Về chuyện mình đến gặp bác sĩ tâm lý, Nguyên Phi Ngư từng dặn dò Tần Lạc nhất định không được nói ra, đặc biệt là với Tô Hiểu Bách.
Lần trước sau khi đến phòng làm việc của Tử Nguyệt, tâm trạng cô đúng là nhẹ nhõm hơn nhiều, cho nên cô lại gọi điện cho trợ lý Ngải Hân của Tử Nguyệt Vi Trần hẹn cuộc gặp khác, chuẩn bị đi thêm lần nữa.
Đây là bí mật của cô, không có bất kì ai biết, chí ít là bản thân Nguyên Phi Ngư cho rằng như vậy.
Buổi tối khi sắp ngủ, Nguyên Phi Ngư nhận được điện thoại của Quan Nhã Dương. Số điện thoại gọi đến hiển thị trên màn hình điện thoại là một số lạ, Nguyên Phi Ngưng vốn không muốn nghe, nhưng hết cách khi đối phương có vẻ rất cố chấp, gọi liền một hồi sáu cuộc không ngừng nghỉ, cô đành phải nghe máy.
“A lô? Xin hỏi ai vậy ạ?”
Đầu bên kia im lặng không lên tiếng, cô có thể nghe rất rõ ràng nhịp thở nặng nề của đối phương, sau đó giọng nói được truyền đến, phảng phất như đang say: “Nguyên Phi Ngư, anh muốn gặp em.”
Con tim bất giác giật thót, loạn nhịp, Nguyên Phi Ngư vốn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng lại như bị cuộc điện thoại này phá tan đành ngồi bật dậy, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại vì quá lo lắng và thoáng run rẩy: “Lúc này anh không nên gọi điện thoại cho em…” Cô vừa nói, răng vừa cắn chặt môi dưới, yên lặng hồi lâu cuối cùng mới thốt ra được mấy chữ: “Quan Nhã Dương …”
“Phi Ngư, anh rất mệt…” Giọng của anh tựa hồ như xuyên thấu sắc trăng đêm, lạnh lẽo khiến con tim người khác đau nhói, cũng mặc Nguyên Phi Ngư nói gì, chỉ tự lầm bầm một mình trong điện thoại: “Bốn năm qua, anh không khi nào thôi nghĩ, tại sao chúng ta lại trở nên như thế này, anh luôn tự hỏi mình, rốt cuộc đã sai chỗ nào…”
Trước nay Nguyên Phi Ngư chưa từng nghe thấy giọng yếu ớt uể oải thế này của Quan Nhã Dương, tựa như mặt băng lạnh lẽo, chạm nhẹ sẽ vỡ, tay cô nắm chặt điện thoại, nằm cuộn tròn trên giường, khẽ khàng khép mắt, nhưng lại không ngắt điện thoại, chỉ khẽ nhắc nhở anh: “Quan Nhã Dương, anh say rồi…”
“Có phải em đã gặp chuyện gì đó? Nếu gặp phải chuyện gì, tại sao không nói với anh? Được rồi, anh biết em là người rất mạnh mẽ nhưng cũng rất cố chấp, mọi chuyện đều muốn tự mình giải quyết, anh tôn trọng suy nghĩ của em, nhưng, ít ra cũng cho anh thời hạn mà em có thể giải quyết xong mọi chuyện chứ, thời hạn để trở về bên anh…”
Giọng nói đến đó đột nhiên ngừng lại, cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, sau một hồi tạp âm vang lên trong điện thoại, điện thoại đã hoàn toàn ngắt.
Nguyên Phi Ngư nằm cuộn tròn một góc, trong phòng tối đen như mực, lặng lẽ nhìn vào màn đêm hồi lâu, chẳng biết nước mắt lăn dài trên má từ lúc nào.
