Lang Thang Trong Trái Tim Anh - Chương 13

Tác giả: Nguyễn Sênh Lục

Trao nhau nụ hôn nồng cháy
Những tháng ngày cấp ba thật nhàm chán, sau khi lên lớp mười hai, cảm giác căng thẳng lo lắng khiến người ta không sao thở nổi, thi cử và ôn tập liên miên không dứt khiến thi thoảng Nguyên Phi Ngư lại nhớ đến những ngày tự do tự tại thoải mái nhàn nhã hồi lớp mười. Dù bận rộn tối mắt tối mũi, nhưng công việc làm thêm vẫn diễn ra đều đều, ngày ngày mệt bở hơi tai, bận đến mức chẳng có thời gian ngẩng đầu lên, miệng vẫn ê a lẩm nhẩm đọc thuộc từ mới tiếng Anh, Tô Hiểu Bách luôn quan tâm yêu thương vừa đấm lưng cho cô, vừa khẽ thì thào dò hỏi: “Chị à, chị cho em đi làm thêm đi, như thế chị cũng thoải mái hơn nhiều.”
“Không được.” Nguyên Phi Ngư nhảy dựng lên vỗ vỗ đầu Tô Hiểu Bách, “Em phải chăm chỉ học, không cần phải nghĩ chuyện khác, chị hy vọng em không thua kém gì những đứa trẻ khác.”
“Nhưng, trên lớp có bạn mới chuyển đến, nghe nói cũng là trẻ mồ côi, hôm nay em nhìn thấy cậu ấy đi làm thêm trong quán ăn nhanh.” Tô Hiểu Bách trợn mắt tranh luận.
“Em không giống cậu ấy, em có chị, chị không thể để em không hạnh phúc.” Nguyên Phi Ngư gân cổ lên cố chấp đến đáng sợ, từ trước nay không ai biết cô đang kiên trì cố chấp vì cái gì, ngay cả Tô Hiểu Bách cũng không hiểu, cho nên sau cùng cậu đành im lặng.
Tô Hiểu Bách mười sáu tuổi, hiếm bạn cùng tuổi nào có ngũ quan tuấn tú như thế, khiến Tần Lạc lúc nào cũng phải ôm иgự¢ mà hét lên: “Hiểu Bách đẹp trai thế này có thể trở thành minh tinh đấy.”
“Đẹp hay không, không liên quan đến cậu, đừng hòng xơ múi đến Hiểu Bách nhà tớ.” Nguyên Phi Ngư hung hăng nhìn cô, cứ như con chó săn bảo vệ chủ nhân, chỉ là cùng với thời gian lời cảnh cáo đó càng lúc càng trở nên vô dụng, giống như không ai có thể ngăn cản được sự cố chấp của cô vậy, cũng chẳng ai ngăn cản được sự mê trai, thích làm gì thì làm của Tần Lạc.
Lại một mùa hạ nữa đến, mùa thi theo đó cũng trở lại, Nguyên Phi Ngư dừng mọi công việc lại, dồn tất cả sức lực tập trung ôn thi, tuy cô chẳng có chí hướng gì lớn lao, nhưng cô cũng hiểu rõ, chỉ có trình độ cấp ba thì chẳng cách nào sống được giữa thành phố rộng lớn với tốc độ đô thị hoá, quốc tế hoá mỗi lúc một nhanh và mạnh như hiện nay, cho nên ít nhất cô phải tốt nghiệp đại học mới có thể tìm được một công việc vừa có chút thể diện lại vừa có thu nhập ổn định, hoàn toàn xóa bỏ đi quá khứ không đáng nhớ của mình, cũng có thể kiếm được chút tiền cho Hiểu Bách học tiếp.
Khi điền nguyện vọng, nghĩ đến Hiểu Bách vẫn còn đang đi học ở đây, cô không thể một mình đến thành phố khác được, cho nên tất cả nguyện vọng điền vào trong tờ đơn xin thi đại học đều là mấy trường đại học trong thành phố, còn Tần Lạc cũng chẳng biết đang nghĩ gì, cũng đều đăng ký nguyện vọng vào trường ở thành phố, hai người như có thần giao cách cảm vậy, khi nộp đơn đăng ký, giáo viên chủ nhiệm lớp nhìn họ lắc đầu, nói: “Số lượng học sinh đăng ký vào mấy trường trong thành phố không hề nhỏ, với thành tích của hai em, về cơ bản không có cơ may.”
