Nếu có kiếp sau, đừng yêu nhau sâu đậm Tháng bảy, tháng tám – những tháng nóng nực nhất của mùa hè cũng là lúc lượng khác đến với khu du lịch thủy cung đông nhất. Mặc dù tám giờ sáng những nhân viên lặn mới phải làm việc nhưng trước bảy giờ sáng đã phải có mặt để điểm danh, phải dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ thủy cung cũng như bể nước, đảm bảo môi trường tốt nhất cho các loài cá. Vốn dĩ một ngày chỉ cần cho ăn hai lần, giờ đã tăng lên ba lần một ngày. Ngày nào Nguyên Phi Ngư cũng làm thêm giờ rất muộn mới về đến nhà, nhưng lúc nào Tô Hiểu Bách cũng làm xong thức ăn nóng hổi, vừa vẽ tranh vừa chờ cô về cùng ăn.
Trước kia, Tô Hiểu Bách cũng luôn chủ động giúp đỡ Nguyên Phi Ngư làm việc nhà, vì thế, tài nghệ bếp núc của cậu cũng không thua kém là bao so với Nguyên Phi Ngư. Hơn nữa cậu còn học ngành mỹ thuật nên ngoài hương vị của món ăn, cậu còn rất chú ý tới cách trình bày món ăn trên đĩa. Vì thế mỗi lần món ăn được làm xong là Nguyên Phi Ngư không khỏi thốt lên thích thú.
Ngày lại ngày qua đi, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng những việc tưởng như bình thường yên ổn lại luôn ẩn chứa trong lòng những con sóng ngầm mạnh mẽ. Tưởng chừng chỉ cần một giọt nước nhỏ cũng đủ để khuấy động nên cả cơn sóng thần.
Tô Hiểu Bách ngày càng chăm sóc Nguyên Phi Ngư kĩ càng hơn. Bản phác thảo cậu đã sắp làm xong, việc học cũng không còn quá bận rộn. Thời gian rảnh rỗi, dường như cậu dành toàn bộ tâm tư vào công việc nhà. Dù sao đó cũng là căn nhà do cậu và Nguyên Phi Ngư đã rất nỗ lực để mua lại, là nhà của họ. Cho dù sau này cuộc sống có khá hơn, mua được căn hộ lớn hơn, cậu cũng không bao giờ rời bỏ nơi này.
Thế nhưng trong lòng Phi Ngư giờ đây không thể nào coi Hiểu Bách là đứa em trai như ngày xưa nữa. Rốt cuộc những thứ bị giấu trong bóng tối cũng đã bày ra hết trước mắt cô, cô không thể coi như hoàn toàn không có chuyện gì. Cô vẫn quan tâm Tô Hiểu Bách như ngày thường, không để cậu chịu bất cứ tổn thương nào như xưa. Nhưng cô hạn chế đến mức thấp nhất những va chạm thân thể không cần thiết với Hiểu Bách. Đi tắm quên đem theo khăn cô cũng thà để thân thể ướt nhẹp mặc lại quần áo cũ để đi lấy khăn chứ không như trước kia nhờ Tô Hiểu Bách lấy cho. Lúc tranh nhau làm việc nhà, nếu cô có vô tình chạm phải tay Hiểu Bách, cô cũng rụt tay lại như bị điện giật, càng không cần nói đến những cái ôm mang tính cổ vũ hay những cái vuốt ve chỉ mang tính đơn thuần. Cuối cùng, ngay đến việc ở một mình với Tô Hiểu Bách cũng trở nên ngại ngần.
“Chị, chị không cần phải tránh em như tránh một tên háo sắc đâu…” Có một lần Nguyên Phi Ngư đi tắm và khóa cửa hai lần một cách vô thức. Cô nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc” rất nhẹ của Tô Hiểu Bách ngoài cửa. Khuôn mặt đẹp rạng ngời của cậu không tránh khỏi chút tổn thương. Không dừng được, cậu thốt ra: “Em không dám có ý đồ gì đó với chị đâu, trừ khi chị đồng ý với em.”
Câu nói này Nguyên Phi Ngư rất tin. Tô Hiểu Bách tuy có buồn vui thất thường, đôi lúc rất cực đoan nhưng bản chất của cậu vốn là một đứa trẻ lương thiện. Chỉ là cậu đã quá sợ hãi khi bị bỏ rơi nên như chim sợ cành cong, luôn tự bảo vệ mình trong vô thức. Nguyên Phi Ngư luôn tự an ủi mình như thế, cô cố gắng thuyết phục chính mình phải thả lỏng ra một chút. Nhưng một khi tình cảm đã biến chất cũng như đồ ăn đã hư hỏng, cho dù đã cố gắng giấu đi nhưng không thể nào hết được mùi đặc trưng.