* * *
Gần đây, thủy cung có sắm thêm một chiếc máy siêu âm cho động vật, tất cả thợ lặn, người huấn luyện thú, bác sĩ đều bận rộn kiểm tra các loài cá, cuộc tổng kiểm tra lần này được thủy cung cực kỳ coi trọng, còn mời cả chuyên gia sinh vật biển trong thành phố về hướng dẫn. Đến trưa, Nguyên Phi Ngư đang dùng bữa trưa ở quầy ăn nhanh trong thủy cung, mới ăn được mấy miếng 乃ún bò đã thấy bác sĩ Ngô sắc mặt xám xịt như có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra đang bước đến.
“Phi Ngư, tình trạng của Tháp Tháp e rằng nghiêm trọng hơn dự tính của chúng ta…”
Tháp Tháp là tên con rùa mai xanh cái duy nhất trong thủy cung, kể từ sau khi Đại Lỗ là con rùa đực mà nó luôn đi cùng ૮ɦếƭ, tình trạng của nó luôn bất ổn, cuộc tổng kiểm tra quy mô lớn lần này, đương nhiên nó trở thành đối tượng kiểm tra chính, ai ai trong thủy cung cũng quan tâm đến tình trạng của nó.
Trong phòng quan sát được xây dựng đặc biệt trong thủy cung, Tháp Tháp nằm bất động trên mặt nước cạn, cơ thể khổng lồ, đường kính mai màu nâu đậm lên tới một trăm bốn mươi centimet, trông như một tảng đá nhô lên trên mặt nước, tứ chi thò ra ngoài lớp mai, đầu thụt vào bên trong, có lẽ là muốn cụp sâu vào trong chiếc mai, nhưng phần đầu vốn dài như có lớp vảy trùm ở bên ngoài, khiến nó không cách nào như ý muốn được.
Chu Uy đứng bên ngoài phòng quan sát, thấy Nguyên Phi Ngư bước vào, vừa nhìn Tháp Tháp, vừa thì thầm nói với cô: “Chị Phi Ngư, Tháp Tháp nó…” Nói đến đây, cậu ta nghẹn ngào, quay đầu nhìn Tháp Tháp qua lần kính thủy tinh, bộ dạng buồn đau, “Đều tại em chăm sóc nó không tốt.”
“Không phải lỗi do em, có lẽ Tháp Tháp quá nhớ Đại Lỗ, mới sinh bệnh như thế này.” Nguyên Phi Ngư vỗ vỗ vai, muốn an ủi Chu Uy, nhưng cũng chẳng thể kìm được giọng nghèn nghẹn của mình, nỗi bi thương bất giác trào dâng.
Bác sĩ Ngô là bậc thầy đức cao vọng trọng, từ nhỏ đã theo đuổi nghề chăm sóc chữa bệnh cho các loài sinh vật biển, cho đến nay đã bốn mươi năm rồi, y thuật rất cao minh. Ông cầm tờ xét nghiệm, đưa cho Nguyên Phi Ngư, thần sắc điềm nhiên lặng lẽ, “Tại vị trí thực quản chỗ tiếp giáp với khoang miệng phát hiện một khối u, là u ác tính.”
“Có cách chữa không?”, Nguyên Phi Ngư không nhận tờ xét nghiệm, ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm vào Tháp Tháp, giọng khẽ run rẩy.
“Có thể thử cắt bỏ, nhưng không chắc chắn, tình hình cụ thể thế nào cần các chuyên gia sau khi thảo luận mới quyết định được, cô cũng biết động vật máu lạnh không thể tiêm một lượng lớn thuốc gây mê, nếu không sẽ bị sốc đến ૮ɦếƭ.” Bác sĩ Ngô đặt tờ phiếu xét nghiệm lên bàn, vừa nhìn Tháp Tháp vừa nói với hai người trẻ tuổi, ông ta đã dùng cả đời để nghiên cứu về động vật, thấy rất nhiều cuộc chia ly của sinh mệnh, có thể hiểu rõ được tình cảm giữa con người với động vật, một thứ tình cảm không vương chút quan hệ lợi ích nào, không bận tâm đến chuyện phải trả giá và nhận lại báo đáp mà coi trọng sự thuần phác và chân thành nhất. “Trước khi có phương án chẩn trị, phải chăm sóc nó thật tốt, hiện giờ chúng ta chỉ có thể làm được những việc đó.”