Khi kết quả được thông báo, chủ nhiệm lớp không thể không thừa nhận hai người họ tuy thành tích không phải quá tốt, nhưng đúng là quá may mắn, nhất là Tần Lạc dựa vào tài năng thiên bẩm về ngôn ngữ mà cha cô truyền lại, thành tích tiếng Anh vượt trội nên được học viện ngoại ngữ của thành phố đặc cách không phải thi, còn Nguyên Phi Ngư lại mạo hiểm thi vào trường đại học thuộc tốp hai trong thành phố, cũng xem như không phí công sức ngày ngày đêm đêm chấm đèn “ôm chân Phật” của cô.
Nhưng vấn đề căng thẳng lo lắng sắp phải đối mặt khiến Nguyên Phi Ngư không sao vui vẻ như Tần Lạc được, lần trước khi Hiểu Bách nhập viện đã dùng phần học phí của cô trong tài khoản, số tiền đó tuy không được gọi là nhiều, nhưng cũng mãi chưa bổ sung, lại thêm dạo gần đây chẳng đi làm thêm được gì, tiền nhà đã nợ mấy tháng rồi chưa trả, tình trạng kinh tế trong nhà thật sự cực kỳ nguy cấp, cho dù cả mùa hè có làm việc cật lực, cô cũng chẳng dám tin là có thể tích lũy đủ tiền nộp học phí khi nhập trường.
Đêm đó Tần Lạc lại ở lì nhà cô, nhất quyết không đi, còn lén lấy trộm trong nhà một chai rượu vang, uống đến mức khắp nhà đều có mùi rượu, đêm đã về khuya, Hiểu Bách đi ngủ trước, hai người họ chen nhau trên chiếc giường đơn chật hẹp, Tần Lạc thở ra mùi rượu đột nhiên nói bên tai cô: “Phi Ngư, trợ lý của mẹ tớ xin nghỉ về nhà sinh con rồi, giờ bà bận đến đứt hơi, đang tìm người làm trợ lý, tuy để cậu làm giúp việc dưới tay bà mẹ ác ma chắc chắn sẽ bị đày đọa rất thảm, nhưng tiền lương cũng tốt, phù sa không chảy ruộng ngoài, cậu có muốn thử không?”
Nguyên Phi Ngư mắt mở tròn, trong màn đêm đen đặc vẫn nhìn thấy nét say trong ánh mắt mơ màng của Tần Lạc, hơi bất ngờ vì Tần Lạc tuy vô tâm nhưng cũng đã nhận ra được khó khăn của cô, hơn nữa còn trao cho cô một chiếc cần câu chắc chắn, không phải bố thí mà chỉ đơn thuần giúp đỡ.
Cô nghĩ, mình có thể làm bạn với Tần Lạc giàu sang phú quý thế này, làm bạn nhau lâu như vậy, suy cho cùng cũng vì nguyên nhân này, Tần Lạc trước nay chưa từng cảm thấy giữa họ có gì khác nhau, chưa bao giờ ra vẻ cao ngạo của người thành phố, không bao giờ thương hại, không bao giờ bố thí, đã mang đến cho cô đủ sự tôn trọng và một tình bạn bình thường nhất, may mắn làm sao đó chính là những thứ cô cần nhất.
Cô từ từ gật đầu, giơ tay sửa lại lọn tóc rối của Tần Lạc, thật lòng nói cảm ơn cô: “Cảm ơn cậu, Tần Lạc.”
“Khỉ thật... cảm ơn gì chứ?” Tần Lạc nhảy tưng tưng đến bên cô, cố hết sức chen vào tấm chăn của cô, ôm cổ cô rồi thì thầm: “Người phải nói cảm ơn là tớ mới đúng, Phi Ngư, cảm ơn cậu đã đồng ý làm bạn với tớ, trước đây tớ luôn thấy ௱ôЛƓ lung, chỉ muốn ngày ngày nổi loạn, trước đây chẳng biết tại sao mình lại sống, ở bên cạnh cậu bao năm nay, trông thấy cậu luôn cố gắng, dần dần tớ cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về cuộc sống của mình, nghĩ đến tương lai xem mình sẽ như thế nào...”