Thỉnh thoảng lúc tan ca, Nguyên Phi Ngư vẫn đi vòng quanh tòa cao ốc Phong Hoa như một thói quen. Cô đứng ngơ ngẩn dưới tầng lầu thứ ba mươi chín nhưng không bao giờ dám ngẩng đầu lên. Đến cả phòng khám của Tử Nguyệt cô cũng không ghé thăm lại lần nào nữa. Những hành động vô nghĩa ấy diễn ra trong một thời gian dài. Thế nên thời gian đó cô không làm thêm giờ nhưng về nhà cũng rất muộn.
Buổi tối, Tô Hiểu Bách luôn ngồi cùng cô ở phòng khách xem tivi. Thỉnh thoảng Nguyên Phi Ngư nhìn sang bên cạnh, thấy Tô Hiểu Bách đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài như chuẩn bị đi ngủ đến nơi, cô bèn nói: “Hiểu Bách, nếu một ngày em phát hiện ra người phụ nữ đã Gi*t hại bố em, hại em tan cửa nát nhà, trở thành trẻ mồ côi đứng trước mặt em, em sẽ làm thế nào?”
“Gi*t ૮ɦếƭ ả.” Câu trả lời của Tô Hiểu Bách lúc nào cũng mạnh mẽ tuyệt tình. Những lời nói đầy hận thù ấy không hề tương thích với khuôn mặt đẹp rạng ngời của cậu.
“Để trả thù cho cha em à?” Đang giữa mùa hè nóng nực mà Nguyên Phi Ngư cũng toát cả mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên không tự nhiên nhưng cũng may điện phòng khách không bật, ánh đèn tivi cũng thấp thoáng lúc sáng lúc tối nên cô giấu giếm cảm xúc rất tốt.
“Cũng không hoàn toàn như thế.” Tô Hiểu Bách cúi đầu, “Là vì ả đã hại em tự ti đến thế này, ngay cả yêu một người cũng cảm thấy mình không xứng đáng. Chị, có biết tại sao em ghét Quan Nhã Dương không? Vì anh ta quá ưu tú. Đứng trước anh ta, em cảm thấy mình chẳng là gì cả.”
Tô Hiểu Bách dùng những thủ đoạn cực đoan như thế, thậm chí còn đùa với cả tính mạng của mình, chẳng lẽ chỉ vì tự ti và cảm giác bất an thôi sao?
Dạ dày cô lại bắt đầu co thắt dẫn đến những cơn đau cứ nhói lên. Thế nhưng cô cứ ngồi đó không hề đứng lên, chỉ cúi đầu bặm chặt môi. Có những câu luôn nghẹn lại trong cổ họng cô mà không phát ra được, đó là “Hiểu Bách, thực ra người hại em tan cửa nát nhà là chị. Em như ngày hôm nay cũng hoàn toàn do chị hại em.” Những câu này, cô chưa bao giờ dám nói ra.
Giữa trưa hè, trước cửa phòng bán vé vào thủy cung vẫn còn cả hàng dài khách xếp hàng. Quan Nhã Dương cho xe đậu ở đường đối diện, ngồi trong xe ô tô lặng lẽ nhìn sang bên cửa sổ nơi trước đây có thể thấy được Nguyên Phi Ngư. Cửa sổ đang mở nhưng bên trong chỉ có một khoảng đen, hình như không có người. Anh đoán giờ này, Nguyên Phi Ngư đang chăn mấy con cá mập và rùa biển đang đội hoa, làm nền cho một chàng trai lãng mạn nào đó cầu hôn cô gái mà anh ta yêu.
Đôi lúc anh cũng không hiểu nổi tâm trạng của mình lúc này. Dường như trái tim bị tổn thương hết lần này đến lần khác đã làm anh mất hết cảm giác, không còn sôi máu sùng sục lên như bốn năm về trước. Giờ đây anh có thể bình tĩnh điềm nhiên mà suy nghĩ nhiều chuyện, nghĩ lại chuyện tình cảm giữa anh và Phi Ngư. Từ tám năm trước đến nay, từ mười tám tuổi đến hai mươi sáu tuổi, thời gian hai người hạnh phúc ngọt ngào kém xa khoảng thời gian đau khổ. Tình cảm như vậy có nhất thiết phải tồn tại nữa không?
Anh tỳ tay lên phía cửa có logo của xe BMW, im lặng mà suy nghĩ về chuyện đó. Không biết anh đã ngồi như thế bao lâu nhưng cũng hết cả buổi chiều, ngoài trời màn đêm dần buông xuống. Đèn trong thủy cung cũng dần tắt. Nhân viên thủy cung cũng lần lượt từng người một ra về. Một lúc sau, Nguyên Phi Ngư trong trang phục áo phông – quần soóc cũng ra về, vẫy tay chào tạm biệt nhân viên trực ban, xuất hiện trong tầm nhìn của Quan Nhã Dương.