Trong nước chưa từng có tiền lệ phẫu thuật cắt khối u cho rùa biển, hôm sau bác sĩ Ngô trở lại trung tâm nghiên cứu động vật biển trong thành phố mở một cuộc họp kéo dài một ngày trời, đến khi quay lại vẫn không cách nào khác, chỉ có thể an ủi Nguyên Phi Ngư, chỉ có thể theo cách như vậy mà thôi.
Nhưng mấy ngày sau đó, vẫn chẳng nghĩ ra cách nào khả thi cả, không ai dám mạo hiểm, dẫu sao nó cũng là động vật quý hiếm cấp hai cần bảo vệ của quốc gia, hơn nữa cả thành phố chỉ còn đúng một con.
Ba ngày sau, nhờ sự kiên trì của Nguyên Phi Ngư, Tháp Tháp được chuyển đến khu triển lãm sinh vật biển châu Phi, ở đó có bãi cát nhỏ và khoảng nước biển có môi trường phỏng nhiệt đới, mấy năm trước Tháp Tháp và Đại Lỗ khi mới đến thủy cung luôn sống cùng nhau ở đây, Nguyên Phi Ngư nghĩ, nó ở đây sẽ thấy yên tâm hơn.
Mấy ngày liền sau đó, hầu như ngày nào Nguyên Phi Ngư cũng ở bên Tháp Tháp, ở cả đêm tại thủy cung, cô về nhà cũng chẳng tài nào ngủ được, thường đến nửa đêm canh ba lại chạy đến thủy cung, choàng áo khoác, dựa vào mỏm đá cạnh bãi cát, ngày hôm sau rửa qua mặt mũi rồi lại làm tiếp, khối u của Tháp Tháp ở chỗ thực quản gần với khoang miệng, nên dường như không thể ăn được những loài rong biển và cá nhỏ, Nguyên Phi Ngư dùng máy trộn tất cả thức ăn nhuyễn ra, sau đó tách miệng Tháp Tháp ra, bón từng thìa nhỏ đưa vào thực quản của nó, bận rộn đến nửa ngày trời mà vẫn không có kết quả, mấy ngày tiếp theo, cơ thể gầy sọp đi.
Tần Lạc và Tô Hiểu Bách trông thấy mà đau lòng, thỉnh thoảng lại đến thủy cung chăm sóc cô, mang những thứ mà bình thường cô thích ăn đến, nhưng cô chỉ ăn được mấy miếng, lại vội vội vàng vàng trở lại bên cạnh Tháp Tháp, cô quá yêu những loài sinh vật biển này, lại cố chấp đến đáng sợ, chẳng ai khuyên nhủ được.
Chuyện tư vấn tâm lý tự nhiên cũng bị quên bẵng đi, khi Ngải Hân gọi điện thoại đến cho cô, Nguyên Phi Ngư cũng chỉ bảo một tiếng xin lỗi, tạm thời không thể đi được.
Tử Nguyệt Vi Trần nghe báo cáo của Ngải Hân, bèn quay sang phía Quan Nhã Dương đang ngồi đợi mà so vai nói: “Xem ra em bị bệnh nhân của em bỏ rơi rồi.”
Quan Nhã Dương vứt toẹt cuốn tạp chí kinh tế tài chính trong tay xuống, sắc mặt lạnh lùng đứng lên đi ra ngoài, thư ký tổng giám đốc mới được chuyển đến đã đang đứng ở ngoài cửa phòng làm việc, thấy anh bước ra vội vàng cung kính bước lên đón: “Quan tổng, ba giờ chiều nay ngài có cuộc họp, là thảo luận dự án hạng mục đầu tư của Quan Vu Tân, còn nữa, năm giờ, ngài có hẹn cô Bạch ở nhà hàng ADELAIDE, bảy giờ đúng có vũ hội từ thiện…”
“Chiều tôi phải ra ngoài, thông báo hủy cho tôi…”, Quan Nhã Dương thắt lại cà vạt, cắt ngang lời thư ký, nghĩ thêm một lát, lại bồi thêm một câu, “Cuộc họp ba giờ đẩy đến năm giờ, trước năm giờ tôi sẽ về, những chuyện khác đều hủy.”
