Ngày thứ hai, tôi nhanh chóng ngồi trong cửa hàng thời trang, thu hút sự chú ý của em gái: "Sao phờ phạc thế?"
Tôi lắc lắc đầu: "Em còn nhỏ, không hiểu."
Em gái tôi bĩu môi: "Em đâu có nhỏ, sắp tròn 18 rồi."
Tôi nhìn em gái, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, do dự hỏi: "Em và người yêu em, cái đó, cái đó ... cái đó...."
"Cái gì mà cái này cái đó?" Em gái nghi ngờ, nhưng nhìn bộ dạng tôi đột nhiên hiểu ra: "Chị muốn hỏi em và anh ấy đã làm chưa hả?"
Vị thành niên bây giờ thật mãnh liệt, tôi há hốc miệng, gật đầu: "Chị muốn hỏi bọn em đã làm cái đó chưa?"
"Xin đi, bọn em ở bên nhau đã nửa năm rồi, không làm người ta còn cho rằng chúng em có bệnh."
"Vậy, lần đầu tiên của bọn em, cái đó, cái đó, cái đó xảy ra thế nào?" Tôi cân nhắc từng từ.
"Bọn em ..." em gái nói tới đây, đột nhiên dừng lại, nhìn tôi, cười ám muội: "Bà chủ, lẽ nào chị và người yêu ..."
"Dừng lại." Tôi ra tín hiệu tạm dừng, dụ dỗ nói: "Nếu em nói rõ điều chị muốn biết, hơn nữa không làm chị bối rối, sẽ tăng nửa tháng lương cho em." Người ૮ɦếƭ vì tiền, chim ૮ɦếƭ vì thức ăn, em gái lập tức ngồi ngay ngắn: "ℓàм тìин giống như làm ăn, một khi cơ hội bay qua trước mặt, nhất định sống ૮ɦếƭ phải nắm chặt, nhìn chuẩn mục tiêu, lập tức hạ thủ, không được có chút do dự, nói túm lại, phải nắm lấy tôn chỉ không thành công liền xả thân, tuyệt không kéo dài."
Tôi nắm chặt tay em gái: "Nghe lời nói của quân vương hơn cả mười năm đọc sách, em gái, cửa hàng giao cho em!"
Nói xong, tôi cầm túi chạy về nhà!
Mướt mát mồ hôi mở cửa, Hôn Hiểu đang ngồi trước máy tính, hồ nghi nhìn tôi: "Sớm thế đã về rồi hả em?"
"Đừng phí lời!" Tôi một tay lôi anh lên giường, sau đó nhanh chóng ϲởí áօ anh, rồi tháo thắt lưng của anh.
"làm gì vậy?" Hôn Hiểu tức cười nhìn tôi.
"Việc này không thể kéo dài." Tôi dứt khoát ngồi vắt lên người anh, trực tiếp ϲởí áօ mình
"Đợi đã." Giọng Hôn Hiểu hơi khàn khàn.
"Sao vậy?" Tôi căng thẳng hỏi anh: "Lẽ nào Tiểu Trang vẫn chưa được?" "Không phải cái đó!"
"Vậy vì sao?"
"Anh cảm thấy, lần này sẽ bị cắt ngang."
"Không đâu." Tôi bảo đảm với anh: "Anh xem, cửa và cửa sổ đã đóng rồi, người và chuột đều không thể vào, nến cũng đã vứt sạch, đến bếp ga cũng tắt rồi, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông là anh thôi."
Hôn Hiểu nhìn tôi, trong mắt từ từ nhuốm màu tình dục: "Được, bắt đầu thôi."
Nói xong, anh liền nhanh như chớp đặt tôi xuống giường, hai chúng tôi thân thể giao hòa, rịn mồ hôi, ngoài ra còn có dư vị của Dụς ∀ọηg.
Hôn Hiểu quyết định theo chỉ thị của tôi, nhanh chóng tấn công, thế là từ bỏ những ngôn từ dịu dàng, vuốt ve nhẹ nhàng, trực tiếp vào chủ đề chính ... Tay anh trượt từ chân lên đùi, sau đó kéo tấm lót che cuối cùng.
Tới rồi tới rồi, tôi hít sâu, chờ đợi, chờ đợi.
Nhưng, sao chẳng có động tĩnh gì?
Mở mắt nhìn, phát hiện vẻ mặt vô cảm của Hôn Hiểu, không, có chút biểu cảm, tên gọi Tuyệt vọng.
Sao vậy? Thuận theo ánh nhìn của anh, nhìn xuống ҨЦầЛ ŁóŤ của tôi, trái tim tôi rớt xuống vực thẳm.
Chị gái của mẹ tôi đến rồi. (cái này ám chỉ kỳ kinh nguyệt ạ).
Hôn Hiểu trượt khỏi người tôi, ngồi bên cạnh, thở dài: "Chúc Thảo Nhĩ, anh bỏ cuộc rồi."
Tôi cầm ҨЦầЛ ŁóŤ của mình, khóc không ra nước mắt.
Chỉ là ℓàм тìин, cũng chẳng phải khinh nhờn gì thần linh, sao mà khó thế?