Anh khởi động ô tô, đi đến và dừng xe bên cạnh Nguyên Phi Ngư. Anh hạ cửa kính, nói lạnh lùng: “Lên xe đi.”
Nguyên Phi Ngư ngập ngừng, nhìn nét mặt Quan Nhã Dương, dường như cô bị ai móc mất trái tim nên người cứng đờ, cứ đứng ra đó không kịp phản ứng gì.
“Cô yên tâm đi, không phải tôi đang bám lấy cô đâu. Chỉ là có một số chuyện cô có quyền được biết.” Quan Nhã Dương với tay mở cửa xe, nói thêm: “Tôi đưa cô đi gặp một người. Tôi nghĩ người đó cũng muốn gặp cô đấy.”
Nguyên Phi Ngư không nói lời nào, nhưng thấy thái độ của Quan Nhã Dương rất quyết liệt, lại mở sẵn cửa xe nên dù có do dự đến đâu, sau cùng cô vẫn ngồi lên xe.
Xe dần dần chuyển bánh, lăn đều trên đường và hướng thẳng về phía trước. Gió ngoài cửa xe thổi tung tóc họ, bay bay như đang nhảy múa. Quan Nhã Dương cũng không nói thêm câu nào mà chỉ lặng lẽ lái xe. Nguyên Phi Ngư vốn không quen với không khí ngột ngạt này nên cô nghĩ nếu cứ im lặng thế này suốt dọc đường đi thì cô sẽ không thở được mất. Cô cúi đầu mở túi xách, tiếng sột soạt phá vỡ không gian yên tĩnh.
“Anh muốn đưa em đi gặp ai thế? Tần Lạc à?” Người đầu tiên mà cô nghĩ đến là Tần Lạc và cũng chỉ có Tần Lạc. Trong thành phố này, số bạn bè mà họ cùng quen biết rất ít. Nếu đếm thật kĩ mà dùng ngón tay để đếm thì năm ngón của một bàn tay cũng còn là quá nhiều.
“Không phải là Tần Lạc.” Ánh mắt Quan Nhã Dương luôn hướng về phía trước. Trời tuy đã tối nhưng những ánh đèn vẫn chiếu sáng cả con đường. Người đi đường rất đông, âm thanh cũng rất ồn ào nhưng vẫn khiến Nguyên Phi Ngư thấy cô đơn. “Tần Lạc…” Anh vốn định nói cho cô một số chuyện liên quan đến Tần Lạc nhưng rốt cuộc không biết phải nói thế nào.
“Anh gặp Tần Lạc rồi à?”, Nguyên Phi Ngư quay hẳn người sang phía Quan Nhã Dương, nhìn anh với dáng vẻ căng thẳng. “Tần Lạc hiện giờ sao rồi?”
Thế nào ư? Nếu như cô ấy trưởng thành hơn có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Nhưng tình trạng của cô hiện tại nên nói thế nào được? Sống không bằng ૮ɦếƭ? Người không ra người?
“Cô ấy… không ổn lắm đâu.” Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng Quan Nhã Dương cũng nói được một câu.
“Có lẽ suốt cuộc đời này cô ấy cũng không thể tha thứ cho em được.” Nguyên Phi Ngư ngồi thẳng người lại, sắc mặt dần dần biến thành tái xanh. “Cô ấy vốn rất căm ghét ai lừa dối cô ấy.”
Quan Nhã Dương nghiêng nghiêng đầu, liếc nhìn Nguyên Phi Ngư, sắc mặt tái xanh của cô làm anh thương cảm, nhưng không biết nên an ủi cô thế nào. Cô nói toàn là sự thật, mà anh cũng không thể chỉ nói với cô những câu an ủi cho qua đại loại như đợi cô ấy nguôi giận sẽ tha thứ cho Phi Ngư thôi, dù sao hai người cũng là bạn bè bao nhiêu năm trời.
Chuyện cũng có thể xem xét đến việc tha thứ. Nhưng chuyện dối lừa, chính vì là bạn thân lâu năm nên sự tổn thương mới sâu sắc đến vậy. Cũng như giữa anh và Phi Ngư, anh cũng không thể không công nhận rằng, những đau đớn và tổn thương sau khi anh biết mình bị lừa dối chính là vì người nói dối đó là người mà anh quan tâm. Nếu như là một người xa lạ, cho dù có nói dối cả ngàn câu đi chăng nữa, có lẽ anh sẽ không hề bận tâm.