Cô lầm bầm, cũng chẳng biết là có phải say thật hay không, nói được nửa chừng lại im bặt, sau đó chỉ còn vọng lại những tiếng thở khe khẽ và đều đặn.
Tương lai sẽ ra sao...
Nguyên Phi Ngư ngửa mặt nhìn chằm chằm lên trần nhà cũ nát, chẳng thể nào ngủ được, trước đây rất lâu cô từng vạch ra tất cả mọi thứ trong tương lai, đi học đi làm, nuôi Hiểu Bách trưởng thành, nhưng những thứ được vạch ra rõ ràng rồi cũng dần dần mơ hồ thay đổi, ngày ngày mỗi khi dọn dẹp tủ quần áo tình cờ dọn đến chiếc áo khoác ngoài được cất giữ cẩn thận, đều làm cô nhớ tới đêm đó, anh nói với cô: “Nguyên Phi Ngư, liệu có người nào trên thế giới này có trái tim sắt đá khiến người ta căm ghét như em không?” Bóng lưng cô đơn ấy khiến cô cực kỳ mơ hồ, chẳng biết bản thân mình trước nay luôn kiên trì cố gắng có đúng hay không, trong chớp mắt lại cảm thấy, nếu là anh, có lẽ... có lẽ cuộc sống của cô sẽ thay đổi.
* **
Nhận lời mời đến văn phòng làm việc mới mở của mẹ Tần Lạc cũng được xem là khá thuận lợi, mẹ Tần Lạc là Mẫn Ngọc Quỳnh là luật sư nổi tiếng ở thành phố nhỏ này, chuyên thụ lý các vụ án liên quan đến phân chia tài sản gia đình, công việc rất phất, bận rộn cả ngày, Nguyên Phi Ngư mới tốt nghiệp cấp ba, lại chưa từng học qua luật sư, tuần đầu tiên đi làm chỉ bị sai làm mấy việc như sắp xếp giấy tờ, nghe điện thoại, nhưng cô rất chăm chỉ, hoà nhập rất nhanh, ngày hôm sau đã có thể sắp xếp lịch trình làm việc của Mẫn Ngọc Quỳnh và sắp xếp cũng như chuẩn bị tài liệu cần dùng liên quan khi được người khác nhờ. Chuyện có vẻ suôn sẻ, Mẫn Ngọc Quỳnh cực kỳ vừa lòng, giao cho cô rất nhiều việc, hơn nữa còn không ngừng khen ngợi cô trước mặt Tần Lạc, lại kể lể tính lười nhác của Tần Lạc, hại Tần Lạc chỉ biết kêu gào thảm thiết cứu mạng, càng ngày càng không muốn đến phòng làm việc của mẹ, trừ khi Tô Hiểu Bách muốn đi thăm Nguyên Phi Ngư, cô mới đi cùng.
“Chị, chị vẫn chưa ăn trưa, nghỉ ngơi một chút không được sao?”
Tô Hiểu Bách lần đầu đến văn phòng lập tức bị thái độ làm việc bận rộn gấp gáp của văn phòng luật sư dọa cho khi*p vía, chợt đờ đẫn đứng bên cạnh bàn làm việc của Nguyên Phi Ngư, cau mày nhìn cô đang xoay qua xoay lại không ngừng phía sau màn hình vi tính, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ đau lòng, “Việc không phải làm một chốc một lát là xong được.”
Hôm nay Mẫn Ngọc Quỳnh đi ra ngoài gặp một thân chủ quan trọng, phải đến buổi chiều mới về, trước khi đi có dặn dò Nguyên Phi Ngư chuẩn bị tài liệu cần dùng cho buổi hầu tòa ngày mai, đó là vụ án phân chia tài sản của một cặp vợ chồng, ông chồng làm ăn buôn bán bên ngoài, vợ đi quá giới hạn, đòi ly hôn, chồng cho rằng vợ đã ngoại tình nên từ chối chu cấp. Nguyên Phi Ngư vừa tìm tài liệu, vừa gõ văn kiện, mãi mới xong được mấy trang, ngẩng đầu lên mỉm cười với Tô Hiểu Bách, “Đợi chút nữa hãy tính, lúc nào ăn chẳng được.”
“Chị không ăn, em cũng không ăn.” Tô Hiểu Bách khó lắm mới nói được một câu tùy tiện buông thả như thế, tức tối quay người bỏ đi.
