thúi vào trong mồm, làm cho anh ấy ú ớ luôn.
Những người mà Bạch Nhạc Huyên mang đến cũng buồn cười, lắc đầu xoay người ra ngoài, tiện tay khóa cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Bắc Phàm và Bạch Nhạc Huyên.
Không khí bên trong phòng cũng trở nên mờ ám hơn.
Toàn bộ tâm tư của Bạch Nhạc Huyên đều đặt lên người của Lâm Bắc Phàm, cũng không phát hiện ra trong phòng đã hết người, chỉ còn lại hai người, mà Lâm Bắc Phàm đã sớm nhìn thấy mọi người rời đi, hai tay của hắn không kiêng nể giù nữa, tiến vào trong quần áo của đối phương, Ϧóþ một cái thật tê lên cặp ௱ôЛƓ no tròn của đối phương.
"A..." Đợi đến khi Bạch Nhạc Huyên có phản ứng, thì cặp ௱ôЛƓ no tròn của mình đã nằm gọn trong tay của đối phương, làm cho nàng ta cảm thấy thân thể bủng rủng, một cảm giác điện giật truyền khắp toàn thân, muốn phát ra một tiếng hét chói tai, nhưng mà khi nhìn thấy chủ nhân của bàn tay đó, thì mặt liền ửng đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: "Cái tên xấu xa này, chỉ biết khi dễ em, đừng để bọn họ nhìn thấy!"
Tuy rằng nàng ta đã bị đối phương khi dễ vài lần, để cho hắn sờ thêm một cái tựa hồ cũng có gì nhiều lắm, cũng không biết là tay của đối phương vì sao lại có ma lực, làm cho cả người nàng mềm nhũn, cái loại cảm giác này làm cho nàng muốn bay lên.
"Để ai thấy?"
Tôi qua tuy rằng Lâm Bắc Phàm đã bị tiểu yêu tinh Mộ Nghiên Kỳ làm cả buổi tối, nhưng mà, trước mặt mỹ sắc, lại còn là một đại minh tinh, làm sao mà có thể quản nhiều như vậy? Tục ngữ nói rất đúng, ૮ɦếƭ dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Trong mắt hắn bắn ra tia mê đắm, thiếu chút nữa đã nuốt luôn chú dê nhỏ này vào.
Bạch Nhạc Huyên sửng sốt, quay đầu lại nhìn bốn phía, thấy bên trong phòng vắng vẻ, ngay cả một bóng người cũng không có, mới biết rằng những người khác đã lén rời đi, cũng biết vì sao bọn họ lại rời đi. Khuôn mặt của nàng ta bây kiều diễm ướƭ áƭ, giống như một đóa hoa nở rộ, chụp lấy hai tay quái quỷ của đối phương trong quần áo của mình, cái miệng nhỏ chu lên, bất mãn nói: "Anh chỉ biết khi dễ em, xem ra, anh cũng không có bị thương, vừa rồi là nói xạo, có đúng không?"
"Anh... anh bị thương mà, hơn nữa còn rất là nghiêm trọng"
Lâm Bắc Phàm đỏ mặt, vội vàng phản bác, làm ra vẻ đáng thương.
Con mẹ nó, vừa rồi lại bị tiểu yêu tinh này làm cho đầu óc choáng váng, quên mất là mình đang diễn trò, thật sự đúng là thất bại, thảo nào người ta thường nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cái này còn sai sao? Không biến thành cầm thú sao? Trừ phi là thái giám, còn không thì cũng bị liệt dương.
Bạch Nhạc Huyên nhất thời tức giận, nhìn chăm chú: "Anh bị thương ở đâu?"
"À, trên vai anh!"
Lâm Bắc Phàm giơ cánh tay trái bị thương lên, đưa vết thương ra cho nàng coi. Vết thương tuy rằng đã trải qua xử lý, nhưng mà cũng có thể nhìn thấy lỗ đạn, chỉ là thoạt nhìn không rõ mà thôi.
Bạch Nhạc Huyên thấy vết thương này, cũng biết đối phương vừa rồi tuy rằng hơi khoa trương, nhưng mà hồi nãy cũng biết đối phương mạo hiểm rất lớn. Nàng gục đâu xuống, đôi môi mọng nước mấp máy, thấp giọng nói: "Sao anh lại vô tâm như vậy? Nếu anh có chuyện gì, em nên làm gì bây giờ?"
Nàng trải qua lần sóng gió này, cũng cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Lâm Bắc Phàm không chỉ một chút, là mà rất sâu rất nặng, cho nên mới liều lĩnh nói ra câu này.
"Anh..." Lâm Bắc Phàm thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa của đối phương, muốn nói lại thôi.
Nhưng mà Bạch Nhạc Huyên không nói gì, chỉ hơi cúi người xuống, đôi môi đỏ tươi chủ động hôn lên môi của đối phương, còn dùng cái lưỡi nhỏ của mình chủ động khiêu khích đối phương, có vẻ rất là non, không có kinh nghiệm gì cả, nhưng lại làm cho Lâm Bắc Phàm có một cảm giác khác thường, cái miệng nhỏ của nàng khẽ nhúc nhích, phát ra giọng nói mê người: "Anh bây giờ là của em!"
Trời đất!
Lâm Bắc Phàm hầu như muốn hộc máu, cô nàng này cũng quá điên cuồng rồi sao? Hắn sao có thể tỏ ra yếu kém trước mặt đối phương? Vốn đã có dục hỏa sẳn rồi, sao có thể chịu được thêm khiêu khích? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Thichtruyen.vn chấm c.o.m
Cuối cùng, cắn răng một cái, hai tay ôm lấy cái eo nhỏ của đối phương, đặt nàng xuống giường, bắt đầu đổi thủ thành công, hai đầu lưỡi cũng bắt đầu cuốn lấy nhau, hai tay cũng bắt đầu sờ soạng vào trong quần áo của đối phương...