Xe cứ thế ra ngoại thành. Những tấm biển quảng cáo và những ánh đèn phồn hoa dần dần biến mất phía sau họ. Con đường phía trước ngày càng rộng rãi, người cũng ít đi. Đến một tiệm hoa ngoại thành, anh dừng xe mua một bó cẩm chướng đưa cho Nguyên Phi Ngư. Nguyên Phi Ngư ngạc nhiên nhìn nét mặt của Quan Nhã Dương, vẫn là nét mặt điềm nhiên không lộ chút cảm xúc. Cô bất giác nhìn xuống bó hoa cô đang cầm trong tay. Cô biết bó hoa này không dành cho mình nhưng vẫn giữ chặt lấy. Lòng bàn tau ôm hoa một lúc sau đã rịn mồ hôi. Đi thêm năm phút nữa, Quan Nhã Dương dừng xe ở bờ đê cổng thành.
Thời cổ đại, thành phố S là một nơi có địa thế quân sự rất quan trọng. Nghe nói con đê ngoại thành này đã có từ thời Chiến Quốc. Trải qua nhiều thời kì do rất nhiều thế hệ gia cố lại mới còn đến ngày nay. Đường đê rất rộng rãi, dòng sông ôm lấy thành phố S, dài đến mấy trăm kilomet, hai bên bờ trồng dương liễu tạo thành những vườn hoa, cảnh sắc rất đẹp. Bờ bên kia là bãi cỏ rộng tự nhiên xanh mươn mướt. Ngày thường nếu gặp thời tiết đẹp, sẽ có nhiều người đến bãi cỏ ấy du ngoạn, dã ngoại, nướng thịt. Đêm về tuy người đã thưa nhưng những cơn gió đêm mát lành đưa đến hương thơm phức cũng làm say lòng người.
“Anh đưa em đến đây làm gì?”
Khi Nguyên Phi Ngư hỏi, Quan Nhã Dương đã xuống xe. Cô có chút thắc mắc nhưng cũng vội vàng xuống xe theo, đi mãi đến một gốc liễu già mới dừng lại.
“Bà ấy được chôn ở đây.” Quan Nhã Dương đút hai tay vào túi quần âu, nét mặt điềm nhiên lặng lẽ nhìn dòng nước đang cuộn chảy phía dưới, nói một cách chậm rãi. “Ngô Ngọc Phi, ngồi tù mười bốn năm ở nhà tù X, mã số 3721, mất cách đây năm năm. Trước khi mất có đề nghị được hiến xác cho y học, có nguyện vọng hiến xác cho một bệnh viện nọ. Về sau, lãnh đạo bệnh viện này đã chiếu theo nguyện vọng của bà ấy, đốt tro cốt và đem rải xuống dòng sông chảy quanh thành phố S này.”
Bó hoa cẩm chướng trong tay Nguyên Phi Ngư bỗng rơi xuống đất, cánh hoa bị va chạm với mặt đất rơi rụng lả tả. Đôi mắt cô dán xuống dòng sông đang cuồn cuộn chảy, bị bóng đêm nhuộm cho đen ngòm ở phía dưới. Cô thốt lên mà không biết hỏi Quan Nhã Dương hay đang hỏi chính mình: “Bà ấy… bà ấy đi rồi sao?”
“Tôi vốn định lập cho bà ấy một bia mộ. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại chuyện đó nên do cô quyết định, dù sao cô cũng là con gái ruột của bà ấy.” Quan Nhã Dương đứng dưới gốc liễu. Gió đưa lá liễu đung đưa trước mặt anh. Tiếng anh nói dù vẫn rất lạnh lùng nhưng ánh mắt anh đã dần dịu lại theo những cơn gió mùa hạ. “Theo như lời của cảnh sát quản ngục, khi ra đi bà ấy kiên quyết không cho báo người nhà. Đồ dùng còn lại đều tặng hết cho các nữ phạm nhân cùng buồng. Bà ấy ra đi khi trên môi vẫn còn nụ cười.”
Bà không cho ai thông báo về cái ૮ɦếƭ của bà, nhưng muốn tro cốt được về nơi bà từng sinh sống và gắn bó. Nhất định bà nghĩ rằng tro cốt được thả trôi theo con sông uốn quanh thành phố S, linh hồn bà cũng sẽ đi theo những làn nước mát vòng quanh thành phố. Rồi có một ngày bà sẽ gặp được cô và Hiểu Bách, mãi mãi phù hộ cho chị em cô.
Cô ngồi bên bờ đê hồi lâu như mất hết sức lực, cuối cùng cũng ôm mặt khóc lớn: “Mẹ ơi…”
Nhìn những động tác yếu ớt, mệt mỏi của Nguyên Phi Ngư, trong lòng Quan Nhã Dương dâng lên một nỗi thương cảm, rất muốn đến bên ôm cô vào lòng, an ủi vỗ về cô. Nhưng rồi anh cũng không làm gì cả, chỉ đứng một bên lặng lẽ quan sát, lặng lẽ bảo vệ cô.