Tần Lạc ngồi bên lập tức bật dậy vội vã đuổi theo giữ cậu lại, rồi quay đầu nhìn Nguyên Phi Ngư trách móc: “Phi Ngư, Hiểu Bách vì muốn được ăn cơm cùng cậu mà đã nhịn cả bữa sáng rồi đấy.”
“Hiểu Bách, chẳng phải chị đã cho em tiền ăn sáng rồi ư? Tại sao em không đi ăn?” Nguyên Phi Ngư đứng lên tức tối, “Hai ngày nay chị rất bận, không có thời gian nấu cơm cho em, làm em tủi thân rồi. Nhưng, đợi chị xong vụ án này thôi, chị đảm bảo.”
“Nhưng hai chị em đã lâu rồi không ăn cơm cùng nhau.” Tô Hiểu Bách cúi đầu, giọng nói rất khẽ, nhưng lại cực kỳ cố chấp, “Dù sao chị không ăn, em cũng không ăn.”
“Trời ơi, thật không sao chịu nổi hai chị em nhà này, chẳng phải là chỉ ăn cơm thôi hả? Đi, cùng đi đi cùng đi...”, Tần Lạc không chịu đựng thêm nữa liền kéo tay Tô Hiểu Bách, một tay nắm tay Nguyên Phi Ngư, kéo hai người họ ra ngoài, “Phi Ngư, Hiểu Bách vẫn đang tuổi lớn, không được nhịn đói, em ý muốn ăn cơm cùng cậu, cậu đi đi, mẹ tớ đến đây tớ sẽ bảo, không có vấn đề gì đâu.”
Nguyên Phi Ngư mặc bộ trang phục công sở, áo trắng váy ngắn màu đen, chân đi cao gót, gót chỉ cao năm phân thôi, nhưng cũng đủ khiến Nguyên Phi Ngư chưa từng đi cao gót cảm thấy loạng choạng, cho nên vừa bị Tần Lạc kéo một cái, cô suýt chút nữa ngã chổng vó, may mà Tô Hiểu Bách lao đến kịp, giữ cô đứng vững.
Tuy Tô Hiểu Bách chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng đã cao tới một mét bảy mươi lăm, so với Nguyên Phi Ngư đang ngự trên đôi cao gót kia cũng hơn hẳn một cái đầu, chỉ là hơi gầy thôi, ngũ quan đoan chính, đi đến đâu là nhận ra ngay đến đó. Đứng trước cửa văn phòng làm việc người qua kẻ lại ôm Nguyên Phi Ngư, khiến cậu chợt thấy xấu hổ, sắc mặt đỏ lựng, con ngươi đen láy có luồng sáng kỳ lạ đang di chuyển, đã thế còn mãi không chịu buông tay. Có mấy nhân viên nữ đang làm việc trong văn phòng, thấy cảnh tượng này đều cảm thấy cực kỳ lãng mạn, trước kinh hoàng sau thảng thốt hét gọi với Nguyên Phi Ngư: “Phi Ngư, bạn trai của em trông thật đẹp trai đấy, ha ha, tiếp tục tiếp tục đi, bọn chị không thấy gì đâu.”
Lúc này Nguyên Phi Ngư mặt đã đỏ như gấc, vội vàng đẩy tay Tô Hiểu Bách ra, đúng lúc muốn giải thích thì lại nghe thấy giọng điệu cau có của Tần Lạc vọng đến: “Các chị nói gì vậy? Hiểu Bách là em trai của Phi Ngư, em trai ruột, cùng mẹ khác cha, còn nói linh tinh nữa cẩn thận em bảo mẹ sa thải các chị đấy.”
Mấy nữ nhân viên văn phòng bình thường thấy Tần Lạc đến đều mặt mày tươi cười, cực kỳ vui vẻ, ngược lại lần này lại thấy cô nói năng nặng nề tức tối như thế, bất giác không biết nên phản ứng thế nào, ai nấy đều gượng gạo vội vội vàng vàng lủi vào phòng làm việc.
“Tần Lạc, đừng giận nữa, tớ không bận tâm đâu.” Nguyên Phi Ngư đã đứng vững lại, bước lên trước an ủi Tần Lạc, “Chẳng phải nói là đi ăn sao? Mau lên, bọn tớ sắp đói lả ra rồi nè, phải không, Hiểu Bách?”