Thư ký chợt lúng túng gấp lại cuốn sổ tay làm việc với thời gian biểu kín mít, nhưng trông thấy bộ mặt sắt đá của Quan Nhã Dương, vẫn phải cung kính trả lời: “Vâng, vậy tôi sẽ bảo lái xe đưa ngài đi.”
“Không cần, tự tôi lái xe.”
Khi Quan Nhã Dương đến thủy cung là mười hai giờ trưa, cách một con đường, anh nhìn thấy Nguyên Phi Ngư mặc đồ đồng phục làm việc đi ra từ lối cửa nhỏ. Trông cô khá mệt mỏi, bước chân loạng choạng, sắc mặt rất xấu, đi được mấy bước lại dừng lại, thở phì phò thật mạnh, trông bộ dạng như sắp ngất đến nơi.
Quan Nhã Dương dừng xe, đi bộ xuyên qua đường cách chỗ cô mấy mét, lặng lẽ tiến đến phía sau cô vẫn đang loạng quạng đi về phía trước, chỉ cẩn thận dè dặt lê bước theo sau, duy trì khoảng cách mấy mét.
Đường Văn Hóa không dài, từ đầu đến cuối, anh chỉ nhìn cô loạng choạng bước đi, trong lòng cứ căng chùng như dây đàn, lúc lên lúc xuống…
Thực sự Nguyên Phi Ngư cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi nữa, mấy ngày mấy đêm ăn không ngon ngủ không yên, khiến sức khỏe cô vốn chẳng ra sao giờ lại càng thêm yếu ớt, mới đây lúc lau rửa mai cho Tháp Tháp đột nhiên cô thấy rùng mình, cơ thể lành lạnh, dạ dày nhói đau, suýt chút nữa đã nôn trong bể nước. Tình trạng này không những chẳng thể chăm sóc được cho Tháp Tháp, còn rất có thể đem thêm phiền phức đến cho trung tâm, giám đốc liền cho cô nghỉ nửa ngày, bắt cô phải về nhà nghỉ ngơi, có điều cũng may là cách thức chữa trị cho Tháp Tháp hôm nay đã có, có lẽ tối ngày kia sẽ chuyển đến trung tâm nghiên cứu sinh vật biển trong thành phố phẫu thuật, để cô nghỉ ngơi, thở phào nhẹ nhõm.
* * *
Hôm nay vầng dương chiếu sáng rất đẹp chiếu rọi lên cơ thể mọi người, cảm giác ấm áp an lành đã lâu không tận hưởng, cô dựa vào một gốc cây thở phì phà phì phò, đột nhiên cảm thấy choáng váng, khi có người từ phía sau vụt chạy lên.
Có lẽ vì thời tiết hôm nay rất đẹp, nên khiến người ta sinh ra ảo tưởng tuyệt đẹp, khi cô ngã xuống, vẫn còn thấy trước mắt là bầu trời trong xanh, đẹp không tưởng tượng nổi, sau đó có một sức mạnh đỡ cô từ phía sau, một bóng hình hư ảo đang khẽ chuyển động, bóng hình đó có khuôn mặt rất nho nhã và điển trai, mang chút tức giận mỏng manh, cô dùng chút sức lực cuối cùng của mình giơ tay về phía bóng hình đó, trong mê man gọi lên một cái tên:
“Quan Nhã Dương.”
Chút ý thức cuối cùng biến mất, cô lạc vào giấc mộng đẹp, mơ thấy có người đang ôm mình trong lòng, cái ôm ngọt ngào này, và sức mạnh của cái ôm, đều khiến cô cảm thấy an lòng, vì thế cô khẽ mỉm cười rồi nhắm mắt lại, lặng lẽ chìm sâu vào giấc ngủ.