Những cơn gió thổi bay đi cái nóng nực ban ngày và đem theo cái lạnh ban đêm, cái lạnh của hơi nước. Lòng người cũng trở nên lạnh lẽo, tiếng khóc của Nguyên Phi Ngư càng lúc càng bé lại. Sợ cô khóc mệt đến lả đi, Quan Nhã Dương mới đến bên cô, ngồi xuống và đưa tay lau vệt nước mắt trên má cô. Anh nhặt bó cẩm chướng dưới mặt đất đưa lên tay cho Phi Ngư và nhắc cô: “Sao còn chưa tặng hoa cho mẹ?”
Nguyên Phi Ngư gật đầu, cầm bó hoa cẩm chướng và đứng lên, chầm chậm nhặt từng cánh hoa vứt xuống sông. Dòng nước dịu dàng mang theo những cánh hoa xinh đẹp dần dần chảy đi xa rồi mất tăm dạng không thấy đâu nữa.
“Cám ơn vì đã đưa em đến đây.” Ánh mắt Nguyên Phi Ngư nhìn theo bó hoa đã biến mất dưới lòng sông, sụt sịt mũi, cố gắng nuốt lấy những giọt nước mắt cứ chực trào ra. “Mặc dù không biết làm thế nào mà biết được chuyện này nhưng dù sao, em cũng cám ơn anh.”
“Không có gì.” Quan Nhã Dương đã đút tay vào túi quần, nhìn một bên mặt Nguyên Phi Ngư rồi rất nhanh rời mắt đi chỗ khác. “Khi mẹ tôi mất, em cũng đã từng ở bên tôi.”
Đây chỉ là trả nghĩa thôi ư? Không ngờ quan hệ giữa họ lại có thể rõ ràng tới mức ấy.
“Vậy anh có thể ở bên em thêm một lúc nữa không?”, Nguyên Phi Ngư hít sâu một hơi, cúi người ngồi xuống cạnh một khóm hoa, đôi mắt đỏ ngầu. “Em không muốn về nhà.”
Có một số chuyện không thể cho Hiểu Bách biết được. Bây giờ người duy nhất có thể nghe cô tâm sự chỉ có duy nhất Quan Nhã Dương mà thôi. Quan Nhã Dương ϲởí áօ khoác vắt lên vai và ngồi xuống bên cạnh cô, dáng vẻ sẵn sàng nghe cô nói:
“Được thôi, dù sao hôm đó em cũng ở bên tôi suốt một ngày một đêm.”
Có những chuyện giấu trong tim quá lâu, cũng có ngày đòi phải được nói ra, thậm chí nếu nói sẽ không có điểm dừng. Đây là lần đầu tiên Nguyên Phi Ngư nói về chuyện của mẹ mình và có lẽ cùng là lần cuối cùng.
“Bà ấy là một người phụ nữ ngốc nghếch. Năm em được năm tuổi, bố em mất trong một tai nạn do bão gây ra ở công trường. Năm ấy em trai em mới vừa tròn ba tuổi, bà ấy cũng chỉ mới qua tuổi hai chín. Lúc ấy bà còn trẻ và xinh đẹp. Rất nhiều người đã khuyên bà nên tái giá nhưng bà không muốn. Bà nói nếu đến ở nhà người khác, hai đứa con bà nhất định sẽ bị người ta coi thường. Bà nhất quyết một mình nuôi hai chị em em khôn lớn. Lúc ấy có một vị cục trưởng cục thuế thích mẹ em. Ổng ta mới ngoài bốn mươi tuổi, có quyền có thế. Vợ ông ta đã mất nhiều năm mà ông vẫn chưa chịu tái hôn, cũng được coi là một người đàn ông tốt. Ông ấy nhờ rất nhiều người làm mối với mẹ em. Thậm chí còn nhờ cả người nhà của bà ngoại đến nói tốt cho nhưng mẹ em sống ૮ɦếƭ không đồng ý. Chỉ vì ông ta nói, sẽ bố trí cho chị em em ở một nhà khác chứ không để chúng em cùng sống chung. Cũng vì chuyện này mà mẹ và người nhà của mình trở mặt với nhau. Chỉ duy nhất có một người cậu do muốn lợi dụng chức quyền của vị cục trưởng kia mà hôm nào cũng đến nhà em. Mẹ em lúc nào cũng đuổi cậu ấy ra khỏi nhà. Chuyện công việc của cậu ấy không thuận lợi nên từ đó đoạn tuyệt luôn quan hệ anh em với mẹ em. Cuối cùng thì vị cục trưởng kia cũng buông tha, gia đình em vẫn không bị chia cắt. Tiền bảo hiểm thương vong sau cái ૮ɦếƭ của bố em cũng khiến cuộc sống không quá vất vả khó khăn.” Nguyện Phi Ngư nói đến đây bỗng nghẹn lại. Không biết cô đang muốn nuốt nước mắt vào trong hay muốn nuốt đi tất cả, thế mà cô lại nói ra hết những tâm sự giấu kín trong lòng. “Sau này mẹ em ngồi tù, bà ấy không bao giờ cho em đi thăm hỏi và cũng không cho em nhắc đến bà với bất kì ai khác, nói rằng sợ em sẽ bị người khác coi thường, cả đời sẽ phải chịu ám ảnh, sẽ không giống các cô gái bình thường khác - yêu đương rồi kết hôn. Năm mười tuổi, em nhớ bà đến không chịu nổi, bèn len lén đến nhà giam thăm bà. Vì thế bà rất giận dữ. Không những không chịu gặp em mà còn tuyệt thực mất một ngày, dọa em rằng nếu em còn đến, bà sẽ không ăn cơm nữa. Năm mười một tuổi, em nói muốn rời nơi này đến sống ở một thành phố lớn, đến tạm biệt bà. Lúc ấy bà mới chịu ra gặp em một lần, lại còn bỏ hết giận hờn mà viết cho cậu em một bức thư, xin cậu ấy giúp bà bán căn hộ của gia đình em đi, lấy tiền lo cho em ở thành phố S. Năm mười chín tuổi, em lại gặp bà một lần nữa, chỉ gặp nhau sau lớp kính dày. Nếu biết đó là lần cuối được gặp bà, em sẽ nhìn bà lâu thêm chút nữa.”