Tô Hiểu Bách vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt ngượng ngập khi nãy đã biến mất, cúi đầu nhìn thẳng xuống chân, chẳng biết đang nghĩ gì nữa, nghe thấy Nguyên Phi Ngư gọi, cậu mới ngẩng mặt lên mỉm cười dễ thương ngoan ngoãn với Nguyên Phi Ngư và Tần Lạc, gật gật đầu.
Nụ cười của Tô Hiểu Bách giống như thần dược vạn năng với Tần Lạc, vừa mới đây cô còn hậm hực tức tối, chớp mắt đã hào hứng hẳn lên, chỉ một tay lôi xềnh xệch Nguyên Phi Ngư đi, còn tay kia tiếp tục kéo Tô Hiểu Bách xuống nhà ăn dưới lầu, vừa đi vừa mồm năm miệng mười không ngừng nghỉ: “Phi Ngư, cậu nói xem năm ấy mà cậu yêu Quan Nhã Dương thì tốt biết bao, gia cảnh anh ta tốt, lại đẹp trai, khó lắm mới có được một đại tài tử như thế, thật chẳng biết cậu đang nghĩ gì nữa.”
Nghe thấy cái tên đó, nụ cười của Nguyên Phi Ngư lập tức đông cứng nơi khóe miệng, tạo thành một đường cong cực kỳ quái dị, để che giấu vẻ gượng gạo không tự nhiên của mình, cô vội vã quay đầu sang hướng khác.
Chỉ có Tô Hiểu Bách ngay tức khắc đứng khựng lại, lo lắng kéo tay Tần Lạc lại truy vấn: “Quan Nhã Dương là ai?”
Tần Lạc thấy cậu quan tâm đến chủ đề này, lập tức vui vẻ hào hứng kể tỉ mỉ chi tiết cho cậu nghe: “Anh ta là học trưởng của chị và Phi Ngư, học cùng bọn chị hai năm, là nhân vật chói sáng trong trường chị, năm đó anh ta theo đuổi chị của em, tiếc là sau này thi vào một trường đại học lớn ở Bắc Kinh, cũng không gặp lại nữa...”
“À.” Nét mặt Tô Hiểu Bách vẫn giữ nụ cười như cũ, nhưng con ngươi đen láy thăm thẳm lại dần dần như đang trở nên tối sẫm, nét thâm trầm bao trùm cả ánh nhìn của cậu, cho đến khi ánh mắt cậu nhìn người khác đã bắt đầu trở nên có chút kỳ quái, “Chị của em có thích anh ta không?”
“Chị nghĩ là thích, nếu không sẽ không hẹn hò cùng cậu ta như thế...”, Tần Lạc vừa chép miệng vừa mở to cổ họng hét gọi về phía Nguyên Phi Ngư đang ở rất xa: “Phải không, Phi Ngư?”
Nguyên Phi Ngư chẳng thèm đếm xỉa đến cô nàng, cứ tiến thẳng về phía trước, chỉ có điều dáng vẻ đã căng cứng từ lúc nào, Tô Hiểu Bách phía sau nhìn cô, đôi mắt đen thẳm tựa như màn đêm, không chút ánh sáng, chỉ có một màn sương mù, vô biên vô tận.
2.
Duyên phận là một thứ rất kỳ diệu, những chàng trai cô gái có được nó thật sự thì không cần phải nghĩ quá nhiều, chỉ cần thi thoảng thầm gọi tên một ai đó trong lòng, dù cách nhau bao xa, anh ấy (cô ấy) cũng có thể nghe thấy, hơn nữa còn ngay tức khắc xuất hiện trước mặt bạn.
Câu nói đó là câu nói kinh điển trong quyển tiểu thuyết duy nhất cô đọc từ nhỏ đến lớn, lúc đó cô thấy rất buồn cười, đâu phải là “thiên lý truyền âm” trong kiếm hiệp, thứ kỳ diệu mơ hồ như duyên phận làm sao có thực? Nhưng bây giờ cô đã có phần tin tưởng rồi.