Không khí rất trong lành, bầu trời đêm rất đẹp. Bỏ lại đằng sau những ánh đèn của thành phố phồn hoa, những vì sao trên trời lấp lánh ảo diệu vô cùng. Phía chân trời xa xa, chòm sao lớn vây xung quanh sao Bắc Đẩu sáng ngời. Nó chiếu sáng cả lòng người, giúp con người không bao giờ đi lạc.
Quan Nhã Dương ngồi bên cạnh Nguyên Phi Ngư, nhìn cô kể chuyện. Đôi tròng mắt đen láy được sao đêm lấp lánh chiếu sáng trở nên dịu dàng khôn tả. Anh từ từ đưa tay đỡ cô dựa vào vai mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô thầm thì: “Em cũng là một cô gái ngốc nghếch.”
2.
Sở dĩ Quan Nhã Dương biết được bí mật mà Nguyên Phi Ngư cất giấu suốt bao nhiêu năm trời chính là do Tần Lạc đã nhờ anh điều tra. Chỉ có điều anh không suồng sã như Tần Lạc, nói hết những thứ mình biết cho Tần Lạc nghe. Bởi với tính cách của Tần Lạc, nhất định cô sẽ chạy đi và làm ầm ĩ cả lên. Đến lúc ấy Nguyên Phi Ngư hẳn còn suy sụp hơn cả bây giờ. Cô đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, không nên chịu thêm bất cứ nỗi đau nào nữa... Anh không nhẫn tâm làm như thế.
Tay cầm một mớ giấy tờ nhưng Quan Nhã Dương không làm cách nào để tập trung được, mắt anh cứ vô tình liếc nhìn vào màn hình vi tính. Những tư liệu đó đều ở cả trong ấy. Chúng như chiếc xương cá bị mắc ở cổ họng, làm anh ăn ngủ không yên. Anh quay đầu lại nhìn chiếc máy tính. Rồi như không thể yên tâm được, anh đặt các giấy tờ đang cầm trên tay xuống bàn, copy tất cả các văn bản quan trọng vào ổ cứng riêng của mình và xóa hết các tài liệu còn ở ổ cứng máy tính. Chỉ có làm như vậy anh mới yên tâm được phần nào.
Buổi chiều, anh đi cùng Nguyên Phi Ngư đến nghĩa trang để lập bia mộ cho bà Ngô Ngọc Phi - mẹ cô. Từ đầu đến cuối, hai người không nói với nhau một lời, chỉ lặng lẽ nhìn đám công nhân khắc từng dòng chữ lên tấm bia rồi đặt chúng ở ngôi mộ hình tròn xây bằng xi măng. Nguyên Phi Ngư ngẩn người nhìn những dòng chữ vừa khắc xong trên bia mộ. Đây là một ngôi mộ trống nên nhìn tấm bia cũng trống trải, đến cả tấm hình lưu niệm cũng không có, chỉ có riêng dòng chữ “Mộ của mẹ hiền Ngô Ngọc Phi”. Nhưng ít ra nó cũng làm lòng người con được an ủi ít nhiều.
Chập tối, trời lất phất mưa bay nhè nhẹ, Quan Nhã Dương và Nguyên Phi Ngư đi bên nhau trên con đường xuống chân núi. Đường rất trơn, Nguyên Phi Ngư lại đang đau buồn tới mức cứ đi một cách xiêu vẹo. Quan Nhã Dương luôn đi sát bên cô, nắm chặt lấy cánh tay Phi Ngư giữ cho cô khỏi ngã.
Xe của Quan Nhã Dương đỗ ở bên đường. Chiếc BMW trắng phau, bóng loáng hiện ra trước mắt. Đến trước xe, cô nhẹ nhàng gỡ tay Quan Nhã Dương đang đỡ lấy tay mình, ánh mắt hoang mang nói với anh: “Anh không cần đưa em về, em có thể tự về được.”
Đôi mắt Nguyên Phi Ngư lúc nào cũng trong vắt như thủy tinh, nhìn như hai viên kim cương được gắn lên khuôn mặt thanh tú. Nhìn nét hoang mang trong mắt Nguyên Phi Ngư, anh thoáng chút lo lắng rồi dần dần càng thấy thương cô. Nhưng rồi anh cũng buông tay để cô tự về.
Cô gật đầu chào Quan Nhã Dương, đi qua xe anh và tiến về phía trước, từng bước từng bước đi rất chậm rãi nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi nặng nề. Chiếc váy đen liền thân ôm lấy cơ thể gầy guộc xanh xao của cô, dần dần bị màn đêm nuốt vào trong cơn mưa lạnh lùng, khiến cho ai thấy cũng không khỏi chua xót.
“Nguyên Phi Ngư…”, Quan Nhã Dương đang đứng dựa vào xe, nhìn bóng hình Nguyên Phi Ngư khuất dần. Đột nhiên anh cất tiếng gọi Nguyên Phi Ngư, đôi mắt đen láy mọng nước: “Phi Ngư…”
“Anh gọi em?” Cô quay đầu lại, mái tóc đen dài bị mưa làm cho ướt, bám cả lên mặt. Khuôn mặt cô trắng bợt, đôi môi không còn sắc đỏ, đáng thương y như một cô 乃úp bê giấy bị ướt nước.
Quan Nhã Dương lặng đi vài giây, lời định nói rốt cuộc anh cũng không nói được. Anh chạy đến bên cô, ϲởí áօ khoác khoác lên vai cô rồi nhìn cô lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu…”
Lại gần nửa tháng nữa trôi qua, công trình đầu tư vào khu du lịch thủy cung vốn bị xếp xó bấy lâu nay bắt đầu đi vào thực hiện. Quan Nhã Dương bắt đầu bận bịu với công việc. Chi tiết nào dù là nhỏ nhất anh cũng tự tay mình làm, từ việc khảo sát địa điểm, sơ đồ thiết kế đến việc chọn đơn vị thi công đều được giải quyết từng bước một. Những ngày bận rộn nhất, cả ngày anh chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ, đã qua buổi trưa mà vẫn chưa ăn bữa sáng. Khi công trình chính thức đi vào thi công, nhìn anh gầy gò hơn trước rất nhiều.
“Anh à, anh làm việc cật lực như thế có phải mục đích là để làm em áy náy không?”
Giờ đây, trình độ tiếng Trung của Tử Nguyệt Vi Trần đã khá hơn rất nhiều. Tuy ngữ điệu nghe vẫn còn chưa mềm mại nhưng đã không còn âm vị của tiếng Nhật nữa. Vi Trần có khá nhiều thời gian rảnh rỗi, gần đây lại còn thường xuyên chạy tới phòng làm việc của Quan Nhã Dương. Anh có đôi mắt rất ôn hòa, đôi môi cong cong lúc nào cũng thường trực nụ cười hiền dịu. Con người anh toát lên vẻ thánh thiện như một bông lúa mì mới nhú, có vẻ như không thể làm tổn thương ai. Anh ngồi trên bộ ghế sofa làm bằng da thật của Quan Nhã Dương, tay mân mê ly cà phê: “Dạo này ông anh của em hay chạy đi chạy lại thủy cung thế, anh làm hòa với chị dâu tương lai của em rồi sao?”
Chuyện giữa Quan Nhã Dương và Phi Ngư, anh nghe được ít nhiều từ miệng của Tần Lạc. Dù là chuyện quá khứ hay bây giờ, anh cũng biết được đôi chút.
“Chứng rối loạn lo âu của bà chị dâu tương lai đã đỡ chưa thế ông anh? Sao lâu rồi không thấy chị ấy ghé chỗ em?” Vi Trần không khỏi thốt lên một câu tiếc nuối.
Nghe Vi Trần nói, tay Quan Nhã Dương chợt ngừng lại đôi chút. Anh cảm thấy gần đây tâm trạng của Nguyên Phi Ngư không được tốt lắm nhưng nhìn bề ngoài cô vẫn bình thường như mọi khi, hoàn toàn không giống người cần phải hỗ trợ tâm lý. Nhưng nghĩ lại, căn nguyên bệnh tật của cô có lẽ cũng vì những chuyện cũ không muốn cho ai biết đến kia. Cô rất sợ những chuyện đó bị người đó biết được, nghĩ đến cảm giác của Tô Hiểu Bách nên mới sinh ra lo âu. Nhưng dù sao sự việc cũng đã không còn là bí mật nữa. Hơn nữa, khi biết tin mẹ mất, nỗi buồn đau trong lòng cô có lẽ đã sớm đánh tan cả tâm trạng lo âu trong cô rồi.