Sáng sớm hôm nay, khi cô lục tủ quần áo vô tình lại nhìn thấy chiếc áo khoác ngoài mà Quan Nhã Dương bỏ quên, chỉ khẽ thở dài, trong lòng thầm nhủ chẳng biết anh có thích nữ sinh nào trong trường đại học hay không, đến khi gặp lại còn nhận ra cô hay không, khi xuống lầu đi làm liền thực sự nhìn thấy anh.
Anh mặc chiếc áo thun ngắn tay và chiếc quần short đơn giản, hai tay đút túi quần, đang đứng dưới ngọn đèn đường phía đối diện, nhìn thấy cô đứng dưới lầu, mới khẽ đứng thẳng người, khoé miệng nhướng cao tạo thành nụ cười với gọi cô: “Hi, Nguyên Phi Ngư, lâu lắm không gặp.”
Nguyên Phi Ngư đứng sững tại chỗ, không chắc chắn chàng trai trước mặt mình đã thực sự tồn tại, hay là do ảo giác của cô.
Dường như anh cao hơn một chút so với trước đây, khuôn mặt không thay đổi nhiều lắm, vẫn đẹp đẽ, nho nhã và rất dễ nhìn như thế, chỉ có điều con mắt sắc đen thăm thẳm mang rất nhiều mệt mỏi, chiếc cằm thon trắng đã lên lún phún những sợi râu xanh, khiến trông anh như vừa trải qua cuộc bể dâu, điều khiến người ta để tâm nhất là, trước nay anh chưa từng đeo bất cứ loại trang sức nào, thế mà giờ đây trên tay lại đeo một chiếc vòng màu đen nhức mắt.
“Anh...”, Nguyên Phi Ngư đứng thộn tại chỗ rất lâu không biết nên nói gì, sáng sớm mùa hè nóng nực, cô đứng dưới ánh mặt trời vụt chốc cảm thấy cổ họng khô rát, cực kỳ khó chịu, xuyên qua con đường không được gọi là rộng rãi mà lại mất mấy phút, “Chẳng phải anh đi Bắc Kinh ư? Sao lại ở đây?”
Mở màn cực kỳ tầm thường, nhưng đã dốc toàn bộ sức lực của cô, cũng chẳng biết phải nói gì.
“Nghỉ hè mà, về thăm nhà, nói thế nào đi chăng nữa đây cũng là nơi anh sống mười mấy năm trời.” Quan Nhã Dương vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn tứ phía, khóe miệng động đậy, trong nụ cười mang vài phần mệt mỏi, “Trước đây thấy nhà em ở đây trông rất cũ nát, giờ nhìn lại, vẫn có chút hoài niệm.”
Đương nhiên là hoài niệm.
Đêm nào đó trời đổ mưa, dưới bóng râm bên cạnh cột đèn đường, anh kéo cô núp dưới tán ô, trao cô nụ hôn, còn thì thào bên tai nói rằng, đây là nụ hôn đầu anh bù đắp cho em.
Nguyên Phi Ngư đứng yên bất động, chợt nhận ra anh dường như có chút khác lạ, cũng rất muốn hỏi xem phải chăng anh đã gặp chuyện gì, nhưng miệng mấp máy rồi lại mím chặt cuối cùng vẫn chẳng thốt ra được câu hỏi.
Hai người đứng lặng trước mặt nhau một hồi lâu, chẳng ai nói lời nào, cuối cùng Quan Nhã Dương khẽ thở dài, đứng thẳng người tạm biệt Nguyên Phi Ngư: “Nhìn thấy dáng vẻ của em vẫn xấu xa, ương bướng là anh yên tâm rồi. Anh đi đây.”
Anh vừa nói vừa xoay người đi, một nỗi lẻ loi và cô độc chẳng thể nói thành lời trong bóng hình ấy, Nguyên Phi Ngư vụt nhớ về cái đêm gặp mặt anh lần cuối cùng, anh cũng quay lưng rời xa cô, cũng là bóng lưng cô độc như thế này, con tim như bị thít chặt, đột nhiên cô thấy sợ hãi, lần này anh lại quay đi như thế thì sau này cũng chẳng thể gặp lại nhau nữa, vì thế cô lên tiếng gọi anh lại:
“Quan Nhã Dương, anh... thực sự đến đây chỉ để thăm thú thôi ư?”