Trong một số việc, bệnh tâm lý quả thực trở thành thứ rất xa xỉ, không phải ai cũng có thể nhàn rỗi đến mức nghĩ rằng lo âu là một chứng bệnh.
“Bệnh nhân của em tại sao lại không đến tìm em, những việc như thế đáng lẽ không nên hỏi anh mới phải.” Quan Nhã Dương đóng lại tập tài liệu đang cầm trên tay, ấn số máy bàn nội bộ: “Gọi thư kí Ngô vào phòng tôi một lát.”
“Anh à, nói thế nghĩa là anh không tin tưởng vào tay nghề của em à?”, Tử Nguyệt Vi Trần đặt cốc cà phê xuống bàn, vuốt vuốt mũi, trách móc khẽ khàng.
Lúc này, thư kí Ngô gõ cửa xin vào. Quan Nhã Dương không có thời gian để tâm tới cậu ta, đưa tập tài liệu trên tay cho thư kí Ngô và dặn dò: “Gửi tập tài liệu này tới họ, nói họ hãy nhanh chóng gửi tiền ứng trước sang bên công ty Gia Thịnh. Còn nữa, hãy nói với người của công ty Gia Thịnh một cách rõ ràng rằng, ở công ty Phong Hoa chúng ta, quan hệ thân tình cũng không có ý nghĩa gì cả. Chủ tịch Hội đồng quản trị đang ở nước Anh, thị trường ở thành phố S do tôi toàn quyền phụ trách. CEO của họ và chủ tịch hội đồng quản trị là chiến hữu với nhau hay không không liên quan gì tới sự hợp tác lần này. Ba ngày sau khi tiền ứng được gửi tới họ mà công trình chưa bắt đầu thi công, chúng ta sẽ đòi bồi thường theo hợp đồng.”
Thư kí Ngô vâng dạ, cầm tập tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc, không quên đóng lại cửa. Lúc này Quan Nhã Dương mới cảm thấy dễ chịu đôi chút. Anh nới chiếc cà vạt đang đeo ở cổ, nâng cốc cà phê của mình lên và rời khỏi bàn làm việc, đến ngồi bên Vi Trần, vừa uống cà phê vừa liếc nhìn Tử Nguyệt Vi Trần: “Chú đến văn phòng của anh rốt cuộc là định làm gì? Lần trước chú xin cơi nới phòng khám của chú. Lần này em tôi lại thích căn phòng nào rồi?”
“Anh này, anh thấy trong trường hợp nếu như một người có một bàn chân trái đã hoại tử, thì nên thế nào?” Tử Nguyệt Vi Trần đặt cốc cà phê xuống bàn, ngửa người dựa hẳn lên ghế sofa, nheo nheo mắt, y như một chú hồ li đang âm mưu ςướק mồi từ miệng quạ. “Em nghĩ là người đó nên cắt phăng chiếc chân đã hoại tử đi, nếu không các bộ phận khác của anh ta cũng bị hoại tử theo.”
Nhìn nụ cười đắc thắng của Tử Nguyệt Vi Trần, Quan Nhã Dương bỗng cảnh giác, quét ánh mắt sắc bén qua Tử Nguyệt Vi Trần: “Chú muốn nói gì nào?”
“Chẳng gì cả.” Tứ Nguyệt Vi Trần ngồi dựa lưng trên tấm sofa mềm mại, ngửa mặt lên trời, nụ cười dần dần tắt đi. “Em chỉ nghĩ rằng có những sự việc nhất định phải do những người nhất định đi làm. Cũng như hồi trước, anh và bố không muốn ở Hokkaido với mẹ. Vì thế em đành ở với mẹ. Lần này cũng thế, không sự việc nào tự tan biến chỉ vì anh trốn tránh nó cả.”
Quan Nhã Dương chau mày, đột nhiên đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn. Phản ứng đầu tiên của anh là nhấn nút gọi cho Nguyên Phi Ngư. Nhạc chờ chỉ vang lên hai tiếng lập tức có người nhấc máy. Đầu dây bên kia hiện lên tiếng nói gấp gáp của Nguyên Phi Ngư: “Quan Nhã Dương, Tần Lạc vừa gọi điện thoại cho em… Cô ấy nói… Cô ấy nói cô ấy đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi. Cô ấy còn nói sẽ nói tất cả cho Hiểu Bách biết. Cô ấy thực sự có thể nói cho Hiểu Bách biết, em phải làm sao bây giờ? Anh nói xem em phải làm sao bây giờ?” Hình như cô đang chạy nên không ngừng thở gấp, Quan Nhã Dương còn nghe thấy tiếng gió ù ù trong tai nghe.