“Nếu không thì sao?” Quan Nhã Dương dừng bước, chầm chậm quay người lại, cặp mắt đen láy thăm thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Nguyên Phi Ngư, khóe miệng khẽ nhếch nở một nụ cười lạnh tự giễu, “Nếu anh nói với em, lúc này anh rất buồn, em có vứt tất cả mà đi cùng anh không?”
Quả nhiên anh gặp chuyện không vui.
“Có.” Nguyên Phi Ngư nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của anh khẽ gật đầu, “Nếu anh muốn nói chuyện cùng em, em sẽ.”
Tâm trạng của Quan Nhã Dương chợt chùng xuống, lập tức liền tiến về phía Nguyên Phi Ngư, đi thẳng đến trước mặt cô, đặt hai tay lên đôi vai gầy của cô, nở nụ cười đắng chát khiến người ta nhói đau, nói: “Nguyên Phi Ngư, giờ anh đang rất buồn, thực sự thực sự rất buồn, em có thể đi cùng anh không?”
Hôm ấy Nguyên Phi Ngư mặc trời kệ đất quyết bùng một ngày làm, đi dạo quanh thành phố S cùng Quan Nhã Dương, không liên lạc với bất kỳ ai, ngay đến nghỉ phép cũng không báo, có lẽ đây là lần phóng túng buông thả nhất trong đời cô, sau chuyện này nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không hiểu được tại sao bản thân mình khi ấy lại thiếu tỉnh táo như vậy, làm một chuyện cảm tính như thế.
Quan Nhã Dương đưa cô dạo quanh tất cả các quầy trang sức trong khu mua sắm cao cấp, dường như anh đang tìm thứ gì đó, đầu mày cau chặt, cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ đi hết quầy này lại sang quầy khác nhìn nhìn ngắm ngắm. Đi cả ngày như thế, đến khi trời sắp tối, cuối cùng Nguyên Phi Ngư cũng không thể chịu nổi nữa, một mình ngồi như đóng đinh trong quán ăn nhanh của khu mua sắm cao cấp, không sao động đậy nổi.
“Em mệt sắp ૮ɦếƭ rồi đây, Quan Nhã Dương, anh có thể nghỉ một lát được không?”. Vừa đặt ௱ôЛƓ xuống chiếc sofa trong tiệm ăn nhanh cơ thể cô lập tức nhũn đi, khuôn mặt đau khổ nhìn lên trên gương mặt rõ ràng cũng đang viết hai chữ mệt mỏi kia, nhưng Quan Nhã Dương vẫn cố chấp không chịu nghỉ, “Dù có treo cổ cũng phải thở hơi cuối cùng chứ, làm ơn đi mà, nghỉ một chút thôi.”
“Nguyên Phi Ngư, làm người phải giữ chữ tín chứ.” Quan Nhã Dương đứng trước mặt cô, sắc mặt tuy không tốt lắm, nhưng bộ dạng rõ ràng không còn nặng nề như hồi sáng nữa, “Là em nói đi cùng anh còn gì.”
“Em đâu biết anh đưa em đi mệt bở hơi tai thế này.” Xuyên qua lần kính thuỷ tinh nhìn ra bên ngoài tiệm ăn nhanh, hết quầy hàng nữ trang này đến hàng dài quầy nữ trang khác, Nguyên Phi Ngư thực sự muốn khóc, “Em sợ nhất là đi dạo trên đường, bắt người ta lang thang cả ngày, chi bằng cho người ta làm việc quần quật cả ngày rồi nghỉ ngơi cho lành.”
“Làm gì có cô gái nào không thích đi dạo chứ, em thật đúng là số nghèo mạt kiếp.” Quan Nhã Dương liếc xéo Nguyên Phi Ngư, dựa người lên lên chiếc sofa mềm, vẻ mặt khó coi chẳng nói thêm nữa.
Việc buôn bán của cửa tiệm khá tốt, người ra người vào đông nườm nượp, ồn ào náo nhiệt, Quan Nhã Dương vẫn ngồi yên chỗ ấy nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên người anh toát lên một khí chất tao nhã, dù chỉ mặc bộ trang phục đơn giản cũng dễ nổi trội giữa đám đông, cho nên thi thoảng có vị khách nữ đi qua đi lại dán mắt vào anh, anh đang nhập tâm chuyện của riêng mình, trông đờ đẫn, dường như hoàn toàn xa cách với thế giới xung quanh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc